Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 52:




Tiêu Hòa và Viêm Chuyên đánh nhau sao?
Ngay khi nắm tay Viêm Chuyên vung tới, Tiêu Hòa rơi lệ.
Cứ như vậy ngồi trên khung giường gãy nát, hay tay nắm chặt đặt ở hai bên đầu gối, dùng một loại ánh mắt mang theo phẫn hận, bi thương, tuyệt vọng nhìn y, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nắm tay của Viêm Chuyên dừng lại giữa không trung.
Người này lại khóc…
Không phải y chưa từng nhìn thấy người này khóc, nhưng mà tại sao lúc này y lại cảm thấy trái tim tựa như bị người nhéo một cái vậy chứ?
Viêm Chuyên thu tay về, sờ sờ vị trí trái tim của mình, giống như mơ hồ, lại như đã hiểu rõ vài phần.
Viêm Chuyên bước tới nửa ngồi nửa quỳ trên lạch giường, vươn tay lau nước mắt của Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa quay đầu, không muốn để cho y chạm vào.
Viêm Chuyên bỗng có chút luống cuống.
Tiêu Hòa như vậy khiến y thấy xa lạ, khiến y không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Đừng…. Khóc…” Viêm Chuyên trộm học phát âm vài ngày theo TV, cố gắng muốn nói cho tốt hai chữ này, nhưng mà nghe vào lại tựa như tiếng chim quốc  kêu.
Tiêu Hòa nâng tay hung hăng lau lau mặt, lau tới khi ánh mắt đỏ bừng.
“Tại sao lại gặp phải cậu?”
Hả? Viêm Chuyên khó hiểu.
“Tại sao lại để cho tôi gặp cậu chứ?”
Tiêu Hòa nói xong câu đó, dùng hai tay che mặt.
Nhưng đôi tay lại không che đậy được nỗi nghẹn ngào.
Viêm Chuyên muốn đưa tay chạm vào hắn, lại sợ hắn cự tuyệt. Nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Tại sao trí nhớ truyền thừa không nói cho y biết – gặp phải chuyện như vậy nên xử lý thế nào?
Tại sao nghe tiếng người này khóc, y sẽ cảm thấy trái tim khó chịu đến thế?
“Cậu đối xử với tôi như vậy, tôi cũng thừa nhận. Tôi có thể lý giải cậu cũng là người bị hại, hơn nữa lúc trước cũng là tôi trêu trọc cậu, tôi bị cậu làm vậy… Cũng coi như gieo gió gặt bão, chẳng thể trách cậu. Nhưng mà những người đó… Dựa vào cái gì lại đối xử với tôi như vậy!”
Thân thể Tiêu Hòa hơi hơi run rẩy, như đang kiên cường khắc chế cái gì đó.
“Không coi kẻ khác là con người, ngay trước mặt nhiều người như thế, đem tôi…! Cậu không biết lúc ấy tôi sợ hãi thế nào… Cậu không biết…, tôi hận! Rất hận! Tôi hận không thể giết sạch những kẻ đó! Hận không thể… Ô… .”
Tay Viêm Chuyên chậm rãi buông thõng, rơi xuống trên vai Tiêu Hòa.
Thân thể gã đàn ông run lên.
Cảm giác như đã qua rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ được một lúc.
Tiêu Hòa đã bình tĩnh hơn một chút, dùng hai tay dụi dụi mắt, sau khi hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên cười cười với Viêm Chuyên.
“Ngại quá, dạo này chịu kích thích tương đối nhiều nên người dễ dàng mất khống chế. Vừa rồi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn ném hay mắng chửi cậu, đừng để trong lòng. Đúng rồi, chúng ta bây giờ vẫn còn ở thành phố S phải không? Nhà này là của ai?”
Viêm Chuyên nhìn Tiêu Hòa trong chốc lát, vẫn trả lời: Tiêm Đầu tìm.
“Ah.”
