Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 95: Lâm Trận Rồi Mới Mài Gươm





Cách không lan truyền kiếm khí kiếm ý như vậy, nhưng với tu vi hiện tại của Điêu Tuyết thì tuyệt đối không làm được, nàng ta là mượn sức mạnh của Trảm Tình kiếm.
Thế nhưng khi bảy đường khí quyết của nàng ta xuất hiện thì chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ, nàng ta cũng mượn kiếm khí của Trảm Tình kiếm, bị người ta dễ dàng hóa giải, nhưng tia kiếm ý kia cứ chăm chăm hướng tới quấn quanh hồn phách mục tiêu.
Chuyện kì lạ như vậy Điêu Tuyết chưa từng thấy, liền cảm thấy làm lạ, thầm toan tính: "Quả nhiên Thiên Hà lão tổ năm đó tiếng tăm lừng lẫy, đạo pháp truyền lại quả nhiên huyền diệu.
Chỉ tiếc các đạo thuật thời thượng cổ đều muốn tìm địa sát âm mạch mới có thể ngưng tụ sát khí.
Hiện tại cho dù là Trung Thổ hay Tứ Di thì đã không còn địa sát âm mạch nữa, dù hắn có thể trải qua cửa ải Luyện khí Cảm ứng này nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngưng tụ sát khí, vì thế tu vi cũng chỉ dừng lại ở tầng cảnh giới thứ ba cảm ứng."
Chiêu này của Điêu Tuyết thất bại, trong lòng vẫn chưa phục mà muốn dùng lại kiếm pháp sư truyền để trở lên lợi hại hơn, khiến Trần Thất rửa mắt mà xem.
Nam nhân mặc áo đen liền bước lên một bước nói một câu, tiếng nói của hắn như tiếng sấm cuồn cuộn từ mặt đất vang lên, mấy chục dặm đều có thể nghe thấy.
- Mỗ Gia là yêu tướng Liêu Tiễn, thủ hạ của Phi Thiên đại thánh đồng ý khiêu chiến Trần Thất Trần đại đương gia của núi Thiên Mã.
Không biết Trần đại đương gia đồng ý thách đấu thắng bại một phen hay không?
Liêu Tiễn vận dụng yêu lực vận khí nói lớn, truyền lời nói đi khắp nơi, ngoại trừ việc muốn khiêu chiến Trần Thất ra hắn cũng muốn ra uy cho những kẻ khác thấy.
Hắn ở dưới trướng Phi thiên đại thánh làm yêu tướng là dựa vào năng lực của chính mình, tầm nhìn và kiến thức đều vượt trội hơn người.
Vừa nãy có người giành ra tay trước, Liêu Tiễn sớm đã phát hiện, nhưng hắn tuyệt đối không như Điêu Tuyết âm thầm ra tay, mà là quang minh chính đại khiêu chiến.
Lời khiêu chiến đường hoàng như vậy cũng coi như thua rồi, nhưng cũng có thể thể hiện ra một sự quang minh lỗi lạc.

Nếu như thua thì Liêu Tiễn cũng có biện pháp khác, ít nhất trước khi Ngũ gia ra tay cũng có thể thong dong thoái lui.
Trần Thất nghe được có người khiêu chiến, uể oải nói:
- Hóa ra là yêu tướng dưới trướng Phi Thiên đại thánh, đáng tiếc hôm nay ta có chút mệt rồi, mong rằng ngày mai sớm được thỉnh giáo Liêu Tiễn tiên sinh.
Trần Thất nói câu này với bộ dạng uể oải, nhưng lại hiện ra một tâm ý coi thường, Liêu Tiễn cười đắc ý vô cùng thoải mái đáp lại:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta liền hẹn sáng sớm ngày mai ở tòa Thổ Sơn cách ngoại thành huyện Tiểu Phái bảy dặm tỉ thí một phen?
Những người nghe được câu nói này của Liêu Tiễn hầu hết đều thầm mắng vị yêu tướng này đúng là một cáo già.
