Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 26:




“Mày có biết gọi taxi từ đây tới trường tiểu học Tứ Đường mất bao nhiêu tiền không hả? Sao vừa rồi mày không thể chen vào trong xe một tí chứ? Ai bảo mày lên nóc ngồi? Tưởng mình đang đóng phim chắc! Gây náo nhiệt như thế, có gan thì tự mình đi mà đối phó với đám cảnh sát giao thông đi! Tao ra giúp, mày không cảm kích thì thôi, còn dám đạp tao! Mày có còn lương tâm hay không vậy?” Tiêu lão đại không thèm quan tâm tới sĩ diện ngồi trên xe xoa xoa cái mông, không ngừng gào thét.
Tài xế taxi khinh thường liếc gã một cái qua kính chiếu hậu trong xe.
Người đàn ông này vừa lên xe đã không ngừng chửi rủa thiếu niên kia, vừa vung nắm đấm vừa mắng nhiếc. Chỉ vì chút tiền đi taxi này, có đáng không?
“Mày có biết hành vi vừa rồi rất là nguy hiểm hay không?” Vẻ mặt Tiêu Hòa bi thương.
Viêm Chuyên nâng tầm mắt, ngươi là đang lo lắng cho ta?
“Nếu cảnh sát giao thông để ý tới mày, muốn mời mày đi uống trà, đến lúc đó tiền phạt cũng đủ để chúng ta gọi taxi đi đi lại lại trường tiểu học Tứ Đường mấy lần rồi.”
Biết ngay… Viêm Chuyên quẳng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
Y không cảm thấy vừa rồi mình làm sai cái gì. Y ngồi ở trên nóc xe chẳng ảnh hưởng tới bất cứ kẻ nào, cảnh sát giao thông đuổi theo, y cũng trả tiền vé xe rồi. Nếu không phải cái tên này ăn nói bậy bạ bảo mình không được bình thường, cũng sẽ không đạp hắn.
Còn nữa, cái đám mặc đồng phục ấy tại sao vừa nghe nói y đầu óc có vấn đề linh tinh, liền bỏ qua cho bọn hắn?
Bộ mắt mấy người này mù hết sao?
Làm sao mà y trông không bình thường được cơ chứ? Hay là y nhìn qua không giống một nhân loại bình thường?
Y không cảm thấy mình làm sai bất cứ chuyện gì, những gã cảnh sát đó lại cứ theo dõi y. Vậy mà cái tên Tiêu Hòa nhân phẩm hiển nhiên phi thường có vấn đề trong mắt y kia, ở cùng với đám cảnh sát thì lại hoà thuận vui vẻ.
Thế giới này làm sao vậy?
Tại sao lại quá khác biệt so với những gì y được học ban đầu?
Chi chi, buồn quá. Tiêm Đầu chui rúc trong túi quá lâu xoẹt một cái nhảy lên bả vai Tiêu Hòa thông khí.
Thiệt là nhiều rác! Tiêm Đầu kích động kêu.
Viêm Chuyên ngoảnh đầu lại, núi rác ven đường y đã sớm nhìn thấy, y chẳng hiểu được chỗ này có cái gì kỳ lạ, nhưng lại bị tiếng kêu tràn ngập hạnh phúc của Tiêm Đầu thu hút.
Tiêm Đầu vừa nhìn thấy ánh mắt Viêm Chuyên, bị dọa cho một trận, loạng choạng té xuống khỏi vai Tiêu Hòa.
Khóe mắt tài xế taxi giật giật. Đó là… Con chuột?
“Tài xế, trường tiểu học Tứ Đường ở gần đây phải không?” Tiêu Hòa từ phía sau lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Người tài xế sớm đã muốn mượn cơ hội trả lời lập tức đáp lại: “Còn có bốn, năm phút nữa, con chuột kia là anh nuôi hả?”
“Phải. Tại sao lại có rác xung quanh đây?” Tiêu Hòa mặc cho Tiêm Đầu bò lên bò xuống trên đùi mình.
