Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 109:




Lý Vi Dân che mặt.
Ấn rồi, nó ấn thật rồi!
Mân Côi kiêu ngạo mà tắt bộ phim A Phúc đang xem đi, lộ ra hình ảnh căn cứ quân sự nào đó mà nó đang theo dõi.


“Nhìn coi, tôi đã khống chế đạn hạt nhân trên toàn cầu. Có điều để làm thí nghiệm nên tôi chỉ chọn mười viên đạn của mười quốc gia, hiện tại toàn bộ chúng nó đang tiến vào trạng thái chuẩn bị phóng ra. Nếu các người không tin, có thể nhìn màn hình. Tôi đã thu được hình ảnh theo dõi của căn cứ tại mười quốc gia này rồi.”

Màn hình khổng lồ thoáng chốc được chia làm mười hai phần, mười phần đang trình chiếu hình ảnh tên lửa hạt nhân khởi động của mười căn cứ bị chọn làm thử nghiệm; hai phần còn lại truyền ra hội nghị lãnh đạo cấp cao của hai quốc gia lớn nhất, biểu tình của người nào người nấy tham gia hội nghị đều nghiêm túc, ảm đạm.
Mặt đất của các khu căn cứ bỗng nứt ra thành một cái hố đen sì, từng viên đạn hạt nhân màu sắc khác nhau dần dần nhô lên. Trên mặt biển thì nhất thời còn chưa nhìn ra động tĩnh.
Tiêu Hòa há to miệng.
Viêm Chuyên nhíu mày.
Màn ảnh mắt đầu xuất hiện đồng hồ đếm ngược: mười, chín, tám,…
“Ách, Mân Côi, cậu xác định đây là trạng thái chuẩn bị?” Lý Vi Dân buông cái tay phải đang che mắt ra, nhìn trừng trừng màn hình hỏi.
Tiêu Hòa còn chưa ý thức được tình hình, không tự chủ được ngáp dài một cái.
Ngay trong nháy mắt miệng hắn khép lại, mười viên đạn đồng thời phóng lên không trung.
Từng quốc gia một, toàn bộ lãnh đạo cấp cao đứng ở trước màn hình, ngơ ngác nhìn chỗ đạn bị bắn ra, lặng ngắt.
“Xong rồi.”
Không biết ai là người thứ nhất mở miệng nói ra câu đầu tiên.
Tuyệt vọng dần dần bao phủ ở trên đầu mỗi người.
“Thế giới này sắp diệt vong rồi.”
“Con mẹ nó đây rốt cuộc là do tên hỗn đản vô đạo đức chết tiệt nào làm?!”
“Âm mưu của người ngoài hành tinh sao?”
“Mục tiêu, ai biết mục tiêu công kích là ở đâu không?”
Không ai biết được, tựa như cũng không ai biết tại sao mấy viên đạn hạt nhân được kiểm soát chặt chẽ kia lại có thể bị người khác khống chế.
Những người biết nội tình thì vẻ mặt tái nhợt chờ đợi thời khắc thế giới bị hủy diệt, những người không biết thì ai làm việc nấy, người không biết đúng là hạnh phúc nhất. Có kẻ rất may mắn thấy được quá trình đạn đạo bay về phía không trung, rất nhiều người đều kích động chỉ lên trời lớn tiếng kêu: nhìn kìa! UFO!
Mân Côi không thể tin trừng mắt nhìn hình ảnh đạn hạt nhân bay lên khỏi mặt đất.
“Không thể nào!  Rõ ràng tôi đã cài đặt hai mệnh lệnh! Không thể lỗi được, tôi, tôi… sao có thể như vậy?”
A Phúc lén nhìn về phía Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ ngây ngốc nhìn lại hắn.
Hai đứa chỉ nhìn nhau có một giây, đồng thời xoay đầu đi. Chúng ta không biết gì hết.
“Đây là đang đùa sao?” Tiêu Hòa mặt không chút thay đổi nói.
Ánh mắt nghiêm khắc của Viêm Chuyên quét về phía Mân Côi, “Mục tiêu ở đâu?”
“Cái gì?” Mân Côi bị đả kích lớn, thân hình nho nhỏ lung lay.
“Nói cho ta biết, mục tiêu!”
“Mặt trăng. Là mặt trăng.” Mân Côi oa một tiếng, khóc lớn.
Nhét Tiểu Hổ vào trong lòng Tiêu Hòa, thân ảnh Viêm Chuyên lập tức biến mất.
Trong hoa viên, Liệt Uyên ngẩng đầu, nhíu mày thật sâu.
“Nè, Uông Uông, ngươi ở đây chờ ta, ta đi chút rồi về ngay.”
“Đã bảo đừng gọi tôi là Uông Uông.” Uông Ái Quốc nổi giận, hắn hận nhất kẻ khác gọi hắn là Uông Uông.