Nếu Trần Thất chịu chấp nhận lời khiêu chiến này liền giống như thông báo cho mọi người, ngày mai ở tòa Thổ Sơn cách ngoại thành huyện Tiểu Phái bảy dặm chính là cơ hội tốt cùng nhau liên thủ g.iết ch.ết Trần Thất.
Trần Thất cười ha ha như chưa phát giác ra chuyện gì, vẫn một bộ dạng lười biếng đáp:
- Vậy thì tốt, ban ngày ban mặt rất hợp với đạo pháp của ta.
Một câu nói còn chưa xong, Trần Thất cũng không chịu hé răng nói nữa, hắn cười hì hì, bỗng nói với Lý Vân Nương rằng:
- Ngươi có cách nào chạy trốn được sự truy sát của Loan Hề không?
Lý Vân Nương hơi sững sờ rồi trở nên đăm chiêu, suy nghĩ một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói rằng:
- Nếu ngươi dụ Loan Hề đi tới tòa Thổ Sơn kia thì ta nắm chắc được hơn chín phần giúp ngươi thoát thân an toàn.
Chỉ là cái kẻ tên Liêu Tiễn kia mưu mô quỷ quyệt, hắn ta rõ ràng muốn dẫn ngươi đến đó, lập sẵn âm mưu muốn bao vây tấn công ngươi, ngươi vẫn là đừng đi nữa.
Trần Thất khẽ mỉm cười nói:
- Việc này ngươi không cần lo lắng, ta tự có cách, ngươi đã chắc chắn có thể giúp ta trốn khỏi sự truy sát của Loan Hề, vậy hôm nay chúng ta trước tiên động phòng thôi.
Trần Thất nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào người Lý Vân Nương, khiến nữ đệ tử của núi Linh Thức này đỏ mặt xấu hổ, nhưng khi ngửi được mùi hương đàn ông trên cơ thể Trần Thất, thân thể nàng tự dưng mềm nhũn.

Mặc dù nàng biết một phần là do Tình Chủng phát tác, nhưng trong thâm tâm cũng hiểu nếu như tự mình liều mạng chống lại cũng không hẳn là cách hay, xét cho cùng ý tứ của Trần Thất cũng không có bao nhiêu, bản thân cũng tự thuận theo như vậy đúng là một nửa là do mình cam tâm tình nguyện.
Lý Vân Nương vốn là một nữ tử có dã tâm lớn, lần này mười chín đệ tử núi Linh Thức đến Trung Thổ tìm kiếm trấn tự pháp khí Kim Cương Tháp mà Đại Kim Cương Tự bị mất.
Đồng thời mưu tính Đại Lạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh.
Kim Cương Tháp đã bị Trần Thất đoạt được, những đường còn lại tất nhiên thất bại trở về, không lập được công trạng không chừng còn bị trừng phạt.
Kim Cương Tháp trong tay Trần Thất, tất nhiên nàng ta không có khả năng cướp đi, thế nhưng Trần Thất lại đem Đại Lạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh truyền thụ cho rất nhiều thuộc hạ.
Lý Vân Nương tâm tư cẩn thận, đã nhanh tay đánh tráo một phần từ người Bức gia cất đi.
Với công lao này, Lý Vân Nương mười phần tự tin có được sự coi trọng trong môn phái sau khi nàng ta trở về núi Linh Thức.
Thế nhưng Lý Vân Nương cũng hiểu rõ tư chất của mình bây giờ không giỏi giang là bao.
Nàng ta xưa nay ghen tị với những đệ tử trân truyền từ nhỏ có được đạo pháp thượng thừa của môn phái, nhưng đặc biệt là sau khi gặp được Loan Hề, chút bất mãn này đều tan thành mây khói.
"Tên Trần Thất gian xảo này nhìn có vẻ lạnh lẽo vô tình, thật ra lại rất trọng tình nghĩa.
