Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 252: Cũng không phải thứ gì tốt





Lam Ngọc liếc Bạch Bạch trong ánh mắt lộ vẻ đồng tình thương hại:" Hắn thi triển bí thuật trên người của ngươi, ngươi biết không?"
"Bí thuật gì?" Bạch Bạch thật sự không biết chuyện này.
Lam Ngọc nói ra hết công hiệu bùa chú của Mặc Yểm trên người nàng, sau đó hỏi: "Mùi vị vị bị người khác khống chế như thế nào? Nếu như không phải coi ngươi trở thành đồ chơi, vì sao dùng bùa chú với ngươi như vậy?"
Bạch Bạch nhớ tới trước đây ở Địa phủ đã từng trải qua hai lần rõ ràng muốn phản kháng, thân thể lại hoàn toàn không nghe sai sử, làm y theo mệnh lệnh của Mặc Yểm, lúc ấy tưởng bởi vì Mặc Yểm pháp lực thật lợi hại, bây giờ nghe Lam Ngọc nói như vậy, chính là bởi vì trên người bị thi triển bí thuật?!
Không khó để nói đó chính là gạt người đi, Mặc Yểm bại hoại như thế nào có thể khi dễ nàng như vậy?!
"Mọi người chính là ích kỷ vô sỉ như vậy, tự cho quyền điều khiển vạn vật chi linh, thầm nghĩ khống chế chiếm hữu vạn vật thế gian, chưa từng nghĩ sẽ cùng chung sống hoà bình với chúng nó? Chưa từng nghĩ tới chúng nó có phải là nguyện ý bị bọn họ khống chế không?!"
Lam Ngọc khinh miệt cười cười, lại nói: "Cho nên bọn họ đều đáng chết! Bất kể là Thiên đế, là Minh Ất, Mặc Yểm, hay là tiên nhân Ma quân chó má khác, hết thảy đều đáng chết!"
Bạch Bạch gục đầu xuống không nói chuyện, qua một hồi nói: "Sư phụ là người tốt, Mặc Yểm… Mặc Yểm hắn cũng là thật sự thích ta…"
Lam Ngọc đối với con tiểu hồ tiên ngoan cố này, quả thực cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ ngươi là người tốt? Ha ha, thật sự là chuyện chọc cười thiên hạ, hắn cũng chẳng qua là lợi dụng ngươi mà thôi!"
Bạch Bạch cả giận nói: "Trong mắt ngươi tất cả mọi người đều là người xấu sao? Tất cả mọi người đối với người khác không gây hấn thì là lợi dụng người ta sao?"
Lam Ngọc cười lạnh nói: "Minh Ất trên Thiên đình có danh vọng ra sao?! Ngươi có từng hỏi sư huynh của ngươi đã phải trải qua bao nhiêu khảo nghiệm gian nan mới được hắn thu vào môn hộ hay không, thân phận Thiên đế như vậy muốn cầu Minh Ất thu nhận nữ nhi của hắn làm đồ đệ cũng không được, ngươi có chỗ nào hiếm có, mà làm cho hắn chủ động tìm tới cửa dạy bảo từ nhỏ? Ngay cha nương của ngươi cũng đều là hưởng ánh sáng của ngươi mới có thể được Minh Ất nhắm mắt che chở, ngươi chẳng lẽ không có cảm thấy kỳ quái sao, hắn vì sao chiều ý ngươi như vậy. Sao ngươi cái gì cũng đều không hiểu thế hả Tiểu Bạch hồ?"
Bạch Bạch cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới vấn đề này, từ khi nàng có nhận thức, Minh Ất chính là sư phụ của nàng, tuy chưa từng lộ diện, nhưng có thể thường thường nghe được giọng nói của người, thực tế những lúc tu luyện khẩn cấp quan trọng cần giúp đỡ nhất, luôn luôn có người chỉ dẫn cổ vũ, mấy trăm năm qua đã cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, có ai lại đi suy nghĩ nguyên nhân của nó?
"Sư phụ trước gặp gỡ cha mẹ ta, rồi mới thu ta làm đồ đệ." Bạch Bạch nhớ cha mẹ thường nói như thế, nhớ về chuyện tình năm đó sư phụ ra tay giúp đỡ vợ chồng bọn họ, giúp bọn họ đứng hàng tiên ban như thế nào.
