Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 27:




Nếu mình hy sinh một tháng mà cứu được Hồ tộc, hắn làm sao có thể từ chối.
“Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ còn xem biểu hiện của cưng thôi.” Mắt hổ sắp bị lửa dục thiêu đốt, nếu không phải cố nén, y đã nhào tới ngay từ lúc nhìn thấy Kim Ngọc, đặt hắn trên mặt đất hảo hảo yêu thương một phen.
“Việc này, ngươi không được cho phụ vương biết.” Gian nan giật giật khóe môi, Kim Ngọc có dự cảm mình sắp nhắm mắt xuôi tay.
“Tùy cưng, bổn vương cái gì cũng nghe lời cưng, cưng cũng nên cho bổn vương chút ngon ngọt chứ hả.” Liếm liếm khóe miệng, Lang Nguyên ngẩng đầu lên, chu môi ra, ý đồ rõ đến không thể rõ hơn.
“Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Lắc đầu, Kim Ngọc lui về phía sau.
“Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải chưa làm qua ở sau núi sao, cưng còn thực nhiệt tình, xiết bổn vương thật......”
“Câm mồm, đừng nhắc lại!” Đầu óc nổ tung, mặt Kim Ngọc đỏ muốn xuất huyết.
Hắn sao có thể quên cái ngày càn quấy ấy chứ, lúc đó cũng giống như hôm nay, cả hai đều ở trong rừng cây tĩnh lặng, hắn cùng Lang Nguyên lăn qua lăn lại trên nền cỏ......
Hắn thấy mình không còn là Kim Ngọc ngày xưa, hắn bây giờ đã bị Lang Nguyên mang vào địa ngục......
“Tiểu Ngọc Ngọc, có phải cưng rất nhớ lần hoan ái trong rừng không?”
Không biết khi nào, Lang Nguyên đã ở sát bên hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, bàn tay to vuốt ve lưng hắn.
“Ô......” Chỉ bị khẽ vuốt chút chút, hắn đã không chịu nổi, xúc cảm quen thuộc làm hắn nhớ tới trong mộng.
Nhiệt lưu cuồn cuộn trào lên bụng dưới, vô thức kẹp chặt hai chân, nhưng bụng vẫn đau nhức như cũ.
“Tiểu Ngọc Ngọc, bộ dạng cưng khiến bổn vương nhịn không được.” Liếm duyện vành tai mềm mại, bàn tay ấm nóng cách lớp vải khiêu khích ngọc hành.
“A......” Chưa từng nghĩ tới mình mẫn cảm như thế, chỉ mới bị sờ sờ chút xíu, thân thể đã phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đũng quần đã ướt hết một mảng lớn, bàn tay to dùng tí sức, quần dài liền rớt trên mặt đất, lộ ra hạ thân xích lõa xinh đẹp, ngọc hành ngẩng đầu thẳng tắp giữa hai chân thon dài.
“Bổn vương chờ không kịp, Tiểu Ngọc Ngọc.” Thở hồn hển, dục hỏa thiêu đốt Lang Nguyên, y cũng bất chấp ban ngày ban mặt ngồi xuống đất, lột hết quần áo hắn không chừa một mảnh.
“Ngươi muốn ta?” Đột nhiên, Kim Ngọc thái độ khác thường, chủ động ôm lấy cổ y, mắt vàng nhướng lên.
Đối mặt với Kim Ngọc như vậy, nhiệt huyết phọt thẳng xuyên đỉnh đầu, Lang Nguyên thiếu chút nữa phụt máu mũi.
Y đến nằm mơ cũng không ngờ Kim Ngọc có ngày tự động hiến thân, không nghĩ nhanh như vậy đã thành hiện thực!
“Phải, bổn vương chỉ muốn một mình cưng!” Rống giận, y nhào lên đè Kim Ngọc xuống.
Không đợi hắn phản ứng, Lang Nguyên nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt hắn, hung hăn điên cuồng hôn hắn.
Hắn mạnh mẽ giãy giụa, nhưng đầu lưỡi Lang Nguyên xâm nhập trong miệng hắn, bức hắn dây dưa cùng y, một trận tê dại vô lực xông đến làm thần trí hắn càng ngày càng mơ hồ.
“Đừng......” Hắn muốn tránh nhưng môi Lang Nguyên dần dần di chuyển xuống.
