Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 110: Tạp dề gấu con




Là một bên trong cuộc đánh đố, Tiêu Hòa hoàn toàn quên béng mất hắn đã từng ảo tưởng về việc vợ mình lõa thể mặc tạp dề trong phòng bếp như thế nào.
Nhưng mà hắn quên, không có nghĩa là đối phương cũng sẽ quên.
Cho nên, hôm nay lúc lái xe đi ngang qua khu phố mua sắm ở chợ trung tâm, Viêm Chuyên liền quẹo vào dạo một vòng, khi ra trên tay xách thêm một túi quà.


Lúc về đến nhà, Tiêu Hòa đang tỉa tót cành lá cho cây cối trong hoa viên, vừa tỉa vừa ăn vụng.

Trung tuần tháng mười (từ ngày 11 đến ngày 20), đã có rất nhiều quả chín, có điều còn chưa tới lúc có thể ăn hoàn toàn. Ngày hôm qua y thấy Tiêu tiểu nhân thèm ăn nên mới hái một quả chín mọng cho hắn đỡ thèm.
Không ngờ tên kia lại ăn đến nghiện, buổi tối trộm chạy vào hoa viên ăn vụng thêm hai quả nữa. Lá gan của hắn cũng lớn, không biết giống cây gì mà còn ăn bậy.
Hôm nay lại còn lấy cớ tỉa tót mà thừa dịp y không có nhà thỏa mãn cái bụng mình.
Hừ, cứ ăn đi, con mèo tham lam, đợi lát nữa ta coi ngươi khóc ra sao!
Tiêu Hòa vừa nhìn thấy Tiểu Viêm trở về lập tức chấm dứt việc ăn vụng.
Tiểu Viêm đã nói qua với hắn rất nhiều lần, trái cây trong vườn tuy rằng có thể ăn, nhưng tuyệt đối không được động vào lúc y đi vắng.
Nói thật, hắn cũng chả thèm để câu cảnh cáo này trong lòng. Theo suy nghĩ của hắn, Tiểu Viêm chỉ thuần túy là hộ thực mà thôi.
Có một hai quả, ăn thì đã sao?
Ưm, cũng không biết đây là giống trái cây gì, ăn còn ngon hơn hoa quả bình thường.
Tiểu Viêm nhà hắn đúng là rất thần kỳ. Cũng không biết khiêng đống cây cối hoa quả này từ đâu về, hơn nữa gần nửa năm qua dường như cực kỳ nhiệt tình với việc mang mấy thứ hiếm lạ cổ quái gì đó về cho bọn họ ăn.
Lần trước hương vị của khoai lang dại với Tạng Hương trư cũng không tệ. Tiêu Hòa nhịn không được hồi tưởng lại mùi vị mà chép chép miệng.
“Về rồi à?”
“Ừ.”
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“A Phúc mang đám Tiểu Hổ đi xuyến môn sao?” (Xuyến môn: đi chúc tết vào tân niên hoặc tới nhà bạn bè, họ hàng thân thích chơi và nói chuyện)
“Xuyến môn?” Tiêu Hòa cười, mỗi lần nghe thấy Tiểu Viêm nói mấy câu tục ngữ dạng này đều rất thích, “Ừm, ăn xong rồi mới đi. Tha cả nhà theo, bốn đứa cùng đi. A Phúc không chịu tới chỗ cha mẹ nó một mình, đòi mang theo Tiểu Hổ. Mân Côi chỉ là do tò mò, Tiêm Đầu muốn vô giúp vui. Bốn đứa này cùng tới không biết vợ chồng Lý Trí Vân ứng phó ra sao đây.”
“Đi.”
“Đi đâu?” Tiêu Hòa tùy tiện đặt cái kéo lên trên bàn trong hoa viên.
“Tới phòng bếp, nấu cơm.”
“Liệu có sớm quá không? Còn chưa tới ba giờ.” Tiêu Hòa vươn tay ra quạt quạt, hôm nay có vẻ hơi hơi nóng.
“Không sớm đâu.” Chỉ là muốn kịp trước khi bọn nhỏ về mà thôi.
“Theo Tiểu Viêm vào trong phòng, Tiêu Hòa vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, sáng hôm nay Chu Phóng gọi điện thoại tới bảo vụ án kia đã được phá.”