"Bởi vì ngươi nên Minh Ất mới tìm đến cha mẹ ngươi!" Lam Ngọc khẳng định.
Bạch Bạch không tin nói: "Khi đó ta cũng còn chưa sinh ra! Chẳng lẽ sư phụ còn có thể dự đoán được phụ thân mụ mụ sẽ sinh ra ta?!"
" Người khác không đoán được, nhưng Minh Ất lại hoàn toàn có thể!"
"Ngươi càng nói càng kỳ quái, cho dù sư phụ thực sự có năng lực này, hắn thu ta làm đệ tử thì có gì tốt? Ngươi muốn châm ngòi ly gián, ngươi là đồ bại hoại!" Bạch Bạch trong miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng đã có chút ít bất an, nhưng nàng không muốn nghĩ sâu hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Lam Ngọc dường như nhìn thấu nàng phô trương thanh thế, bị chửi cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Hắn dự đoán ngươi sẽ cùng Mặc Yểm kết duyên, khống chế được ngươi, chẳng phải đã khống chế được Mặc Yểm, cho nên hắn mới chấp nhận phí mấy trăm năm thời gian trên người một nhà ba người các ngươi."
"Ngươi nói hươu nói vượn! Ta không nghe ngươi nói nữa!" Bạch Bạch co lại thành một bọc hai tay che lại lỗ tai lớn tiếng nói.
Lam Ngọc nhìn hành động buồn cười lừa mình dối người của nàng, biết rõ nàng kỳ thật đã tin tưởng chút ít lời hắn nói, chỉ là sợ hãi đối mặt với chân tướng. Bạch Bạch luôn có bộ dạng khờ dại không biết sầu bi, làm cho hắn âm thầm cắn răng ghen ghét không biết bao nhiêu lần.
Đồng dạng đều là chim thú tu thành tiểu tiên, hồ ly ngốc Bạch Bạch lại có được tất cả hạnh phúc hắn mong mỏi đã lâu mà hết lần này tới lần khác không chiếm được, nàng có cha mẹ yêu thương nàng tận xương tủy, rồi sư phụ sư huynh quan tâm nàng đầy đủ, có tình nhân coi nàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, có đông đảo tiểu tiên tín nhiệm kính ngưỡng, hơn nữa có pháp lực cao cường cùng dung nhan làm cho người ta mê muội.
Hắn lại chẳng có gì hết, chỉ còn lại có ngập tràn cừu hận……
Hắn muốn nói cho nàng, cái nàng đương nhiên cho rằng đó là hạnh phúc là giả!
Người khác cảm thấy Minh Ất bí hiểm, nhưng là từ hắn hơn một nghìn năm trước khuyên Mặc Yểm thối lui, bắt đầu thời khắc này đã phá hủy kế hoạch phá vỡ Thiên đình của Lam Ngọc, Lam Ngọc đã âm thầm lưu ý lấy nhất cử nhất động của hắn, có thể nói, Lam Ngọc là người trên Thiên đình hiểu rõ Minh Ất nhất.
Tuy chuyện Minh Ất tự tổn tu vi rình thiên cơ, hắn không tận mắt nhìn được, nhưng là dựa theo hiểu biết của hắn đối tiên thảo tiên dược, hắn đã sớm phát hiện Minh Ất không ổn, đồng tử Huyền Thư của Thanh Lương Quan những năm gần đây một mực đi tìm thảo dược, hắn đã tìm hiểu được rõ ràng, đã sớm nhìn ra có chút tiên thảo rải rác không quy củ, tinh mắt đoán được trong Thanh Lương Quan có người bị Thiên khiển phản thệ, bản thân thụ trọng thương.
Đám người ở Thanh Lương Quan đều đơn giản, người có tu vi rất mạnh chẳng qua chỉ có Minh Ất chân nhân cùng vài đệ tử của hắn, những người này thỉnh thoảng có ra ngoài, nhưng Lam Ngọc pháp lực yếu kém, sợ bị phát hiện không dám tới gần quan sát, cho nên cũng không có thể xác định rốt cục là ai bị trọng thương.
