Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 32:




“Một tháng sau là ngày đại cát, rất thích hợp để tổ chức đại hôn, ngài thấy thế nào?”
“Một tháng…” Nhanh như vậy, tiềm thức nhìn sang Kim Ngọc, thấy sắc mặt hắn như thường, một điểm gợn sóng trong đôi mắt cũng không có.
“Đúng vậy, không biết ý Hổ Vương như thế nào?” Hắn muốn cấp bách giải trừ chú ngữ, Hồ Vương hận không thể lập tức gả con gái đi ngay.
“Hảo, rất tốt.” Ai oán nhìn Kim Ngọc, nhưng không thấy hắn có bất kì phản ứng nào, Lang Nguyên cắn răng đáp ứng.
Vừa nói xong lại hối hận, nhưng không thể rút lại được nữa.
Không nghĩ tới Lang Nguyên đáp ứng dứt khoát như thế, Kim Ngọc lặng đi một chút, chợt cúi đầu, cắn chặt răng.
Đột nhiên, Kim Ngọc đứng dậy, đứng trước mặt Hồ Vương, hờ hững nói: “Phụ vương, con muốn đi xem tiểu đệ.”
Không thể nào ngồi im nghe theo bọn họ thảo luận hôn sự tiểu muội nữa, hắn không có tí vui vẻ nào, thậm chí ngực buồn bực đến hoảng loạn…
Không biết vì cái gì, hắn quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, nhắm mắt làm ngơ.
“Hảo, con đi đi.” Hồ Vương tâm tình vui vẻ đáp ứng ngay.
“Vừa lúc, bổn vương cũng có sự tình tìm Lang Vương, chúng ta cùng đi đi.” Cũng không thèm để ý Kim Ngọc liếc mắt y, kéo hắn ra khỏi doanh trướng.
“Hổ Vương…”
Hồ Vương vội vàng đứng dậy, nhưng không nhanh bằng Lang Nguyên, nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai người, Hồ Vương đứng trong doanh trướng trầm tư.
“Buông tay, ngươi kéo ta trước mặt phụ vương như vậy còn ra thể thống gì.”
Nhoáng một cái, đã cách rất xa doanh trướng, Kim Ngọc tức giận giãy tay ra, trợn mắt trừng trừng.
“Cưng có trái tim không hả? Nhìn bổn vương thống khổ như thế, mà cưng một chút thái độ cũng không có!” Thật sự không cách nào nhẫn nại, Lang Nguyên không để ý xung quanh mà ôm xiết hắn vào lòng.
Tình yêu không thành làm y mất hết khí thế vương giả, trong lòng chỉ có một mình tình nhân, chỉ hy vọng Kim Ngọc có thể hảo hảo liếc y một cái.
“Ta có trái tim, chỉ là trái tim ta sẽ không thuộc về ngươi… Đừng —— ”
Chưa nói xong, miệng đã bị Lang Nguyên hung hăng chiếm lấy, hé miệng muốn cắn y, lại bị y thừa dịp tiến vào, đem đầu lưỡi dò xét khắp nơi.
“Đừng…” Kim Ngọc kịch liệt lắc đầu phản kháng, nhưng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ý thức càng ngày càng mơ hồ, dù thế nào cũng thoát không được.
Tâm tình cuồn cuộn như thủy triều, nụ hôn ướt át làm hắn vô thức ngẩng đầu, toàn thân vô lực.
Lang Nguyên mút mát môi hắn, nồng đậm hương vị tình ái, dần dần rót vào lòng hắn, làm dịu đi kháng cự cùng phẫn nộ.
“Kim Ngọc, bổn vương phải làm sao với cưng đây…”
Cảm giác người trong lòng sắp hết khí, y mới lưu luyến dừng lại, nhưng vẫn như cũ ôm Kim Ngọc vào trong lòng, thật lâu không chịu buông tay.
“Đại ca, ca ở chỗ này hả.”
Một thiếu niên tóc hồng nhảy chân sáo đến chỗ bọn họ, hoàn toàn không có phát hiện không khí mờ ám giữa hai người, thiên chân vô tà mỉm cười.
“Tiểu đệ.” Đẩy bàn tay to đặt bên hông, cố ý xem như Lang Nguyên không tồn tại, Kim Ngọc đi đến chỗ thiếu niên tóc hồng.