“Vậy thì người hầu.” Không đợi Uông Ái Quốc kháng nghị, thân ảnh Liệt Uyên cũng biến mất trong chớp mắt. Tốc độ quá nhanh, người xung quanh cũng không chú ý tới.
“A! Mọi người nhìn kìa, thứ gì đang bay trên trời vậy?”
Mọi người trong hoa viên đều đồng thời ngẩng đầu lên.
“Tên lửa?”
“Thôi đi! Chỗ chúng ta là đất liền, đào đâu ra căn cứ tên lửa?”
“Vậy là đạn đạo?”
“Ha ha! Sao không bảo là UFO luôn cho rồi?”
Mọi người ăn thịt nướng, uống nước, cười hi hi ha ha, lấy vật bay trên bầu trời làm đề tài đùa giỡn.
Chu Phóng nhìn hoa viên náo nhiệt, ngẩn người, lại quay đầu lại ngó ngó số nhà một chút, đúng vậy, là chỗ ở cửa người lái xe kia.
“Xin hỏi chỗ này có một tài xế taxi kêu Viêm Khiếu đúng không?”
Uông Ái Quốc ngẩng đầu, “Anh tìm anh Viêm? Anh ấy ở trên tầng, anh tự qua đó tìm đi.”
Tiểu Uông tưởng Chu Phóng cùng với một hình cảnh đang mặc thường phục khác là bạn của Tiêu Hòa.
Chu Phóng mỉm cười, “Cám ơn. Xin hỏi cậu ta ở tầng mấy?”
“Tôi không biết, chính anh đi vào tìm đi. Nếu không anh ở dưới lầu hô một tiếng cũng được?”
“Ách, vậy không tốt cho lắm?”
Uông Ái Quốc cười sang sảng, “Ngại cái gì chứ. Vậy anh chờ một chút, tôi gọi giúp anh.”
Uông Ái Quốc nghĩ là làm, hai tay hợp thành hình cái loa, hướng vào bên trong kêu: “Anh Viêm, anh Tiêu, có người tìm này!”
Sợ người ở bên trong nghe không được, Tiểu Uông lại hô thêm lần nữa: “Tiêu Hòa, ra tiếp khách! Lại có thêm người tới nữa nè!”
Tiêu Hòa xoa xoa lỗ tai của mình, vươn tay chỉ Mân Côi còn đang cúi đầu nức nở, uể oải nói: “Mày thành thật ngồi đó cho tao. Chờ Tiểu Viêm trở về, chúng ta tiếp tục thương lượng xử lý chuyện này như thế nào. Lần này mày đùa thật sự quá đáng rồi đấy.”
Mân Côi thút tha thút thít: “Sao có thể xảy ra sai lầm được? Rõ ràng mình đã đặt ra hai mệnh lệnh mà… Ô ô!”
Tiêu Hòa ôm lấy con trai đi xuống tầng dưới, không biết là ai đến vậy nhỉ. Kỳ quái, mình có mời nhiều người thế sao?
Tiểu Hổ rầu rĩ đi theo, có nên nói cho cha chuyện vừa rồi nó phạm sai lầm không nhỉ?
Liệu có bị đét vào mông không đây?
A Phúc có tật giật mình, không dám ở lại trong thư phòng, vội vàng theo Tiêu Hòa xuống lầu.
Tiêm Đầu không biết đầu đuôi sự tình, nhưng nó mẫn cảm nhận thấy được áp suất thấp trong phòng, cũng chuồn mất.
Chỉ để lại một mình Mân Côi lưu lại trong phòng, bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi liệu mình có thật sự có năng lực cứu vớt Địa Cầu hay không.
Chu Phóng gần như hoài nghi cái lỗ tai của mình.
“Người vừa rồi cậu kêu là…?”
“Anh Tiêu a, anh không biết sao? À, anh ấy là bạn của anh Viêm. Không sao, hai người đó ở cùng nhau, nếu anh Tiêu nghe được sẽ giúp anh gọi anh Viêm cho.”
Tiểu Uông nhiệt tình đưa cho Chu Phóng vài xiên thịt nướng, “Anh với chú tranh thủ ăn luôn đi cho nóng, đồ uống ở trên bàn bên kia, hai người tự đi lấy nhé.”
Chu Phóng ngơ ngác tiếp nhận thịt nướng, ngơ ngác nhìn về phía tòa biệt thự ba tầng kia.
Vị hình cảnh lớn tuổi cùng đi với hắn thì tràn ngập hứng thú đánh giá tòa biệt thự này cùng với đám người trong hoa viên.
Trong không gian, Viêm Chuyên hóa thành bản thể khổng lồ ngăn Liệt Uyên lại.
Liệt Uyên giơ hai tay lên. “Ta không có ý định đánh nhau, chỉ là cảm giác được chỗ năng lượng này không thể lãng phí, tuy rằng có lẽ hương vị không được tốt lắm, hơn nữa cũng không dễ tiêu hóa.”