Về sau Minh Ất bắt đầu ngoài sáng trong tối nhiều lần tiếp xúc với bạch hồ tộc thế gian, tựa hồ đang tìm đối tượng đặc biệt gì, cuối cùng cùng vợ chồng Bạch Nguyên Tùng kết thâm giao, Lam Ngọc chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng không nghĩ ra.
Mãi đến gần đây, Lam Ngọc thờ ơ lạnh nhạt nhìn sự tình diễn ra, cuối cùng mới đem sự tình từ đầu đến cuối hợp lại thành một, cho tới nay, bị trọng thương khó khỏi chính là Minh Ất, pháp lực cao cường, không có khả năng vô duyên vô cớ đi làm chút ít chuyện vì thiên đạo, chắc chắn là vì mục tiêu trọng yếu gì mới nguyện ý hy sinh như thế. Bạch Bạch cùng Mặc Yểm bất ngờ kết duyên, Minh Ất ngoài sáng trong tối trợ giúp, chính là đã sớm có sự chuẩn bị, Mặc Yểm không ngờ vì Bạch Bạch chịu truy sát phản quân Địa phủ, mọi chuyện liên hệ cùng với nhau, chứng minh một việc, Minh Ất đã sớm biết Mặc Yểm cùng Bạch Bạch sẽ trở thành vợ chồng, cho nên mới ra tay trước để được lợi thế, lôi kéo một nhà Bạch Bạch đến bên cạnh mình.
Lam Ngọc không ngại mà đem chứng cứ quan sát của chính mình vài năm nay từng chuyện từng chuyện bày ra trước mặt Bạch Bạch, xem nàng từ kinh ngạc không tin đến thương tâm khổ sở, trong lòng nổi lên một sự vui vẻ không tên.
Bất kể là thần tiên yêu ma hay là phàm nhân, chỉ cần là người đều không phải thứ tốt, bọn họ đâu lại đi vô duyên vô cớ để những chim thú khác tộc này của bọn họ ở trong lòng?
Cái gì tình thầy trò, cái gì tình yêu nam nữ, đều là giả! Không phải là để thuận tiện lợi dụng, thì là đùa bỡn bọn họ thôi!
"Thế nào? Có phải là vẫn đang cảm thấy kẻ sư phụ kia của ngươi là người tốt?" Lam Ngọc đắc ý hỏi.
Bạch Bạch ngây người một hồi, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ… Sư phụ là người tốt!" Thanh âm tuy nhỏ nhẹ, nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định.
Lần này đến phiên Lam Ngọc bị bất ngờ: "Hắn lợi dụng ngươi như vậy, ngươi không tức giận? Ngươi không hận hắn sao? Còn nói hắn là người tốt?!"
"Cho dù sư phụ thật sự lợi dụng ta, nhưng mấy trăm năm nay, người quả thực đối với ta rất tốt, những điều này là sự thật. Coi như là lợi dụng ta, người cũng không có từng thương tổn ta và phụ thân mụ mụ, ngược lại hết lần này đến lần khác giúp chúng ta, cứu chúng ta. Sư phụ người không phải người xấu!" Bạch Bạch mắt đỏ ửng ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lam Ngọc.
Lam Ngọc cơ hồ bị con hồ ly ngốc "ngoan cố không thay đổi" này tức chết, hắn chỉ vào con hồ ly ngốc không chịu thua kém này, tức giận nói: "Ngươi tên ngu ngốc này!"
" Ngươi mới là đồ ngốc! Sư phụ coi như là lợi dụng ta, cũng không có ý xấu gì, người bất quá muốn tam giới thái bình, không cần đánh tới đánh lui, có cái gì không đúng?!" Bạch Bạch cũng phát giận, mạnh miệng phản bác.
Kỳ thật nàng thật sự rất khó chịu, chỉ là không muốn ở trước mặt Lam Ngọc yếu thế thôi.
" Được! Sư phụ ngươi vĩ đại! Đem ngươi nuôi lớn đưa cho Mặc Yểm làm đồ chơi, tam giới liền thái bình! Ha ha ha! Thật sự là buồn cười!" Lam Ngọc không lưu tình chút nào mỉa mai nói.