Viêm Chuyên nhíu nhíu mày, người kia lại điện thoại tới? Có lẽ y hẳn là nên trực tiếp nói cho tên cảnh sát này, Tiêu tiểu nhân là vợ của y, y là hùng tính của hắn? Ừm, cứ làm như vậy đi. Dài dòng không phải là thói quen tốt.
“Nói là chuyện này do chồng trước của người bị hại cùng với tình nhân của hắn ta gây ra. Theo lời khai của người phụ nữ kia, cô ta đã qua lại với chồng người bị hại trước cả khi hai người ly hôn. Sau khi người bị hại biết chuyện này mới dự định ly hôn với chồng, ai ngờ lại trúng tám trăm vạn, càng không ngờ là bởi vì quá khẩn trương nên lúc ngủ nói mớ, khai sạch ra. Sau đó… Chồng cô ta đương nhiên không muốn ly hôn, nếu muốn ly hôn thì phải chia cho hắn một nửa số tiền.”
Viêm Chuyên lơ đãng nghe.
“Nói thật, mọi chuyện đã lộ rồi, ly hôn thì ly hôn luôn đi. Dù sao thì cũng còn một nửa. Đến lúc đó mời một luật sư giỏi, không chừng còn có thể lấy được cả căn nhà. Chỉ có điều người bị hại kia cũng là một kẻ… có lẽ là không cam lòng, sống chết không chịu đồng ý, còn tìm luật sư yêu cầu ly hôn đơn phương. Chồng cô ta lại cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa một nửa chỗ tiền kia phải thuộc về hắn. Một bên nằng nặc đòi, một bên không chịu nhả. Chồng cô ta liền thông đồng với tình nhân cầm tù cô ta, ngày nào cũng nghiêm hình bức cung.”
Tiêu Hòa không thoải mái sờ sờ cánh tay, Viêm Chuyên ôm hắn.
“Đừng có ôm chặt vậy, đi lại kiểu gì?” Tiêu Hòa không biết lòng tốt của y mà đẩy người ta ra.
Viêm Chuyên… Ta sẽ chờ coi ngươi khóc như thế nào!
“Sau đó hàng xóm trình báo, chồng của cô ta cùng ả tình nhân kia trốn thoát. Về sau người thụ hại thông qua pháp luật mà thoát ly quan hệ hôn nhân với người chồng đang bỏ trốn, bởi vì có vụ cố ý gây thương tổn kia nên chồng cô ta đương nhiên là không kiếm được chút lợi nào.”
Lắc lắc đầu, Tiêu Hòa khó hiểu nói:
“Người đàn bà kia cũng thật là quá ngu xuẩn, có nhiều tiền như vậy, kẻ hại mình lại còn chưa bắt được, nhẽ ra phải bán nhà đi xuất ngoại ngay lập tức, hoặc là trốn tới thành phố khác mai danh ẩn tích cũng tốt. Cô ta thì không, lại còn ở nguyên trong nhà cũ. Cũng chả biết cô ta nghĩ cái quái gì nữa.”
“Nơi này của người đàn bà kia có vấn đề.” Viêm Chuyên chỉ chỉ đầu mình. Nghĩ lại hành động của người đàn bà kia ngày đó khiến y cảm giác được có chút bất thường.
“Ừ, đại khái là trải qua trận tra tấn kia mới khiến đầu óc càng thêm hư hỏng. Cô ta không trốn, về sau cũng đuổi luôn cả cảnh sát tới bảo hộ đi, rõ ràng là dọn đường cho chồng cô ta tìm tới cửa tính sổ rồi còn gì. Có điều chồng trước của người bị hại cùng với nhân tình của hắn khai là bọn họ cũng không moi được nơi cất giấu tám trăm vạn tệ tiền mặt kia từ miệng người bị hại. Cũng bởi vì cô ta sống chết cũng không chịu mở miệng nên bọn họ mới tức quá hóa điên, chặt cô ta thành từng đoạn khi còn sống sờ sờ. Hôm nay ăn lươn?” Tiêu Hòa mở cái túi bảo vệ môi trường ra, thấy được đồ ăn Tiểu Viêm mua về.
“Ừ, còn có trứng chưng cà chua.”
