Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 76: Ngủ cùng một chỗ





Thấy Bạch Bạch xin lỗi lại tự trách như vậy, ngược lại khiến cho toàn thân tiểu Hắc không được tự nhiên, giọng nói cứng ngắc:
" Ta mới không phải giúp ngươi! Ngươi mà còn ngốc nữa, dù gì cũng là hồ ly của Thanh Lưong Quan, sao có thể đến phiên dã nữ bên ngoài khi dễ!"
Bạch Bạch chớp chớp mắt, cảm thấy tiểu Hắc thật là ý tứ , muốn khi dễ cũng chỉ có thể là người cùng con mèo trong Thanh Lương Quan khi dễ.
Tiểu Hắc vừa nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng tức giận, mắng:
" Nhìn xem ngươi! Chỉ biết khóc! Bị người ta đánh cũng chỉ biết đứng đó trốn tránh, ngươi không đánh trả sao?! Thật sự là vô dụng!"
Bạch Bạch bị mắng cúi đầu xuống, cố gắng cầm nước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác nước mắt vẫn không nghe lời, bất lực rơi xuống. Nàng thực sự rất vô dụng, bất cứ người nào cũng có thể đều có thể khi dễ nàng, còn liên lụy đến người muốn bảo vệ nàng bị thương, đầu tiên là phụ thân, sau đó là tiểu Hắc.
" Thực…… Thực xin lỗi!" Bạch Bạch thút tha thút thít xin lỗi, nghe thế tiểu Hắc càng thêm tức giận khó chịu.
Hắn không muốn làm hồ ly ngốc nghếch này khóc lóc, hắn chỉ muốn hồ ly ngốch nghếch chơi đùa cùng hắn, nghe giọng của nàng, muốn nhìn nàng cười híp mắt, nhưng mà hắn không biết nên làm thế nào cho nàng không khóc. Hồ ly thật là ngu ngốc, bị đánh bị mắng cũng đều không biết đánh trả, khiến lúc hắn khi dễ hồ ly, một chút cảm giác thành công cũng đều không có, ngược lại cảm thấy rất buồn bực. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
" Này! Ngươi đừng khóc! Khó coi chết đi được!" Tiểu Hắc muốn an ủi Bạch Bạch, nhưng mới mở miệng ra quen thói lại biến thành bắt bẻ.
Bạch Bạch gục đầu xuống, thấp giọng nói:
" Ta đi, lúc này Vân Hư sư huynh đang ngủ, không quấy rầy ngươi nữa." Nói xong, đứng dậy đã nhảy đến ngoài cửa sổ muốn đi.
Tiểu Hắc muốn đứng lên ngăn lại nàng, nhưng một cơn đau kịch liệt bất chợp từ ngực truyền đi toàn thân, hét lên môt tiếng
" Meo meo ô" rồi nặng nề ngã trên đệm cói
Bạch Bạch lắp bắp kinh hãi chạy tới trước mặt hắn vội hỏi nói:
" Ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không? Ta đi tìm sư phụ đến xem cho ngươi!"
Tiểu Hắc đau đến mức nghiến răng chịu đựng, nhưng vẫn cố gắng lấy một móng vuốt đè đuôi Bạch Bạch lại, kêu lên:
" Không được đi! Ta không sao, ngươi ở đây giúp ta! Ta muốn gối lên cái đuôi của ngươi ngủ!"
Hồ ly ngốch có cái đuôi xoã tung xem ra rất mềm mại, nếu gối lên nhất định ngủ rất thoải mái, hơn nữa, gối lên cái đuôi của nàng, nàng sẽ không thể đi được!
Hiếm khi được tiểu Hắc nhờ vả, Bạch Bạch không thể không có đạo lý mà từ chối, rất thành thật đem cái đuôi đưa đến trước mặt tiểu Hắc, nhỏ giọng tuyên bố nói:
" Ngươi không được cắn ta a!"
Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng, cố nén vui vẻ, đem đuôi Bạch Bạch đến lót ở dưới cổ mình, ôi! Thật là thoải mái!