"Mặc Yểm thích ta, không có coi ta làm đồ chơi!" Mặc kệ hắn nói cái gì, mặc kệ trong lòng có nhiều đau đớn, Bạch Bạch vẫn như trước ngoan cố lớn tiếng phản bác.
Nàng không muốn hận sư phụ, không muốn hận Mặc Yểm, không muốn chính mình trở nên giống như Lam Ngọc, thống hận mọi người.
"Không có sao? Ngươi quên là, hắn một tay hủy diệt năm trăm năm đạo hạnh của ngươi? Hắn thi triển bí thuật trên người ngươi, muốn cho ngươi cả đời đều không thoát khỏi được sự khống chế của hắn….. Nếu như không phải bởi vì hắn cảm thấy ngươi vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, người như hắn, làm sao lại buông lỏng đi thân cận với ngươi? Ngươi chẳng lẽ không biết, cha mẹ của hắn chết như thế nào?" Lam Ngọc một mực đem Mặc Yểm trở thành người có thể thay mình đạt thành tâm nguyện sát khí, hao tổn công phu trên người hắn không ít hơn hao tổn trên người Minh Ất.
Bạch Bạch nhớ tới cha mẹ Mặc Yểm, có thể nói đúng là chết vì âm mưu của Thiên đế, nhưng lại càng chết vì thâm tình để ý lẫn nhau, Mặc Yểm chứng kiến cha mẹ bất hạnh, không muốn lại đơn giản cho phép mình dùng thâm tình đối với người khác cũng có thể giải thích được– không có để ý người ta, sẽ không cần phải sợ hãi một ngày kia vì mất đi mà bi thương gần chết. Nghĩ đến đây, oán giận của Bạch Bạch đối Mặc Yểm ngược lại giảm bớt không ít.
Hắn hạ bí thuật trên người nàng, sẽ không cần phải lo lắng nàng sẽ đột nhiên rời hắn mà đi….. Bạch Bạch đột nhiên cảnh giác nói: "Ngươi gạt người! Ngươi nói bí thuật Mặc Yểm có thể biết rõ hành tung cùng tâm tư của ta, vì sao hắn đến bây giờ vẫn còn không có phát hiện ta bị ngươi bắt, vì sao còn chưa cứu ta?"
Nói đến đây Lam Ngọc đắc ý, hắn cười ha ha nói: "Tất nhiên là bởi vì, ta đã giải phù chú trên người ngươi!"
Có thể phá giải cái bí thuật này, chính là thứ cuối cùng mà nàng đã để lại cho hắn, là một trong các kiệt tác hắn đắc ý nhất cả đời, đáng tiếc vẫn luôn không cách nào tuyên bố với mọi người, Bạch Bạch đã nhắc tới, hắn rất thích thú khoe khoang một phen.
" Ba ngàn năm trước, ta vốn là một con vẹt bình thường trong Thiên cung, chủ nhân của ta là tiên tỳ trong Thiên cung, chân thân của nàng là một con bạch hạc xinh đẹp, tên là Vận nhi, phụ trách trông nom Dược Viên trong Thiên cung. Có một lần, ta bị thần ưng chỗ thanh hoa Đại Đế nuôi cắn thương, thiếu chút nữa mất mạng nhỏ, là nàng không để ý nguy hiểm cứu ta, vừa tỉ mỉ chữa thương thế của ta cho tốt. Nàng là tiên tử thông minh nhất thiện lương nhất trên thế gian, bản lĩnh chăm sóc tiên thảo của ta tài bồi chính là học với nàng." Những sự tình này Lam Ngọc cho tới bây giờ đều chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào.
Bạch Bạch không biết hắn vì sao lạiđột nhiên nói đến chuyện cũ của mình, bất quá chắc hẳn có lien quan tới việc hắn có thể cởi bỏ bí thuật Mặc Yểm, cho nên không có lên tiếng quấy rầy, lẳng lặng nghe hắn nói tiếp.
