Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 57:




Tâm tình của Tiêu Hòa rất phức tạp.
Cái con mèo màu đen trên ghế salon kia khỏi cần phải nói nhất định là Tiểu Viêm đã thay da. Tuy rằng không rõ nó tại sao lại thay đổi một thân lông màu đen, có lẽ đây chính là phương thức trưởng thành của Tiểu Viêm chăng?
Nhìn thấy Tiểu Viêm biến thành trạng thái ấu thú, hắn đầu tiên là lo lắng, sau đó là vui vẻ, tiếp theo lại cảm thấy phức tạp.
Lo lắng, độc tố của F thật không ngờ lại lợi hại đến vậy, không biết liệu có gây ra thương tổn nghiêm trọng cho Tiểu Viêm hay không.
Vui vẻ, Tiểu Viêm biến thành trạng thái ấu thú, mình muốn giáo huấn nó cũng sẽ dễ dàng hơn.
Phức tạp, mình rốt cuộc là đang cao hứng hay là đang lo lắng vậy? Không phải đã quyết định tuyệt đối sẽ không mềm lòng với tên gia khỏa này hay sao?
Nhưng mà tại sao khi hắn nhìn thấy cục lông nho nhỏ màu đen kia không nâng nổi tứ chi, còn dùng ánh mắt hung dữ trừng hắn, hắn lại cảm thấy…
Hừ, biến thành nhóc con thì đã sao? Bản chất vẫn là cái tên gia khỏa kia mà thôi. Huống chi F đã đáp ứng giải độc cho nó, chỉ lát nữa tên gia khỏa này lại sẽ trở nên sinh long hoạt hổ, căn bản không cần hắn lo lắng.
Vẫn là nên ngẫm nghĩ coi phải làm sao mới lợi dụng được Tiểu Viêm làm việc cho hắn đi, người này không giống tên ngốc kêu F kia, chính mình liên tục mấy đêm chung chăn chung gối, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Ừm, nó biến thành ấu thú cũng tốt, nếu như mình đối xử với nó tử tế một chút, đây chẳng phải là cũng đỡ được một bước sao?
Không biết trạng thái ấu thú sẽ kéo dài bao lâu?
Tiêu Hòa vừa tính toán nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, vừa bày ra vẻ mặt sốt ruột, kéo lấy F đi tới bên cạnh sô pha, quay đầu lại nói:
“F, mau tới đây giúp Tiểu Viêm giải độc.”
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm cánh tay Tiêu Hòa kéo F, trong cổ họng phát ra tiếng “Gừ gừ” khó chịu.
F đang le lưỡi nhát Mân Côi, nghe Tiêu Hòa gọi hắn, lập tức quay đầu nhìn về phía sô pha.
Hóa ra cái người đáng sợ kia gọi là Tiểu Viêm, nhưng mà anh ta ở đâu?
Chẳng thấy người kêu Tiểu Viêm đâu, lại thấy được thứ gì đó vừa rồi không nhìn tới.
F tò mò nhìn chằm chằm cục lông xù trên ghế sa lon, hai tròng mắt thoáng chốc trở nên sáng ngời.
Thật nhỏ thật nhỏ, đáng yêu quá! Thật muốn chọc chọc nó.
Tâm động không bằng hành động, F lập tức vươn ngón tay ra chọc cục lông kia.
“F! Đừng!”
Song song với âm thanh ngăn cản của Tiêu Hòa là tiếng kêu thảm thiết  của F.
“Oa! Đau quá!”
F đáng thương bị lửa nướng cho thê thảm, ôm chặt cánh tay vọt ra xa ba mét, nhảy lên tủ TV.
Cục lông đen giơ một cái móng vuốt nho nhỏ lên quệt quệt mồm, ung dung nấc một cái.
“Tiểu Viêm!”
Tiêu Hòa đau đầu, xoay ngược lại quát F:
“F, cậu xuống dưới cho tôi.”