Nhìn Kim Ngọc thân mật ôm thiếu niên vào lòng, mà không thèm liếc mắt mình một cái, Lang Nguyên nắm chặt nắm tay, lòng tràn đầy ghen tuông, nhưng không thể phát tiết với thiếu niên, bởi vì thiếu niên chính là tiểu đệ Kim Ngọc yêu thương nhất.
“Thì ra Hổ Vương cũng ở chỗ này, không quấy rầy các huynh chứ.” Thiếu niên cọ cọ mặt vào ngực Kim Ngọc, le lưỡi.
“Không có, đại ca vừa lúc tìm đệ có việc, chúng ta chỗ đệ nói chuyện.” Nóng lòng thoát khỏi Lang Nguyên, Kim Ngọc kéo nhanh tiểu đệ đi.
“Khoan đã.” Lang Nguyên tiến lên, ngăn trước mặt bọn họ.
“Ngươi còn muốn gì?” Mắt vàng nhướn lên, đôi mắt tỏa kim quang như đao phong, sắc bén đâm vào tim Lang Nguyên.
“… Không có việc gì.” Muốn ngăn cản bọn họ rời đi, lại bị ánh mắt lạnh như hàn băng của Kim Ngọc làm lùi bước.
Si ngốc nhìn bóng lưng Kim Ngọc, chung quanh hết thảy cũng hóa thành mây khói, đến khi bên tai vang lên tiếng cười khẽ, y mới hồi phục tinh thần lại.
“Ai, đi ra ngay cho bổn vương.” Một quyền đánh ra, đại thụ gãy đổ.
“Khụ, khụ, Hổ Vương thật sự hảo bản lãnh a.” Ngân Hồ từ sau cây đi ra, che miệng, ho vài tiếng.
“Nàng trốn ở chỗ này làm gì ma?” Mày rậm giận dữ nhíu lại, nếu không phải nàng là muội muội Kim Ngọc, y đã sớm vung chưởng.
“Đương nhiên là vì muốn xem vị hôn phu tương lai của mình anh dũng ra sao a.”
“Bổn vương sẽ không lấy nàng.” Mắt lạnh quét qua Ngân Hồ, Lang Nguyên khoanh tay trước ngực.
“Vậy thật tốt, bổn cô nương cũng không muốn gả cho ngươi, ngươi đi đến gặp phụ vương thối hôn đi.”
“Vì sao phải bổn vương đi, nàng không biết nói à.” Nhìn vẻ mặt Ngân Hồ đầy mưu kế, y sao lại không nhìn ra chứ.
Tỉnh táo lại, gỡ hết mối rối rắm, y cảm thấy mình đã quá kích động, đầu óc đều là hình ảnh Kim Ngọc, mất đi lí trí sáng suốt thường ngày.
Suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra một kế sách…
Nếu Kim Ngọc không cho y thối hôn, vậy y sẽ không thối hôn, dù sao đám cưới giữa Hổ Hồ nhị tộc, y lấy ai cũng giống nhau!
Chủ ý đã định, y cũng không nóng nảy, chỉ là kế hoạch của y cần có người hỗ trợ, người vừa dâng lên tới cửa trước mặt trùng hợp lại là người thích hợp nhất.
“Ngươi là Hổ Vương, phụ vương sẽ nghe lời ngươi.” Ngân Hồ cố gắng thuyết phục y.
“Kỳ thật, hôn sự này cũng có thể không cần thối, bất quá phải cần sự hỗ trợ của nàng…” Nói mập mờ, dụ dỗ Ngân Hồ.
“Nói mau, nói mau, chỉ cần không lấy ngươi là được.” Ngân Hồ tranh thủ căng lỗ tai ra nghe, ánh mắt kích động khác thường.
“Ngày thành thân, nàng…”
Ngân Hồ nghe xong liên tiếp gật đầu, cuối cùng dùng ánh mát tán thưởng nhìn Lang Nguyên, giơ ngón cái, nói: “Không hổ là Hổ Vương, kế này rất hay, khó trách đại ca không phải đối thủ của ngươi!”
“Chỉ cần nàng giúp bổn vương làm tốt việc này, chuyện tốt sau này sẽ không thiếu phần nàng.”
“Một lời đã định, vỗ tay vi thệ.” Ngân Hồ vì hạnh phúc bản thân, sẵn sàng bán đứng Kim Ngọc.
Cách đó không xa, Kim Ngọc ngồi đối diện tiểu đệ hắt hơi một cái, tâm tình lo lắng mơ hồ có dự cảm sắp có chuyện phát sinh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.