Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 20:




“Lang Vương coi trọng tiểu đệ, muốn thú tiểu đệ vi Lang Hậu.” Da đầu như muốn nứt ra liều mạng nói sự thật, Kim Ngọc cũng toàn thân mồ hôi lạnh.
“Cái gì? Lang Vương muốn thú Cát nhi, thật sự là hoang đường!” Vung ống tay áo, Hồ Vương xoay người, bộ dáng cực không tán thành.
“Phụ vương, con thấy Lang Vương là thật tâm yêu thương tiểu đệ, hơn nữa tiểu đệ cũng rất thích Lang Vương, vì sao cha nhất định bắt Lang Vương lấy nhị muội?” Nói ra nghi vấn, Kim Ngọc khó hiểu nhìn phụ vương.
“Có một chuyện con không biết, đó là họa kiếp ngàn năm của Hồ tộc…” Hồ Vương vẻ mặt khó xử.
“Họa kiếp ngàn năm? Cái gì họa kiếp ngàn năm?” Đầu đầy mơ hồ, Kim Ngọc truy vấn.
Sao hắn chưa từng nghe tới họa kiếp ngàn năm. Hiện nay Hồ tộc dưới sự lãnh đạo anh minh của phụ vương, còn Hổ Lang nhị tộc lân cận giúp đỡ, hưng thịnh còn không kịp, lấy đâu ra họa kiếp chứ.
“Ai… Việc này cũng không giấu giếm được nữa, phụ vương phái con đi Lang tộc cầu thân, đồng thời tự mình đến Hổ Vương bàn hôn sự, đó là bởi vì ngàn năm trước có một lời tiên đoán, Kim – Hỏa đồng hiện, Hồ tộc tất vong…” Hồ Vương thở dài, khổ não không thôi.
“Kim Hỏa cùng xuất hiện… Kim chỉ ta? Hỏa chỉ tiểu đệ?” Hình như hiểu ra cái gì, Kim Ngọc chỉ vào mình, hỏi.
“Đúng vậy, con cũng biết Hỏa Hồ vốn là ngàn năm khó gặp, sau khi nương sinh con cùng Ngân nhi, sẽ không nghĩ có thêm hài tử, ai ngờ ngoài ý muốn có Cát nhi, cho đến khi sinh nó ra, ta và nương mới giật mình nhớ tới lời tiên đoán.”
“Phụ vương, lời tiên đoán không nhất định là chỉ con cùng tiểu đệ, cha đa nghi rồi.” Cười ha ha, Kim Ngọc cũng không tin.
Cảm tình giữa hắn cùng tiểu đệ vô cùng tốt, sao vậy có thể làm diệt vong Hồ tộc?
“Lời ấy sai rồi, không lâu trước yêu hồn bị phong ấn mấy trăm năm trốn thoát, phụ vương đi có hai lí do, một là cầu thân với Hổ Vương, thứ hai chính là tìm kiếm yêu hồn, yêu hồn bỏ chạy chính là dấu hiệu…” Không đành lòng nói ra kết quả, Lang Vương thống khổ nhắm mắt lại.
“Vậy phụ vương có biện pháp cứu Hồ tộc?” Không khỏi thay đổi sắc mặt, Kim Ngọc thầm kinh hãi.
Phụ vương nghiêm túc như vậy, việc này sợ rằng thật sự không đơn giản, nếu chính mình cũng là một trong lời tiên đoán, hắn nhất định phải góp sức vì Hồ tộc.
“Nói thì đơn giản, kỳ thật rất khó… Phía sau câu kia còn có một câu, ‘Hổ Lang kết thân, hóa tai trình tường’, chỉ cần Lang Vương hoặc Hổ Vương cưới Ngân nhi, Hồ tộc mới có hi vọng.”
“Thì ra là thế, phụ vương khổ cực rồi.” Trong nháy mắt hiểu được nỗi khổ tâm của phụ vương.
Xem ra hắn là hiểu lầm phụ vương rồi, chuyện lần này thật không dễ, đừng nói Lang Vương một lòng chỉ muốn kết hôn tiểu đệ, đến tên cứng đầu như Hổ Vương, sao dễ dàng đáp ứng lấy nhị muội?
