Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 50:




Tiêu Hòa phi thường ung dung lau lau nước bên khóe miệng, nâng chén trà lên nhuận họng. Hắn đã nhận ra hôm nay cách ngày đó cũng không quá lâu, còn chưa tới một tuần.
Nhưng nếu như thời gian mới trôi qua không lâu, vậy người đàn ông giống Tiểu Viêm đang đi tới trước mặt là ai? Tại sao mình lại cảm giác được đối phương chính là Tiểu Viêm?
Khẽ liếc qua hai mắt đối phương, đặt chén trà xuống, nằm dựa vào tháp quý phi, Tiêu Hòa sờ sờ cằm cho ra kết luận: Yêu quái đúng là yêu quái, muốn biến già thì già, muốn biến trẻ được trẻ. Đúng là tiện lợi!
Viêm Chuyên thấy Tiêu Hòa nhìn y, lập tức nâng mắt chống lại.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, khóe miệng Tiêu Hòa khẽ cong, lập tức nở ra một nụ cười tươi rói.
Viêm Chuyên nhíu mày, nhấc chân đi về phía hắn.
Tiêu Hòa vẫn mỉm cười đáp lại.
Viêm Chuyên dừng lại ở bên cạnh hắn, dáng người cao lớn hơi hơi cúi xuống khiến cho người ta cảm thấy khá áp bách.
Nếu là Tiêu Hòa lúc trước, đã sớm vung tay qua đánh, mắng y chắn tầm mắt.
Nhưng bây giờ Tiêu Hòa này lại chỉ nghiêng nghiêng đầu, vô cùng nhẫn nại thay đổi góc xem TV khác.
Viêm Chuyên nhíu mày.
Ngươi đang tức giận?
Một giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Tiêu Hòa. Đã không phải là lần đầu tiên biết đến loại cảm giác này, Tiêu Hòa nhếch nhếch miệng, may mắn là không khó chịu.
Người nọ yên lặng nhìn, dường như đang chờ đợi đáp án của hắn.
Vẻ mặt Tiêu Hòa mờ mịt, ngẩng đầu lên nói: “Tức giận? Không có. Tại sao lại hỏi như thế?”
Biểu cảm của Tiêu Hòa thoạt nhìn giống như thực sự không biết lý do mình hẳn là nên tức giận.
Ngày đó trong cao ốc của công ty CED…
Thanh âm kia còn chưa nói hết, nhưng hai người đều biết được đoạn sau là cái gì.
Tiêu Hòa lúc này làm ra một biểu cảm tỉnh ngộ: “A ——, cậu nói tới cái kia hả? Tôi không có giận cậu, thật sự. Tôi biết lúc ấy cậu cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ, là đau khổ, không hề muốn như vậy. Tôi có thể lý giải, thật sự.”
Trong mắt Viêm Chuyên là nỗi hoài nghi vô cùng rõ ràng.
Tiêu Hòa phất phất tay, khẽ thở dài một cái: “Chuyện cũng qua rồi, đừng nên để ở trong lòng nữa.”
Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cằm Tiêu Hòa nâng lên, ngay sau đó cúi người xuống, gần như mặt dán sát vào mặt, nhìn vào mắt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa bị hành động bất ngờ này dọa sợ.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Hòa trong chốc lát, buông ra, nâng người dậy.
Không sai, vẫn là người kia. Cũng không có bị người đoạt xác. Nhưng mà y vẫn muốn xác định một lần nữa. (@.@ cả Viêm Viêm bị Mân Côi đầu độc?)
Ngươi là Tiêu Hòa?
“Khụ,” Người nào đó xoa xoa cái cằm bị nắm đau, chỉnh trang lại sắc mặt nói: “Đúng vậy.”
Ngươi không phải!
Viêm Chuyên đột nhiên phẫn nộ!
“Khụ khụ,” Tiêu Hòa nâng người dậy, ngồi thẳng, vỗ vỗ cánh tay Viêm Chuyên an ủi: “Tâm tình của cậu tôi lý giải được. Kỳ thật con người của tôi nha, thoạt nhìn không dễ nói chuyện, nhưng thật ra lại dễ thương lượng nhất. Mọi người đều hiểu lầm tôi rồi.”
Tiêm Đầu, Mân Côi đồng loạt quay đầu nhìn về phía người này.
