Dữ thú đồng hành hệ liệt – CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 35
_o0o_
Hổ Tử nhìn hắn chằm chằm, biểu cảm có chút ngốc.
“Ai, thật đúng là đáng yêu quá mà!” Tiêu Hòa nhịn không được ôm chặt lấy chú nhóc kia, áp mặt dụi dụi. Cảm thấy xương sườn đau, nhanh chóng để tay lại vị trí cũ.
“Hổ Tử a, từ nay về sau mày phải sống chung với Tiểu Viêm cho tốt, để cho Tiểu Viêm nhà chúng tao thích mày hơn nữa, như thế sau này nếu có ai dám có ý đồ với mày thì bảo Tiểu Viêm xử kẻ đó!”
Hổ Tử… Ngẩng đầu lên, chìa đầu lưỡi nho nhỏ hồng ra liếm miệng vết thương mới vừa rồi bị nó cào.
“Ha ha, đồ nịnh hót, mày có mắt hơn nhiều so với con mèo hoang lần trước tao nhặt được đấy.” Tiêu Hòa bị nó liếm láp có chút ngứa còn có chút tê dại, cười mắng một câu.
Hổ Tử thu hồi đầu lưỡi, biểu cảm dường như có chút buồn bực.
“Tiêu Hòa!”
Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhất thời toàn thân tiến vào trạng thái đề phòng. ── oan gia ngõ hẹp!
Mễ San hôm nay mặc một bộ đồ công sở vừa khít với cơ thể, dáng người đầy đặn nở nang, khiến cho bất cứ ai đi qua đều cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn cho no mắt.
Tiêu Hòa cũng thừa nhận cô ta là mỹ nhân, đáng tiếc đối với mỹ nhân biến thái ném hắn vào rừng sâu này hắn chỉ có thống hận. Nếu không phải tại cô ta, đường đường một đấng nam nhi như hắn sao lại thiếu chút nữa bị một con súc sinh chà đạp cơ chứ! Làm hại hắn nhục nhã vô cùng, mất hết thể diện.
Tiêu Hòa không muốn để ý tới cô ta, xoay người đi về phía một cái cửa khác.
“Nè, anh đứng lại đó cho tôi! Tiểu Viêm đâu?” Mễ San chú ý tới con thú nhỏ Tiêu Hòa đang bế trong ngực, trong lòng xuất hiện một trận xao động kỳ lạ.
“Không biết.” Hắn quả thật là không biết.
“Ngày hôm qua anh Tiêu chuồn cũng nhanh thật, nhưng nếu anh đã muốn tới đây đổi thuốc, hà cớ gì lại bắt tôi phải tới thêm một chuyến?” Mễ San châm chọc nói. Nếu bọn họ đã không bắt đầu một cách lịch sự, thì lúc này cô cũng không có ý định tiếp tục che dấu bản tính của mình.
Tôi cũng đâu có định quay lại bệnh viện này lần nữa. Tiêu Hòa nói thầm trong lòng, cũng không quay đầu lại càng đi nhanh hơn.
“Anh Tiêu, anh còn chưa nói cho tôi biết Tiểu Viêm ở đâu.”
Một cơn gió lướt qua, Tiêu Hòa mạnh mẽ dừng bước, thiếu chút nữa đâm sầm vào bộ ngực cao ngất của cô gái.
Quái đản, sao cô ta nhanh vậy?
Ánh mắt của Mễ San rơi xuống trên người Hổ Tử.
Tiêu Hòa theo bản năng mà ôm Hổ Tử chặt thêm một chút.
Hổ Tử nhìn chằm chằm người phụ nữ.
Mễ San bỗng nhiên lui về sau từng bước.
Tiêu Hòa kỳ quái nhìn cô ta một cái, lại đổi hướng rời đi.
“Anh không xứng với cậu ta.”
Cái gì?
“Cho dù quan hệ của cậu ta với anh là thật hay giả, anh muốn đứng bên cạnh cậu ấy, còn chưa đủ tư cách.”
Có ý gì? “Cậu ta” là ai? Tiểu Viêm? Tiêu Hòa dừng bước, quay đầu lại.
Vừa quay đầu, vẻ mặt người này liền thay đổi.
“Cô nói đúng.” Vẻ mặt Tiêu Hòa trở nên cô quạnh, “Tôi quả thật không đủ tư cách đứng ở bên cạnh thằng bé.”