F cảnh giác nhìn nắm lông trên ghế sa lon không chịu xuống.
“Tiểu Viêm, thành thật chút! Người ta tốt bụng giải độc cho cậu, tại sao lại thiêu người ta?”
Tiêu Hòa cảm thấy thần kinh của mình thật là càng ngày càng lớn, nhìn thấy Tiểu Viêm phun lửa vậy mà vẫn có thể bình chân như vại.
“F, lại đây.”
F nhìn Tiêu Hòa, lại ngó nắm lông kia, nhảy từ tủ TV xuống, dè dặt đi đến bên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa chỉ chỉ tiểu Tiểu Viêm, “Nó chính là Tiểu Viêm, là người cậu vừa cắn. Nó… biết biến hình.”
Giọng nói của F mang theo chút địch ý: “Nó đốt tui, nó là kẻ xấu. Tiêu Tiêu, chúng ta đừng để ý tới nó nữa.”
Tiêu Tiêu?! Cục lông đen nổi giận, lông toàn thân lập tức xù lên, chuẩn bị dựng thẳng đứng. Cũng không thèm giả bệnh yếu đuối nữa, nâng tứ chi dậy, cong người.
“Ô ──!” Tiếng gầm gừ uy hiếp phát ra từ sâu trong cổ họng, màu sắc con ngươi càng ngày càng sáng, chỉ chốc lát sau đã giống như hỏa thiêu.
Hắn là của ta! Ngươi là kẻ từ ngoài tới, cút ngay cho ta! Nếu không ta sẽ xé ngươi thành mảnh nhỏ!
F đột nhiên cũng phát ra thanh âm “Tê tê”, thè cái lưỡi đỏ dài ra với nắm lông đen, thân thể lùi về phía sau, đầu hướng ra trước, đồng tử cũng sản sinh biến hóa, coi bộ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.
Hai tên này muốn làm cái gì? Đánh nhau?
Tiêu Hòa nhấc tay, không chút khách khí đập cho mỗi đứa một nhát.
“Ngoan ngoãn chút coi! Nháo cái gì mà nháo? F, tới bên kia ngồi xuống. Còn cậu…”
Tiêu Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay túm vật nhỏ rõ ràng là đang buồn bực lên, ngồi xuống ghế sa lon.
Viêm Chuyên thực tức giận. Tên tiểu nhân chết tiệt đứng núi này trông núi nọ biết rõ là y mà còn dám gõ đầu y.
Ngươi chờ đó cho ta! Chờ thân thể ngươi khôi phục một chút coi ta giáo huấn ngươi như thế nào! Lại còn để cho cái tên ngu ngốc kia gọi ngươi Tiêu Tiêu, chướng tai! Ghê tởm! Ngây thơ!
Tiêu Hòa không biết được chính mình bị nhóc con trong lòng mắng ngây thơ, một tay ôm chặt lấy nắm lông, một tay tùy ý vuốt vuốt đầu nó vài cái.
“Nhìn coi, động một chút lại xù lông, còn nói mình không phải là mèo. Được rồi, người ta đã cắn mình, mình cũng đốt người ta rồi, đừng có tiếp tục hung dữ như vậy nữa. Tới, chìa móng vuốt ra, tôi hỏi qua F, trong thân thể thằng bé có hai loại độc tố, khống chế lẫn nhau, chỉ cần tiếp tục để cho nó cắn cậu một lần nữa, tiêm loại độc tố còn lại vào người, sẽ không còn vấn đề gì.”
Không cần! Viêm Chuyên quay đầu nhe răng khinh thường F.
“Cậu nói cái gì?” Tiêu Hòa trầm mặt, xoay đầu tiểu Tiểu Viêm lại.
Không cần thế! Lần này thêm một chữ.