Viêm Chuyên không có thời gian hoài nghi lời của hắn là thật hay giả, mười viên đạn hạt nhân đang chờ y đi giải quyết.
Nhân loại chết tiệt, phát minh ra loại hung khí này lại không biết trung hòa, mà y không muốn môi trường trên Địa Cầu sinh ra biến hóa lớn, không thể không ra mặt giải quyết vấn đề này.
Y không kén ăn, nhưng cũng không có nghĩa là y thích ăn loại rác rưởi kia.
Tiêu Hòa nhìn thấy Chu Phóng cũng rất kinh ngạc, sau khi biết được mục đích đến của hắn rất có chút dở khóc dở cười.
Ánh mắt Chu Phóng vẫn dịu dàng như trước kia, khiến Tiêu Hòa mơ hồ sản sinh một ít tâm lý áy náy với người này, lập tức lại nghĩ, cũng không phải ta câu dẫn người kia yêu ta, việc gì phải day dứt?
Chủ yếu là, Tiêu Hòa phát hiện hắn không muốn khiến cho Tiểu Viêm hiểu lầm.
“Thân thể của cậu hiện giờ sao rồi?”
Tiêu Hòa sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đợt kiểm tra toàn thân tại bệnh viện lần trước. Chẳng lẽ vị cảnh sát tên Chu Phóng này đã biết được hắn mắc bệnh nan y?
Trong ánh mắt Chu Phóng nhìn Tiêu Hòa có cảm thông, cũng có cả thương tiếc, ánh mắt kia thẳng thắn đến nỗi còn kém không trực tiếp nói với hắn: Xin hãy cho tôi được bên cậu đến phút cuối.
Tiêu Hòa sờ sờ cánh tay của mình, cười gượng gạo: “A, không có việc gì. Anh không thấy hiện giờ tôi rất vui vẻ sao? Ha ha. “
“Không có việc gì là tốt rồi.” Chu Phóng nhìn nhìn nhìn đứa trẻ Tiêu Hòa ôm chặt trong tay, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này là của cậu sao?”
“Đúng vậy, thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi đấy. Tiểu Hổ, chào chú đi con.”
Tiểu Hổ không biết gọi, chỉ “A ô a ô” kêu.
“Tôi không biết cậu đã kết hôn rồi.” Trong mắt Chu Phóng hiện lên mất mát một cách rõ ràng, khiến vị cảnh sát già ngồi bên cạnh kỳ quái nhìn hắn một cái.
Chu Phóng cảnh giác, lập tức thu hồi biểu cảm thất lạc, bắt đầu hỏi chỗ của Viêm Khiếu.
“Cậu ta đi ra ngoài có chút việc, ngại quá, cậu ấy không biết hai người tới, nếu không chắc chắn sẽ ở nhà chờ rồi.”
“Vậy có biết khi nào cậu ta trở về không? Chúng tôi có chuyện cực kỳ trọng yếu cần hỏi.”
“A, từ trước tới nay cậu ta ra ngoài làm việc không có giờ giấc cố định. Thế này đi, tới khi nào cậu ta trở về tôi bảo cậu ta chủ động liên hệ, hai người thấy thế nào?”
“Cũng được. Đúng rồi, từ thứ bảy tuần trước tới thứ hai tuần này, tức là từ ngày hai mươi sáu đến ngày hai mươi tám tháng chín, không phải Viêm Khiếu vẫn ra ngoài lái xe như bình thưởng chứ?” Vị cảnh sát già đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tiêu Hòa nhìn nhìn ông ta, cười nói: “Thật là trùng hợp, hai ngày đó trong nhà tôi khách đến không ngớt, Tiểu Viêm vẫn luôn ở trong nhà giúp tôi tiếp đón khách khứa.”
Tiểu Hổ quan sát nửa ngày, mất đi hứng thú với hai người lớn kia, nhàm chán giơ cái chân nhỏ của mình lên bắt đầu gặm cắn.
Tiêu Hòa kéo chân nó xuống, nó lại kéo trở lại. Làm hai lần như vậy, Tiêu Hòa cũng mặc kệ nó.
“A? Trùng hợp thế sao?” Vị cảnh sát già không bởi vì Tiểu Hổ đáng yêu như vậy mà thay đổi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mặt ngoài thì thành thật, bên trong lại âm thầm dè bỉu. Dạng người nào mà hắn còn chưa gặp qua? Ông chú, muốn ngoạn trò này với tôi sao, tìm lộn người rồi.
“Cũng không hẳn là trùng hợp, tháng này vẫn như vậy. Vừa vặn khách khứa của hai ngày kia đều ở trong hoa viên, nếu hai người thấy hứng thú có thể đi hỏi thăm bọn họ một chút.”
“Vậy có thể phiền cậu mời bọn họ tới đây được không? Tiểu Chu, cậu đi cùng với Tiêu tiên sinh được chứ?”
