Dragon World

Chương 113: Rắc rối tạo thân phận




Thấm thoát trôi qua đã cả chục năm, Yotsuba Maya yêu kiều, thanh thuần ngày nào đã trở nên thành thục, kiều diễm hơn. Yotsuba Genzo cũng đã ra đi và để lại gia tộc lên đôi vai của cô con gái thứ-Maya
Kirito mỉm cười nhìn đứa bé ngủ trong nôi, một đứa bé trai khỏe mạnh, đây là con của Yotsuba Miya và Shiba Tatsurou, là main của thế giới này-Shiba Tatsuya. Kirito bắt đầu quá trình hợp nhất lại, cậu đang gắn kết với đứa bé bằng cách thủ công
Tuy có phần hơi ích kỷ nhưng dù sao cậu cũng đang giúp Tatsuya có thể đầu thai vào một gia đình khác hoặc thậm chí là thế giới khác nơi mà cậu ta có thể cảm nhận được thất tình lục dục của một con người hoàn chỉnh
“Lau linh hồn rồi chèn của mình vào, Âm Dương Hệ mới sơ cấp nhưng mong cậu ta ra đi vui vẻ và sống một cuộc sống tốt hơn ở đây!”
“Thời gian để thức tỉnh bao giờ mới xong cơ chứ! May sao linh hồn này là của trẻ con chứ lớn rồi chắc cũng chẳng ngon ăn như này đâu!" Kirito ngao ngán nghĩ, xong xuôi cơ thể cậu cũng phát sáng hòa dần vào người đứa trẻ
“Cái gì thế nhỉ?" người bảo mẫu quay trở lại, cô cũng không thể tưởng tượng được rằng một vụ lừa thế kỉ vừa xảy ra trong cơ thể cậu chủ nhỏ của mình
.....................
Nhật Bản năm 2092, Tatsuya đến giờ vẫn chưa ‘thức tỉnh" bởi vậy nên cuộc sống của cậu vẫn như trong phim mà thôi. Bị mẹ mình thí nghiệm, bị khinh rẻ, coi thường, bị mất hết cảm xúc ngoại trừ tính sis-con
Trong căn phòng rộng lớn, vừa nhìn lên màn hình Miyuki vừa tự quyết định trong lòng
“Mình, ngay thời điểm đó, đã chết một lần. Mình đã làm mất đi cuộc sống mà Okaa-sama trao tặng cho và đã đón nhận một sự sống mới từ Onii-sama. Vì thế từ giờ trở đi mình thuộc về Onii-sama!"
.....................
“Tatsuya-kun, đừng phí sức, tôi không cứu được nữa rồi!" Sakurai-vệ sĩ của Miya nhẹ giọng nói, ánh mắt cô như được giải thoát vậy
“Ồ! Vậy sao? Cô muốn chết đến thế à?" Sakurai nhìn kĩ lại Tatsuya...à không, là Kirito, nói
“C-Cậu là ai? Mà có ai lại muốn chết thật cơ chứ, nhưng-"
“Vậy thì tốt, tôi cứu sống cô, còn cô từ nay sẽ bảo vệ mẹ và em gái tôi, được chứ?"
“Được!" ánh sáng lóe lên, Sakurai đã thoát khỏi tử mệnh, tuy không biết có ảnh hưởng gì tới cốt truyện không nhưng Kirito cơ bản là vẫn muốn làm vậy. Cậu không bao giờ chịu được cảnh nhìn một người con gái chết trước mặt mình mà mình không làm gì cả
Kirito tiếp tục dọn sạch chiến trường với sức mạnh và tốc độ không tưởng. Chiến thắng đã là điều chắc chắn, ngưỡi tên binh lính còn lại cũng giơ cờ trắng đầu hàng, Kirito nhanh chóng giao lại mọi thứ cho binh lính và cùng Sakurai đi về
......................
Trung học pháp thuật chính là --- Tên thường gọi của các trường trung học phổ thông quốc lập với mục tiêu đào tạo "Pháp sư" hiện đại.
Toàn quốc tổng cộng có chín ngôi trường như vậy. Lần lượt là:
Trung học Đệ Nhất: Hachioji (Kanto, Tokyo) Trung học Đệ Nhị: Nishinomiya (Kinki, Hyogo) Trung học Đệ Tam: Kanazawa (Hokuriku, Ishikawa) Trung học Đệ Tứ: Hamamatsu (Tokai, Shizuoka) Trung học Đệ Ngũ: Sendai (Tohoku, Miyagi) Trung học Đệ Lục: Izumo (Sanin, Shimane) Trung học Đệ Thất: Kochi (Shikoku, Kochi) Trung học Đệ Bát: Otaru (Hokkaido) Trung học Đệ Cửu: Kumamoto (Kyushu, Kumamoto)
Trong đó, ba trường Đệ Nhất đến Đệ Tam nhận hai trăm học sinh mỗi năm, chia ra làm khoa 1 và khoa 2 (trường Đệ Tam gọi khoa 1 là "Khoa chuyên", khoa 2 là "Khoa thường").