“Nhóc con ở đó mà cự nự cái gì? Tôi thừa nhận lúc nãy là tôi không tốt, tôi cũng không nghĩ tới F thật sự sẽ cắn cậu, càng không nghĩ tới nó còn có độc. Nếu cậu tức giận, tôi cho cậu cắn lại một cái, được chưa?” Tiêu Hòa ngoài miệng tuy rằng nói như thế, hai tay lại ôm tiểu Tiểu Viêm chặt chẽ, hoàn toàn không có ý định cống hiến bất cứ cánh tay nào.
Viêm Chuyên nghe Tiêu Hòa nói như vậy, cơn tức vốn đã chôn xuống lập tức lại thăng lên.
Nếu không phải tại ngươi, ta sao lại ăn phải thiệt thòi lớn như vậy! Thế mà ngươi lại để cho người khác cắn ta! Ta, ta…!
“Phập.”
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn cổ tay của mình.
F thấy cục lông đen cắn Tiêu Hòa, lại nhảy dựng lên.
“F, ngồi xuống. Không có việc gì.”
F nổi giận đùng đùng, không cam lòng ngồi xuống, có điều lần này hắn tiến đến bên người Tiêu Hòa, tùy thời chuẩn bị đối phó con mèo đen nhỏ biết cắn người kia.
Tiêu Hòa sờ sờ dấu răng màu tím sậm bị cắn tới sắp xuất huyết, nhìn nhìn tiểu Tiểu Viêm đang ngẩng đầu ngó ngó hắn, thản nhiên nở nụ cười.
“Cắn thì cũng cắn rồi, chúng ta cũng coi như huề nhau. F đã đồng ý giải độc cho cậu, còn cậu có muốn giải hay không thì tùy. Tôi thấy cậu cũng không khẩn trương, có lẽ độc của F đối với cậu mà nói cũng không uy hiếp nhiều lắm. Nhanh chút đi, tôi mệt rồi, ngủ ngon.”
Nói xong, Tiêu Hòa thả tiểu Tiểu Viêm xuống, xoay người đi về phía phòng ngủ.
F lập tức theo đuôi Tiêu Hòa.
“F, tôi có chuyện muốn nói với cậu, lại đây.”
“A.”
Hai người quẹo vào thư phòng, lập tức đóng cửa.
Viêm Chuyên tức giận vung vuốt, sô pha thêm một cái lỗ lớn.
“A!” Mân Côi dè dặt nói: “Đại nhân, ngài phá sô pha ra, Tiêu sẽ lại nổi nóng.”
Vậy ngươi sửa nó cho ta.
“Cái gì?”
Viêm Chuyên thuận miệng bỏ lại một câu, nhanh chóng vọt tới cửa thư phòng.
Vừa mới chuẩn bị mở khóa đi vào, trong nháy mắt đụng tới cửa, lại thu hồi móng vuốt.
Viêm đại nhân thong thả bước đi trước cửa thư phòng.
Y không phải tên F ngu ngốc kia, tâm lợi dụng của Tiêu Hòa đối với tên gia khỏa đó rõ rành rành. Hiện tại y xông vào thu thập xong tên kia, chỉ sợ sẽ quấy rầy kế hoạch của Tiêu Hòa.
Trong mấy ngày qua, y cũng hiểu được Tiêu Hòa không giây phút nào không suy nghĩ làm sao để trả thù đám người công ty CED kia.
Y cũng muốn giúp Tiêu Hòa xả giận, dù sao Tiêu Hòa nói thế nào di chăng nữa cũng là người cùng chung chăn gối với y. Trước kia không biết Tiêu Hòa bị những người đó ức hiếp thảm đến thế, nếu biết, hôm đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Có điều hai ngày nay tình trạng thân thể Tiêu Hòa không ổn định, mỗi sáng trước khi tỉnh đều run rẩy cả buổi, nếu không phải mình giúp hắn mát xa, chỉ sợ mỗi ngày hắn đều tỉnh vì đau.