Tiêu Hòa nghĩ thầm chẳng lẽ ông còn sợ tôi bịa đặt lời khai sao? Cảm tạ hai vị cha mẹ quấn người của A Phúc, đặc biệt là cảm tạ tên người nước ngoài theo đuôi Uông Ái Quốc, nếu như không có bọn họ, Tiểu Viêm cũng không đến nỗi ngày nào cũng ở nhà nhìn chằm chằm. Đây liệu có thể gọi là người tốt sẽ được đền đáp không nhỉ?
Chu Phóng ngượng ngùng cười với Tiêu Hòa, Tiêu Hòa tỏ vẻ hắn không thèm để ý chút nào, ôm chặt Tiểu Hổ đứng dậy nói: “Cảnh sát với nhân dân phải giúp đỡ nhau mà, làm một người công dân tốt, trợ giúp cảnh sát phá án là chuyện đương nhiên. Anh được điều tới đây từ bao giờ?”
“Mới được có một năm.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Vậy sao.”
Lưu lại một mình vị cảnh sát già kia tản bộ trong phòng khách.
Vị cảnh sát đó không biết, có một con chuột và một con robot nhỏ đang âm thầm mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ông ta.
Tiểu Hổ bắt đầu cảm thấy hứng thú với cúc áo của Chu Phóng, duỗi thân mình nho nhỏ vươn tay ra giựt.
Chu Phóng sáng suốt chuyển đề tài đối thoại tới trên người nó.
Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, kéo cái tay duỗi loạn của Tiểu Hổ về, cũng thông minh, chỉ chọn những chuyện lý thú liên quan tới Tiểu Hổ mà nói.
Đợi hai giờ, Tiểu Viêm vẫn chưa về. Chu Phóng và vị cảnh sát già kia cũng thuận lợi lấy được khẩu cung của vợ chồng Lý Trí Vân và bảo vệ Uông Ái Quốc, chứng minh hai ngày kia Viêm Khiếu quả thật không rời khỏi Minh Hồ sơn trang.
Không có được thu hoạch trong tưởng tượng, lại thấy được người mình nhớ thương đã lâu, Chu Phóng nói không nên lời là tâm tình gì, cũng ngại không dám tiếp tục ngồi lì ở đây, mượn danh nghĩa công tác xin số điện thoại di động của Tiêu Hòa, hẹn lần sau lại đến, liền theo vị cảnh sát già rời đi.
Viêm Chuyên và Liệt Uyên đột nhiên biến mất, thẳng đến hai ngày sau mới xuất hiện.
Uông Ái Quốc nhìn thấy Liệt Uyên sau hai ngày mất tích, lại không nói câu nào.
Nhưng Liệt Uyên nhìn thấy Uông Ái Quốc lặng yên như vậy lại kêu to không ổn, tính ương ngạnh đáng sợ nhất của người hầu của hắn lại nổi lên rồi.
Trời ạ, ai tới giải thích với người hầu của hắn coi, chủ nhân của ngươi thân là Ma tộc lại đi cứu Mặt trăng cho nhân loại?
Nè nè, con dã thú kia, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi ra giải thích với người hầu của ta cho ta, nè, nè ──!
Viêm Chuyên liếc cũng không thèm liếc tên ngu ngốc kia.
Hiện tại y đã hiểu được cái kẻ gọi là Ma Tộc này chính là một tên ngốc. Còn tưởng rằng hắn mạnh cỡ nào, kết quả mới nuốt năng lượng của hai viên đạn hạt nhân đã ăn không tiêu, hại y phải tạm thời thay đổi kế hoạch tác chiến, một người nuốt năng lượng của tám viên đạn hạt nhân. Viên cuối cùng thiếu chút nữa không cản nổi, khiến cho việc bảo vệ mặt trăng, vốn rất quan trọng đối với sinh thái tự nhiên của Địa Cầu, càng thêm nguy hiểm.
Ngày hôm đó Viêm Chuyên và Liệt Uyên trở về cũng không nói bọn họ xử lý mười viên đạn hạt nhân kia như thế nào, chỉ là vẻ mặt đều cực kỳ khó coi.
Liệt Uyên sau khi vất vả thu phục người hầu của hắn, vài ngày liên tiếp nhặng xị lên vì ăn gì cũng khó tiêu, Viêm Chuyên lại càng là một tuần không ăn bất cứ thứ gì.
Tiêu Hòa rất lo lắng.
Viêm Chuyên nói với hắn không có việc gì, chỉ là ăn phải thứ xấu mất khẩu vị mà thôi.
Một tuần trôi qua, nhìn bề ngoài thì cơn phong ba tạo thành do bắn lầm đạn hạn nhân dường như đã bình ổn, nhưng trong nội bộ thì sóng gió nổi lên mãnh liệt, lớp sau cao hơn lớp trước.
Có điều đây đều là chuyện của chính trị gia, cũng chẳng liên quan quá nhiều tới tầng lớp bình dân chúng ta.