Sự khác biệt giữa khoa 1 và khoa 2 là có giáo viên hướng dẫn, tức được nhận chỉ dẫn cá nhân của giáo viên, hay không, ngoài ra chương trình học của hai khoa như nhau. Các trường Đệ Tứ đến Đệ Cửu chỉ nhận một trăm học sinh mỗi năm, tất cả đều có giáo viên hướng dẫn, nhưng chất lượng học sinh kém hơn một chút so với ba trường đầu.
Chương trình học của 9 trường về cơ bản tuân thủ theo đại cương do đại học Pháp Thuật Quốc Gia biên soạn, song vẫn giữ điểm đặc sắc của mỗi trường. Ví dụ, trường Đệ Tam chú ý nhiều đến thực hành pháp thuật chiến đấu, trong khi đó, trường Đệ Tứ coi trọng pháp thuật thực hiện nhiều bước, phức tạp nhưng có ý nghĩa quan trọng với công nghệ pháp thuật. Không chỉ khác nhau hướng đi pháp thuật, nét đặc biệt của mỗi trường còn ở môi trường sử dụng pháp thuật.
Trường Đệ Thất, ngoài chương trình bình thường, dạy những pháp thuật thực dụng trên mặt nước, mặt biển. Trường Đệ Bát thì thông qua những chuyến thực tập dã ngoại đến vùng núi cao hoặc lạnh giá để dạy pháp thuật giúp ích khi ở nơi có điều kiện sống khắc nghiệt.
......................
Hôm đó là ngày lễ khai giảng, nhưng giờ vẫn còn sáng sớm tinh mơ, phải tầm hai tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu.
Những học sinh năm nhất lòng tràn ngập niềm hân hoan về một tương lai tươi sáng trong cuộc đời mai sau, thậm chí cha mẹ của họ còn háo hức hơn cả con cái mình. Khung cảnh hiện giờ vẫn còn khá thưa thớt.
Đứng trước khu hội trường nơi buổi lễ được tổ chức.
Hai người đó, một nam một nữ, mặc trên mình những bộ đồng phục cầu kỳ, dường như cả hai đang có chút bất đồng.
Cái chúng ta đang chú ý đến là một phù hiệu hình một bông hoa tám cánh thêu trên ngực áo cô gái biểu trưng cho trường Trung Học Đệ Nhất
Nhưng trên bộ đồng phục của chàng trai thì chẳng hề có thứ đó.
“Onii-sama, sao anh có thể bình thản chấp nhận như vậy được chứ? Chẳng phải anh đã đứng đầu đợt thi tuyển đầu vào của trường hay sao? Lẽ ra người đại diện cho toàn thể tân học sinh phải là anh chứ không phải em!”
“Bài thi tuyển đó chẳng nói lên cái gì cả……Đây là trường phép thuật, kỹ năng pháp thuật thật sự luôn được đề cao hơn những bài thi bằng bút mực?"
Chàng trai đang cố gắng làm nguội bớt cái đầu dường như sắp bốc hỏa của cô em kia. Thực tế khi nghe cô ấy gọi anh chàng kia là “Onii-sama”, chúng ta cũng có thể đoán chừng được quan hệ của họ.
Nhưng hình như có cái gì đó không đúng, trông vào họ chẳng có vẻ gì như là hai anh em cả.
Một bên, bất kỳ ai chỉ cần liếc nhìn thôi cũng có thể bị cái nét yêu kiều duyên dáng của cô bé áy hớp hồn ngay lập tức, cả mười người trên mười người, không, có khi cả trăm người trên trăm người cũng sẽ đồng ý rằng cô ấy là một tuyệt thế giai nhân.
Bên cạnh đó, nói về người anh, ngoài tấm lưng rắn rỏi ra và cặp mắt sắc lẻm của mình, còn lại chỉ là một vẻ ngoài tầm thường ấy chẳng thể thu hút nổi sự chú ý của ai khác.
“Anh không cần tự hạ thấp bản thân mình như vậy! Thực tế là chẳng có ai có thể là đối thủ với anh trong học tập lẫn thể thuật. Thậm chí cả phép thuật cũng...”
“Miyuki!!!"