“Kiểu phối hợp này có chút kỳ quái.” Tiêu Hòa hiện tại phi thường chú ý dưỡng sinh, xoa xoa cằm nói.
“Thịt gà, thịt dê, khoai tây, đậu đũa… Tiểu Viêm, cậu không thấy bây giờ trong nhà chúng ta, việc nấu ăn là cả một vấn đề sao?” Ngày nào cũng phải làm bao nhiêu đồ ăn với cơm.
“Không đủ tiền? Ta có.”
Tiêu Hòa liếc y, “Cám ơn. Đó là tiền tiêu vặt tôi cho cậu, tự mình giữ lấy đi.”
Viêm Chuyên gật gật đầu, cũng không miễn cưỡng ép hắn lấy. Tài xế đồng hành với y từng nói, nhất định phải cất kỹ tiền tiêu vặt vợ cho, tốt nhất là tích góp tiền riêng nhiều một chút, nếu không sẽ bị vợ quản đến sít sao.
Y không cảm giác mình sẽ bị Tiêu tiểu nhân quản đến sít sao, nhưng cũng không thấy nhất thiết cần có quỹ đen.Chẳng phải trong TV đều diễn vậy sao, tiền lương của chồng đều nộp lên cho vợ của mình, khi nào cần tiền tiêu vặt thì ngửa tay ra xin vợ là được.
Mà y cũng không cần ngửa tay ra xin Tiêu Hòa, lần nào người kia cũng đưa cho y rất nhiều tiền tiêu vặt. Xét về điểm đó, Tiêu tiểu nhân hoàn toàn là một bạn lữ đủ tư cách.
“Nếu không phải hiện giờ ông đây không thiếu tiền thì chắc chắn đã nhờ Tiêm Đầu đi tìm chỗ tiền kia rồi. Khẳng định là người đàn bà kia chôn ở đâu đó thôi. Thật sự là đầu óc có vấn đề, tại sao không gửi vào ngân hàng cơ chứ? Lập một cái tài khoản bí mật, chắc chắn chồng cô ta sẽ không thể biết được. Giấu kiểu đó về sau lúc ngủ cô ta sẽ không nói mớ ra chỗ cất tiền chắc? Hay là vốn cô ta đã không cảnh giác?”
Tiêu Hòa lầu bầu, một bên lôi các loại thức ăn trong túi ra, một bên bỏ mấy thứ hôm nay không ăn đến vào tủ lạnh.
“Sao hôm nay nóng thế nhỉ?” Tiêu Hòa lau lau mồ hôi, cởi áo khoác ra ném cho Viêm Chuyên.
“Tiếp tục cởi đi.”
“Cái gì?”
“Ta bảo tiếp tục cởi.”
Tiêu Hòa xoay người, nhíu mày nhìn về phía Viêm Chuyên, y đang cầm một túi quà.
“Có ý gì?”
Viên Chuyên lấy ra một cái túi, “Ta có thứ khác cho ngươi thay.”
“Là cái gì vậy?”
“Trước tiên ngươi cởi hết quần áo ra đã.”
“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa ôm bụng, sao hắn lại cảm thấy dạ dày như thiêu như đốt? “Đừng có háo sắc như vậy được không? Vừa về đã bắt người ta cởi quần áo.”
“Ngươi không cởi?”
Tiêu Hòa chắc như đinh đóng cột: “Không cởi.”
“Được.” Viêm Chuyên xoay người bước đi.”
“Khoan, cậu muốn làm gì?”
Viêm Chuyên cũng không quay đầu, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ta chờ ngươi cầu ta.”
Vốn tính toán áp dụng thủ đoạn bạo lực, ngươi lại tự đi đào hố cho mình nhảy trước. Ta nhìn coi lần sau ngươi còn dám tham ăn như vậy không.
Viêm Chuyên trở lại phòng khách mở ti vi, đợi ước chừng 20 phút.
Tiêu Hòa thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu Viêm, chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Tôi khó chịu quá, a…”
Viêm Chuyên không để ý tới hắn.
Tiêu Hòa cảm giác mình rất nóng, nóng đến độ như kiểu ruột gan đang bị thiêu đốt. Quần áo đã cởi đến chỉ còn có áo trong, nhưng vẫn rất khó chịu.