Gã đàn ông cười khổ: “Tôi nghĩ nó cũng không phải thích đồng tính luyến ái. Tôi thừa nhận ngay từ đầu là tôi câu dẫn thằng bé, tuổi trẻ, đương nhiên không có sức chống cự đối với nhục dục, chỉ có điều cũng tương tự như vậy, với thằng bé mà nói, tôi chỉ là một ông chú *** đãng có thể tạm thời thỏa mãn tính dục của nó. Mà cô thì trẻ trung, xinh đẹp, lại là phụ nữ, tôi sao có thể sánh với cô được? Huống chi thằng bé lại phi phàm như vậy, mà tôi có thể cảm giác được cô cũng không phải người bình thường, các người mới thật sự là đồng loại xứng đôi. Tôi, tôi…”
Đôi môi gã đàn ông run rẩy, “Tôi bây giờ chỉ có thể lưu lại bên người thằng bé từng ngày từng ngày một, tôi cũng không dám van cầu được bao lâu…”
Tiêu đại thúc cúi đầu, xoay người, yên lặng lê bước rời đi.
Lần này Mễ San không tiếp tục cản hắn lại nữa.
Hổ Tử kỳ quái ngẩng đầu ngắm người nọ, chỉ thấy vẻ mặt gã phức tạp, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn thật sự nghĩ như vậy? Hổ Tử hoàn toàn không tin, nhưng mà…
Ra khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài âm âm u u.
“Ai, kỳ thật…” Tiêu Hòa đang ở ven đường chờ xe taxi, thở dài một tiếng.
Hổ Tử nâng cái đầu nhỏ lên.
“Tao thật sự rất muốn nói với cô ta: mày trẻ trung xinh đẹp thì có ích lợi gì? Tiểu Viêm nhà tao căn bản là chướng mắt mày! Ông đây không bằng mày? Nếu ông đây không bằng mày thì tại sao thằng nhóc đó lại không thèm để mày vào mắt? Ha ha! Chỉ có điều,”
Thu hồi nụ cười đắc ý, Tiêu lão đại kinh nghiệm nhân sinh phong phú, đối với nhân tính lại càng phi thường hiểu biết, lời nặng ý thâm dạy bảo Hổ Tử: “Nếu mày muốn giải quyết kẻ thù, trước tiên phải làm tan rã lòng cảnh giác của đối phương, làm cho đối phương cảm giác được mày không chịu nổi một kích, thậm chí còn sinh lòng thương cảm với mày, tới lúc đó thì mày cơ bản đã ở vào thế vô địch. Bất cứ việc gì cũng không thể liều mạng, nếu không chỉ có thể hại người hại mình. Đây chính là kinh nghiệm nhân sinh của tao, đã chịu bao nhiêu thiệt thòi mới đúc kết được a.” Nói xong, vô cùng cảm thán vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Hổ Tử cuộn tròn trong khuỷu tay Tiêu Hòa, trên mặt treo ít nhất bốn năm sợi hắc tuyến.
Tiêu Hòa ôm lấy Hổ Tử cũng không trở về Tôn gia nghỉ ngơi, lại đi tới núi rác gần trường tiểu học Tứ Đường.
Rõ ràng là chủ nhật, xung quanh trường tiểu học Tứ Đường lại vô cùng náo nhiệt.
Trên núi rác có ít nhất hai ba trăm người. Ngoại trừ cảnh sát cùng với đám học sinh vẻ mặt non nớt, còn có không ít dân quân tự vệ.
Bọn họ đại khái chia làm hai tổ, một tổ phụ trách đào bới, một tổ thì đang vận chuyển rác ra bên ngoài.
Bốn chiếc xe tải cỡ lớn đỗ cạnh núi rác, khi nào đầy thì rời đi. Một lúc sau lại có chiếc khác tới bổ sung.
Mấy căn nhà tồi tàn của những người nhặt rác trên đỉnh núi đã biến mất, có lẽ đã bị dỡ bỏ toàn bộ.
Tiêu Hòa theo dõi trong chốc lát, thấy cảnh sát lấy nơi Từ Bản Tài đào bới mà lần trước hắn nhìn thấy làm trung tâm, đang dọn sạch rác xung quanh đó.
Cảnh sát cũng đã tìm tới và bắt được đôi vợ chồng kia. Bọn họ đại khái chắc cũng một năm một mười thành thành thật thật khai báo tất cả.
Vẫn chưa tìm được sao? Đều đã đào rỗng một mảng lớn. Mặc dù đối với cả tòa núi rác mà nói, chỉ là một cái lỗ nhỏ, nhưng thi thể của Lưu Hâm Hâm có thể chạy đi đâu?