“Thật sự,” Tiêu Hòa cười cười nhìn Viêm Chuyên, đặc biệt thành khẩn nói: “Kỳ thật tôi đều hiểu được. Khi đó là tình huống đặc biệt, hoàn toàn có thể lý giải. Chẳng phải chỉ là nhân thú thôi sao, lên mạng tìm phim *** còn có thể tìm ra một đống biến thái hơn. Đối với nhân loại hiện tại mà nói, nhân thú cũng chưa tính là gì, hai chúng ta lại còn thuộc phạm vi động vật có vú, có gan thì làm thử với cá sấu xem, kia mới là lớn chuyện. Mấy ngày nay tôi xem TV, không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới vấn đề này, cho nên cậu cứ yên tâm đi, không có người nào tới bắt cậu nhốt vô chuồng đâu.”
Viêm Chuyên xiết chặt nắm tay, y phát hiện mình rất muốn rất muốn đập cho người này một trận, nói không chừng đánh xong người này có thể khôi phục như bình thường.
“Đúng rồi, có thể nói xem cậu là con gì biến thành không?”
Viêm Chuyên lạnh mặt.
“Được rồi, coi bộ là không muốn nói.” Tiêu Hòa gãi gãi đầu, lập tức lẩm bẩm: “Đại khái là Bạch Hổ tinh gì đó biến thành chăng?”
Ta không phải Bạch Hổ tinh. Viêm Chuyên vẫn là không nhịn được trả lời.
“À! Hóa ra là miêu yêu!”
Sắc mặt Viêm Chuyên đen tại chỗ.
“Miêu đại tiên, khuôn mặt này nhìn thật đúng là không quen lắm, có thể biến lại như cũ không?”
Ta cũng không phải miêu yêu!
Tiêu Hòa gõ gõ đầu, cảm thấy thanh âm trong đầu hơi ồn.
“Được rồi, xem ra không đổi dáng được. Tôi chỉ cảm thấy thay đổi quá lớn mà thôi, cảm giác giống ngày hôm qua còn nhìn cậu mặc tã, hôm nay thấy cậu đã là cha của ba đứa nhỏ. Đúng rồi, đôi giầy đá bóng Adidas tôi mua cho cậu đâu rồi?”
Viêm Chuyên sửng sốt, không rõ người này tại sao lại đột nhiên nhắc tới một đôi giày, đôi giày gì đó kia có chỗ nào đặc biệt sao? Có điều nói đến giầy, lúc này y mới nhớ tới…
Tiêu Hòa thực tha thiết nhìn y.
Để ở trong đại sảnh công ty kia.
Tiêu Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Cậu mới vừa nói, cậu để lại cặp giầy đá bóng Adidas kia trong đại sảnh công ty CED, có phải hay không?” Tiêu Hòa vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười đã vô cùng miễn cưỡng.
Viêm Chuyên gật gật đầu.
Nụ cười của Tiêu Hòa cứng lại, “Thật sự đã đánh mất?”
Ừ.
“Thật sự thật sự đã đánh mất?”
Ừ.
“…Ừ cái đầu mẹ mày! Mày là heo hả! Đôi giầy sang trọng đắt tiền như vậy mà mày cũng dám quăng?! Sao không vứt luôn mày đi! Đồ đầu heo! Đồ đần độn ngu ngốc! Mày là cái đồ yêu quái chết toi sinh ra chỉ biết XX! Con mẹ nó XXXX!”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêm Đầu leo đến đầu vai Mân Côi, dùng ánh mắt khâm phục kính ngưỡng sâu sắc vị anh hùng hảo hán trong lòng nó. Chi chi, lão Đại, tui ủng hộ anh! Tiếp tục đi!
“Ách… Ha ha, xem tôi kích động chưa này. Ai nha, ngượng quá ngượng quá, đoạn vừa rồi không tính, mọi người coi như không nghe thấy đi. Chúng ta vẫn như trước ha. Tiểu Viêm đúng không? Hay gọi cậu là lão Viêm ổn hơn?” Anh hùng nào đó đột nhiên phanh lại, lập tức gãi đầu cười gượng.
“Bịch.” Tiêm Đầu rớt từ vai Mân Côi rớt xuống.
Mân Côi rất trấn định mà lôi Tiêm Đầu từ giữa hai chân của chính mình ra.
Viêm Chuyên cũng rất bình tĩnh. Nhưng y vẫn nhịn không được nghĩ: chẳng lẽ sau khi thành niên, ta thật sự trông già như vậy sao?
“Đồng chí Viêm, Viêm lão yêu… Không, Viêm đại thần!” Người nào đó đẩy đẩy ngực Viêm Chuyên, ngửa đầu nói: “Làm ơn, đại tiên, giúp tôi cầm đôi giầy kia lại được không? Tôi thực sự rất thích đôi giày kia, Viêm đại thần, giúp đỡ chút đi mà!”