“……Cám ơn em đã luôn lo lắng cho anh. Em lúc nào cũng ra mặt giúp anh cả"
“Nói dối.”
“Đâu có đâu”
“Nói dối. Onii-sama, anh lúc nào cũng khắt khe với em cả……”
“Anh nói rồi, anh không nói dối! Anh khắt khe với em là vì anh luôn lo lắng cho em, cũng như em luôn lo lắng cho anh vậy.”
“Onii-sama…… Anh lúc nào cũng "luôn lo lắng cho em" sao?" Chẳng hiểu vì sao, mặt cô bé bỗng đỏ ửng lên.
“Giờ cho dù em có từ chối vai trò đại diện đó thì cũng không thể có chuyện anh trở thành người thay thế cho em được. Chưa kể việc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em..... Miyuki vốn là một cô gái thông minh, anh tin em hiểu điều đó mà.”
“Nhưng……”
“Vả lại cả anh cũng rất nóng lòng được thấy em trong vai trò đó. Em có thể cho ông anh vô dụng này của chút tự hào về cô em gái dễ thương của mình được không?”
“Onii-sama không phải là "ông anh vô dụng…… nhưng, em hiểu rồi. Thứ lỗi cho em vì đã quá bướng bỉnh.”
“Em không cần xin lỗi, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em là một cô em gái bướng bỉnh cả.”
“Vậy giờ em đi đây.…… Hãy đón xem em nhé, Onii-sama.”
“Anh sẽ xem mà, cố lên nhé” cô gái khẽ gật đầu và rồi biến mất vào trong hội trường. Khi hình bóng cô em đã khuất, người anh mới lặng lẽ buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
(Làm sao anh dám nhận rằng vào khoa 2 để tán gái cơ chứ, nhất là với một bình dấm chua lè như em nữa chứ? Haizz!!!) Kirito thở dài
Khu hành chính, khu tập luyện, và cả khu thực hành là ba khu chính của ngôi trường này.
Nhà hội trường/phòng tập luyện sở hữu cho mình nội thất có thể biến đổi tùy ý nhờ các thiết bị chuyển đổi. Một phòng thư viện có tất thảy ba tầng và hai tầng ngầm. Hai phòng tập luyện nhỏ.
Một nhà chờ với phòng thay đồ, phòng tắm, phòng lưu trữ thiết bị và vài phòng cho câu lạc bộ. Một căng tin, một quán ăn tự phục vụ, và một khu mua sắm nằm ở một khu nhà khác, và trên tất cả, mấy công trình lớn nhỏ ấy khiến cho trường Trung Học Đệ Nhất nom giống một cái trại hè của một trường đại học nào đó ở ngoại ô hơn là một trường trung học.
Kirito nhòm hết bên này sang bên kia, thong thả dạo bước trên con đường lát gạch đó, cố công tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi cho đến khi buổi lễ bắt đầu.
Muốn lưu hành hết trong các khu vực cần có một ID card, nhưng đó là thứ chỉ được phát sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc.
Những người quản lý của buổi lễ có lẽ đã dùng dây rào hai bên lối đi để nhằm chỉ đường. Và kia là những học sinh chính thức (những học sinh khóa trên). Họ vừa mới đi lướt qua khá gần anh ta. Tất cả bọn họ đều có một đóa hoa tám cánh ở bên ngực áo trái của mình.
Khi họ đi qua, những lời lẽ đầy vẻ khinh thường phát ra từ miệng họ:
“Không phải thằng nhóc đó là Weed à?"
“Còn sớm mà…… chẳng lẽ làm dự bị mà cũng nôn nóng đến vậy sao?"
“Cuối cùng cũng chỉ là thứ dư thừa thôi!" Những lời lẽ thật khó nghe.
Cái từ đó, Weed, ám chỉ những học sinh Khoa 2. Những học sinh Khoa 1 trên đồng phục được thêu bông hoa tám cánh trên ngực trái được gọi là “Bloom”, trong khi những học sinh Khoa 2 không có biểu tượng đó thì bị coi không hơn gì cỏ rác và bị chế nhạo là “Weed”.
Mỗi năm trường chỉ nhận hai trăm học sinh.
Một trăm trong số đó sẽ vào Khoa 1, số còn lại sẽ vào Khoa 2.
“Weed sao? Nếu vậy thì mình sẽ cho chúng thấy sự khác biệt giữa Bloom và Weed, thứ hoa cỏ dại và hạt giống cấp thần!" cười bỏ lại những lời khó nghe kia, Kirito tiến tới một chiếc ghế công cộng gần đó và ngồi xuống chơi game

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.