Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 14:




“…” Đến lúc này, hắn đã không còn khí lực cãi cọ với Lang Nguyên, chất lỏng nóng ấm theo bắp đùi chảy xuống.
Mặc dù, hắn rất muốn một chưởng đánh chết tên *** hổ đáng hận này, nhưng lúc này không thể…
Trong cơ thể toàn là uế vật của tên *** hổ, hơn nữa chân tay hắn không còn tí sức lực nào, đừng nói giết chết Lang Nguyên, hiện giờ muốn đứng lên cũng khó.
Lang Nguyên không nói hai lời, cánh tay dài duỗi ra, ôm hắn lên, đi ra ngoài điện.
“Ngươi muốn làm gì?” Một tiếng thét kinh hãi, vội vàng đem mặt vùi vào ngực Lang Nguyên.
“Đương nhiên phải đi tắm a, cưng ra không ít mồ hôi, phải hảo hảo tắm tắm a.” Yêu thương hôn trán hắn, ăn đậu hủ no nê xong, tâm tình sung sướng bước nhanh ra ngoài.
“Không nên!” Một quyền đánh lên ngực Lang Nguyên, nhưng lại một chút lực cũng không có, chỉ Lang Nguyên nhột nhột.
Phụ vương còn ở nơi này, nếu như bị phụ vương thấy mình như vầy, làm sao có thể giải thích đây.
Mặc dù, hắn cũng rất muốn tắm rửa, nhưng cân nhắc lại, không đi cũng tốt.
“Không được, nếu không tắm sạch sẽ, cưng sẽ ngã bệnh.” Quả quyết cự tuyệt, một chút ý thương lượng cũng không có.
Đêm qua, lúc kích tình, y nhất thời không kiềm chế để lại không ít uế vật trong cơ thể hắn, nếu không lấy ra hết sẽ làm hắn khó chịu.
“Không nên, ta không muốn đi ra ngoài!” Nắm chặt vạt áo y, Kim Ngọc giận dữ hét.
“Hảo, hảo, không đi ra thì không đi ra.” Vội vàng trấn an Kim Ngọc, Lang Nguyên nhẹ giọng khuyên nhủ.
Không nghĩ tới Tiểu Ngọc Ngọc thẹn thùng như vậy, đi ra ngoài cũng không dám, quên đi, việc nhỏ thôi mà, kêu thị vệ đem nước nóng đến là được.
“Hổ Vương, xin dừng bước.”
Mới vừa thở dài một hơi, nghe tiếng gọi đó, trái tim Kim Ngọc như ngừng đập, ngọc diện hóa trắng bệch.
Này không phải tiếng phụ vương sao? Sao ngài đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Chuyện mình càng sợ càng đến sớm, hắn bất an xiết chặt lấy vạt áo Lang Nguyên, đem mình chôn trong lòng y, không dám lộ mặt.
“Hồ Vương, tìm bổn vương có việc sao?” Lang Nguyên cũng không quay đầu lại, ôm Kim Ngọc càng chặt, dùng thân thể to lớn của mình che chắn tầm mắt Hồ Vương.
“Còn không phải chuyện của nữ nhi…” Hồ Vương anh khí bức nhân tiến lên, vừa thấy Lang Nguyên ôm ai đó trong lòng, lập tức ngừng chân.
“Xin chờ một lát, bổn vương đi một chút sẽ trở lại.” Đem Kim Ngọc ôm vào trong điện, nhẹ nhàng đặt hắn trên giường.
Kim Ngọc xoay người, cơ thể co lại, kéo tấm chăn mỏng bao bọc hết thân mình.
“Cưng a, coi chừng ngộp đó.” Tức giận kéo hắn, lại bị hắn đẩy ra.
“Ngươi đi, ngươi mau đi.”
“Nơi này là tẩm cung của bổn vương, bổn vương không đi.”
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lang Nguyên ngừng tay trước, y không nghĩ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau với Kim Ngọc, hơn nữa y cũng không muốn người khác thấy Kim Ngọc.
Y vẫn tưởng rằng Kim Ngọc thẹn thùng thôi, dứt khoát hạ màn che bốn phía giường lớn, giấu kín Kim Ngọc.
“Hồ Vương, mời vào.” Lang Nguyên sau khi sắp xếp ổn thỏa, đứng dậy mời Hồ Vương.
“Hổ Vương thật phong lưu, sáng sớm đã…” Cười khan hai tiếng, xa xa thấy giường lớn bừa bộn, Hồ Vương thầm kêu không tốt.
“Để Hồ Vương chê cười.” Phất tay áo, Lang Nguyên ngại ngùng cười.
Y là quân vương mà sáng sớm không vào triều, nhưng nghĩ tới sau này nếu có Tiểu Ngọc Ngọc, chỉ sợ ngày nào y cũng sẽ như thế…
“Vậy hôn sự của tiểu nữ, không biết Hổ Vương nghĩ thế nào?”
“Bổn vương đã quyết định rồi, bổn vương tuổi lớn hơn nàng nhiều lại không có tâm lập Hậu, cho nên chuyện cầu thân sợ rằng…” Đi thong thả rồi vài bước, Hổ Vương ngẩng đầu cười.
“Không ngại, Hổ Vương nếu không có ý lập Hậu, nạp phi cũng tốt, Ngân nhi nhà ta hiền huệ hào phóng, lại điềm đạm, rất phù hợp làm Hổ Vương phi.”
“Không thể, không thể, bổn vương cũng không muốn nạp phi.” Lắc đầu quả quyết, ánh mắt hướng về phía Kim Ngọc nằm trên giường, Lang Nguyên thẳng thắn cự tuyệt.
“Hổ Vương, ngươi không nỡ phụ nàng?” Hồ Vương tức giận chỉ chỉ người đang nẳm khuất sau rèm.
Hắn đã nguyện ý đem nữ nhi gả qua đây làm phi tử, Hổ Vương còn dám cự tuyệt, thật sự là không nể mặt mũi Hồ tộc!
“Đúng vậy, Hồ Vương đã nói là làm, bổn vương sẽ không thay đổi, hắn chính là Hổ Hậu của ta.” Mắt hổ tràn đầy thâm tình, đáng tiếc là Kim Ngọc nhìn không thấy.
“Đã như vậy, bổn vương cũng muốn xem nàng là nữ tử tuyệt sắc đến cỡ nào, có thể mời nàng ra đây không?” Hồ Vương tò mò muốn biết người trong giường lớn là ai, là loại nữ tử như thế nào có thể khiến Hổ Vương hết lòng hết dạ, đến mức cự tuyệt đứa con gái xinh đẹp của mình chứ.
“Tuyệt sắc nữ tử? Ngài cho rằng hắn là nữ tử? Ha ha.” Lang Nguyên ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng cả cung điện.
Đột nhiên, trên đùi đau nhức, Kim Ngọc vươn cánh tay trắng nõn nhéo đùi kẻ đang đứng bên cạnh giường, làm y không còn cười được nữa.
“Không phải nữ tử? Chẳng lẽ là nam tử?” Hồ Vương ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Hổ Vương sẽ lập một nam nhân làm Hổ Hậu.
“Đương nhiên, hai người còn… Ôi chao” Cắn răng nhếch miệng, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, Lang Nguyên cười khổ một tiếng, ngậm miệng.
Nhà có hãn thê (hãn = hung dữ), y cũng không dám làm càn…
Bất quá, hãn cũng có hãn thú vị, y thích tình tình cường hãn này của Kim Ngọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.