Ở cần cổ trắng nõn nhạy cảm, hạ xuống vô số nụ hôn, rồi lướt xuống khuôn ngực, thành thạo xoa nắn hai hồng quả xinh đẹp.
“A......” Hắn không kiềm được phát ra tiếng rên rỉ, vội vàng cắn môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì âm thanh nào nữa.
Thất sách mà, vốn định thừa dịp Lang Nguyên ý loạn tình mê bắt y chấp nhận hôn ước, không nghĩ tới mình chưa kịp làm gì đã bị lạc trong mê cung hôn kĩ của Lang Nguyên......
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, những nụ hôn của Lang Nguyên làm nội bích hắn có chút phản ứng khác thường, tê dại và ngứa ngứa nữa, nhưng hắn không thể tự mình gãi được.
Lang Nguyên sớm đã cởi sạch quần áo hắn, đôi bàn tay to dùng sức xoa nắn cặp mông tròn trịa, hổ căn nóng bỏng không ngừng tiếp súc đùi hắn, chậm rãi ma sát.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng thật sự đẹp quá!” Lang Nguyên thì thầm như đang thôi miên bên tai hắn.
“A......” Hắn muốn mở miệng, nhưng bị động tác của y dọa đến hét to.
Lang Nguyên há mồm hàm trụ ngọc hành hắn, sử dụng đầu lưỡi ướt át nóng bỏng liếm lộng, mút mát, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, vô vọng kháng cự lại niềm vui sướng này......
Lang Nguyên phun ra nuốt vào ngọc hành, một tay kia sờ soạng huyệt động mê người phía sau......
Nghe Kim Ngọc không nhịn được rên rỉ, Lang Nguyên lại muốn chinh phục hắn, trong lòng Kim Ngọc phải có y, tình cảm phải giao hết cho y, nên miệng càng thêm ra sức liếm duyện.
“Đừng......” Kim Ngọc vô lực rên rỉ, vô thức ngăn cản ngón tay đang có ý xâm nhập, kẹp hai chân lại.
Hắn không biết vì sao mình biến thành như vậy, muốn đẩy Lang Nguyên ra, nhưng không thể ra tay.
“Cưng không muốn cứu Hồ tộc sao?!” Nhả ngọc hành ra, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng ở linh khẩu, Lang Nguyên nhướng mi cười.
Hắn dùng lực tách hai chân Kim Ngọc, hai ngón tay thô to âu yếm cửa huyệt, sự đụng chạm của y làm Kim Ngọc không ngừng thở dốc, thân mình uốn cong theo khoái cảm.
“Muốn......” Lắc đầu kêu khóc, tóc vàng bay loạn.
Dục vọng đan xen lý trí, hắn không muốn dâng mình dễ dàng như vậy, nhưng quả thật vô lực phản kháng.
Hạ thân đã muốn trướng đến phát đau, lại bị Lang Nguyên nắm chặt, như thế nào cũng tiết không được, hắn thống khổ thở hồng hộc, thân thể trơn bóng cũng chuyển sang màu hồng.
Ngón tay Lang Nguyên ôn nhu di chuyển ra vào nội bích, bá đạo xâm nhập tiểu huyệt ướt át, thường xuyên cố ý ấn ấn điểm mẫn cảm......
Hắn muốn đẩy Lang Nguyên, nhưng trong lòng xuất hiện một giọng nói nho nhỏ, nói với hắn là hắn còn muốn nhiều nữa!
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng thật mê chết người a!” Lang Nguyên ánh mắt đen sẫm, dục hỏa càng bừng cháy.
Tiểu huyệt đói khát nhanh chóng cắn ngón tay y, mỗi lần chạm đến điểm phát điện trong nội bích, Kim Ngọc liền run rẩy, đôi mắt vàng như phát ra hỏa hoa.
“......” Nói không nên lời, trán hắn đầy mồ hôi, trước mắt mơ hồ không rõ.
“Kim Ngọc, nói cưng muốn bổn vương.”
Lang Nguyên nhìn vẻ mặt khao khát của hắn, mắt vàng mông lung làm tâm thần kẻ khác nhộn nhạo, kích tình khó nhịn.
“Ta...... Không......” Trong lòng đấu tranh dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.