Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Chương 11:




“Đã đã cái gì? Ta và ngươi đều là nam tử, có cái gì đẹp mắt chứ?” Khuôn mặt đỏ như ráng chiều, Kim Ngọc dùng mấy lời hung dữ để che đi ngượng ngùng.
Hoàn toàn do nhất thời mất cảnh giác, không phát hiện Lang Nguyên theo dõi hắn, nghĩ tới bộ dạng chật vật của mình đều lọt vào mắt Lang Nguyên, không khỏi vừa tức vừa giận.
“Thân thể của cưng thật đẹp a, không giống bổn vương lớn lên thô thủ thô cước, cưng không những có khuôn mặt tuấn tú, hơn nữa da thịt nõn nà, vô cùng mịn màng, bổn vương cực kì yêu thân thể xinh đẹp của cưng nga.” Hôn lên bàn tay phải của hắn, trong mắt Lang Nguyên tràn đầy mê say.
Mỗi một lần thấy Kim Ngọc, y đều bị tuyệt thế dung mạo này khuynh đảo tâm hồn…
Nói cũng kỳ quái, nam nữ xinh đẹp xuất chúng y thấy qua không ít, nhưng chỉ si tình một mình Kim Ngọc, chỉ trong chốc lát không gặp, y đã nhớ nhung không nguôi.
Cho nên, mới vừa xử lý hết công sự, liền vội vã chạy trở về, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn.
“Nói đi nói lại, ngươi chỉ là thích dáng vẻ của ta thôi, ngày tháng sau này ta cũng như hoa tàn héo úa, ngươi không nên chấp mê không tỉnh.” Giật ra khỏi tay y, Kim Ngọc tức giận đứng lên, đi vào trong điện.
Xem ra Lang Nguyên sẽ không dễ dàng để mình rời đi, lúc này hắn đã biết rõ ràng Lang Nguyên chính là Hổ Vương, chỉ cần không bị Lang Nguyên tra ra thân phận, chờ y mất cảnh giác, mình trốn đi cũng không muộn.
Xác định xong kế hoạch, cũng không còn bối rối, chỉ mong Lang Nguyên sớm biến mất, mình cũng nhanh rời đi nơi này.
“Lời ấy sai rồi, bổn vương đúng là rất thích dáng vẻ của cưng, nhưng bổn vương càng yêu thương tâm địa thiện lương của cưng.” Lòng bàn tay nóng bỏng xoa xoa ngực hắn, nóng quá nóng quá a.
Y đội lốt Đăng Đồ Tử (*) sao?
(*) Đăng Đồ Tử (登徒子): Ông bị Tống Ngọc (1 trong tứđại mĩ nam) hãm hại, khiến Sở Vương gán cho ông là kẻ háo sắc, từđó về sau, đây là từ dành để chỉ‘kẻ háo sắc’. Xem chi tiết tại đây
Y thích sự thiện lương của hắn, không màng an nguy của mình giúp đỡ người trong hiểm cảnh, ngăn cản âm mưu của Phong Nhị nương.
Nếu không có hắn, chỉ sợ y đã sớm bị Phong Nhị nương hút thành Hổ khô, cho dù y là Hổ Vương, cũng không chắc chắn có may mắn thoát khỏi, nghĩ tới điểm này, y nhất định sẽ không buông tay.
“Cho dù ngươi thích ta, cũng không thể lợi dụng lúc người gặp nạn mà…” Không ngờ mình nói ra mấy lời này, Kim Ngọc cúi đầu thì thào.
“Mỹ nhân trong lòng, bổn vương không động tâm còn là nam nhân sao?” Thấy hắn bớt giận, nhân cơ hội nhéo nhéo hồng quả trước ngực, Lang Nguyên cất tiếng cười to.
“Chúng ta đều là nam tử, có cái gì tốt chứ, buông ra.” Lạnh mặt, hất ra bàn tay hư hỏng của Lang Nguyên.
Tên này tuy có ba phần nhan sắc, thêm tướng mạo đường đường, không ngờ lại là một tên đại sắc phôi (*)!
(*) Đại sắc phôi (大色胚): phôi (胚) = phôi thai. Nôm na có thể hiểu là háo sắc từ trong trứng  =))))))~
“Bổn vương chỉ thích ôm cưng, khi ôm cưng tâm tình ta đặc biệt tốt.” Dứt khoát đem hắn ôm gọn vào lòng, tay chân cũng không đứng đắng, khiến cho mặt Kim Ngọc hiện đầy hắc tuyến.
“Vương Thượng, Hồ tộc tộc trưởng tới.” Ngoài điện đột nhiên truyền đến thông báo, Lang Nguyên thu lại ý cười, nhưng không buông Kim Ngọc ra.
“Ngươi ra trước chiêu đãi hắn cẩn thận, bổn vương lập tức tới ngay.” Mày rậm nhíu lại.
“Tuân lệnh, Vương thượng.”
Kim Ngọc toàn thân cứng ngắc, tay chân phát lạnh, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa muốn bất tỉnh.
Phụ vương sao lại đến Hổ tộc?
Nếu như bị phụ vương thấy bộ dáng này, hậu quả thật không tưởng nổi…
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng sao vậy?” Phát hiện bất thường, Lang Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hắn.
“Không… Không có gì, ta mệt, muốn nghỉ ngơi.” Vội vàng nằm xuống, trở mình hướng mặt vào trong, không cho Lang Nguyên thấy vẻ mặt mình.
“Hảo, hảo, cưng ngủ ngoan, bổn vương đi một chút sẽ trở lại.” Đảo mắt đã mặc xong cẩm y.
Trước khi đi, cẩn thận đắp chăn cho hắn, thấy hắn không kháng cự, Lang Nguyên cười đến rạng rỡ xuân phong.
Mặc kệ y, ước gì y lập tức biến phắt đi, Kim Ngọc kéo chặt chăn mỏng, đưa lưng về phía y.
Lang Nguyên vừa rời đi, hắn lập tức bò lên, nhưng phát hiện cửa đại điện vẫn là một bức tường như cũ, buồn bực không thôi, hắn dứt khoát nằm xuống ngủ, dưỡng thần, suy tính cách đối phó Lang Nguyên sau.
**        **       **
Lang Nguyên trở về, nhìn Kim Ngọc ngoan ngoãn ngủ say trên giường lớn, đôi mắt Hổ cười đến tỏa sáng.
Lanh tay lẹ chân mò lên giường nằm, ôm trọn thân hình mềm mại thơm mát, Kim Ngọc say giấc nồng, chỉ nhấp nháy môi phát ra vài tiếng vô nghĩa, giãy giụa vài cái, mới an tĩnh lại.
Thân thể bóng loáng như ngọc giấu dưới lớp chăn mỏng, mới ôm chốc lát, Lang Nguyên nhẫn nại không được bắt đầu cởi bỏ cẩm y, lõa thể ôm nhau.
Làn da màu đồng khỏe mạnh tôn lên da thịt trắng nõn mềm mại, một đen một trắng, tương phản nhưng hòa hợp.
Lần này, y không quên dược cao, mở tiểu hạp hoa văn màu trắng, tỏa ra hương bạc hà phảng phất trong không gian, màu xanh biếc.
________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.