Hay là xác của cô bé thật sự…
Trên núi đã không còn thấy một người nhặt rác nào, ngay cả con đường này cũng bị phong tỏa. Vừa rồi tài xế taxi chỉ chở hắn tới nơi cách trường tiểu học Tứ Đường một km, nói phía trước canh giữ nghiêm ngặt, bảo hắn tự mình đi vào.
Trong núi rác này rốt cuộc con ẩn chứa bí mật gì?
Thứ lần trước tấn công hắn là cái gì? Oan hồn của Lưu Hâm Hâm?
Vậy tại sao lại tấn công hắn? Chẳng lẽ không muốn bị người khác tìm được sao?
Hay chính là Từ Kim Tú bị chết thảm?
Nếu như là Từ Kim Tú ngược lại có khả năng, vì bảo vệ cha mẹ mình mà.
Chỉ có điều… Ba đứa trẻ khác bị mất tích đâu rồi?
Sự mất tích của tụi nó có liên quan gì tới cái chết của Lưu Hâm Hâm hay không? Tại sao bọn nhỏ lại mất tích cùng một lúc?
“Tiểu Viêm chết tiệt kia nhất định biết!” Tiêu Hòa bất mãn lầm bầm.
“Cũng không nghĩ coi tao vì ai mới liều mạng kiếm tiền như vậy. Tao còn có thể sống được bao lâu chứ, có khả năng chăm sóc nó được bao lâu nữa? Một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, biết cái gì về xã hội này! Thế giới này không có tiền sống sao được?”
Hổ Tử đang nằm sấp trên đùi Tiêu Hòa, chui đầu vào trong túi giấy đựng KFC gặm lấy gặm để, ngậm một khối thịt gà nhô đầu ra.
Nhìn thấy Hổ Tử ngó mình, Tiêu Hòa nhịn không được sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, khe khẽ thở dài.
“Tao muốn để lại nhiều sinh hoạt phí cho thằng bé một chút. Tên ngu ngốc kia, thông minh thì thông minh, lại chẳng biết kinh doanh. Sau khi tao rời khỏi nó, chỉ sợ nó căn bản là không biết chăm sóc mình cho tốt. Tao a, tao là cái hũ đã mẻ lại còn sứt, nhưng mà thằng bé thì không, nó có tương lai vô cùng tươi sáng. Mày coi, đi tới đâu gái theo tới đó. Nếu nó lại giống trước kia, con gái chắc chắn coi thường, tuyệt đối sẽ không chủ động lên giường nó.”
Hổ Tử ngẩn ngơ nhìn hắn, thịt gà ngậm ở miệng cũng quên nuốt.
“Tao… Tao nghĩ tao thích thằng bé rồi.” Trên da mặt còn dày hơn tường thành của Tiêu Hòa thoáng nổi lên một màu hồng nhạt khả nghi.
“Nó tuy rằng không quá dịu dàng, vừa bạo lực lại dục vọng mãnh liệt, còn bá đạo muốn chết, nhưng… Tao biết thằng bé đối với tao cũng không tệ. Tuy rằng tao hi vọng người bầu bạn với tao trong khoảng thời gian cuối cùng là Vi Dân, nhưng có nó, tao cũng không thiệt thòi. Nhìn coi, sau khi quen biết nó, cuộc sống của tao thú vị thêm bao nhiêu, phấn khích tới mức tao cũng tiếc muốn chết.”
Hổ Tử thay đổi tư thế, ngồi trên chân sau của mình, nửa người trước đứng lên nghiêm túc nhìn Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm của nó, cười nói: “Nhìn cái bộ dạng này của mày giống như có thể nghe hiểu được những gì tao nói ấy. Kỳ thật những lời hôm nay tao nói với cô gái kia, cũng không hẳn là hoàn toàn dối trá, tao quả thật chỉ có thể ở cùng một chỗ với thằng bé được ngày nào hay ngày nấy. Đó cũng là lý do vì sao trước mặt nó tao không che giấu bản tính của mình, tao không quan tâm nó có cảm nhận gì về tao, cũng không để ý nó có càng ngày càng ghét tao hay không, miễn là nó còn cần tao dù chỉ một chút, cho dù chỉ để thỏa mãn dục vọng, tao cũng sẵn lòng. Hiện tại tao rất vui vẻ, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Tiêu Hòa phát hiện ánh mắt Hổ Tử đột nhiên trở nên rất thâm trầm, không khỏi nở nụ cười.
“Thật sự, như bây giờ vẫn là tốt nhất, không có tình cảm sâu đậm gì với nhau, tương lai ly biệt cũng sẽ không quá thống khổ. Cho dù là thằng bé rời khỏi tao, hay là tao rời khỏi nó.”