Sau khi bị trọng thương tinh lực suy giảm nghiêm trọng, náo loạn như vậy một hồi, tiểu Hắc gối lên đuôi Bạch Bạch thỏa mãn rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Bạch Bạch cũng mệt mỏi, ghé vào đệm cói bên cạnh mà ngủ .
Vân Hư sáng sớm hôm sau tới, liền trông thấy hai tiểu động vật một đen một trắng ngủ cùng một chỗ, liếc mắt nhìn có chút giống âm dương Bát Quái, trong lòng không khỏi thấy buồn cười. Quả nhiên đều là tiểu hài tử, trước thì huyên náo không thèm nhìn nhau, khi Bạch Bạch đã xảy ra chuyện, tiểu Hắc liền lập tức tới cứu, đảo mắt hai cái bây giờ lại ngủ cùng một chỗ.
Cái đuôi của Bạch Bạch bị tiểu Hắc chặn lại, ngủ cũng không được ngon giấc. Khi Vân Hư đến gian phòng, nàng liền giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng không nhớ ra được tình trạng của mình, trực giác muốn đứng lên chào hỏi, kết quả mới đứng lên một nửa liền cảm thấy cái mông đằng sau bị kéo, ngã lên trên đệm cói.
Tiểu Hắc đang nằm mộng đẹp, đột nhiên thấy "gối đầu" lông xù mềm mại khẽ động, cổ lệch một cái, thiếu chút nữa bị sái cổ, uốn éo đến kêu to ,
" Meo meo" một tiếng rồi tỉnh lại.
Vân Hư nhìn cử động của bọn chúng, bật cười ha hả.
Tiểu Hắc trừng mắt Bạch Bạch, tức giận nói:
" Hồ ly ngu ngốc! Đáng chết!" Bạch Bạch ủy khuất ôm cái đuôi bị đè tê rần, thanh minh:
" Ta…… Ta ngủ mơ màng, không nghĩ tới……"
Vân hư đương đương nhiên thiên vị sư muội, nên tiến đến ôm Bạch Bạch an ủi:
" Tiểu Hắc không có việc gì." Cúi đầu đối tiểu Hắc nói:
" Sao ngươi lại thích khi dễ Bạch Bạch?"
Tiểu Hắc tức giận nói:
" Ai bảo nàng ngu dốt như vậy!"
" Bạch Bạch không ngu dốt, Bạch Bạch vừa láu lỉnh vừa nghe lời, trình độ luyện công cũng rất nhanh, vô cùng thông minh." Vân Hư nói Bạch Bạch như thế, không phải là muốn an ủi, hắn nghe qua sư phụ kể về trường hợp của Bạch Bạch. Từ tiểu hài tử mới sinh bình thường rồi đến tiểu hồ ly, rồi tu luyện thành tiên chỉ cần năm trăm năm, như vậy là rất phi thường rồi. Hoa cỏ hay động vật bình thường muốn tu luyện thành tiên, không có cơ duyên dặc biệt, tỉnh tỉnh mê mê sinh tồn mấy trăm năm mới có thể bắt đầu có ý thức tu luyện, đến khi thành tiên thì số tuổi thực tế có khi đã tới một ngàn.
Mặc dù Bạch Bạch có sư phụ dẫn đường, nhưng có thể nhanh như vậy có được trạng thái hiện tại, so với dự đoán của sư phụ thậm chí còn nhanh hơn mười năm, đã gần đạt tới cảnh giới lớn nhất. Thật sự là đáng quý!
Bạch Bạch đã lâu không được khen ngợi. Từ sau khi gặp gỡ Mặc Yểm, thường xuyên bị mắng ngốc, vô dụng, bây giờ bị tiểu Hắc nói nàng ngốc, làm cho sự tự tin của nàng rất nhanh chóng bị đả kích hết, bây giờ nghe thế rất vui vẻ dùng mũi cọ cọ vào cằm Vân Hư, dùng sức cọ xát trong lồng ngực hắn vài cái, dịu dàng nói:
" Sư huynh là tốt nhất!"
Tiểu Hắc xem nàng và Vân Hư thân mật, trong lòng có chút chua xót,
" Hừ" một tiếng quay đầu, không thèm để ý tới nàng.