Tiêu Hòa gật gật đầu, thuận tay cầm lấy hộp khăn giấy chủ nhân cũ lưu lại trên tủ đầu giường, rút hai tờ lau lau nước mũi, ngay sau đó tránh khỏi Viêm Chuyên, bò dậy, xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
Viêm Chuyên cũng lập tức đứng dậy cùng ra.
Tiêm Đầu đã rơi vào trạng thái đờ đẫn từ lúc nãy, thẳng đến khi hai người lớn đều ra khỏi phòng ngủ, nó mới kịp phản ứng. Khi đó, ý niệm đầu tiên trong đầu nó chính là: sau này bất luận Tiêu Hòa bảo nó làm cái gì, nó cũng sẽ đi làm giúp hắn.
Về phần tại sao nó lại nghĩ như vậy, nó cũng không hiểu.
Viêm Chuyên theo Tiêu Hòa vào cửa, nhìn Tiêu Hòa cầm lấy cái áo khoác của chủ nhà, lại tùy tiện lục ra một đôi giày phủi phủi một chút rồi đi vào chân, đi xong liền mở cửa ra ngoài.
Ngươi đi đâu vậy? Viêm Chuyên nhanh chóng nắm được cổ tay Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa quay đầu, cúi xuống nhìn nhìn cổ tay bị nắm của mình, sau đó mới ngẩng lên mỉm cười với Viêm Chuyên:
“Không đi đâu cả, tôi chỉ lấy đồ của mình về mà thôi.”
Ngươi muốn chỗ kim cương đó như vậy sao?
Tiêu Hòa nhẹ giọng cười: “Tất nhiên là muốn rồi, nhưng phải có sự đồng ý của người ta mới được. Tôi chỉ đi lấy quần áo, giấy chứng minh nhân dân của mình về, còn có chi phiếu đều ở bên trong, không đi lấy về, mấy ngày nữa chúng ta ăn bằng gì? Tôi nghe Mân Côi nói, tiền cậu mua thức ăn mấy ngày nay đều là trong bộ quần áo cậu mặc lại, cũng sắp hết rồi đúng không?”
Ta đi kiếm tiền.
Viêm Chuyên phát hiện mình hiểu sai, có chút áy náy. Cho dù Tiêu tiểu nhân là người như thế nào, thì việc sinh hoạt của cả nhà cho tới nay đều dựa vào người này cũng là sự thật.
“Đứa ngốc.” Tiêu Hòa bất đắc dĩ cười, “Cậu không có giấy chứng minh nhân dân, có thể kiếm tiền ở đâu ra? Chẳng lẽ lại đi đấu vật ngầm?”
Tại sao hắn lại biết được? Viêm Chuyên kỳ quái.
“Tôi…” Trên mặt Tiêu Hòa xuất hiện một mạt ửng đỏ. Chợt nghe hắn cúi đầu lí nhí nói: “Tôi biết cậu đối với tôi… không tệ, tôi sao lại nhẫn tâm để cậu… bị đánh chứ.”
Viêm Chuyên há hốc mồm. Tiếp theo liền có một chút hoài nghi, người này lại tốt bụng như thế sao?
“Tôi đánh cậu, đó là bởi vì tôi biết tôi không gây tổn thương tới cậu. Nhưng mà những người đó thì khác, cú đấm của bọn họ cũng không phải là chuyện đùa. Tóm lại trong lòng cậu biết rõ.”
Nhanh chóng nói ra một câu cuối cùng, Tiêu Hòa không chịu nhìn mặt Viêm Chuyên, hơi dùng sức muốn thoát khỏi tay y.
Nhưng mà tay của Viêm Chuyên nắm rất chặt.
Y thật sự không quá tin tưởng Tiêu tiểu nhân lại có tâm địa tốt như vậy, nhưng tại sao, y lại có một loại ý niệm… muốn dùng miệng cắn cắn, sau đó tiếp tục liếm liếm khuôn mặt người này thế nhỉ?
Khỏi cần ngươi đi.
“Hả? Không cần tôi đi đâu?”