Mở túi giấy ra, Tiêu Hòa xé vỏ một cái Hamburger, cắn một miếng lẩm bẩm lẩm bẩm một câu mập mờ không rõ: “Có trời mới biết Tiểu Viêm trưởng thành hay chưa, khiến cho mỗi lần lên giường với thằng bé, tao đều có cảm giác mình đang phạm tội. Ai nha, trời mưa, mày cũng ăn chút gì mau lên, đợi lát nữa chúng ta lên núi xem xét một chút.”
Hổ Tử nhìn Tiêu Hòa một cái thật sâu, quay người lại liền lao vào trong túi giấy a ô a ô gặm lấy gặm để.
Mưa “tí tách, tí tách” rơi xuống mái hiên thủy tinh của phòng thường trực ở trường tiểu học Tứ Đường.
“Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!” Lão Lý ở bên ngoài xem náo nhiệt kêu to chạy về.
“Có chuyện gì vậy?” Cuộn cuộn rác cùng túi giấy lại, ném vào thùng rác, Tiêu Hòa ôm lấy Hổ Tử đứng dậy từ trên ghế gấp. “Thầy Lý, cám ơn.”
“Cám ơn cái gì mà cám ơn.” Từng nhìn thấy thái độ của hiệu trưởng tiếp đón Tiêu Hòa, thầy Lý cười thân thiết với hắn, tiếp theo liền vội vàng nói:
“Vừa rồi một bên núi rác đột nhiên sụp xuống, một chiếc xe tải đến vận chuyển rác bị chôn vùi quá nửa. Lái xe cũng ở bên trong, hiện tại cảnh sát đều đã qua đó cứu người.”
“Hả?”
Lại là tai nạn xảy ra với xe tải? Nếu ở một nơi bình thường, có lẽ Tiêu Hòa sẽ không cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà ở xung quanh đây, nghĩ kiểu gì cũng đều có mùi vị âm mưu.
“Để tôi đi xem.” Mượn chiếc ô của thầy Lý, Tiêu Hòa ôm Hổ Tử đang nằm sấp trên vai của hắn, một người một thú chạy về phía xảy ra sự cố.
“Cậu cẩn thận một chút. Cảnh sát không cho tới gần đâu.” Thầy Lý đi cùng ra tới cửa kêu lên.
Tiêu Hòa phất phất tay, tỏ vẻ đã biết.
Quả nhiên, cách trường học ước chừng tám trăm mét, một vùng ven núi rác sụp xuống. Còn có thể nhìn thấy một phần đuôi xe tải, nhưng toàn bộ đầu xe bị chôn vùi, nếu muốn đào được người ra, cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Hàng loạt cảnh sát và dân quân đều đang ở đó, cùng nhau cố gắng giải cứu lái xe bị chôn vùi.
Cũng bởi vì sự cố đột phát này, toàn bộ số xe vốn đang đỗ ở bên cạnh núi rác đều di chuyển ra phía ngoài, phòng ngừa núi rác lại sụp xuống.
“Mày bảo núi rác đang yên đang lành sao tự dưng lại sụp một bên?” Tiêu Hòa hỏi Hổ Tử.
Hổ Tử đương nhiên không trả lời hắn.
Một người một thú vượt qua vòng canh gác của cảnh sát đi lên núi rác. Nhìn một đống người đều đang bận rộn ở kia như vậy, Tiêu Hòa cũng không muốn chạy tới chọc gậy bánh xe, dựa vào trí nhớ, hắn đi về phía đỉnh núi có cỏ dại mọc um tùm.
Nếu hắn nhớ không lầm, chỗ kia hẳn là nơi cao nhất cả tòa núi rác.
Một đường đi tới vô cùng im lặng. Không có bùn đất bất thình lình rớt xuống, cũng không có sỏi đá đột nhiên bay tới hay bất cứ thứ linh tinh gì gì đó.
Tiêu Hòa một mực đề phòng, chuẩn bị tinh thần nếu có gì bất thường thì có thể trốn chạy bất cứ lúc nào.
Thấy rồi, khu cỏ dại mọc rậm rạp một cách dị thường.
Cẩn cẩn thận thận đứng lại ở nơi cách mảnh đất kia mười mét. Tiêu Hòa sờ sờ cằm cười âm hiểm, hừ hừ, biết thế mang theo cái xẻng.