Vân Hư thay hắn kiểm tra qua một chút, cảm thấy tình trạng còn có thể khôi phục, liền ôm Bạch Bạch đi, tiến hành mỗi ngày thông giải kinh mạch cho nàng.
Minh Ất có thể yên tâm giao Bạch Bạch cho Vân Hư chiếu cố, bởi vì dược lực tràn ra từ ranh giới hư ảo của Bạch Bạch cần hút ra đã được hút ra, nên dung hợp cũng đã dung hợp, trước mắt Bạch Bạch sẽ không còn có thương tổn mà bị nguy hiểm, việc còn lại chỉ cần quan tâm tới căn cơ trong thân thể bị tổn hại vì đồng thân bị hủy, xem kinh mạch bị tổn thương điều trị thông suốt một lần nữa, thuận tiện cho nàng sau này tu luyện một lần nữa.
Vân Hư thay Bạch Bạch mát xa xong, dường như có chút luyến tiếc không nỡ dừng tay, lông trên người Bạch Bạch rất dày, sờ vào rất thư thái, hận không thể lúc nào cũng đem nàng ôm vào trong ngực, rảnh rỗi liền sờ vài cái.
Tiểu Hắc trông thấy Vân Hư sờ soạng trên người Bạch Bạch nửa ngày vừa hâm mộ vừa ghen ghét, vì sao hắn lại không được hưởng thụ như vậy chứ? Hắn cũng bị thương nha! Lúc sau thấy Vân Hư ôm lấy Bạch Bạch định đi ra ngoài, hắn rốt cuộc nhịn không nổi, hơi lớn tiếng nói:
" Này này! Ngươi muốn đem hồ ly ngốc đi đâu? Ngươi không để cho ta chữa thương sao?"
Vân Hư quay đầu lại buồn cười nói:
" Sư phụ phân phó ta truyền hai bộ khẩu quyết truyền cho Bạch Bạch, ngươi không thể không nghe. Thương thể trên người của ngươi không thể đụng bậy bạ, đợi lát nữa ta cho người đem dược tới cho ngươi. Tối nay Bạch Bạch sẽ trở về với ngươi."
Nói xong không để ý tới tiểu Hắc nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn (bản gốc là "ánh mắt muốn ăn thịt người" nhưng ta thấy để vậy hay hơn^^), ôm Bạch Bạch đi tới gian phòng của mình
Khẩu quyết Vân Giả Thụ chính là bí mật danh bất hư truyền của Thanh Lương Quan. Minh Ất chân nhân lo lắng nhỡ có chuyện ngoài ý muốn dẫn đến các loại dược liệu ở ranh giới hư ảo trên người Bạch Bạch đột nhiên tràn ra, bên người Bạch Bạch lại không có ai, rất có thể khiến nàng chịu không nổi bị nội thương nặng thậm chí có thể ảnh hưởng tới tính mạng. Mà bộ khẩu quyết đúng là có thể tăng cường kinh mạch cho Bạch Bạch, khiến nàng mặc dù đã bị dược lực xâm nhập thì cũng không đến mức bị thương quá nặng, tuy nhiên tình huống như vậy rất nhỏ, nhưng mà cẩn thận vẫn là hơn.
Truyền thụ hết khẩu quyết, Vân Hư cẩn thận đem khó khăn trong lòng hướng Bạch Bạch giải thích một lần, lại lấy ra một viên đan hoàn màu đen, để Bạch Bạch ăn vào, sau đó để nàng thử đem khẩu quyết vừa học luyện tập một lần, xác định không sai, sau đó nói với Bạch Bạch:
" Khẩu quyết này rất quan trọng , Bạch Bạch có cơ hội thì tu luyện, thời gian tu luyện càng lâu càng tốt. Ngươi vừa mới ăn đan dược, dược lực có thể duy trì liên tục ba ngày, trong ba ngày này, ngươi đừng làm những việc khác, chuyên tâm tu luyện ắt sẽ thành công ."
Bạch Bạch ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, nàng nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó tiểu Hắc sẽ không thể mắng nàng ngốc nữa! Khi sư phụ trở về nhất định sẽ khen ngợi nàng! Nghĩ đến điều này, nàng liền cười tít mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.