Ta…
“Chi chi! Tui đi! Lão Đại, tui đi! Tui nhất định sẽ tìm được đồ của anh về!” Tiêm Đầu chi chi nói, nhanh chóng vọt tới bên chân Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nghe hiểu, trên mặt liền lộ ra thần sắc cực kỳ cảm động. Lập tức xoay người để cho Tiêm Đầu nhảy lên bàn tay phải không bị nắm chặt của hắn, ánh mắt chứa một tia hòa nhã, nâng Tiêm Đầu tới trước mặt.
Viêm Chuyên bị cắt ngang liếc xéo Tiêm Đầu, đột nhiên cảm giác con chuột này nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
“Cám ơn, có điều chuyện này rất nguy hiểm. Tao thấy…”
“Lão Đại, giao cho tui! Anh em của tui có rất nhiều bạn, những người này sẽ không chú ý tới tui. Chi chi, lão Đại, nếu tui giúp anh tìm được đồ, anh có thể nấu thịt gà kho tàu trước kia anh từng làm cho tui không?”
Trên mặt Tiêu Hòa còn lưu lại dấu vết đã từng khóc, đột nhiên phá lên cười, vừa cười vừa nói: “Được, được! Đừng nói là thịt gà kho tàu, mày muốn ăn gì tao nấu thứ đó cho mày.”
“Chi chi!” Tiêm Đầu nghe vậy lúc này hưng phấn mà nhảy clacket trên tay Tiêu Hòa.
“Ngao ──!” Một tiếng mãnh thú rống tràn đầy uy hiếp đột nhiên vang lên.
Tiêm Đầu sợ tới mức thiếu chút nữa vỡ tim, chân mềm nhũn, rớt từ trên tay Tiêu Hòa rớt xuống.
Viêm Chuyên nhấc chân muốn giẫm nó.
“Chi chi! Lão Đại cứu mạng!” Tiêm Đầu lủi về hướng tủ giày bên cạnh Tiêu Hòa.
“Nè! Cậu làm cái gì vậy!” Tiêu Hòa nhanh chóng cản lại.
Giết chết nó! Tủ giày đáng thương chịu sự tàn phá thảm hại, rầm một tiếng đổ trên mặt đất.
“Đừng mà! Lão Đại cứu mạng, ô ô! Tui không muốn chết! Chi chi, Mân Côi cứu tui ──! Viêm đại nhân phát điên rồi!”
Tiêm Đầu kêu thảm thiết, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này của nó chạy trốn về phía sô pha phòng khách. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao  Viêm đại nhân lại muốn giết nó?
“Tiểu Viêm, mau dừng lại! Tiêm Đầu đắc tội cậu cái gì? Khoan! Đừng nháo!”
Mân Côi không muốn bị vạ lây, Tiêm Đầu chạy hướng nào, nó trốn về hướng ngược lại, vừa chạy vừa kêu to: “Đừng có chạy về phía này, đi tìm Tiêu! Đi mà tìm anh ta!”
Tiêm Đầu khóc lớn, nó cũng muốn trốn về phía Tiêu lão đại, nhưng mà nó càng chạy về nơi ấy, Viêm đại nhân đuổi giết càng hung. Ô ô!
Từ cửa chính tới phòng khách một mảnh đại loạn. Nơi Tiêm Đầu… Không đúng, là Viêm Chuyên đi qua, quả thực giống như vừa xảy ra thế chiến thứ ba, không đồ vật nào còn nguyên vẹn.
Ngay sau tủ giày, sô pha cũng bị xé tới có thể thấy nguyên cả khung gỗ bên trong, tiếp theo là bàn trà thủy tinh, sau đó là tủ TV…
Tiêu Hòa cũng không biết tên gia khỏa đột nhiên trở nên trưởng thành này đang phát điên cái gì.
Hừ, trưởng thành cái quái gì, khuôn mặt kia chính là dùng để gạt người. Trong lòng vẫn là tên tiểu quỷ ngây thơ lại bạo lực kia mà thôi!
“Tiểu Viêm! Dừng lại! TV! TV LCD! Nhà này không phải là của chúng ta ──!”