Cho nên y vốn định chờ sau khi Tiêm Đầu trở về, xem tình trạng cơ thể Tiêu Hòa xong mới đi tìm đám người kia tính sổ. Thật không ngờ lại đột nhiên lòi ra một tên F.
Vừa nghĩ tới một gã thú nhân giống đực đang trong thời kỳ tìm bạn đời ở cùng một phòng với Tiêu Hòa, vừa nghĩ tới việc xà nhân kia kêu Tiêu Hòa là Tiêu Tiêu, vừa nghĩ tới bộ dạng Tiêu Hòa thân mật với hắn…
Ngao ô ──! Không có tên gia khỏa đó thì đã sao? Y có thể giúp Tiêu tiểu nhân trút giận. Ngày mai y phải đi thiêu hủy cao ốc CED!
Viêm Chuyên vừa nghĩ như thế, không thèm do dự, giơ vuốt bẻ gãy khóa cửa, nhanh chóng vọt vào.
Dám giương oai ở địa bàn của y, còn dám can đảm rình người của y, y muốn xé xác tên xà nhân kia thành từng khối, tiếp theo làm thành thịt rắn nướng!
Tiêu Hòa nhìn cục lông xông tới, dường như không kinh ngạc chút nào, há mồm ngáp một cái, vòng qua tiểu Tiểu Viêm, tính toán quay về phòng ngủ.
Người đâu?
Tiểu Tiểu Viêm ngăn lại đường đi của Tiêu Hòa.
“Người nào?”
Cái tên xà nhân kia!
“Đi rồi.”
Đi rồi?
“Ừ, nó lén chạy tới, nếu trước hừng đông mà chưa quay về sẽ bị người ta phát hiện.”
Nó không phải muốn theo ngươi sao? Tiểu Tiểu Viêm giận dữ nhìn gã đàn ông bộ dạng uể oải.
Tiêu Hòa ngáp thêm một cái, chép chép miệng nói: “Đúng vậy, cho nên tôi nhờ thằng bé giúp một chuyện. Vừa lúc nó cũng không thích đám người Lý lão đầu. Tôi đáp ứng nó, sau khi xong chuyện sẽ dẫn nó rời khỏi công ty CED.”
Chẳng lẽ ngươi cũng không lo lắng nếu như hắn biết ngươi lợi dụng hắn…
Tiêu Hòa cười biếng nhác: “Quan hệ giữa tôi với thằng nhóc đó cũng chính là lợi dụng lẫn nhau, người với người, người với thú, người với yêu… Giữa ai với ai mà chẳng phải là lợi dụng? Cậu dám nói cậu chưa từng lợi dụng tôi không? Hả?”
Tiểu Tiểu Viêm nhe răng. Tuy rằng y cảm thấy người này nói không đúng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác hắn.
Mắt thấy Tiêu Hòa càng ngày càng xa, tiểu Tiểu Viêm lưỡng lự.
Tên gia khỏa này hình như đang giận y?
Bởi vì hắn thuyết phục F giúp y giải độc, thế nhưng y lại cự tuyệt sao?
Hay là hắn thấy chính mình đến bây giờ còn chưa có ý định ra tay giúp hắn, cho nên thất vọng với mình rồi chăng?
Tuy rằng nói hùng tính không cần thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của thư phục giả, nhưng khiến cho đối phương thất vọng về mình, cũng chính là sỉ nhục của hùng tính.
Vậy mà lúc này còn lòi ra một tên rình người!
Mặc dù Tiêu tiểu nhân có hơi âm hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ, tham tài háo sắc, lẳng lơ ong bướm… Tiểu Tiểu Viêm vắt óc nghĩ khuyết điểm của Tiêu Hòa.
Nhưng mà người kia ở trên giường cũng rất phóng túng, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon, lại còn… thỉnh thoảng tỏ ra rất ngoan ngoãn, thỉnh thoảng nhìn khá thuận mắt, thỉnh thoảng đối xử tốt với y, thỉnh thoảng… chơi rất vui.