“Đây đều là điều phụ vương phải làm, theo lời con hôn sự của Lang Vương và Cát nhi đã định, bây giờ chỉ có thể hi vọng Hổ Vương gật đầu, nhưng mà Hổ Vương đột nhiên yêu một nam tử, mấy ngày nay con ở bên Hổ Vương có gặp qua người này không?” Nhìn Kim Ngọc, Hồ Vương trong mắt sáng ngời.
Ngọc nhi từng đã cứu Hổ Vương, nếu là Hổ Vương nể phần ân tình, cưới Ngân nhi cũng không phải không có khả năng!
“Chưa từng gặp qua… Hổ Vương lúc nào cũng nhốt người nọ trong cung điện, con ở ngoại điện, vô duyên gặp mặt.” Mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống, hắn cảm thấy sau lưng ướt đẫm.
Lần đầu nói dối phụ vương, chột dạ cực kỳ, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Trên cổ hình như ngứa ngứa, nhớ tới Lang Nguyên thường xuyên nhay cắn nơi đó, vô thức đưa tay xoa xoa cổ.
“Cũng có lý, có vẻ Hổ Vương cực sủng nam tử nọ, ngay cả giường cũng không cho hắn xuống, phụ vương muốn gặp cũng không đáp ứng.”
“…” Phụ vương nói làm cho mặt hắn đỏ như máu rồi.
Nếu phụ vương biết nam tử trong điện ngày ấy chính là mình, sợ rằng hậu quả không tưởng nổi…
Thử nghĩ, Lang Vương đồng ý lấy tiểu đệ, nhưng Hổ Vương không nguyện lấy nhị muội, sợ rằng tận thế của Hồ tộc thật sự sẽ tới!
“Hổ Vương cũng là người si tình. Nếu Lang Vương muốn kết hôn Cát nhi, vi phụ phải đi về chuẩn bị, không thể để Lang Vương bạc đãi Cát nhi. Con đã cứu Hổ Vương, vậy thay mặt phụ vương ở chỗ này, tận lực xúc tiến hôn sự của Ngân nhi cùng Hổ Vương.” Hồ Vương vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Phụ vương…” Biến sắc, Kim Ngọc lắc đầu.
Sao hắn ở chỗ này nữa a, chẳng lẽ lại bị Lang Nguyên ăn đến bột xương cũng không chừa sao…
Nếu Lang Nguyên chịu nghe hắn, đã sớm cưới nhị muội, cũng không đến nỗi đem chuyện nháo đến nước này!
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy, đại sự hưng vong của Hồ tộc giao cho con, phụ vương tin tưởng con nhất định hoàn thành tốt việc này.”
“Con…” Chưa kịp nói xong, Hồ Vương đã biến mất.
Kim Ngọc giật mình, mới vừa rồi cùng phụ vương hàn huyên khá lâu, nếu là Lang Nguyên phát hiện hắn biến mất, khẳng định đuổi theo.
Nhìn mặt trời trên đầu, bất tri bất giác mặt trời xuống núi rồi, tiếng gào thét phía xa cũng yên tĩnh đi nhiều, trong lòng thầm kêu bất hảo, vội vàng chạy đi.
“Di, nơi này sao lại có tiểu hồ ly, bộ dáng hảo đáng yêu, lại đây cho đại vương nhìn một cái.” Mới vừa đứng dậy, liền bị một bàn tay to đầy lông lá cản đường.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử Hùng tộc toàn thân đen núc ních đứng chắn trước mình, phía sau còn có mấy tên thị vệ Hùng tộc.
Xem bộ dáng, hình như là vua của Hùng tộc, hắn cũng không thèm đặt tên đó trong mắt, đi thẳng về phía trước.
“Tiểu mỹ nhân, đại vương nhìn trúng ngươi rồi, cùng bổn vương trở về, bổn vương không bạc đãi ngươi.” Vỗ vỗ bộ ngực, nam tử Hùng tộc dây dưa cản đường, nhưng đều nhận lại ánh mắt lạnh lùng xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.