Người tài xế sôi nổi hẳn lên, cũng chẳng thèm để ý chuột chiếc gì hết, ngẩng cao đầu: “Cái này à, có lâu rồi! Kể từ lúc thành phố bắt đầu phát triển mạnh mẽ, nhất là sau khi nhà cửa mọc lên, mấy cái xe chở rác này vì tiết kiệm tiền nên chạy tới ngoài thành phố mà đổ đất đá với phế liệu xây dựng. Đáng lẽ ra chỉ chất đống tại khu đất trống cạnh quốc lộ thôi, đó, ngay tại chỗ chúng ta vừa đi qua đấy. Nhưng mà hai năm trở lại đây, mọi người nghe được thông tin, xe rác nào cũng chạy về phía này, thế là đống rác trước kia giờ biến thành núi rác kéo dài hai ba dặm đường. Xem xem, hai bên cổng trường tiểu học Tứ Đường cũng vậy, ngay cả quốc lộ cũng chật một nửa.”
Tiêu Hòa nhìn núi rác kéo dài liên tiếp hai bên đường quốc lộ, khó hiểu: “Chẳng lẽ tình hình như thế mà không có ai can thiệp sao?”
“Sao lại không ai can thiệp. Có chứ, phóng viên, cục vệ sinh, cục môi trường vân vân đã tới phía trước hai bên cổng trường tiểu học Tứ Đường nhiều lắm rồi, nhưng mà có tác dụng gì chứ?” Người lái xe vỗ tay lái tức giận.
“Bắt được thì phạt chút tiền, nhưng mà một lần cũng chỉ phạt có hai trăm đồng, còn bọn họ một xe rác đổ tại chỗ chính quy được bao nhiêu tiền? Đó còn là bị bắt, không bắt được vậy thì kiếm đủ. Thời buổi này, con người vì chút tiền, đổ rác bậy có được tính là gì? Trong sữa bột còn cho melamine nữa mà! Bọn khốn kiếp này, lương tâm gì gì đó đều bị chó ăn hết rồi.”
“Xung quanh trường học mà nhiều rác như vậy, chẳng lẽ phụ huynh không lo lắng à?”
“Lo chứ sao không, còn kiến nghị nữa cơ. Những ký giả kia cũng đều là do phụ huynh tìm tới, nhưng mà một núi rác lớn như vậy, đối với ai cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay. Cấp trên sợ phiền toái nhắm một mắt mở một mắt, người phía dưới lại càng không muốn nhiều chuyện.” Người lái xe oán thán.
“Đúng rồi, trên báo chí nói, trường tiểu học Tứ Đường có bốn đứa bé bị mất tích, có thật không? Người thân nhà tôi có đứa con muốn chuyển tới đây học, mà giờ thấy hơi lo lắng, nên bảo tôi tới đây xem.”
“Cái kia còn giả được sao? Nói thật, trường tiểu học Tứ Đường ở thành phố tôi cũng không tệ lắm, thầy cô giáo, trang thiết bị dạy học đều rất tốt, chỉ là môi trường xung quanh…” Tài xế lắc đầu thở dài: “Anh nói xem một đứa trẻ nuôi lớn đâu có dễ dàng gì, cứ như vậy nhoắng cái mất tích bốn đứa. Đến bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác… Mẹ nó! Có biết lái xe không hả!” Lái xe đột nhiên gầm lên giận dữ, vô-lăng trên tay xoay mạnh.
Tiêu Hòa, Viêm Chuyên không kịp đề phòng nên bị quăng về bên phải, Tiêm Đầu thì không biết lăn lông lốc tới nơi nào.
Một chiếc xe chở rác khổng lồ mang theo một thân đầy bùn lao sát sạt qua xe bọn họ.
“Tao thao mụ nội nó! Đi chết đi! Tao XXX…” Một tràng chửi rủa xen lẫn tiếng địa phương tuôn ra từ miệng gã tài xế.
Lúc Tiêu Hòa bị ngã phịch vào người Viêm Chuyên, không cẩn thận đạp cho y một cước, thụi y một quả, cuối cùng còn mất thăng bằng, một tay đè thật mạnh xuống thứ nằm giữa hai chân Viêm Chuyên.
Cho dù là Viêm Chuyên, bộ vị trọng yếu bị “chăm sóc” như vậy, cũng không khỏi hút một hơi khí lạnh.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, có đau hay không? Không bị sao chứ?” Tiêu Hòa nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cười giả dối.