Quan trọng nhất  là, ngay từ đầu người kia tuy rằng tìm mọi cách muốn đuổi y đi, nhưng sau này lại đối xử với y tuyệt không tệ, hơn nữa hắn liều mạng kiếm tiền như vậy, hình như cũng là vì lưu lại sinh hoạt phí cho y.
Trước kia y không biết, nhưng gần đây xem TV nhiều, có khi cũng lên mạng với Mân Côi, phát hiện rằng người thường chắc là sẽ không tùy tiện thu nhận và giúp đỡ một kẻ lang thang lục đồ ăn trong thùng rác, lại càng không lưu lại hết tài sản của mình cho kẻ đó. Trừ phi kẻ lang thang kia có ân tình gì đó với người nọ.
Trước đó y và người này căn bản là không quen nhau, đương nhiên càng không nói tới ân tình. Sau này cứu hắn vài lần, cũng là xuất phát từ nghĩa vụ của hùng tính. Muốn nói Tiêu Hòa bởi vì cảm ơn mới thu nhận và giúp đỡ y, căn bản là không có khả năng.
Tuy rằng tên gia khỏa đó ở cùng một chỗ với y, ngay từ đầu chỉ là muốn lợi dụng y, nhưng giống như lời hắn nói, y cũng đang lợi dụng hắn. Kể cả việc y có thể tiến vào thời kỳ trưởng thành, cũng là bởi vì kết quả khi bất chấp ý nguyện của đối phương, mạnh mẽ cường bạo. Lại nói tiếp có lẽ chính mình càng lợi dụng hắn nhiều hơn chăng?
Chuyện rất có khả năng là sự thật này khiến cho trong lòng tiểu Tiểu Viêm cực kỳ khó chịu.
Hiện tại F tới, tên gia khỏa đó thoạt nhìn còn có chút năng lực, hơn nữa Tiêu Hòa bảo gì nghe nấy, lại có vẻ rất thích Tiêu Hòa, Tiêu Hòa dường như cũng rất thích hắn, như vậy…
Liệu Tiêu Hòa có chọn F mà rời khỏi y hay không?
Không khí xung quanh tiểu Tiểu Viêm lập tức đạt đến nhiệt độ khiến cho người ta ngạt thở.
Y chưa từng nghĩ tới việc Tiêu tiểu nhân sẽ chủ động rời khỏi y trước.
Y vẫn luôn cho rằng Tiêu Hòa đương nhiên sẽ muốn lợi dụng y cả đời.
Nhưng mà nếu Tiêu Hòa chỉ là muốn lợi dụng sức mạnh của y, bắt đầu thất vọng về y, lại phát hiện một thú nhân khác có thể lợi dụng, lấy bản chất tiểu nhân của hắn, nhất định sẽ rời khỏi y không chút do dự thì sao?
Viêm Chuyên theo bản năng dã thú trong tiềm thức không đặt Tiêu Hòa ở cùng một cấp bậc với mình, đương nhiên không thể chấp nhận điểm ấy.
“Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Có ngủ hay không vậy?” Tiêu Hòa đi đến cửa phòng ngủ, quay đầu lại không kiên nhẫn quát một câu.
Tiểu Tiểu Viêm ngẩng đầu, rất khinh khỉnh “Ngao ô” một tiếng, bốn cái chân ngắn giống như có ý thức riêng của mình, nhanh chóng lao tới.
Lúc này trong đầu tiểu Tiểu Viêm chỉ có một nhận thức: Tiêu tiểu nhân cũng không phải không để ý tới y.
Chỉ một nhận thức như thế, khiến cho tâm tình bực bội của y thoải mái hơn rất nhiều. Còn về nguyên nhân, y không muốn nghiên cứu sâu thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.