Đêm nay, thấy bốn đứa nhỏ đều đã đi ngủ hết, Tiêu Hòa nhất thời ngủ không được, không có việc gì làm liền vào phòng chứa đồ tìm một cái hộp được đóng gói một cách tinh xảo.
Trở lại phòng khách mở ra nhìn, bên trong là một con cá heo bằng thủy tinh. Hình dáng vô cùng đáng yêu.
Tiêu Hòa chú ý tới dòng chữ anh văn khắc vật phẩm hạn chế XX trên cái bệ cá heo.
“Ai tặng?” Viêm Chuyên cũng ngồi xuống, dựa vào ghế salon xoa xoa dạ dày, vẻ mặt khó chịu hỏi.
“Chu Phóng.” Tiêu Hòa cầm con cá heo lên ngắm nghía.
“Chính là gã cảnh sát hoài nghi ta có liên quan tới vụ án phân thây?”
“Ha ha, không phải người ta đã có chứng cớ chứng minh cậu không có mặt tại hiện trường sao?”
“Tránh xa hắn ra một chút.”
“Hả? Tại sao?” Tiêu Hòa khoanh chân ngồi xuống ghế salon, lập tức không thành thật đưa chân đi trêu chọc Tiểu Viêm nhà hắn. Cũng không biết Tiểu Viêm ăn phải thứ quái quỷ gì, thậm chí một tuần liền không thèm đụng tới hắn.
Viêm Chuyên bắt lấy cái chân gây chuyện của Tiêu Hòa, “Hắn muốn thượng ngươi.”
“Ha ha ha! Đừng có trực tiếp như vậy chứ. Người ta ngại lắm.” Lại chuyển giọng: “Bây giờ đã biết đại gia ta được hoan nghênh cỡ nào rồi chứ? Đã sớm nói cho ngươi biết được đại gia ta nhìn trúng là phúc khí của tiểu tử ngươi, còn dám không coi ta ra gì. Hừ!”
Tay Viêm Chuyên khẽ dùng lực.
Người nào đó đang dương dương tự đắc lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
“Đừng nhéo đừng nhéo, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh. Rốt cuộc cậu xử lý đống đạn hạt nhân kia như thế nào? Phá hủy hết đúng không?”
“Ăn.”
“Hả?”
“Cho chúng nó bạo tạc bên trong kết giới, sau đó hấp thu năng lượng của chúng sau khi nổ.”
Tiêu Hòa ném con cá heo bằng thủy tinh qua một bên, mắt sáng như sao nói: “Tiểu Viêm, cậu thật là lợi hại!”
Khóe miệng Viêm Chuyên khẽ nhếch nhếch.
“Tiểu Viêm, cậu cười lên rất đẹp trai, rất dễ nhìn, cười thêm cái nữa cho anh hai nhìn coi.” Người nào đó hóa thân thành sắc lang trực tiếp nhào tới.
Viêm Chuyên vươn tay tiếp được hắn, ôm lấy hắn liền hôn.
“Ưm ưm!”
Hai người hôn đến không dứt ra được, chủ yếu là vì Tiêu Hòa không đẩy nổi dã thú nhà hắn ra, lại sợ môi bị cắn nát, đành phải ngoan ngoãn mở miệng cho y tiến quân thần tốc.
Kỹ thuật của yêu quái kia đúng là càng ngày càng cao siêu. A…
Yêu quái càng hôn càng sâu, móng vuốt cũng với vào trong áo ngủ của hắn.
Niết niết.
Không được niết! Người nào đó bị niết tới thét chói tai bắt đầu giãy dụa. Tôi dự định nói chuyện phiếm chứ không dự định lên giường. Có nghe thấy không con dã thú chết tiệt này!
Cho ngươi thích xong tiếp tục tán gẫu. Dã thú chết tiệt không để ý tới hắn, xoẹt xoẹt vài cái lột sạch trơn y phục của hắn.
Một giờ sau, Tiêu Hòa nằm ườn trên ghế salon bất mãn nghiêng mặt, từ phía sau ôm chặt lấy đã thú đang bật TV.
“Thao ông đây xong liền ngồi xem TV? Đây là thói quen thối nát gì vậy?”
“Đang phát lại chương trình truyền kỳ khảo cổ Minh triều.”
“Thích xem cái này?”
“Không, ta xem qua giới thiệu, cảm thấy không giống với Minh triều mà cha mẹ ta nói. Khi đó ta vẫn còn là một quả trứng.”
Tiêu Hòa giật mình, lúc này mới nhớ tới “Tiểu Viêm” nhà hắn kỳ thật là con tiểu yêu quái do một quả trứng lâu đời ấp ra, hơn nữa rõ ràng lớn lên giống động vật có vú lại đi đẻ trứng.
“Cha mẹ cậu… Ý tôi là bây giờ cha mẹ ở đâu? Sao tôi có cảm giác bọn họ không ở trên Địa Cầu?”