Thấy Tiểu Viêm không để ý tới hắn, Tiêu Hòa tức giận, cũng không thèm cầu cứu y nữa, xoay người đi về phía phòng tắm tầng một. Ta cũng không tin tắm nước lạnh không giải quyết được vấn đề gì.
Năm phút sau, ở trong phòng tắm, Tiêu Hòa phát ra tiếng rên rỉ thảm thương.
“Tiểu Viêm, Tiểu Viêm…” Được rồi, ta nhận thua, người nào cũng không có biện pháp chịu được thống khổ này!
Viêm Chuyên chậm rì rì tiến vào phòng tắm, nhìn thấy một người trần truồng sấp trên tường gạch men không ngừng cọ cọ.
Quang mang trong mắt Viêm Chuyên chợt lóe. Cảnh tượng này rất chi là kích thích. Xem ra đây là một cuộc so đấu sức chịu đựng, xem ai không nhịn được trước tiên.
“Tiểu Viêm, tôi ngứa quá, rất ngứa.” Đáng sợ nhất là lục phủ ngũ tạng đều ngứa, muốn gãi cũng không có chỗ gãi. Vừa rồi trong nháy mắt tắm nước lạnh còn rất thoải mái, nhưng mà không được bao lâu, người lại ngứa râm ran, tựa như cảm giác đau đớn khi mùa đông dùng tay không nghịch tuyết sau đó trực tiếp nhúng vào chậu nước ấm, không, còn dữ dội hơn nhiều so với cái kia!
“Tiểu Viêm, làm sao bây giờ? Tại sao tôi lại biến thành như vậy? Có phải do chỗ trái cây kia không…”
May mắn là ngươi cũng không quá ngu ngốc, biết là vấn đề nằm ở chỗ trái cây kia. Viêm Chuyên đi tới, vỗ vỗ mông hắn, duỗi tay ra.
Tiêu Hòa khổ sở nghiêng đầu qua nhìn, đây là cái gì thế?
Viêm Chuyên mở cái túi gì đó trong tay, “Mặc vào.”
“Gì vậy?”
“Tạp dề.”
“Tạp dề?!”
“Ừm, họa tiết hình gấu con, làm bằng chất chống cháy, nửa người, dài 50cm.”
Sao ngắn vậy? Không đúng, tại sao lại cho ta mặc thứ này?
Viêm Chyên lại vỗ vỗ mông hắn. Ưm, cảm giác thật tuyệt.
Tiêu Hòa bị vỗ, lại càng rên rỉ lớn hơn nữa. Gặp quỷ, sao hắn lại cảm thấy bị vỗ rất thoải mái? Trời ạ! Tiểu Viêm chết tiệt rốt cuộc đã cho hắn ăn thứ quái quỷ gì?
Không phải ta cho ngươi ăn, là chính ngươi ăn vụng. Có mặc hay không? Không mặc thì hôm nay mặc kệ ngươi, ta cũng không trừ hỏa độc cho ngươi nữa.
“Đi cái ông nội mày! Tao đây không tin thứ đồ chơi kia không có cách giải. Tao không tin tao chịu không nổi mà… A, hỗn đản! Không được vỗ!”
“Nếu ngươi không phải là năng lượng thể tinh khiết thì hiện tại ngươi đã nổ tung mà chết.”
“… Cái gì?”
“A Phúc cũng rất tham ăn, cả vườn trái cây như vậy có thấy nó ăn vụng  quả nào chưa?” Viêm Chuyên vỗ vỗ mông Tiêu Hòa, xoa nắn lớp thịt mềm mềm bên trong đùi non, cười lạnh nói: “Theo bản năng nó đã biết mấy thứ kia không phải dễ ăn như vậy.”
“Có mặc hay không?”
… Tiêu Hòa đang chọn lựa giữa xấu hổ vì bị bức hay là bị bức vì xấu hổ.
Hắn là một người trung thực với dục vọng của mình, mà hôm nay bọn nhỏ lại không có nhà…
Viêm Chuyên liếm liếm môi, hai mắt bốc hỏa nhìn kẻ ngay cả lưng cũng không dựng thẳng nổi trước mặt.