Nâng con thú nhỏ trên vai. Nhóc con này dường như rất thích ngồi xổm trên vai trái của hắn. Giữa đường trượt xuống mấy lần, lại tự mình leo lên. Tiêu Hòa nghĩ áo khoác của mình bây giờ chắc chắn là thêm vài cái lỗ thủng.
Cách Tiêu Hòa không xa, một con robot điều khiển từ xa cũ nát cao chừng bốn mươi cm đang ngồi trên mặt đất. Tiêu Hòa nhìn thấy, nhưng không để ý. Trên núi này đồ chơi bỏ đi tương tự cũng không ít.
“A? Hổ Tử, nhìn coi!” Tiêu Hòa quay đầu nhìn về phía nơi xảy ra tai nạn, xem một lúc đã phát hiện ra điều dị thường.
Hổ Tử ngẩng đầu.
“Mày có nhận thấy hay không, bọn họ nhiều người như vậy mà tốc độ đào còn không bằng tốc độ bùn đất dâng lên?”
“Ngao ô.” Hổ Tử ở trên vai Tiêu Hòa gãi gãi móng vuốt nhỏ, rõ ràng không có hứng thú đối với sự cố bên kia. Nhưng mà thật ra nó lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái lỗ tai của Tiêu Hòa.
“Oái! Hổ Tử, đừng có nháo!”
Hổ Tử thu hồi móng vuốt sắc nhọn trên chân, dùng đệm thịt nho nhỏ đập đập tai Tiêu Hòa.
“Nhóc con chết tiệt làm cái gì vậy!”
Tiêu Hòa còn chưa đụng được nó, nó đã lẻn tới vai bên kia giống như đang bắt đầu chơi trò chơi.
Kết quả của việc một đến hai đi là, hai lỗ tai Tiêu Hòa đều trở nên đỏ rực. Hổ Tử dường như cảm thấy chỉ đập thôi thì không thú vị, nó bắt đầu vươn lưỡi liếm liếm lỗ tai Tiêu Hòa.
Lần này Tiêu Hòa chịu không nổi.
“Mày có thôi ngay không!”
Hổ Tử ở trên vai Tiêu Hòa trốn tới trốn lui, bắt được cơ hội liền đông liếm một chút tây gãi một cái, có vài lần còn nhảy lên đầu Tiêu Hòa, chơi tới cao hứng bừng bừng. Tiêu Hòa bị nó đùa nghịch tới tóc tai bù xù như ổ rơm, cuối cùng ô cũng không thèm che, một lòng chỉ muốn bắt được con vật nhỏ nghịch ngợm phá phách.
“Mày xuống dưới cho tao!”
“Ngao ô ngao ô!” Hổ Tử hưng phấn một cách kỳ lạ.
Bên kia đám cảnh sát một lòng muốn cứu người bắt đầu phát hiện ra sự tình kỳ quặc.
Nào có đạo lý nhiều người cùng nhau đào như vậy, mà càng đào đất lại càng nhiều?
Chỗ đất này từ nơi nào mà ra?
Núi vẫn còn đang sụp xuống sao? Vậy tại sao dưới chân bọn họ lại chẳng cảm giác được gì?
Chỉ có điều độ cao của ngọn núi dưới chân bọn họ quả thực là đang thấp dần xuống. Kỳ quái, nào có đạo lý rác rưởi rò rỉ ra từ giữa núi không?
“Nhà của ta đã không còn nữa rồi.”
Hả?
Tiêu Hòa ngừng tay.
Hổ Tử nhân cơ hội cắn một ngụm vào cổ hắn, răng nhỏ sắc nhọn cắn làm hắn kêu la oai oái.
Tiêu Hòa tiện thể bắt lấy con thú nhỏ. Có lẽ nhìn thấy da Tiêu Hòa chịu không nổi hàm răng của nó, Hổ Tử cũng ngoan ngoãn không chạy loạn nữa, nằm trên vai nghịch nghịch cổ áo hắn.
“Bọn họ nhất định sẽ san bằng nơi này. Đều tại các người, nếu không phải các người…”
Tiêu Hòa xoay xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Nhưng không sao, ta có thể tìm nơi khác trú ngụ. Chỉ có điều trước lúc đó, ta có hai chuyện nhất định phải làm.”
Ánh mắt Tiêu Hòa rơi xuống thân con robot đồ chơi đang ngồi trên mặt đất, nghĩ nghĩ rất không có khả năng. Ngay trong khoảnh khắc hắn đưa ánh mắt xẹt qua nó, trong dư quang khóe mắt hắn nhìn thấy thân thể con robot nhỏ cũ nát kia chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Con robot nhỏ giơ một cánh tay lên, chỉ vào dưới chân núi, nói: “Tên đó sẽ chết. Sẽ phải chết, bởi vì hắn chết cũng chưa đền hết tội.”