“Choang! Rầm!”
Xong, cuối cùng cũng dừng lại.
Viêm Chuyên nhìn cái TV LCD bị thủng một lỗ nằm chỏng chơ trên mặt đất, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa rất muốn che mặt không nhìn y. Thật sự, Tiểu Viêm hiện tại mang theo một khuôn mặt lãnh khốc lại thể hiện ra biểu cảm phạm lỗi, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu, đứng sững sờ như không tin mình lại làm ra những chuyện như thế này.
Tiêm Đầu lặng lẽ chạy tới bên chân Tiêu Hòa, hoảng hồn nhìn về phía Viêm đại nhân đột nhiên đuổi giết nó.
Viêm Chuyên gãi gãi đầu, cũng không phải y thật sự muốn giết Tiêm Đầu, nếu không dù là mấy ngàn mấy vạn Tiêm Đầu cũng chết hết rồi, y chỉ là đơn thuần muốn phát hoả mà thôi. Về phần tại sao…
Viêm Chuyên lại phát hỏa, xoay về phía Tiêu Hòa kêu to: Ta muốn ăn thịt chuột kho tàu!
Tiêu Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương, bình tĩnh nói: “Mặc kệ cậu muốn ăn cái gì, trước đó chúng ta nhất định phải làm một việc.”
Tới khi hộ gia đình dưới lầu mang theo bảo vệ trị an khu xã lên tầng gõ cửa thì Tiêu Hòa, Viêm Chuyên đã sớm mang theo Tiêm Đầu cùng Mân Côi bỏ trốn.
Hôm sau chủ nhà trở về, phát hiện tình cảnh bi thảm trong phòng, tưởng rằng gặp trộm, lập tức báo cảnh sát. Qua sự điều tra của cảnh sát, hộ gia đình dưới lầu cung cấp căn cứ xác thực rằng hôm đó trong phòng có tiếng vang rất lớn, còn có tiếng thú rống. Nhưng bởi vì không bị mất thứ gì có giá trị, lại phát hiện căn nhà có dấu hiệu đã từng có người sinh sống, lại còn tiếng mãnh thú gầm khiến cho lòng người rét run kia, phương hướng điều tra vụ án dần dần càng ngày càng xa, cuối cùng lại tra ra chủ nhà đúng là một gã tội phạm buôn lậu chuyên thu mua động vật quý hiếm của quốc gia mang ra nước ngoài bán.
Kết quả chủ nhà báo án, trộm không bắt được mà mình lại bị tóm, không khỏi hối hận lúc trước thà rằng không tố giác, đồng thời lại càng hận mấy tên đồng bọn── hắn cho rằng chuyện xông vào căn nhà vô chủ kia chính là do bọn họ muốn hãm hại hắn nên mới làm thế.
Về sau, gã chủ nhà xui xẻo xuất phát từ tâm lý trả thù, khai ra một loạt. Vừa nhìn vụ án có dấu hiệu mở rộng, cục nào đó của thành phố S lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra buôn lậu động vật. Cuối cùng thành công phá án và bắt giam một tập đoàn buôn lậu động vật cỡ lớn, bắt được một đám thợ săn, kẻ buôn lậu, đầu sỏ lớn lớn nhỏ nhỏ. Mà vụ án kia cũng đã trở thành vụ án nổi danh ở thành phố S năm đó, chẳng những lên trang nhất các tờ báo mà còn được chiếu trên cả thời sự.
Cảnh sát hình sự thành phố S cao hứng, thậm chí có người nói nhất định phải tìm được “tên trộm” trèo vào nhà trộm quần áo giầy dép, dùng xoong nồi bát đũa nhà người ta nấu cơm, thuận tiện phá phách một trận kia. Đương nhiên tìm hắn không phải vì trừng phạt, mà là để cảm tạ hắn, cảm tạ hắn đã khiến bọn họ phá được một vụ án lớn như vậy, chẳng những được tiền thưởng khá hậu hĩnh mà còn được cấp trên khen ngợi, đồng thời cứu ra không ít động vật quý hiếm sắp bị giết sạch.