Viêm Chuyên run run, nâng cánh tay mình lên nhìn nhìn, một mảnh lông tơ dựng thẳng đứng.
“Đôi giày kia rất quan trọng với tôi, đó là lần đầu tiên tôi mua giầy cho người khác, đời này có thể cũng chỉ có một cơ hội như vậy…” Người nào đó lúc này thoạt nhìn vô cùng bi thương.
Đột nhiên Viêm Chuyên có chút chột dạ. Đồ Tiêu Hòa mua cho y, hình như đều đã làm mất, kể cả cái đồng hồ y rất thích kia.
Thực xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên Viêm Chuyên nói lời xin lỗi với người khác.
Người nào đó nhanh chóng cười xua tay lia lịa, nói: “Không cần xin lỗi, chỉ cần tìm giầy về giúp tôi là được. Cậu vứt nó đi chứng tỏ cậu không cần, như vậy lấy về cho tôi cũng không thành vấn đề chứ?”
Cũng đã vài ngày rồi, còn có thể tìm được sao? Viêm Chuyên thật sự không muốn vì một đôi giày mà làm to chuyện.
Ta đi làm việc, mua cho ngươi một đôi. Viêm Chuyên nghiêm túc nói.
Người nào đó dường như bị cảm động, một tay túm lấy vạt áo trước ngực Viêm Chuyên, run rẩy nói: “Tôi không cần cậu mua cho tôi, chỉ cần cậu lấy lại đôi giầy kia. Cậu đi cầm về giúp tôi, được không?”
Viêm Chuyên suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu.
Tiêu Hòa cười ha ha, nắm lấy vạt áo Viêm Chuyên nói: “Tại sao? Bằng bản lĩnh của cậu lấy lại một đôi giày vốn nên thuộc về cậu… Không, thuộc về tôi, hẳn là không khó đúng không?”
Không khó. Nhưng phiền toái.
Lần này chẳng những giọng nói, ngay cả tay của Tiêu Hòa cũng run lên: “Cậu ngại phiền toái? Hả?”
Chẳng qua chỉ là một đôi giày mà thôi. Hơn nữa lúc ấy biến thân rất có thể nó cũng bị rách rồi.
“Rách cũng phải cầm về đây cho tao!”
Một tiếng rống to khiến Tiêm Đầu sợ tới mức bịch một cái chui tọt xuống dưới đệm sô pha.
Mân Côi bắt Tiêm Đầu ra, dùng hai tay úp lại.
Tiêm Đầu thò cái đầu nhỏ từ trong lòng bàn tay Mân Côi, quan sát hai vị phụ huynh. Hiện tại đã không còn ai chú ý xem trên TV đang chiếu cái gì nữa.
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Ai nha, ngại quá, lại nhất thời xúc động nữa. Già cả rồi, đúng là dễ dàng mất khống chế cảm xúc, ha ha, thông cảm thông cảm.” Người nào đó chắp chắp tay, lại nhanh chóng vươn ra vuốt vạt áo bị hắn túm cho nhăn nheo.
“Đôi giầy kia quý giá như vậy sao?” Mân Côi nhịn không được ở một bên hỏi.
Tiêu Hòa quay đầu trả lời vô cùng hòa ái: “Đúng vậy, nó phi thường quý. Một trăm lần nhóc cũng chưa quý bằng nó.”
Mân Côi nhìn nụ cười của hắn, nghe giọng nói của hắn, rõ ràng đều có vẻ hoà nhã dễ gần như vậy, nhưng mà lời nói kia tại sao nghe vào khiến người ta khó chịu đến thế chứ?
Trong giày có thứ gì?
Vẫn là Viêm Chuyên phản ứng nhanh.
“Ha ha.” Người nào đó ngây ngô cười.
Ngươi giấu kim cương ở bên trong sao?
Tiêu Hòa vỗ tay, “Oa, thật là lợi hại! Đoán trúng phóc, có điều không có phần thưởng. Như vậy Viêm đại thần, hiện tại cậu có thể giúp tôi lấy đôi giày kia về chưa?”
Viêm Chuyên không muốn đi. Kim cương kia vốn cũng không phải là của Tiêu Hòa, mất thì cũng đã mất rồi, cũng coi như vật về chủ cũ. Nếu như y đi lấy về, ngược lại trở thành kẻ vô lý.