Tròng mắt Tiêu Hòa sắp rớt xuống. Ngay cả khi Hổ Tử đã thành công chui đầu vào áo hắn, hắn cũng không kịp phản ứng.
Người máy đồ chơi thành tinh?
“Mày tới từ hành tinh khác hả?”
Robot nhỏ trầm mặc. Tiêu Hòa thề chính mình nhìn thấy nó nhúc nhích cái cổ, ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
“Ta không phải là người ngoài hành tinh, ta lớn lên ở nơi này. Ta còn có tên, gọi là Mân Côi (Hoa hồng).
“Mày nói mày tên gì?” Tiêu Hòa đã chẳng còn quan tâm Hổ Tử đang quấy rối trong ngực của hắn.
“Ông chú, lỗ tai có vấn đề hả?”
“Tao mới ba mươi, gọi tao là đại ca! Hoa, Hồng!”
“Hoa hồng rất tốt nha, vừa lãng mạn vừa xinh đẹp. Ta từng nhìn thấy một bó hoa hồng, thật sự rất đẹp, đáng tiếc cứ như vậy bị người ta ném đi.” Con robot nhỏ giống như đang thở dài.
Tiêu Hòa xoa nhẹ mặt, đặt mông ngồi xuống đống rác. Hắn mặc kệ, cái thế giới này đã sớm méo mó rồi.
“Mày nói đi, vì sao phải đối phó với người lái xe kia?”
Con robot nhỏ ── Mân Côi cũng không giấu diếm, “Không chỉ một tên đó.”
Tiêu Hòa nhìn về phía nó.
“Tổng cộng có hai người.”
“Nói đi, tao rất thích nghe kể chuyện.” Tiêu Hòa vươn tay ra bắt tiểu sắc quỷ đang chôn đầu trong quần áo, lè lưỡi liếm ngực hắn.
Nhưng mà chưa bắt thì không sao, vừa túm lấy, con quỷ nhỏ kia liền dùng hàm răng bén nhọn cắn ngực hắn.
Tiêu Hòa thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
“Con mèo chết tiệt này! Đi ra cho tao!” Hắn có thể cảm giác được Hổ Tử đang liếm hắn. Đáng giận nhất là, bị tiểu quỷ chết tiệt này vừa cắn vừa liếm, hắn lại có phản ứng.
Đáng tiếc Hổ Tử vẫn chuyện ta ta làm, toàn bộ cơ thể dứt khoát trượt vào trong ngực của hắn.
Cảm giác dán vào bộ lông xù ấm áp cũng không tệ, nhưng mày đừng có làm những chuyện không nên làm có được hay không?
“Con mẹ nó, nếu Tiểu Viêm ở đây, mày nhất định sẽ bị nó vo thành thịt mèo viên.” Tiêu Hòa dở khóc dở cười, vén áo lên muốn lôi Hổ Tử ra.
“Ngươi còn muốn nghe hay không?” Mân Côi bất mãn.
“Nghe, nghe, nói đi.” Tiêu Hòa vươn tay ra kéo Hổ Tử. Nhóc con chết tiệt bám lấy ngực hắn sống chết không chịu đi ra, móng vuốt nhỏ đặt tại viên thịt bên phải của Tiêu Hòa, giúp hắn chà xát. Bên trái đương nhiên cũng không buông tha, đầu lưỡi mang theo xước mang rô liếm láp khiến Tiêu Hòa không tự chủ được kẹp chặt hai chân.
Có phải là phân bố hormone của mình xảy ra vấn đề gì hay không? Tại sao cả dã thú nhỏ lẫn lớn đều muốn bò lên trên người mình chứ?
Mân Côi hiển nhiên không biết hành động hạ lưu đang tiến hành dưới lớp quần áo kia, cảm thấy rất là khinh thường đối với việc Tiêu Hòa ngay cả một con mèo nhỏ cũng đối phó không xong.
“Bọn họ là lái xe chở rác, thường xuyên tới nơi này đổ rác. Hôm đó…”
“Hôm đó làm sao?” Tiêu Hòa không nghe thấy nó nói tiếp, ngẩng đầu nhìn, không thấy Mân Côi đâu.
“Nè, đừng có khơi dậy trí tò mò của người ta rồi bỏ đi như vậy chứ? A~ …Đồ chết tiệt này, mày đi ra cho tao!”
“Anh đang ở đây nói chuyện với ai?”
Cái gì?