Dạng trộm như vậy, cảnh sát hình sự thành phố S chân thành hy vọng có thể xảy ra càng nhiều càng tốt.
Mà Tiêu Hòa đối với những việc này hoàn toàn không biết gì cả, xế chiều hôm đó cùng Viêm Chuyên mang theo Mân Côi, Tiêm Đầu lại bắt đầu con đường lưu lạc.
Có điều thời gian lưu lạc lần này rất ngắn, Tiêm Đầu vì lập công chuộc tội ── tuy rằng nó căn bản chẳng biết mình phạm vào tội gì, nhờ tới bạn bè chuột của nó, tìm được điểm dừng chân mới.
***
Hoa viên Kim Bảo, là một nơi cao cấp theo nhận xét của mọi người, được xây xung quanh một cái hồ, nổi tiếng với cảnh hồ tuyệt mỹ và trình độ quản lý cao.
Khu nhà gồm hai mươi hai tòa cao ốc nhỏ đều có thang máy, mỗi cao ốc có mười tầng, tầng trên cùng dùng làm bãi đỗ trực thăng. Ngoại trừ hồ nước ra, đình đài lầu các, hòn non bộ, thảm cỏ trong hoa viên đều được bố trí ở giữa, hơn nữa phong cách kiến trúc của khu nhà khá độc đáo, chỉ nói riêng phong cảnh cũng đủ để xứng tầm với giá phòng mà người thường nhìn đã thấy khiếp sợ.
“F, đây là điều tôi đã hứa với cậu, chúng ta không ở trong sở nghiên cứu nữa, tạm thời trước tiên ở đây, cậu thích nơi này không?” Lý giáo sư mềm mỏng nói với F bên cạnh đang hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
F không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn còn đang ở trong trạng thái vô cùng kích động.
Đêm qua ông già mặt vàng đột nhiên nói muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi, sau nửa giờ, cuối cùng hắn đã thấy được khung cảnh ở sâu trong trí nhớ mà hắn lâu rồi không gặp, gần như đã quên.
Nhưng mà ông già mặt vàng lại để cho đám người mặc áo trắng tiêm hắn, khiến cho hắn rơi vào trạng thái không thể nhúc nhích, cứ như vậy vận chuyển hắn lên ô tô, phi cơ.
Đây là lần đầu tiên hắn đi máy bay, nhưng mà cũng giống như trước kia hắn được vận chuyển đến sở nghiên cứu bằng thuyền, ngoại trừ con ngươi có thể chuyển động ra, các bộ phận khác trên cơ thể ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, chỉ có thể giống như một bức tượng gỗ, để cho đám mặc đồng phục trắng cho ăn. Chẳng qua, lần này có điểm tốt hơn lần trước, lần trước hắn bị nhốt ở trong rương, lần này chí ít hắn cũng có thể tận mắt thấy hình dạng thực sự của phi cơ. A, hai kẻ mặc đồng phục trắng cùng đi theo đều đã thay đổi âu phục, hiện tại bọn họ không còn là người mặc đồ trắng nữa, mà là người mặc âu phục.
Một cái phi cơ lớn như vậy, ngon hơn nhiều so với xe chở thức ăn, nếu đều là của hắn thì tuyệt biết bao?
Rời khỏi sân bay lại tiếp tục ngồi xe hơi, cuối cùng đến nơi đây. Tới khi xuống xe, hai chân hắn cũng đã mềm nhũn.
Vừa xuống xe hắn đã bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc.
Bầu trời đen tỏa ra ánh sáng màu lam, bởi vì trời đã tối, mặt trăng cong cong giống cái cầu trượt. F nhìn lên không trung, hy vọng có thể ngồi lên đó trượt từ trên trượt xuống, chắc là sẽ rất vui.
Nhìn bầu trời một lúc, F bắt đầu đánh giá xung quanh.
Tòa nhà cao cao, thật đẹp, rất giống với thứ hắn nhìn thấy trong phim.