" Tiên thảo trong Dược Viên chỉ dùng để luyện chế đan dược, nhìn cũng không đẹp, mấy người gọi là quý nhân trong Thiên cung kia đều chướng mắt cái nơi hoang vu này, Vận nhi tỷ tỷ cùng ta sống ở đó vô cùng khoái hoạt tự tại. Thường xuyên có vài tiên tỳ tiên đồng đến đòi dược, bọn họ đều là chim thú hóa thành tiểu tiên, cho tới giờ đều mặc người trong Thiên cung đánh chửi, Vận nhi tỷ tỷ tâm địa vô cùng tốt, luôn vụng trộm luyện chế thuốc trị thương chữa cho bọn họ."
Lam Ngọc nói đến "Vận nhi tỷ tỷ" thì ánh mắt đã trở nên ôn nhu, hận khí kỳ quái trên người cũng phai nhạt xuống, Bạch Bạch cũng có thể cảm giác được hắn đối với tiên tử bạch hạc kia rất quyến luyến ngưỡng mộ.
Lam Ngọc đắm chìm trong ký ức, đó là hồi ức đẹp nhất trong đời hắn, tuy đã rời hắn mà đi, nhưng mỗi lần nhớ tới luôn làm cho trong lòng của hắn dâng lên từng đợt nhu tình ngọt ngào. Hắn cuối cùng thay đổi chủ ý, không có hạ sát đối với Bạch Bạch, cố nhiên là bởi vì lúc ấy thời gian cấp bách, không kịp giải trừ bí thuật mà Mặc Yểm hạ trên người Bạch Bạch hạ, thêm nữa bởi vì bộ dáng Bạch Bạch chuyên tâm chăm sóc tiên thảo, rất giống Vận nhi năm đó.
"Ta ham chơi thích bay ra bên ngoài, mỗi lần trở về luôn chứng kiến thần sắc Vận nhi tỷ tỷ lo lắng rồi lại thư thả, nàng nói sợ ta đụng phải thần tiên bên ngoài, sẽ bắt ta lại, nàng sẽ tìm không được ta. Ta lúc đầu cũng không tin thần tiên trên trời có thể không nói đạo lý như vậy, về sau gặp nhiều những tiểu tiên bị thần tiên giày vò đến hấp hối hơn, mới biết được Thiên đình không tốt đẹp giống nhìn bề ngoài như vậy, cho nên hạ quyết tâm chuyên tâm sống trong Dược Viên."
"Không biết bắt đầu từ lúc nào, có một tiên nhân anh tuấn nho nhã thường xuyên xuất hiện ở Dược Viên, hắn biết ăn nói, tuy nhìn bề ngoài tuổi có chút lớn, nhưng là chưa thấy qua quá nhiều ngoại nhân nên Vận nhi tỷ tỷ rất nhanh liền cùng hắn yêu nhau, Vận nhi tỷ tỷ rất thẹn thùng, mỗi lần cùng hắn cùng một chỗ đều tránh ta, trong nội tâm của ta mặc dù có chút đố kỵ kẻ tiên nhân kia, nhưng là cũng mừng cho nàng. Chúng ta đều đã quên mất, các thần tiên cao cao tại thượng lại làm sao có thể thiệt tình yêu thích chúng ta – những kẻ tộc này? Chẳng qua là cảm thấy mới lạ muốn chơi đùa thôi. Chớ đừng nói chi là, tên tiên nhân này chính là thủ lĩnh thần tiên Thiên đình, mà Vận nhi tỷ tỷ bất quá trong mắt của hắn chỉ là một bạch hạc đê tiện mà thôi."
Lam Ngọc nghĩ đến Vận nhi tỷ tỷ năm đó tưởng nhớ tới cái tiên nhân kia thì biểu tình ngọt ngào, cùng Bạch Bạch nhớ tới Mặc Yểm thì thần thái sao mà giống nhau thế, rồi lại nghĩ đến người nọ lạnh lùng tàn nhẫn vô tình, trong ngực như có một thanh lửa độc thiêu đốt.
Bạch Bạch nghe đến đó khẽ kêu một tiếng, không dám tin nói: "Cái tiên nhân kia, là….. Thiên đế?"
Lam Ngọc thần sắc dữ tợn đứng dậy, hung hăng nói: "Đúng, chính là Thiên đế, phát hiện Vận nhi tỷ tỷ không nhận ra hắn, vì vậy làm bộ như tiên nhân bình thường cùng nàng kết giao, hắn đại khái cảm thấy như vậy rất mới lạ rất thú vị!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.