Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 8:




Bất tri bất giác, mặt trăng đã lặn, bầu trời đầy sao biến mất phía chân trời xa, trời tờ mờ sáng.
Tình dục qua đi, Kim Ngọc toàn thân vô lực mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Lang Nguyên, điên tiết quá độ hắn giơ tay lên đánh tên kia.
Nhưng tay chưa kịp đánh xuống đã thu trở về, rên rỉ một tiếng, cắn răng đỡ thắt lưng đau nhức kinh người, điều hòa hô hấp.
Nâng tay mấy lần, lần nào vừa tiến tới sát bên mặt Lang Nguyên, bên hông lại một trận co rút đau đớn, hại hắn phải rút tay về.
Tên Hổ nam chết dẫm, dám thừa dịp đêm trăng tròn cưỡng chiếm hắn, hắn không giết y, hắn không phải Kim Ngọc!
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, lúc này thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn không tin ngày sau không có cơ hội báo thù này!
Do dự chốc lát, hắn cắn chặt răng, không nói một lời đẩy tên Lang Nguyên nằm cạnh, lảo đảo đứng lên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng muốn đi đâu?” Không hiểu bé muốn gì a, Lang Nguyên ngồi dậy, mắt hổ mở to nhìn hắn.
Sao bé ấy vừa tỉnh đã muốn đi? Chẳng lẽ thấy mình đêm qua cố gắng không đủ sao?
Hôm qua mình thương tiếc hắn lần đầu trải qua chuyện ấy, nên chỉ thân thân có một lần, quả là làm hơi sơ sài… Bé ấy sẽ không nghĩ mình yếu đuối, không đủ dũng mãnh để thỏa mãn bé đấy chứ?
Nghĩ đến Tiểu Ngọc Ngọc vốn là Hồ tộc, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vội vàng liếm liếm mặt hắn.
Y cực kỳ hài lòng Tiểu Ngọc Ngọc nga, dung mạo như vậy, ánh mắt chết người như vậy, thân thể hoàn mĩ thêm tính tình đáng yêu như thế, y yêu đến chết!
Trong lòng y đã định Tiểu Ngọc Ngọc chính là Hổ Hậu, cho nên không thể để Tiểu Ngọc Ngọc chạy mất!
“Ngươi muốn chết sao?” Mặt mày xanh mét, Kim Ngọc quay đầu lại, mắt lộ ra hung quang.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lang Nguyên đã sớm chết một ngàn lần rồi!
Thầm mắng chính mình vô năng, chỉ bị đè một đêm, tay chân đã xụi lơ, ngay cả chút sức lực đứng dậy cũng không có…
“Tiểu Ngọc Ngọc, sao mới sáng sớm đã nổi giận lôi đình như thế, chẳng lẽ dục hỏa còn chưa phát tiết hết?” Thư thái đứng dậy, Lang Nguyên toàn thân xích lõa đi nhanh về phía hắn.
“Ngươi dám bước thêm bước nữa, thì chuẩn bị làm thái giám đi.” Nhìn cự vật nhấp nhô giữa hai chân Lang Nguyên, mặt hắn đỏ tới mang tai.
Cái thứ khổng lồ ấy còn dính dính chút dịch thể màu trắng, nghĩ tới mình đã tiếp nhận toàn bộ cự vật siêu bự đó, hắn nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
“Cưng muốn ta thành thái giám? Vậy những đêm trăng tròn sau, cưng tìm đâu ra nam tử cường tráng như ta đến thỏa mãn cưng?”
Lời uy hiếp hoàn toàn như gió thoảng bên tai, Lang Nguyên ba bước chạy còn hai bước đến bên người hắn, ôm hắn vào lòng, ác ý sờ mó đầu nhũ của hắn.
Dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn ra đất, dĩ nhiên Lang Nguyên đỡ kịp, ôm hắn.
“Cưng xem cưng kìa, đứng còn không vững, vậy mà còn mạnh miệng.” Lang Nguyên cười hì hì, không chút nào để ý đến khuôn mặt căm hờn của hắn.
Thị nhi phù khởi kiều vô lực (*), chính là để hình dung Kim Ngọc lúc này, khuôn ngực trắng nõn hiện rõ mấy dấu hôn ngân xanh tím, hai chân thon dài run rẩy, cả người đều phải tựa trên ngực y.
(*)Thị nhi phù khởi kiều vô lực (侍儿扶起娇无力): 1 câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Dịch thô: Dù được thị nữ nâng dậy, nhưng cơ thể nàng vẫn mềm yếu vô lực. Tả cảnh lần đầu tiên Đường Minh Hoàng lâm hạnh Vương Quý Phi.
