Người tốt sẽ không thích người xấu, người tốt chỉ hy vọng trên đời đều là người tốt, trải qua ngày tháng bình bình đạm đạm, an an ổn ổn.
Người xấu cũng sẽ không thích người xấu, bọn họ cũng thích người tốt, bằng không mọi người đều xấu xa bại hoại, làm sao hắn có thể bắt nạt được? Còn nói ức hiếp người ta sẽ không bị người ta ức hiếp? Nói không chừng quay đầu đã bị người xấu hơn bắt nạt, tìm mọi cách chà đạp, giống như khi bọn họ làm hại người khác.
Người xưa có câu, người xấu ắt có người xấu trừng trị.
Cho nên người xấu cũng hy vọng thiên hạ đều là người tốt, những người tốt này đều để mặc cho hắn khi dễ, cũng không dám phản kháng.
Tốt nhất thiên hạ chỉ có người xấu là hắn, mới có thể bừa bãi tự tại.
Trần Thất đã xem như một gã cực kỳ xấu xa, hành động của hắn cũng không có nửa phần lương thiện, hoặc là hắn sau khi rèn luyện đạo tâm đã khinh thường không đi làm những “chuyện xấu” bậc này.
Cũng mặc kệ như thế nào, tiểu tặc này cũng phi thường chán ghét tên Kim Ngân đồng tử này.
Kim Ngân đồng tử ỷ vào có hồ lô Kim Ngân Sa bảo vệ, còn muốn tìm kẻ địch để xuống tay, một lần nữa đoạt lại Hạ Ngọc Nương.
Trần Thất cố ý dụ hắn ra tay, dễ cướp đoạt hồ lô Kim Ngân Sa kia cho nên Kim Ngân đồng tử vẫn chưa nhận ra, kẻ địch ẩn dật này đến tột cùng có bản lĩnh như thế nào.
Người bình thường đột phá cảnh giới luyện khí cảm ứng thiên địa tầng thứ ba, phạm vi cảm ứng cùng lắm không quá trăm bước, cho dù tu luyện đến tầng ngưng sát, phạm vi cảm ứng mở rộng cũng cùng lắm khoảng mấy chục trượng mà thôi.
Kim Ngân đồng tử nào đâu biết rằng trên đời vậy mà còn có đạo bí quyết thần dị như chân pháp Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú, cảm ứng thiên địa có thể đạt đến trăm dặm, còn chẳng qua là cảnh giới luyện khí tầng thứ ba?
Trần Thát sau khi đảo loạn biến đổi của thiên địa nguyên khí, Kim Ngân đồng tử liền không thể giao cảm bằng thuần khí cơ để tìm tung tích kẻ địch, Trần Thất lại có thể rành mạch nhất cử nhất động của hắn.
Nhưng Kim Ngân đồng tử lại không nghĩ đến như thế, còn nhận định Trần Thất chẳng qua là tên làm tốt độn thuật, thật sự bản lĩnh chưa hẳn đã mạnh hơn hắn.
Kim Ngân đồng tử vừa tận tình thúc giục uy lực của hồ lô Kim Ngân dưới thân, phun ra Kim Ngân Sa hóa thành vòm trời bảo hộ bản thân ở bên trong, nâng ba mươi hai đóa hoa Ưu Đàm Ba La kia, vừa mở to mắt tìm kiếm xung quanh bóng dáng của Trần Thất.
Chỉ là lúc Kim Ngân đồng tử chú ý đến biến hóa xung quanh mới bỗng nhiên phát hiện, trời đất một mảng trắng xóa đã không còn là cảnh trí bình thường, bằng nhãn lực của chính mình cũng không nhìn được ra xa ba năm dặm, xa một chút nữa sẽ bị sương trắng của nguyên khí thiên địa ngăn cản.
“Là quái nhân từ nơi nào đến? Hắn vừa ra tay đã đoạt được Hạ Ngọc Nương, người đẹp này ta đã nhớ thương bao lâu, kết quả lại tiện nghi cho người khác.
Hắn có thể vây khốn Hạ Ngọc Nương chính là vì có pháp thuật cổ quái chuyên dùng để phong trấn, pháp thuật này đối phó với Hạ Ngọc Nương thì thôi đi, đối phó với ta thì không thể.
Đáng tiếc, nếu ta cũng có hiểu biết loại pháp thuật này thì có thể bắt sống được Hạ Ngọc Nương, mặc ta vuốt v.e cũng không thể phản kháng… Nếu ta có thể đánh bại người này, nói không chừng còn có thể giành lại Hạ Ngọc Nương cùng nhóm đồ đệ của nàng cùng nhau thầy trò quần phi.”
Kim Ngân đồng tử ở phía sau hãy còn miên man bất định thì đúng vào lúc ấy, một con thú kỳ dị bay ra từ trong mảnh trời mênh mông, Kim Ngân đồng tử giơ tay lên liền có một đạo Kim Ngân Sa bay ra tạo thành vầng sáng dây dưa cùng con dị thú kia, chẳng qua một lát đá đánh bại nó.