Ánh mắt Viêm Chuyên biến sắc. Tên gia hỏa này…
Tiêu Hòa vẻ mặt vô tội quay đầu ra cửa sổ mắng: “Cái xe tải chết tiệt kia, lái kiểu gì vậy! Quá ẩu!”
“Đúng thế!” Người tài xế mang theo lửa giận phụ hoạ.
“Đây chính là đường đi học của tụi nhỏ, bọn họ lái xe như vậy là quá nguy hiểm.”
“Anh nói không sai. Nhẽ ra chỗ này nên có thêm một trạm cảnh sát giao thông từ lâu rồi mới phải.”
Đột nhiên, Tiêu Hòa há to miệng thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Cái… cái tên chết tiệt này, Tiêu Hòa rũ mi, đáng thương nhìn về phía người bên cạnh.
Ánh mắt thằng nhóc này… Nó đang cười? Bắt chước ai mà cười đến nham hiểm như vậy…
“Tới rồi.”
Viêm Chuyên rút tay ra khỏi mông Tiêu Hòa, xe taxi chậm rãi dừng lại trước cửa trường tiểu học Tứ Đường.
Tiêu Hòa vô cùng cảm kích liếc người tài xế một cái, có điều cảm kích thì cảm kích, lúc xuống xe hắn vẫn lấy cớ không có hóa đơn, khiến cho người lái xe miễn cho hắn số tiền lẻ.
“Các người trả con lại cho tôi! Trả con lại cho tôi!”
Người phụ nữ tóc tai bù xù túm lấy vạt áo hiệu trưởng trường tiểu học Tứ Đường – Lý Duẫn, lớn tiếng kêu gào.
Mấy người bảo vệ tiến lên muốn kéo cô ra, lại bị mấy người đi cùng cô chặn lại.
“Lý hiệu trưởng, xin hỏi bọn trẻ đã mất tích nửa tháng rồi, nhân viên nhà trường hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì sao? Bốn đứa bé mất tích đều là học sinh trường các người, hơn nữa đều cùng một ngày sau khi tan học, phía nhà trường có nghĩ là biện pháp an ninh của mình còn chưa nghiêm ngặt hay không? Bây giờ phải chăng mới đưa ra phương án khắc phục?”
Hàng loạt camera vây quanh bọn họ quay phim chụp hình, một phóng viên nam tuổi không lớn lắm vì muốn giành lấy đề tài, cầm microphone chen chúc vào phía trong.
“Lý hiệu trưởng, xin hãy trả lời trực tiếp, phụ huynh của bọn trẻ ngay tại trước mặt ông,  chẳng lẽ ông không có một lời giải thích nào sao?”
“Đủ rồi! Đừng có chụp nữa! Nhà trường chúng tôi đã và đang cố gắng hết sức, các người không thể đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên đầu nhà trường được. Đó là chuyện xảy ra sau khi tan học, cô Trần, làm ơn bình tĩnh một chút. Tôi đã bảo đừng  chụp nữa! Đám ký giả các người đừng có quá đáng!” Không thể giãy khỏi tay Trần Viện, lại không thể mạnh mẽ đẩy cô ra, quần áo sắp bị xé rách, Lý Duẫn vừa nôn nóng vừa tức giận, đau đầu nhức óc. Kể từ khi lũ trẻ mất tích đến bây giờ, chẳng qua mới chỉ ngắn ngủn có nửa tháng mà tóc người đàn ông mới hơn bốn mươi tuổi đã bạc đi trông thấy.
“Các người trả con cho tôi! Trả lại con cho tôi!”
“Đẩy cái gì mà đẩy? Muốn đánh người sao? Bảo vệ nhà trường muốn đánh phụ huynh hả?”
“Mọi người bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!”
“Họ Lý, bọn tôi đem con gửi tới trường của ông, ông phải trả lại nguyên nguyên vẹn vẹn cho chúng tôi!”
“Không được sử dụng camera! Gọi 110, ai gọi 110 đi.”
Một mảnh hỗn loạn, giằng co, gần như sắp phát sinh đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.