Lang Nguyên đắc ý vạn phần, bởi vì tất cả đều là tác phẩm của mình, đủ để tuyên cáo Tiểu Ngọc Ngọc là người của chính mình!
“Hảo, bây giờ ta không tranh cãi với ngươi, ngươi đỡ ta qua kia tắm.” Trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại, Kim Ngọc không cùng y so đo nữa.
Chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng đã muộn, đã như vậy, chi bằng hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, sớm khôi phục thể lực.
“Tuân chỉ.” Lộ ra răng hổ trắng như tuyết, Lang Nguyên bế hắn, từng bước một tiến vào thủy đàm.
Nâng niu như trân bảo, cẩn cẩn dực dực chà lau thân thể hắn, hắn nhắm hai mắt, để mặc y hầu hạ, giống như đây là một việc rất bình thường.
“Tiểu Ngọc Ngọc, hình như cưng có thói quen được kẻ khác hầu hạ.” Sờ sờ da thịt bóng loáng, Lang Nguyên nhướng mày mở miệng.
“Không liên quan đến ngươi.” Đột nhiên bừng tỉnh, hắn cảm thấy Lang Nguyên đoán ra thân phận mình.
“Cưng thật đẹp, ở Hồ tộc cưng nhất định là…”
Loáng thoáng nhớ mình đã nghe qua cái tên Kim Ngọc này, nhưng lại không nhớ ra. Lang Nguyên âm thầm hồi tưởng, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, là ta chỉ là hồ ly bình thường trong Hồ tộc thôi.” Ánh mắt có chút bối rối, vội vàng cúi đầu che giấu.
Âm thầm cắn răng, tuyệt đối không thể cho y thân phận thật của mình, nhưng bây giờ làm sao thuyết phục y đây?
“Như vậy hả…” Cũng không suy nghĩ nhiều, mỹ nhân trong ngực, y cũng không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Thấy y không truy vấn tiếp, Kim Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, ghé vào vai y, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lang Nguyên chụm hai tay vốc nước trong thủy đàm rưới lên người hắn, bọt nước trong suốt chảy dọc theo tấm lưng xinh đẹp xuống mông, Lang Nguyên nhìn thấy cảnh đó hỏa dục cũng bùng phát, bàn tay to thuận thế trượt xuống.
“Ngươi làm gì?” Tay Lang Nguyên mò tới mông hắn, mắt vàng trừng lớn hung ác.
“Đương nhiên là lấy thứ kia ra khỏi người cưng, cưng không muốn đau bụng chứ hả?” Thân mật vỗ vỗ mông hắn, tiếp tục vuốt ve xuống phía dưới.
“Ta tự làm!” Mặt ngọc đỏ như trái cà chua, hắn hiểu rõ ý của Lang Nguyên.
Mới vừa rồi, cái thứ kia không ngừng chảy dọc theo đùi hắn, chỉ là hắn xấu hổ không nói thôi.
“Cưng đứng còn không được, còn muốn tự làm?”
“Ta…” Bị nói trúng tim đen, Kim Ngọc không biết nói gì.
Nếu đi được, hắn còn ở đây để y ôm sao, nghĩ mình đã bị y chiếm hết tiện nghi rồi, cũng không cần để bụng làm gì.
Mải mê suy tính, Lang Nguyên đã thâm nhập hậu huyệt, hai ngón tay đi vào dò xét, chậm rãi gãi gãi bên trong…
Tiểu huyệt sưng đỏ lộ ra, ngậm lấy hai ngón tay y, cảm giác chật hẹp lại ươn ướt làm Lang Nguyên đỏ mắt, trái cấm ở cổ lên xuống liên tục, dục hỏa càng hừng hực.
Không lâu sau, chất lỏng màu trắng nhễu xuống nước, hắn cảm thấy bụng dưới nhẹ đi, lập tức ý thức được đó là thứ gì, chợt đỏ mặt, hai tay bấu chặt vai Lang Nguyên, không dám ngẩng đầu lên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng kẹp ta chặt quá.” Liếm liếm vành tai hắn, Lang Nguyên than thở.
Tốt quá, bé không bị thương, chỉ có chút sưng đỏ thôi, không nghĩ tới Tiểu Ngọc Ngọc lợi hại như vậy, lần đầu cũng không bị thương!
“A, ngươi…” Ý thức còn chưa kịp quay về, hắn đã thét một tiếng chói tai.
Chỉ cảm thấy trên lưng bị đè nặng, sau huyệt lại bị nong đầy, bên tai ngoài tiếng thở dốc nặng nề của Lang Nguyên, cũng chỉ có tiếng thác nước ào ào tuôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.