Thân thể vừa mới bị nước rửa qua, bây giờ trở nên bóng loáng, từ đầu đến chân trừ bỏ cái tạp dề vây quanh vị trí trọng yếu, còn lại là sạch trơn.
Tạp dề rất đáng yêu, từng con gấu nhỏ màu lam hình dáng khác nhau khiến cho người ta nhìn vào đã cảm thấy thích. Nhưng mà bởi vì mặc ở trên thân người này, miếng vải màu đen kia lại khiến cho nam nhân này thoạt nhìn vô cùng *** mỹ.
Bắp đùi trần trụi, còn có hai chân, tại sao vị trí mọi ngày thoạt nhìn rất bình thường, bây giờ lại thấy hấp dẫn vô cùng? Tựa như từng bộ vị trên người hắn đều bị xoa một tầng ánh sáng trơn bóng dụ hoặc.
Nam nhân dường như rất khổ sở, hai tay không ngừng xoa xoa bụng, cúi đầu rên rỉ.
Viêm Chuyên đẩy hắn một cái, “Đi làm đồ ăn.” Nói xong y mới phát hiện âm thanh của mình hơi khàn khàn.
Tiêu Hòa đầy mặt phẫn nộ, ấm ấm ức ức quay đi.
Viêm Chuyên đột ngột “Ngao ──!” một tiếng với hắn, khiến Tiêu Hòa sợ tới mức vội vã xoay người lại.
“Xoay qua chỗ khác xoay qua chỗ khác!” Dã thú đỏ con mắt, kích động kêu.
Hóa ra ý nghĩa thực thụ của việc *** mặc tạp dề là ở chỗ này!
Ngao ngao ngao! Tiêu tiểu nhân dạng này thoạt nhìn thật sự là rất, rất, rất… Y sắp nhịn không được rồi!
Tiêu Hòa chỉ đeo một cái tạp dề trên người, đau khổ lần mò đi vào phòng bếp.
Cảm giác thân thể quả thực rất khó chịu. Vậy mà hắn lại bắt đầu khát vọng con dã thú kia… A!
Đi không nổi, nhà hắn biến lớn như vậy từ lúc nào? Tại sao quãng đường này lại xa xôi đến thế?
Tay Tiêu Hòa chống lên vách tường, vì thế đương nhiên cái mông cũng hơi vểnh ra phía sau.
Viêm Chuyên thở hổn hển, liều mạng dán mắt vào cái mông vểnh lên của hắn, phía trước bị tạp dề che che đậy đậy, phía sau lại nhìn được hết không sót gì, khe hở hẹp đỏ sậm khiến cho người ta muốn nhào lên vạch ra nhìn cho đã mắt.
“Nhanh lên!” Viêm Chuyên đẩy hắn một cách thô lỗ. Ta bảo ngươi vào bếp nhanh lên.
Tiêu Hòa bị y đẩy cho loạng choạng, ngón chân trần trụi tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, nhịn không được co lại thật chặt.
Tới, cuối cùng cũng tới phòng bếp rồi.
Một đống thức ăn chưa được xử lý đặt trên mặt bàn lẫn trong chậu rửa, chờ hắn và Tiểu Viêm đến chế biến bọn chúng thành đồ ăn.
“Rửa rau.” Âm thanh ở phía sau khác thường đến mức giống như không phải là giọng của Tiểu Viêm.
“Bốp!” Tiếng mông bị đánh ở trong phòng bếp nghe được trong trẻo, rõ ràng như vậy, chân Tiêu Hòa mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Có người đỡ lấy hắn từ phía sau, thật sự đẩy hắn tới bên cạnh chậu rửa.
Xả nước, cầm lấy cà chua, rửa sạch.
Tư thế giống như mọi lần hắn thường ôm Tiểu Viêm ở trong phòng bếp, con dã thú kia cũng ôm lấy hắn từ phía sau, chỉ là tay y…
“Hảo hảo rửa đi, sạch sẽ một chút.”
Viêm Chuyên cắn cắn lỗ tai Tiêu Hòa, hai tay từ bò lên ngực của hắn.
Mò tới viên thịt nho nhỏ kia, bởi vì lúc trước châm ngòi, hiện giờ đã tự động nhô lên, hiển lộ rõ ràng sự hiện hữu của mình.