Hắn thà rằng thả sư muội Lý Yên Yên ra nhưng cũng không nỡ giết nàng, chỉ cần ta cùng hắn qua một đêm hoan lạc, hơn nữa có thể bảo vệ Tình Chủng trong cơ thể không bị Loan Hề lấy đi, nói không chừng sau này hắn tu thành thượng thừa đạo pháp thì ta còn có thể có vài cơ hội."
Lý Vân Nương cũng biết lần đại chiến này của Trần Thất, hắn muốn mượn khí thuần âm của nàng để tu vi tăng lên một phần.

Mặc dù hành vi này có chút vô liêm sỉ nhưng Lý Vân Nương suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không sử dụng tâm pháp của núi Linh Thức để trấn áp Tình Chủng này, có thứ này gây rối thì Trần Thất cũng không thể trêu đùa được nữa.
Lý Vân Nương liền nhiệt tình như lửa đốt, còn chưa vào bên trong mà nàng ta đã giống như bạch tuộc vậy, hai tay hai chân đều quấn chặt lấy cơ thể Trần Thất, kêu lên một tiếng, toàn thân đều trở lên mềm oặt, lực cánh tay của Trần Thất nếu không phải là rất mạnh, ôm chặt cơ thể mềm mại không sức lực của nàng thì Lý Vân Nương đã ngã xuống đất rồi.
Trần Thất cười đắc ý, hít hà hai lần mùi hương xử nữ trên người Lý Vân Nương khiến hắn vui vẻ thoải mái.
Lập tức ôm mỹ nhân đẹp như tiên nữ vào phòng...
Sáng sớm ngày hôm sau, bảy mươi hai viên Chân Hỏa trong cơ thể Trần Thất hô ứng, sức mạnh Đại Nhật Chân Hỏa sáng lên khiến hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Trần Thất dang tay mò mẫm nhưng bên cạnh lại trống không.
Trần Thất khoác áo đứng dậy, thấy trên bàn có một tờ giấy trắng tỏa hương thơm, tám chữ viết trên giấy đẹp đẽ: “Tây Vực to lớn, từ nay từ biệt.”
Dưới tám chữ này còn để lại vài dấu mực, chỉ là Lý Vân Nương tựa hồ cũng không biết nên viết gì đó, cuối cùng chỉ là vài ý tứ vô nghĩa mà thôi.
Trần Thất than nhẹ một tiếng, Hỏa Nha chân khí hóa thành chân hỏa liền đem tấm giấy trắng đốt đi, chốc lát liền biến thành tro bụi.
Hắn chuyển mình biến hóa thành một con hỏa nha, hai cánh tung lên phát ra hỏa lực chân hỏa vô cùng lớn, như sấm dậy vang lên từ bình địa, nổ tung gian phòng lên không trung.
Trần Thất giương cánh bay đi, lập tức đã bay đến tòa Thổ Sơn cách ngoài huyện thành Tiểu Phái bảy dặm kia, lúc hắn bay đi thì nhìn thấy yêu tướng Liêu Tiễn dưới trướng Phi Thiên đại thánh liền cười một tràng dài, hai cánh run lên, bảy mươi hai chi Hỏa Vũ Tiễn cùng nhau bay ra đánh bay Liêu Tiễn cùng hơn mười thuộc hạ của hắn và cả Thổ Sơn kia.
Liêu Tiễn cũng không nghĩ đến Trần Thất nói đánh liền đánh, vội vàng vận sát khí đẩy ra một vòng ánh sáng đen, miễn cưỡng chống đỡ mấy chục mũi Hỏa Vũ Tiễn bắn về phía mình.
Nhưng Trần Thất vẫn không có ý nghĩ dừng lại, chỉ ở trên không trung cười ha ha, nói to:
- Pháp lực của Liêu Tiễn tướng quân quả nhiên cao cường, chúng ta giao thủ một chiêu bất phân thắng bại, ai cũng khâm phục vậy liền dừng tay, hai ta giảng hòa thôi.
Trần Thất vỗ cánh một cái liền bay xa vạn dặm, lúc này Liêu Tiễn mới rõ toan tính này của Trần Thất, hắn phẫn hận quát lên một tiếng:
- Muốn đi ư, nào có thể dễ dàng như vậy?