Đó không phải là của ngươi.
“Cậu, nói, cái, gì?” Tiêu Hòa còn đang mỉm cười.
Không phải vật của ngươi, không thể lấy.
“…Thích làm cái gì thì đi làm đi, đừng có đứng ở chỗ này làm chướng mắt. Người cao to như vậy, tính làm thần giữ cửa hay thủ thành vậy? Đi đi đi, tới quân đội Trung Quốc mà báo danh, đừng có đứng ở chỗ này làm phiền ông!”
Viêm Chuyên xoay người rời đi. Hiện tại y đã xác định xong, người này tuy rằng khép nép hơn một chút so với hồi trước, nhưng vẫn là người kia, không có bất kỳ vật gì chiếm đoạt thân thể. Một khi đã như vậy, cũng không có gì cần lo lắng.
“Không xuyên.” Tiêm Đầu sau khi nghiên cứu, dứt khoát kết luận.
Mân Côi hờn mát lấy tay nện sô pha nói: “Đáng ghét, tại sao lại không xuyên? Nhiều người xuyên như vậy, tại sao lại phải lưu lại tên kia chứ?”
Ánh mắt sắc như dao của Tiêu Hòa xoẹt qua.
“Mân Côi, lại đây.” Cười híp mắt ngoắc ngoắc.
Mân Côi dùng phạm vi lớn nhất mà cái đầu nó có thể chuyển động, lắc lắc đầu.
Người nào đó cũng không tức giận, đổi lại mục tiêu, cười đến càng thêm hoà nhã, “Tiêm Đầu, lại đây.”
Tiêm Đầu rút lui vào trong lòng bàn tay Mân Côi một chút.
Người nào đó sờ sờ cằm, lặng yên trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đi tới ngay giữa sô pha, ngăn trở hai kẻ đang xem TV.
Khóa ánh mắt lại ước chừng hai ba phút, thẳng đến khi Tiêm Đầu chịu không nổi, chủ động bò ra từ trong tay Mân Côi.
Mà Mân Côi tuy rằng có vẻ bình tĩnh, nhưng dù nó đa mưu túc trí như thế nào cũng so sao được với con cáo già mặt dày nào đó, chỉ chốc lát sau đã bị nhìn tới mức nhịn không được xê dịch mông.
“Tụi mày thấy tao đứng ở chỗ này không biết cần phải làm gì sao?”
“Chi chi, không biết.”
Tiêu Hòa lặng đi một chút, giống như nghe hiểu được Tiêm Đầu đang nói cái gì. Ảo giác chăng?
Mân Côi không trả lời.
Tiêu Hòa vứt bỏ cảm giác kỳ quái vừa rồi, lắc lắc đầu, thở dài nói: “Đúng là trẻ con không dạy không được.”
Lập tức biến đổi ngữ điệu: “Ai cho tụi mày ngồi ở đây? Còn không tránh ra cho tao?”
“Tại sao phải tránh?” Mân Côi nhỏ giọng phản bác.
“Tại sao à?” Giọng nói người nào đó cao lên tám độ: “Tụi mày có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không? Tao còn chưa có chết đâu, tụi mày đã dám chiếm lấy chỗ ông ngồi hả?”
Viêm Chuyên nghe được tiếng động, nhô đầu ra từ phòng bếp nhìn nhìn.
“Đây không phải chỗ của ngươi…”
“Nói cái gì?” Tiêu Hòa liếc một cái, vươn tay ra: “Đừng tưởng ông mày ngủ vài ngày là quên hết, sinh hoạt phí tháng này đâu? Lấy ra!”
Mân Côi ngây người.
“Không phải lòng tự trọng rất cao sao? Không phải không muốn tao nuôi sao? Hiện tại đứa nào ăn của tao uống của tao? Ngay cả thân thể này chẳng phải cũng là tao mua cho mày sao? Không thích thì đừng có đổi! Còn dám giật điện ông mày, lá gan cũng không nhỏ! Hừ hừ hừ!”
“… Nói đi, muốn tụi này làm cái gì?” Mân Côi nếu như có thể bĩu môi, nó đã sớm kéo miệng đến tận lỗ tai.
“Ha ha.” Đại gia trưởng Tiêu gia cười hiền lành, xoay người sờ sờ đầu của nó nói: “Lúc này mới là đứa trẻ ngoan.”
Mân Côi vặn vẹo đầu.
Tiêu Hòa không thèm để ý, phất phất tay: “Đi đi đi, ra chỗ khác mà ngồi! Đưa điều khiển đây! Con nít ranh xem TV làm cái gì? Học toàn thói xấu.”
