Dragon World

Chương 88: Tiểu Ma nữ công chúa




Đấu La Đại Lục, một thế giới của Hồn Thú và Hồn Sư. Nhân vật chính mà ai cũng biết đó chính là Đường Tam, một xuyên không giả từ một ám khí thế giới
Tuy nhiên... Thiên đang tự hỏi cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy. Nhìn bốn tờ sơ yếu lí lịch mà cậu không biết nên khóc hay cười
“Đường Tam Tạng, 13 tuổi, Khí Vũ Hồn Hạo Thiên Chùy, Hồn Sư Cường Công 27 cấp"
“Đái Mộc Không, 15 tuổi, Thú Vũ Hồn Tà Mâu Bạch Hổ, Đại Hồn Sư Cường Công 28 cấp"
“Áo Tư Lạp Giới, 14 tuổi, Thực VậtVũ Hồn Hương Tràng (xúc xích???), Hồn Sư Thực Vật 24 cấp"
“Mã Hồng Tăng, 14 tuổi, Thú Vũ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, Hồn Sư Mẫn Công 26 cấp"
Nhìn xong Thiên chỉ muốn đập cmn bàn một phát, chắc bộ tưởng đây là Tây Trúc ah! Kinh đấy cho bọn bay thỉnh, ta cũng đâu phải Long Vũ Như Lai, đù mé
“Haizz, chẳng nhẽ về cả vạn năm mà thế giới cũng lẫn lộn theo sao?" Thiên đành gửi suy nghĩ vào việc khác, cậu mặc kệ bốn tên này, bỗng hai cái tên ngay lập tức khiến cậu chú ý
“Chu Trúc Thanh, 13 tuổi, Thú Vũ Hồn U Minh Linh Miêu, Hồn Sư Mẫn Công 25 cấp"
“Trữ Vinh Vinh, 13 tuổi, Khí Vũ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp, Hồn Sư Hỗ Trợ 24 cấp"
Nhìn một tờ giấy thì cũng chẳng nghĩa lí gì nhiều, cậu quyết định phải ‘trực tiếp" gặp mặt cho ăn chắc, cái tên đã có vấn đề rồi thì không thể nói trước còn điều gì quỷ gì xảy ra không nữa
................
Giữa sân trường SLK, Triệu Vô Cực đang bắt đầu giới thiệu cho lũ tân sinh năm nay, bỗng một thân ảnh đi tới không khỏi gây sự chú ý của mọi người. Một người trung niên đi từ hướng thao trường tới.
Nhìn thấy người đang đi tới, Đường Tam rất sửng sốt. Người đến khoảng chừng 50 tuổi, vóc người to lớn, khuôn mặt dài và rất đặc biệt, chiếc cằm nhô về phía trước, gò má rộng, khuôn mặt giẹt và cái mũi khoằm. Nếu muốn lấy một đồ vật để mà hình dung thì có lẽ là có chút going một chiếc giày. Mặc dù nhắm mắt đi lại đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vài phần xảo trá. Trên mặt đeo một chiếc kính màu đen.
Phất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử, dừng lại cước bộ. Âm thanh khan khan mang vài phần từ tính vang lên
“Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm bốn tên tiểu quái vật. Ta, Sử lai khắc học viện viện trường – Phất Lan Đức, đại biểu học viện chào mừng các người đến. Sau đó, các ngươi mỗi người một trăm kim tệ đóng cho Lý sư phụ phụ trách tài vụ!"
“Mộc Không, ta giao chuyện này cho ngươi, mang các học đệ, học muội đi kí túc xá đi. Trữ Vinh Vinh, Đường Tam Tạng hai người các ngươi đi theo ta!"
..................
Thất bảo lưu ly tông. Nghị sự đại điện.
Đại điện hướng về phía bắc, chiếc ghế chủ tọa khảm hoa được đặt theo phương bắc nam. Lưng ghế được khảm một khối ngọc thạch rất lớn. Ngọc thạch màu xanh biếc, tản ra hơi thở nhàn nhạt. Đúng là một khối cực phẩm ôn ngọc.
Trên chiếc ghế có 1 người đang ngồi, người này mặt tròn như ngọc, mũi thẳng miệng vuông, tướng mạo nho nhã ôn hào, một thân trường bào áo trắng không nhiễm chút bụi. Nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nhu hòa, như thế nào nhìn cũng như một người bình thường. Một đầu tóc đen mềm mại thả dài sau lưng. Hết thảy nhìn qua đều không thấy điểm gì làm bộ. Lúc này, hắn đang nhìn xuống một thanh niên mặc trang phục màu trắng đang quỳ.
“Hồi bẩm tông chủ, tiểu thư đã đến Sử lai khắc học viện, cũng thành công tiến học." Người tuổi trẻ cung kính nói. Trung niên nhân gật đầu, trên mặt toát ra một tia bất đắc dĩ
“Tiểu tổ tông này đi ra ngoài ma luyện cũng tốt, bằng không Thât bảo lưu ly tông thêm đau đầu, không biết Sử lai khắc học viện tình huống thế nào?"
..................
Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhã Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường, nhìn xuống bảy tên đệ tử.