Liêu Tiễn sát khí cuồn cuộn liền muốn cưỡi gió bay lên.

Nhưng vào lúc này uy lực Hỏa Vũ Tiễn bỗng nổ tung, khiến Liêu Tiễn vừa bay lên đã bị đánh xuống mặt đất, yêu binh dưới trướng hắn có ba con pháp lực còn thấp, Liêu Tiễn không kịp bảo vệ liền bị Hỏa Vũ Tiễn nổ thành tro bụi.
Lúc Trần Thất ra tay khá là xảo trá, không những bao vây Liêu Tiễn và yêu binh dưới trướng hắn mà còn bao vây luôn cả núi đất ấy, vụ nổ mạnh mẽ trong một thời gian bao vây cây cối và kẻ địch bên trong.
Mãi đến khi hắn bay xa mười dặm mới có một luồng kiếm quang bay lên theo sát phía sau hắn.
Khi đường kiếm này bay lên, Loan Hề cũng điều động một đạo kiếm khí theo sát đằng sau.
Lúc này nàng ta cũng không quan tâm năm đạo kiếm khí sư phụ phong ấn nữa.
Chỉ còn thừa lại hai đạo cuối cùng thôi.
Hầu Đông Thần cũng vội vàng vận độn pháp Chân Không Âm Dương lên, kẻ thứ ba nhảy khỏi Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất liên tiếp nổ tung.
Bám sát theo chính là Hoàng Tình Sơn Quân của Thái Hồ Bát Yêu, dưới trương hắn bây giờ cũng chỉ có năm huynh đệ, Ưng Cửu Tiêu cùng Huyết Văn Tử đã sớm đều bị Trần Thất ám hại gi.ết ch.ết.
Trần Thất ngẫu nhiên nhớ lại, thấy kẻ địch của mình điều động ánh kiếm hỏa xa hoặc thúc giục cuồng phong, hoặc sử dụng độn pháp vô cùng kỳ diệu đều đang đuổi tới, hắn âm thầm tính toán, cũng chỉ có Hình Nguyệt Anh truyền nhân của Thương Lang Thần Cung là chưa đuổi theo.
Hắn chỉ là nghĩ ngợi một chút rồi cũng không suy nghĩ nữa.
Tu vi Trần Thất đột phá mạnh mẽ, bây giờ chân thân hỏa nha của hắn biến hóa không thua gì những con chim thông thường, so với mấy vị đại yêu cưỡi gió phía sau đều phải nhanh hơn một đường, Trần Thất có đầy sự chắc chắn có thể thoát khỏi những đại yêu này.
Nhưng dựa vào Trảm Tình kiếm ảo diệu cùng mượn kiếm khí sư môn phong ấn, truyền nhân Vong Tình Đạo Điêu Tuyết còn có truyền nhân Diệt Tình Đạo Loan Hề cùng với độn pháp ảo diệu của Hầu Đông Thần, Trần Thất làm thế nào cũng không thoát ra khỏi.
Có điều Trần Thất làm như vậy cũng không phải không có chiêu cuối, sau khi hắn bay ra hơn trăm dặm, tuy rằng khí lực có thể thoáng chống đỡ, nhưng cũng thu lại hai cánh rơi xuống mặt đất.
Điêu Tuyết cùng Loan Hề từng người điều động ánh kiếm, chăm chăm niệm quyết đuổi theo, thấy thể lực Trần Thất có vẻ không chống đỡ nổi thì đều thầm vui mừng.
Thế nhưng Trần Thất chỉ là quay lại nhẹ nhàng nở nụ cười, dưới chân liền nổi gió, lấy Phật Môn Bộ Bộ Sinh Liên Thần Túc Thông mới lĩnh ngộ được ra sử dụng, bước một bước lớn là hơn vạn trượng, trong một khắc liền chạy xa mấy dặm, so với phi hành trên trời dĩ nhiên còn nhanh hơn, phút chốc đã không thấy tăm hơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.