Tiêu Hòa quay đầu lại, phía sau Mễ San cười đến phi thường xinh đẹp.
Trong tay của cô ta đang nắm một cây…
“Súng… Gây mê…”
“Thật có lỗi, có người cảm thấy rất hứng thú với anh. Tôi cũng không muốn con đường theo đuổi của mình có thêm chướng ngại.”
Đây là kết quả của việc sơ suất khinh địch a… Tiêu Hòa không kịp phát ra cảm thán, thân thể lắc lư, rầm một cái ngã gục.
Hổ Tử phát giác chuyện bất thường, ló đầu ra từ trong quần áo Tiêu Hòa, nhìn nhìn Tiêu Hòa té xỉu trên mặt đất, lại ngó ngó Mễ San đứng ở nơi đó mỉm cười đắc ý.
“Ngao ô!” Hổ Tử lao thẳng về phía mỹ nữ.
Bên kia, rác rưởi không bị ai khống chế nên không hề sụp xuống nữa, đám cảnh sát rốt cuộc giải cứu được lái xe đang bị chôn vùi.
***
Đùng đoàng ──!
Rào. Rào.
“Ưm…”
Mưa lạnh như băng quất lên người, Tiêu Hòa ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy.
“Đồ đàn bà chết tiệt… Biết ngay cô ta chắc chắn không yên lòng mà, thừa dịp Tiểu Viêm đi vắng đánh lén mình…”
Ôm cái đầu rên rỉ nửa ngày, Tiêu Hòa mới có thể giãy dụa đứng lên.
Mình vẫn còn ở chỗ cũ?
Kỳ quái…
Hắn cho là hắn đã bị người phụ nữ kia ném vào rừng một lần nữa.
Bầu trời đã đen kịt. Đám cảnh sát đào bới núi rác cũng đã kết thúc công việc. Núi rác không có bóng người im lặng tới mức quỷ dị.
Dưới sự yên tĩnh này, tiếng mưa rơi càng có vẻ đặc biệt lớn, ngay cả tiếng sấm cuồn cuộn cũng có vẻ gần vô cùng.
“Oành!” Một tia sét từ không trung đánh xuống.
Gặp quỷ!
Tia chớp vậy mà lại đánh xuống nơi cách hắn không tới mười mét.
Tiêu Hòa sợ tới mức thụt lùi vài bước.
Đúng rồi, Hổ Tử đâu?
Chạy mất rồi?
Không thể nào. Hổ Tử thích hắn, hắn có thể cảm giác được. Hắn cảm thấy Hổ Tử hiểu được nhân tính sẽ không giống con mèo hoang trước kia, dễ dàng rời khỏi hắn.
Chẳng lẽ người phụ nữ biến thái kia nhìn ra Hổ Tử bất phàm nên bắt nó mang đi sao?
“Hổ Tử ──! Hổ Tử ──!”
Một bóng đen xuất hiện trong màn mưa.
Đó là…
Ánh mắt Tiêu Hòa nhìn đăm đăm, sau ba giây ngu ngơ, co cẳng bỏ chạy.
Hắn nhanh, đối phương còn nhanh hơn.
“Oa!” Tiêu Hòa đâm đầu vào bóng đen. Kỳ quái? Cảm giác giống như…
Đối phương vươn tay sờ sờ trán hắn.
Tiêu Hòa ngơ ngác ngẩng đầu, “Ách, Tiểu Viêm?”
Một dải băng gạc màu trắng rũ xuống trán Tiêu Hòa. Viêm Chuyên nhíu mày, dứt khoát kéo toàn bộ xuống.
Tiêu Hòa hai tay chống tại đầu gối, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình khẩn trương tới mức độ nào, tim đập nhanh tới nỗi sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.
“Con bà nó! Đang yên đang lành tự dưng dọa tao làm gì?” Nhịp tim vừa khôi phục, Tiêu lão đại lập tức trở nên hùng hổ, “Mày đi đường không biết đứng thẳng à, trời tối như vậy, ông đây thiếu chút nữa nhìn mày thành dã thú! Tao còn tưởng là…” Con Bạch Hổ kia tìm đến nơi này.
“Còn mày nữa, quần áo đâu? Mày cứ vậy mà trần truồng chạy khắp nơi?! Không sợ lạnh thì cũng phải biết xấu hổ chứ? Trời đất, mày rốt cuộc đi làm cái gì vậy?” Dáng người trước mặt thoạt nhìn không tồi, rất đẹp mắt, vấn đề là… lạy hồn, chẳng lẽ nó cứ vậy trần như nhộng một đường đi đến đây?