Nhón lấy, nhẹ nhàng mà chà xát.
Nam nhân lập tức phát ra tiếng kêu *** đãng, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngập nước.
Hai tay chống đỡ thân thể vô lực sắp trượt xuống của nam nhân, đồng thời cũng không chịu buông tha điểm yếu ớt trước ngực hắn.
Cái mông lõa lồ vểnh ra bên ngoài không ngừng cọ cọ vào người y.
Một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve ngực nam nhân, một bàn tay gấp rút tháo thắt lưng của mình, kéo khóa xuống.
Loại kích thích này vẫn là thích hợp với kẻ lão luyện, đối với một hùng tính mới vừa trưởng thành không có tý kinh nghiệm nào như y mà nói, thật sự là kích thích quá lớn.
Trước tiên phải làm một lần đã.
Có lẽ để cho mình phát tiết một lần xong, đợi lát nữa mới có định lực để thưởng thức dáng vẻ phong tao của tiểu nhân nhà y.
Nhưng mà y không muốn cứ như vậy xông vào, còn muốn cho người này lộ ra càng nhiều biểu cảm, nghe hắn nói càng nhiều từ ngữ *** ô…
“Tiêu Tiêu! Nguy rồi! Lúc nãy đụng phải gã biến thái nhã nhặn kia, hắn nói… A ──!”
“Ngao ──!” Viêm Chuyên.
“Ách!” Tiêu Hòa.
“Các người ──!” Mân Côi.
Cứ như thế liền đi vào! Viêm Chuyên đại hận!
Tiêu Hòa vừa xấu hổ vừa tức giận, phía sau gắt gao co rút lại.
Thao! Con dã thú nào đó điên rồi.
Mân Côi thét toáng lên, thấy hai vị phụ huynh không biết thẹn kia biến mất lần nữa, lại nhìn đến A Phúc ngây ngốc, hai dòng máu mũi thuận theo miệng chảy xuống, tự nhận là tiểu người máy còn vị thành niên đáng thương, nó quả thực là muốn giết người.
Một vị thành niên khác là A Phúc chịu kích thích quá mức, vừa chảy máu mũi còn ngơ ngác lẩm bẩm: “Hắn nói bọn họ đã hợp tác với quốc gia rồi… Tiêu Tiêu…”
Tiểu Hổ nâng cánh tay nho nhỏ lên sờ sờ máu trên đầu mình, ù ù cạc cạc.
Tại sao cha đặt ba ba ở bên cạnh bồn rửa, A Phúc lại chảy máu vậy?
Ngao ô ──!
Đến khi nào mới có thể giống như trước muốn làm liền làm không cần băn khoăn ánh mắt của bất luận kẻ nào đây!?
Dã thú nào đó một bên làm đến tiểu nhân nhà y vừa khóc vừa kêu, một bên bi phẫn nghĩ.
Tiêu Hòa…
Quả nhiên phụ huynh có con nhỏ là đáng thương nhất…
Phụ huynh trong nhà vừa có dã thú vừa có con nhỏ lại càng thê thảm! Ô ô!
Ngoài cửa sổ, tên nào đó rình coi đã lâu, cầm đồng phục người hầu bảo hắn lấy từ tiệm giặt quần áo về, lâm vào ảo tưởng thật sâu.
Cái tạp dề nho nhỏ kia đáng yêu biết bao, có thẩm mỹ biết bao nha, nếu cũng để cho người hầu của hắn mặc vào thế này…
Nam nhi bảy thước ngang tàng, thân hình rám nắng trần trụi, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, cái mông rắn chắc vểnh lên, tạp dề nho nhỏ, màu đen…
Kẻ nào đó… Kích động. Đúng vậy! Công dụng của người hầu là vô kể, hắn hẳn là nên khai phá 10000% tác dụng của người hầu của hắn mới đúng!
Ừm, Uông Uông của ta, được hầu hạ ta đúng là vinh hạnh của ngươi.
Uông Ái Quốc đang đứng gác, đột nhiên rùng mình một cái.
A, trời bắt đầu lạnh rồi, phải chú ý giữ ấm thân thể mới được, mai lấy lương đi mua cho Tiểu Liệt cái áo lót giữ ấm thôi.
~ Toàn văn hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.