“Bọn họ ở một giới khác.”
“Giới khác?”
Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, “Có thể hiểu đó là một tinh cầu khác. Có điều lớn hơn rất nhiều lần so với Địa Cầu.”
“Tương lai cậu cũng sẽ rời khỏi đây đúng không?”
“Ừm, chờ Tiểu Hổ lớn lên, có đầy đủ năng lực để bảo hộ tinh cầu này, lúc đó chúng ta sẽ rời đi.”
“Đi đâu?”
“Đến nơi chúng ta có thể đến.”
“Không đi không được sao?”
“Được. Nhưng tới khi lực lượng của chúng ta vượt quá điểm cân bằng của tinh cầu này thì chúng ta nhất định phải rời di.”
“Tại sao?”
“Mấy ngôi sao của ngươi hẳn là nói cho ngươi biết mới đúng.”
Tiêu Hòa nhún nhún vai, bộ dạng uể oải nói: “Tôi mới bắt được có mười lăm ngôi, trên trời còn nhiều lắm.”
“Vì cân bằng.”
Tiêu Hòa không hiểu.
Viêm Chuyên vừa xem TV vừa giải thích: “Bộ tộc của ta được gọi là Di Tộc, cũng bởi vì tất cả các chủng tộc khác ngoài chúng ta đều rời khỏi tinh cầu này. Mà chủng tộc nào lưu lại thì năng lực cũng bị hạn chế, ngoại trừ hậu đại của chúng ta ra.”
“Cậu có đặc quyền này, bởi vì tộc của cậu là người thủ hộ?”
“Đúng vậy. Không biết tại sao Liệt Uyên không rời đi cùng với tộc nhân, có thể liên quan tới việc hắn trầm ngủ. Có điều sau khi tỉnh lại hắn nhất định phải tuân theo quy tắc tự nhiên của tinh cầu này, cho nên sức mạnh của hắn bị rút mất một nửa để cống hiến cho tự nhiên.”
“Sao có cảm giác tự nhiên này hơi hơi khủng bố?”
Viêm Chuyên xoa xoa eo của hắn, “Tự nhiên không hề khủng bố. Ngược lại cô ta đang sợ chúng ta. Cho nên khi sức mạnh của chúng ta cường đại tới mức có thể thương tổn cô ta thì nhất định phải rời khỏi tinh cầu này. Đặc biệt là khi có rất nhiều lực lượng cường đại như vậy xuất hiện, chắc chắn đều sẽ bị dẫn dụ mà rời khỏi tinh cầu này. Tộc nhân của Liệt Uyên cùng với người tu hành xuất hiện trong nhân loại sau này cũng đều rời đi như vậy. Để thủ hộ tinh cầu này, tộc của ta sẽ phụ trách giám sát việc đó, nếu phát hiện có lực lượng còn mạnh hơn cả tổng hòa của tự nhiên xuất hiện, tộc ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi nó đi, cho dù nó có đồng ý hay không.”
“Nếu lực lượng như thế không muốn rời đi, cũng sẽ không thương tổn tự nhiên thì sao?” Tiêu Hòa cảm giác cuộc nói chuyện của hắn với Tiểu Viêm bây giờ đã tiến vào .
Biểu cảm của Viêm Chuyên cũng rất tự nhiên, những quy tắc này y đã biết ngay từ lúc nhận được toàn bộ trí nhớ truyền thừa sau khi trưởng thành. Chuyện thần kỳ khó tin đối với nhân loại thì với y mà nói, đó chỉ là chuyện quá bình thường.
“Nếu chỉ có một lực lượng, hơn nữa không có ý định quá phận, hấp thu nguồn năng lượng của tự nhiên cho chính mình sử dụng thì có có thể lưu lại trong một thời gian ngắn. Có điều đối với bất kỳ chủng tộc nào, một khi năng lực của nó vượt qua tổng hòa của tự nhiên thì nó sẽ chủ động muốn rời đi, bởi vì ở trong này nó không có cách nào tiếp tục trao đổi đồng giá với tự nhiên nữa, nói cách khác nó vĩnh viễn không thể trở nên mạnh hơn.”
Tiêu Hòa gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
“Tôi còn có thể sống bao lâu?”
Viêm Chuyên nâng cằm hắn lên.
Tiêu Hòa chu miệng đòi hôn.
Viêm Chuyên như hắn mong muốn, cúi đầu cắn một ngụm lên miệng hắn.
“Ta có thể sống bao lâu thì ngươi sẽ sống được bấy lâu.”
“Vậy tôi có thể sống được bao lâu?”
“Không biết.”
Tiêu Hòa nghe được chính mình từ quỷ đoản mệnh biến thành trường sinh bất lão thì phát hiện mình cũng không hưng phấn như trong tương tượng, thậm chí bắt đầu lo lắng…
“Cũng không biết tới khi nào sẽ chán…”
“Hả?”