Đái Mộc Không, Đường Tam Tạng, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tăng cùng với vẻ mặt lạnh băng mà chỉnh tề lanh lẹ của Chu Trúc Thanh, tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tâm thần hoàn toàn tỉnh táo.
“Áo Tư Lạp Giới, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.
Không biết tại sao, mấy hôm nay Đường Tam Tạng cũng không thấy các vị sư phụ của học viện xuất hiện, kể cả Triệu Vô Cực, tựa hồ như cả học viện này chỉ có bảy đệ tử bọn họ và vị viện trưởng đại nhân này.
“Viện trưởng, ta chạy xong rồi." Áo Tư Lạp Giới ho khan một tiếng, gật đầu nói
Phất Lan Đức hừ lạnh -“Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi" Áo Tư Lạp Giới quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô số tội.
Áo Tư Lạp Giới cắn răng gật đầu, nói -“Vâng, chúng ta đều hoàn thành."
Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Đường Tam Tạng nhận xét, chính là ÂM HIỂM hai chữ mà thôi.
“Tốt lắm, Áo Tư Lạp Giới, không nghĩ tới ngươi còn có tinh thần tương trợ như vậy, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình. Trên mặt Áo Tư Lạp Giớitoát ra vẻ cười khổ, hắn không nhìn Trữ Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp Giới -“Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi." Áo Tư Lạp không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầy, xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi.
Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía Đái Mộc Không và Đường Tam Tạng -“Có phải các ngưoi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?"
Đái Mộc Không và Mã Hồng Tăng rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, Đường Tam Tạng và Tiểu Vũ lại vô thức gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy.
Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười
“Bởi vì hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ." Hắn hướng ánh mắt trong sách của bọn Đường Tam Tạng rồi nhìn qua ánh mắt thương cảm của Trữ Vinh Vinh -“Nói cho ta biết, ngươi có hay không hoàn thành khóa trình ban sáng của ta?" Trữ Vinh Vinh thành thật lắc đầu, nói
“Không có, khỏang cách xa vậy, ta không kiên trì nổi." Phất Lan Đức mỉm cuời nói
“Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Lạp Giới, đúng không?" Trữ Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia
“Ngươi giám thị ta?" Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói- "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Áo Tư Lạp Giới nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, toàn là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể tha thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một Hồn Sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."
Trữ Vinh Vinh nhíu mày, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, khóe miệng nhếch lên, tóat ra vài nét khinh thường
“Nơi này không phải chiến trường, chỉ là một học viện mà thôi." Phất Lan Đức gật đầu nói- "Đúng, nơi này chỉ là học viện, nhưng là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thu thập hành lý của ngươi, đi khỏi học viện, ngươi không xứng là thành viên của học viện này. Cách khác là ngươi như ta nói, chứng minh mình có đủ tư cách ở đây, còn có quyết tâm sau này không vi phạm nội quy nữa."
Trữ Vinh Vinh cười, mặc dù mới mười hai tuổi nhưng không thể không nhận nàng cười rất đáng yêu, rất đẹp, nụ cười làm người khác cảm thấy yêu mến
“Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi." Lời vừa nói ra, Đường Tam Tạng và mọi người đều thất sắc, bọn họ không hề nghĩ tới, một cô nương ôn nhu như vậy lại có thể nói ra lời kém văn hóa thế. Lúc này Trữ Vinh Vinh đã không còn vẻ ôn nhu mà biến thành khinh thường, tràn ngập cảm giác cao ngạo.
Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói -“Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khoảng cách ta với ngươi quá xa. Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khoảng các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."
Trữ Vinh Vinh cười lạnh -“Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả ngươi tự gánh chịu."
“Ồ, vậy sao? Không biết cái hậu quả ngươi nói đến là gì nhỉ?" một giọng nói lạ vang lên, trừ Tiểu Vũ ra thì ai cũng quanh xung quanh tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này
“Thì đương nhiên là-" Trữ Vinh Vinh cũng nhận ra tình cảnh bất thường này, cô nàng nhanh chóng sờ vào miếng ngọc bội trước ngực
“Hừ! Kể cả cho hai lão đầu Thất Bảo Lưu Ly tông thấy ta còn phải đi vòng. Ngươi cái đồ tiểu ny tử còn hống hách cái gì?" vừa nói, âm ba động tỏa ra, mọi người đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cùng lúc đấy thì tất cả mới nhận ra chủ nhân giọng nói phát ra từ trên trời cao
*cạch* miếng ngọc bội vỡ, một vòng bảo hộ màu vàng xuất hiện quanh Trữ Vinh Vinh bao phủ cô nàng vào trong
Cùng lúc đó tại Đại điện Thất Bảo Lưu Ly tông, hai thân ảnh bỗng xuất hiện tại đây. Hai người đến vội nhìn lên thân ảnh trên ghế cao
“Hai vị Thúc Thúc, bùa hộ mệnh tiểu Vinh nó có vấn đề, phiền-"
“Dừng!!! Giờ còn lảm nhảm cái gì? Cả ba chúng ta cùng đi! Để ta xem tên nào dám động tới tiểu công chúa của chúng ta!"
“Đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.