Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 116: Chạy rồi hãy nói (1)





Bạch Bạch gật đầu nói:
"Sư huynh, Mặc Yểm nói có thể làm cho phản quân không ra khỏi Dương Môn Quan trong vòng một tháng."
Nàng chỉ nói cho sư huynh biết phân nửa, một nửa còn lại…do dự không dám nói, Mặc Yểm tuy rằng nói chỉ cần đáp ứng hắn hôn nhẹ, hắn sẽ giúp. Thế nhưng Bạch Bạch có thể nhìn ra được hắn hoàn toàn không có ý đinh thả cho nàng rời đi. Vừa rồi trước khi ra ngoài hắn đã nói không được tự ý bước chân ra khỏi phạm vi đại điện, bằng không?????? Hắn chưa nói bằng không sẽ thế nào, mặc kệ cứ theo bản tính ác ôn của hắn, nhất định sẽ buông tay, làm cho Quỷ Môn Quan lần nữa rơi vào nguy hiểm.
"Ai vậy? Người nào lại tốt như vậy? Đợi đã, Bạch Bạch, ngươi có phải đã đáp ứng yêu cầu gì của hắn?"
Vân Cảnh rất bình tĩnh đưa mắt nhìn Bạch Bạch, tuy rằng nàng hiện tại trong hình dáng của một tiểu động vật khả ái, thế nhưng hắn nhớ rõ Bạch Bạch sau khi biến thành người thì có bao nhiêu xinh đẹp, chắc chắn đủ để làm cho một chính nhân quân tử phá ma thành biến thân thành một đại sắc lang.
Những người giàu lòng nhân ái, gặp chyện bất bình rút đao tương trợ không phải không có, nhưng xem cách Mặc Yểm đối phó với bọn phản quân, thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết, thủ đoạn rất mạnh mẽ, thì phẩm đức nhất địch không tốt, cái gọi là vô sự hiến ân tình, phi gian tức đạo (khi không tỏ ra ân cần không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)! Mặc Yểm vì cứu chúng sinh hay vì sắc đẹp của tiểu sư muội hắn đây.
Bạch Bạch chần chớ một chút, nói:
"Hắn nói ta hôn nhẹ hắn."
"Chỉ đơn giản như vậy?!"
Thì ra là môi thơm của mỹ nhân đáng giá! Vậy Vân Cảnh là vì tiểu mĩ nhân mà không ngại đổ máu. Vân Cảnh cảm thấy tự ti, hắn thường ngày dùng mọi cách khiến cho tiểu mỹ nhân vui vẻ, so ra quá nhỏ bé!
"Hắn muốn ta trong khoảng thời gian này phải ở lại đây, không được đi về?????? Sư huynh ta nên làm gì bây giờ?"
Bạch Bạch ảo não thật thà nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ta chỉ biết loại sắc lang nay không được hào phóng như vậy! Vân Cảnh trong lòng cảm thấy không phục, hướng Bạch Bạch nói:
"Tiểu sư muội việc này không thể đáp ứng! Nếu không trong một tháng, hắn muốn ngươi làm cái gì?????? Rất thiệt thòi, rất mệt! Không được, không được! Chúng ta là đệ tử Thanh Lương Quan, không thể vì để đạt được mục đích mà dùng sắc đẹp hỗ trợ?!"
Hắn quên mất bản thân bình thường thích nhất là hi sinh sắc đẹp, rất hài lòng khi có cơ hội dùng đến nó. Nhưng hơn hết là những lời này của anh đều xuất phát từ nhân tâm, hắn là nam nhân thì việc này không có gì quan trọng nhưng tiểu sư muội là một cô nương tốt, làm thế nào để bỏ mặc nàng ở lại hang sói?! Cho dù là vì bảo vệ nhân gian khỏi bị yêu ma quấy nhiễu, vì lợi ích của chung, cũng không thể hi sinh một tiểu cô nương để đạt được!
Bạch Bạch bị lời lẽ nghiêm khắc của Vân Cảnh làm cho sững người, nghĩ đến bản thân mình làm ảnh hưởng đến danh dự của Thanh Lương Quan, vì vậy không do dự nữa, nhất định phải cự tuyệt "yêu cầu vô lí" của Mặc Yểm!
Nàng không hiểu hi sinh sắc đẹp là gì, nhưng nàng đã tiếp thu được lo lắng của sư hynh, thật sự ngay cả sư huynh cũng lo lắng cho mình bị Mặc Yểm khi dễ! Làm sao biết nàng khi dễ trong lòng nàng và khi dễ của Vân Cảnh, hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Vân Cảnh là lo Mặc Yểm lứa gạt thân thể của Bạch Bạch, nhưng thực ra Bạch Bạch đã sớm bị Mặc Yểm ăn một mảnh vụn cũng không còn. Bạch Bạch lo lắng chính là thái độ thay đổi thất thường của Mặc Yểm, sợ hắn trở mặt đối nàng chọc ghẹo, trách móc, nói lời lạnh nhạt.
Song hai người đều đưa ra một quyết định thống nhất, đó chính là — chạy là thượng sách!
Về phần chạy thế nào, Vân Cảnh đã từng nghĩ qua, cũng đã tìm được rồi, ở đây không có phòng ngự phép thuật đặc biệt gì, thế nhưng gần lối ra bọn thủ lĩnh phản quân lui tới không ít, bọn họ pháp thuật không kém, nếu cứ nghênh ngang rời đi nhất định sẽ bị phát hiện, biện pháp tốt nhất là dạy cho Bạch Bạch phép thuật biến thành chim nhỏ, không ai hay biết rời đi.
May là Bạch Bạch đối với việc học tập pháp thuật có khả năng thiên phú, rất nhanh đã học xong. Hơn nữa biến thành con chim nhỏ so với Vân Cảnh còn thật hơn – ít nhất là từ đầu đến chân đều là bộ dáng của con chim nhỏ màu trắng, không như Vân Cảnh đầu người thân chim.
Bạch Bạch trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ phép thuật của Vân Cảnh, sư huynh tự mình không luyện được? Nàng vốn còn lắng bản thân biến thành đầu hồ ly mình chim sẽ xấu đến dường nào!
Nàng nghĩ như vậy, trong mắt Vân Cảnh có vài phần kinh ngạc, Vân Cảnh vừa hiểu ý tứ của nàng, hài lòng giải thích:
"Sư huynh có gương mặt tốt như vậy mà biến thành hình con chim nhỏ thì thật lãng phí a!"
Hóa ra là khuôn mặt!
Bạch Bạch không nói gì, Vân Cảnh sư huynh quả nhiên không giống người thường, các sư huynh trong Thanh Lương Quan thật là quá khác nhau. Bạch Bạch biến thân hoàn tất, ở trong sân thử bay vài vòng, không có vần đề gì, Vân Cảnh nhìn xem nàng bay qua đầu tường, hướng Quỷ Môn Quan bay ra. Trên đường đi cực kỳ thuận lợi, mắt thấy gần rời khỏi phạm vi điện Diêm La, Vân Cảnh vụt một cái biến trở lại dáng dấp ban đầu, Bạch Bạch cũng khôi phục trở lại thân hồ ly, nàng vẫn quen với việc làm hồ ly hơn.
Một người một hồ đang định tăng tốc hướng Quỷ Môn Quan đi tới, đột nhiên cảm thấy như đụng vào một bức tường cao vô hình, liên tục trên dưới trái phải di chuyển mấy lần đều không thể như trước tiếp tục rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.