“Tiểu Viêm, cậu không cảm thấy trường sinh bất lão là một chuyện rất kinh khủng sao? Tôi không dám cam đoan một trăm năm, một ngàn năm sau tôi có còn yêu cậu không. Cậu thì sao? Một thời gian ngắn còn đỡ, đối mặt cả ngàn năm, chẳng lẽ cậu không sợ chán ngấy?”
Viêm Chuyên hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, ngẩn người.
“Ngươi định yêu ta một ngàn năm, sau đó sẽ không yêu ta nữa sao?”
Tiêu Hòa hắc tuyến, “Không phải tôi có ý này. Ý tôi là…”
“Quả nhiên ngươi đúng là một tên lẳng lơ.” Viêm Chuyên phẫn nộ không ngừng, bộp một cái tắt TV đi, đẩy Tiêu Hòa ra, trần truồng đứng ở trước mặt hắn dùng ánh mắt tức giận trừng hắn:
“Ngươi dám leo tường thử coi!”
“Nhóc con, không cần phẫn nộ như vậy. Chuyện anh hai đang nói bây giờ chính là nhân sinh chí lý. Có một số người ngay cả trăm năm cũng ngại dài, huống chi là năm tháng vô cùng vô tận. Hiện tại có lẽ tình cảm giữa cậu và tôi còn đang nóng, nhưng sau này thì sao? Chúng ta nói theo cách khác, nếu ngày nào cũng cho cậu ăn một món, cậu có thể ăn được bao lâu?”
“Ngươi là thức ăn của ta sao?” Viêm Chuyên cảm giác mình có khả năng phân chia thức ăn và bạn lữ một cách rõ ràng. “Thức ăn biết suy nghĩ sao? Thức ăn có thể nói sao? Thức ăn sẽ lên giường với ngươi sao?”
“Ách, được rồi, cách so sánh này không ổn. Chúng ta đổi một ví dụ khác. Xin hỏi tổ tiên trong tộc cậu có cặp vợ chồng nào sống tới bây giờ vẫn còn yêu thương nhau không?”
“Có.”
“Vậy có cặp nào không còn yêu nhau hoặc chia tay không?”
“…Có.”
“Nhìn đi! Vấn đề chính là chỗ đó.”
Viêm Chuyên lặng yên trong chốc lát, đột nhiên nói: “Ngươi đang sợ hãi?”
Tiêu Hòa ngồi dậy, ôm lấy thân thể trần trụi của mình.
Viêm Chuyên im lặng nhìn hắn một lúc lâu, đi tới phía trước ôm hắn, cọ cọ cái trán lên đầu hắn.
“Không phải sợ. Ta là hùng tính của ngươi, là bạn lữ của ngươi, ta thề sẽ ở bên ngươi cả đời, ta sẽ làm được như vậy. Nếu tương lai ngươi dám trèo tường, ta sẽ giáo huấn ngươi. Nếu tương lai ta mập hợp với sinh vật khác, ngươi liền… Ta sẽ không. Ta không lẳng lơ ong bướm giống như ngươi.” Con dã thú nào đó cau mày nói.
Sắc mặt Tiêu Hòa âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau hắn đột nhiên vung tay cho mình mấy cái tát, khiến cho Viêm Chuyên phải vươn ra bắt lấy tay của hắn.
Ngươi làm cái gì vậy?
Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên cười ha ha nói: “Tôi thật sự đúng là ngu xuẩn, lại bị loại vấn đề ấu trĩ này vây khốn. Cậu thấy tôi giống loại người không biết sầu là gì mà cũng miễn cưỡng bày đặt nói sầu không? Rõ thật là, tự mình đem mình cuốn vào. Ai mà quản được tương lai nhiều như vậy chứ! Tiểu Viêm à, cậu không hiểu đâu, tôi đây là hạnh phúc quá nên mới sinh ra cảm giác ưu sầu. Cậu còn nhỏ, chờ qua vài chục năm nữa sẽ hiểu được tâm tình của tôi hiện tại. Ha, quả nhiên vẫn còn là một tiểu yêu quái.”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi bóp chặt cổ hắn. Ngươi dám vô duyên vô cớ kích thích ta!
“Ặc! Ặc! Tiểu Viêm, đừng, đừng! Chúng ta nói chuyện của Mân Côi đi? Oa, không được đánh người! Phản đối bạo lực gia đình! Cứu mạng, có người giết chồng!”
Hừ, ta không giết ngươi, ta gian ngươi!
Mấy đứa nhỏ trên lầu nghe thấy tiếng Tiêu Hòa kêu thảm thiết đều tỉnh lại, ngay cả Tiểu Hổ cũng dụi dụi mắt bò ra khỏi nôi nhỏ, một mạch bò xuống tầng dưới.
Có cửa? A, đối với ta cửa không thành vấn đề.
Hỏi ta mở như thế nào sao? Không nói cho ngươi, đây là bí mật của Hổ Hổ ta!