Mà hành lang dưới chân hắn đang đứng chính là làm bằng gỗ, hành lang nối liền giữa các tòa nhà, giữa các hành lang và tòa nhà là hồ nước phản chiếu cảnh sắc xung quanh, thoạt nhìn cả khu nhà giống như được xây trên mặt nước.
F ngồi xổm bên cạnh hành lang, đưa tay ra sờ nước hồ.
“F, xem ra cậu rất thích nơi này, vậy là tốt rồi. Đừng có nghịch nước, chúng ta lên trên đi, cho cậu coi chỗ cậu sắp ở được không?”
F giả vờ không nghe thấy, hắn nhìn trong hồ có cá nhỏ, hắn muốn sờ sờ bọn nó, đây là lần đầu tiên hắn thấy cá còn sống. Thật sự là rất nhỏ, chiều dài chỉ bằng móng tay của hắn, lại còn dẹp lép.
“F, nghe lời. Còn nhớ rõ lúc đi tôi đã nói gì không?” Lý giáo sư trầm mặt nói.
Tui đương nhiên nhớ rõ, đâu có giống ông trí nhớ đã bắt đầu suy yếu. F lưu luyến phất phất tay với lũ cá nhỏ, đứng lên.
“F, tôi lặp lại một lần nữa. Lần này đi ra ngoài cậu phải toàn bộ nghe tôi, bình thường ra ngoài phải có ít nhất một gã nhân viên nghiên cứu cùng đi. Nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ lập tức đưa cậu về, hơn nữa sau này cũng sẽ không mang cậu ra ngoài chơi nữa. Nghe rõ chưa?”
F quay đầu, mất hứng trừng mắt liếc ông già mặt vàng một cái.
Lý giáo sư nghiêm mặt, “F, tốt nhất đừng có xằng bậy, tuy nói nơi này không phải sở nghiên cứu, nhưng nếu không nghe lời, tôi cũng có thể trừng phạt cậu. Hay hiện tại đã muốn nếm thử mùi vị?”
F cong miệng lên, sợ hãi sờ sờ sau gáy. Mấy tên bại hoại này lần nào cũng vậy, chỉ cần hắn không nguyện ý, không vui hoặc hơi có chút cảm xúc phản kháng liền khiến cho hắn đau đầu.
Hắn từng cố gắng mở đầu của mình ra, muốn nhìn một chút coi bên trong có thứ gì mà lại khiến cho hắn đau như thế.
Mà hành vi của hắn lúc đó hiển nhiên đã dọa sợ lũ bại hoại kia, bọn họ chẳng những khiến hắn càng thêm đau, đau đến mất đi khả năng cử động, lại còn tiêm hắn, buộc hắn trên bàn thí nghiệm, trói lại ước chừng mười ngày.
Cho nên hắn đành phải ngoan ngoãn đi làm cái việc hắn không thích này.
Ông già da vàng đáng ghét, bọn mặc áo trắng đáng ghét, sở nghiên cứu đáng ghét!
A! Trông vật này có vẻ ăn rất ngon. – Ánh mắt của F sáng lên một chút.
Nhìn F chạy về phía máy đọc thẻ, Lý giáo sư lập tức ra hiệu cho hai gã nhân viên nghiên cứu khỏe mạnh đi ngăn cản F, không thể để cho nó đem cái máy kia làm đồ lót dạ.
Nhân viên nghiên cứu kéo kéo F đang ngó đông ngó tây, đối với cái gì cũng đều tràn ngập đầy tò mò, mạnh mẽ lôi hắn vào thang máy.
Mà F, dưới uy hiếp trừng phạt của Lý giáo sư, đành phải buông tha cho nỗi lưu luyến mỹ thực, đi tới ngôi nhà mới hắn sắp dừng chân tạm thời.
Vừa vào cửa, F đã bị những thứ mới lạ mà hắn chỉ có thể thấy ở trên phim hấp dẫn, cuối cùng lại dính chặt vào ban công có thể nhìn toàn cảnh khu nhà, sống chết không chịu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.