Mân Côi thật sự rất muốn tiếp tục giật điện hắn.
Người nào đó xoay người nhấc Mân Côi lên ném tới một góc bên phải, đặt mông chiếm lấy góc nhìn xem tv tốt nhất.
Mà Tiêm Đầu đã sớm thấy tình thế không ổn, tự động chạy tới bên người Mân Côi.
Viêm Chuyên thấy cảnh gia trưởng Tiêu gia phát uy giáo huấn đám trẻ, cũng không để ý nữa, tiếp tục đi rửa chậu bát của y. Hiện đồ ăn và việc nhà đều là y làm, y cũng không cảm thấy có gì không đúng. Dù sao trông cậy vào tên tiểu nhân kia, chẳng thà mình làm cho nhanh. Hơn nữa từ khi y bắt đầu nhận được trí nhớ truyền thừa liền phát hiện nấu ăn cũng chẳng phải là chuyện gì khó, trong đầu dường như tự nhiên mà biết thứ gì có thể ăn, nấu như thế nào mới ngon.
Có điều so với mình làm, y càng nhớ đồ ăn Tiêu Hòa đã từng nấu. Chỉ là… Y cảm thấy tạm thời đừng có ôm cái ý định này thì tốt hơn. Có trời mới biết người nọ sẽ bỏ gì vào trong thức ăn!
“Phù…!” Duỗi thẳng hai chân, mở rộng cánh tay khoác lên lưng ghế sô pha, Tiêu Hòa thở dài một hơi.
Sự thật chứng minh, hắn không thích hợp làm một người tốt. Mà từ lúc bắt đầu có dấu hiệu phát triển thành người tốt, ví dụ như muốn cứu đứa trẻ lang thang Tiểu Diệp ra, thu nhận một con chuột, còn tìm về một con robot khá là khó quản thì dường như chưa có chuyện tốt nào xảy đến với hắn.
Tục ngữ nói không sai, người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi. Cổ nhân quả không lừa hắn! Nhìn coi chẳng qua chỉ phát ra một chút thiện tâm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà ngay lập tức đã nghiệm chứng tính chính xác của cổ nhân —— hắn chẳng những bị người lấn, còn bị người… Không đúng… Bị thú cưỡi.
Mà hắn chẳng qua chỉ bày ra vẻ mặt ôn hòa chung sống với tụi nhóc hai ngày, tụi nó đã nghĩ tới việc cưỡi lên đầu hắn. Hừ hừ hừ!
Tiêu Hòa hắn là ai? Là hạng người mặc cho kẻ khác ức hiếp như vậy sao?
Tiêu Hòa hắn không phát uy, cả đám đều cho rằng hắn là mèo bệnh chắc. Cứ đợi đấy cho ông! Đại gia tao một đứa cũng không bỏ qua!
Sau khi trải qua trận tai nạn kia, hắn liền phát hiện trên đời này đã không còn thứ gì có thể tiếp tục quật ngã hắn.
Nếu như nói trước kia hắn chỉ là đang tiêu phí thời gian chờ chết, nhưng hiện tại hắn không nghĩ như vậy.
Hắn muốn sống!
Hắn muốn hảo hảo mà sống sót, thoải mái mà sống, sống không có bất cứ tiếc nuối nào!
Lý lão đầu, gã đàn ông nhã nhặn biến thái, công ty CED, còn có… Viêm Tiểu Yêu!
Các người chính là động lực để ta tiếp tục sống.
Tiêu Hòa ta thề nhất định phải làm cho các người hối hận khi đã đối xử với ta như vậy! Ta nhất định sẽ làm cho các người trả giả gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần, để rửa sạch nỗi nhục mà ta đã phải chịu!
Kẻ không biết xấu hổ mới là vô địch!
Hắn không biết xấu hổ, hắn muốn tính mạng. Muốn báo thù. Việc cần phải làm còn rất rất nhiều.
Vì thế, có thể lợi dụng nhất định phải lợi dụng. Tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt, như vậy kết quả là chỉ có thể cắp đuôi chạy trốn, hoặc là bi thương chịu đựng tất cả mọi chuyện. Kia chỉ có thằng ngốc số một mới có thể làm loại chuyện này.
Tiêu Hòa hắn ngu ngốc sao?
Hừ hừ!
Tiêu ác nhân ngoắc ngón tay, bắt đầu hành động báo thù của hắn.
“Tiêm Đầu, lại đây cho tao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.