Leo đến lầu hai, Tiểu Hổ đã bị A Phúc ôm lấy. Bốn đứa nhỏ nhanh chóng chạy xuống lầu.
Mới vừa chạy đến phòng khách dưới lầu, Tiểu Hổ còn chưa kịp thấy ba ba và phụ thân đang làm cái gì, đã bị A Phúc che kín mắt, sau đó chợt nghe Mân Côi hét lên một tiếng, mắng to:
“Có kẻ nào làm cha mẹ như mấy người không? Thật là quá đáng!”
Hai cái tay nho nhỏ của Tiểu Hổ cào a cào, tức giận kêu: “Ưm ưm, ê a ê a” không được che mắt Hổ Hổ, Hổ Hổ muốn xem.
Trong phòng khách, Viêm Chuyên đặt ở trên người Tiêu Hòa, cái trán nổi gân xanh, đột nhiên trên người bùng lên một ngọn lửa, chỉ trong giây lát, thân ảnh hai người lẫn chiếc sô pha dưới người bọn họ đều biến mất.
Tiêm Đầu sợ hãi than: “Thì ra kết giới còn có thể dùng như vậy.”, lập tức ngượng ngùng lầu bầu: “Ta muốn cưới vợ, ngày mai ta phải đi cưới một cô vợ về.”
Mân Côi quay đầu, chống nạnh mắng: “Không được! Chuột là loài sinh sản nhiều nhất, ngươi mà dám cưới vợ ta sẽ thiến ngươi.”
Tiêm Đầu sợ tới mức “Chi ──” một tiếng, nhảy lên.
A Phúc buông cái tay che mắt Tiểu Hổ ra.
Ánh mắt Tiểu Hổ dạo qua một vòng không thấy được hai người cha của nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hung hăng: “A ô a ô ngao ngao ngao!” Phụ thân cùng ba ba đánh nhau mà không cho Tiểu Hổ chơi cùng!
Mân Côi giận, đúng là phần tử bạo lực!
Cách đó một tầng.
Tiêu Hòa vừa thở hồng hộc vừa nói: “Đừng có lúc nào cũng chúi mũi vào làm làm làm nữa. Tôi còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”
Nói cái gì? Viêm Chuyên nhẫn nại hỏi. Từ khi có con trai xong chẳng gặp được chuyện gì tốt, bị ngắt ngang liên tục.
Tiêu Hòa muốn đẩy y ra, Viêm Chuyên không cho hắn đẩy, ôm chặt người uy hiếp: “Cứ thế này mà nói.”
Tiêu Hòa trợn trắng mắt, đạp y một cước.
“Nè, sau này việc giáo dục mấy đứa nhỏ trong nhà chúng ta chính là một vấn đề lớn. Lần này Mân Côi nhận được bài học, có lẽ sẽ ngoan ngoãn trong một thời gian, nhưng với tính tình của nó tuyệt đối sẽ không sống yên ổn cả đời, đến lúc đó nó làm ra chuyện đáng sợ hơn thì…”
“Để cho nó tự mình giải quyết.” Viêm Chuyên trả lời rất dứt khoát, đồng thời đôi tay vẫn không quên nhóm lửa khắp nơi.
Tiêu Hòa phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, lại đạp Tiểu Viêm nhà hắn một cước.
“Có điều đứa đáng lo nhất không phải là Mân Côi.” Không được tiếp tục sờ loạn! “Tiểu Hổ mới là tai họa ngầm lớn nhất.”
“Tại sao?” Không cho sờ thì ta cắn.
“… Cậu không cảm giác được nó rất biết giả ngu sao? Còn biết giả bộ đáng yêu nữa!” Cũng không được liếm loạn!
“Đứa bé kia giống ngươi.” Viêm Chuyên lẩm bẩm.
“Ông đây không giả ngu, lại càng không giả bộ đáng yêu!” Tiêu Hòa bạo phát: “Hơn nữa thằng nhóc đó mới được bao nhiêu tuổi? Không đúng, mới sinh ra được có mấy tháng? Quả thực là thành tinh rồi!”
Viêm Chuyên khẽ nhếch khóe môi, Tiêu tiểu nhân dạng này thoạt nhìn có chút cảm giác đáng yêu.
“Ngươi quên rồi sao? Ta vốn cũng không phải là người.”
“… Mẹ nó.”
“Tiêu Hòa,”
“Gì?”
“Ta khôi phục nguyên thân, ngươi cùng ta làm một lần được không?” Viêm Chuyên cắn cắn lỗ tai vợ.
“… Đây là đang cầu xin sao?” Người nào đó do dự tới do dự lui, vừa là động tâm vừa là sợ hãi.
“Ngươi có muốn nếm thử mùi vị ở trên bầu trời bị ta làm cho chết đi sống lại không? Hử?”
“…”
~ Hoàn quyển 7 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.