Viêm Chuyên ôm hắn vào trong lòng, chặt chẽ.
“Ách, cái kia… Không phải tôi tức giận, chỉ là…” Tiêu Hòa bỗng nhiên trở nên lắp bắp, Viêm tiểu tử tại sao bất thình lình trở nên nhiệt tình như vậy, hại hắn ngượng ngùng à nha. Nhất là đối phương lại còn không mặc quần áo, cái này, cái này… Tay hắn không có chỗ để a.
Viêm Chuyên buông hắn ra, nắm lấy cánh tay hắn ngó trái ngó phải, giống như đang xem xét xem hắn có bị thương hay không gì gì đó.
“Tôi không sao, cậu bị thương?” Tiêu Hòa lúc này mới chú ý tới sườn trái đến bụng Viêm Chuyên bị cào vài vệt, còn đang rướm máu.
Tiêu Hòa ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn vết thương kia, “Đây là… Dã thú cào?” Ba vệt cào, thoạt nhìn rất giống.
Tiêu Hòa cảm động, “Cậu một ngày một đêm qua không thấy bóng dáng, có phải giúp tôi đi bắt con Bạch Hổ háo sắc không biết xấu hổ đáng chết một ngàn lần kia không?”
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm người trước mặt, thật sự rất muốn rất muốn cho hắn một đấm.
“Tiểu Viêm, cậu thật tốt. Anh đây rất cảm động, nói coi cần tôi làm cái gì? Chỉ có điều trước tiên chúng ta cần đi bệnh viện, cẩn thận miệng vết thương nhiễm trùng thì nguy. Có trời mới biết trong móng vuốt con súc sinh kia có mang vi khuẩn gì hay không. Đi thôi.”
Viêm Chuyên đứng im không nhúc nhích.
Tiêu Hòa quay đầu lại, “Đi a.”
Viêm Chuyên duỗi tay ra, mạnh mẽ quay đầu hắn bốn mươi độ về bên trái.
“A!”
Cảnh tượng trước mắt nên dùng từ gì để hình dung?
Một con robot nhỏ xuất hiện từ trong đám cỏ dại, tiếp theo bốn khối thân thể nhỏ xíu cũng chậm rãi hiện lên từ sâu trong núi rác.
Bầu trời đen kịt mênh mông bát ngát.
Sấm sét ầm ầm đinh tai nhức óc, tia chớp xanh xé toạc không trung.
Núi rác đen ngòm, trải dài vô tận.
Có lẽ bởi vì nhiệt độ đống rác cao hơn so với xung quanh, nước mưa lạnh như băng rơi xuống núi rác, tạo nên từng làn hơi nóng bốc lên từ núi rác, hình thành một màn sương.
Con robot nhỏ đang bận bịu, gậy sắt từng cây từng cây một bay lên, cắm vào xung quanh đám cỏ dại, vừa vặn vây bốn khối thân thể ở giữa. Sau khi một vòng gậy sắt toàn bộ cắm vào mặt đất, chỉ thấy con robot nhỏ lại bắt đầu kết lưới bên trên đống gậy.
“Nó muốn làm gì?” Tiêu Hòa thấp giọng hỏi Tiểu Viêm bên cạnh.
Viêm Chuyên chỉ nắm chặt lấy hắn, không có bất cứ biểu hiện gì.
Sau khi lưới sắt kết xong, nó bắt đầu di chuyển giữa bốn khối cơ thể nhỏ xíu. Nhìn kỹ, nó dường như đang cắm gậy sắt vào đỉnh đầu mỗi khối thân thể.
Chân Tiêu Hòa khẽ động, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Viêm Chuyên giữ chặt.
Tiêu Hòa kỳ quái liếc Viêm Chuyên một cái, Tiểu Viêm tinh thần trọng nghĩa cố chấp hơn rất nhiều so với hắn, chẳng phải động tác hẳn là nhanh hơn so với hắn sao?
“Oành!” Một tia chớp đánh xuống gậy sắt, khiến cho hàng loạt tia lửa bay tứ tung.
Động tác của con robot nhỏ nhanh hơn, nó đem lưới sắt đã kết xong nối liền với đầu lâu của bốn thân thể. Chính xác mà nói, là nối liền với gậy sắt cắm bên trên bốn cái đầu đó.
Tiêu Hòa hiểu được một chút, nó dường như muốn lợi dụng sức mạnh của tia chớp làm chuyện gì đó.
Chỉ là có thể thành công sao?
Nếu thành công, kết quả của nó là gì?
Sẽ có cái gì được nó sáng tạo ra?