Trần Thất nhìn thấy thì âm thầm cười lạnh, cố ý biến ra rất nhiều nguyên khí cự thú đến đùa Kim Ngân đồng tử.
Kim Ngân đồng tử không biết nguyên khí cự thú là do Trần Thất thúc dục thiên địa nguyên khí biến thành, tùy sinh tùy diệt, như thể vô cùng vô tận, căn bản không sợ hãi bị người chém giết, chỉ cho rằng pháp thuật của mình lợi hại, rốt cục cũng đả thương kẻ địch.
Sau khi đánh bại một con nguyên khí cự thú thì lòng tin của Kim Ngân đồng tử tăng mạnh, tưởng rằng năng lực của Trần Thất cũng đã đến đường cùng, nhìn thấy có nguyên khí cự thú khác đến tấn công cũng không quan tâm vận dụng Kim Ngân Sa đi càn quét khắp nơi.
Một hồ lô Kim Ngân Sa của hắn bên trong trữ hàng cũng có giới hạn, thời điểm Kim Ngân đồng tử thả ra bảy tám phần Kim Ngân Sa trong hồ lô ra đã thấy trời đất xung quanh càng ngày càng mênh mông, nguyên khí cự thú chỉ tăng chứ không giảm, lúc này mới thoáng có cảnh giác, muốn thu hồi một phần Kim Ngân Sa trở về.
Trần Thất trên trời cao quan sát kỹ lưỡng, làm sao cho phép hắn ra vẻ? Lập tức đưa tay ra, hơn mười tòa Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng đại trận bay ra, lập tức phân ra hơn mười phần trấn áp Kim Ngân Sa của Kim Ngân đồng tử.
Kim Ngân đồng tử bỗng nhiên thấy từ trên trời bay xuống rất nhiều hoa Ưu Đàm Ba La, trong lòng bỗng nhiên giật mình, hắn thu hai lần, như thế nào cũng không thu được Kim Ngân Sa bị Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng đại trận biến hóa thành hoa Ưu Đàm Ba La.
Hắn vội hất hồ lô Kim Ngân đi, muốn bay khỏi khoảng trời đất mênh mông này.
Trần Thất ở trên đụn mây điều khiển thiên địa nguyên khí cũng không quan tâm Kim Ngân đồng tử bay về hướng nào, hắn chỉ cần tùy ý di dời pháp thuật cũng có thể chặt chẽ vây khốn Kim Ngân đồng tử.
Nếu Trần Thất muốn đánh chết Kim Ngân đồng tử, chỉ cần hai thanh kiếm Bích Cương, Bạch Hồng khẽ động thì tên nhãi này sẽ chết chắc, nhưng đối với Trần Thất mà nói, Kim Ngân đồng tử tu thành tu sĩ luyện khí sát khí bậc này lại là “tài nguyên” vô cùng quan trọng.
Tuy bây giờ hắn không có thủ đoạn gì, có thể hóa Kim Ngân đồng tử thành pháp lực của bản thân, nhưng chờ tu vi của hắn cao dần, Kim Ngân đồng tử này liền có thể dùng để tu luyện pháp thuật.
Kim Ngân đồng tử bay lên một hồi, nguyên khí cự thú chung quanh càng lúc càng nhiều, trời đất vẫn là một mảng trắng xóa không thấy đường ra, đáy lòng không khỏi cũng hoảng hốt.
Hắn liên tục phóng ra Kim Ngân Sa đi chống đỡ nguyên khí cự thú mà Trần Thất biến ảo, lúc này Kim Ngân Sa trong hồ lô đã khô kiệt, chỉ cần Kim Ngân Sa của hắn bay ra, hoa Ưu Đàm Ba La sẽ bay từ trên trời xuống thu nó lại, cuối cùng cũng không gọi về được.
Sau cùng, Kim Ngân đồng tử mất đi pháp khí thuận tiện này chỉ có thể vận pháp lực của bản thân chống đỡ.
Kim Ngân đồng tử chẳng qua là bàng môn tán tu, tuy rằng thành lập Kim Ngân môn nhưng không cần nói không thể sánh được với Tam phái Lục đạo đại phái đứng đầu, hoặc là đạo giáo hạng nhất như Đào Hoa giáo, cho dù so với sư môn của Vạn Phương, La Phu thất chân cũng kém hơn nhiều.
Cũng chính là so với tam lưu môn phái Hòa Sơn Đạo, Ngự Thú Trai mạnh hơn một chút, trừ Kim Ngân Sa thì không có pháp thuật gì lợi hại, chỉ có thể hóa sát khí của hắn thành chưởng phong, ngăn cản nguyên khí cự thú ra ngoài.
Trần Thất đứng trên Ô Kim Vân Quang khóe miệng mỉm cười nhìn xuống dưới, Vạn Phương thấy hắn đã có dự tính trước, không nhịn được nói:
- Pháp lực người này không kém, dường như khó đối phó.
Trần Thất cười ha ha nói:
- Pháp lực người này trái lại cũng khác thường, ta muốn giết hắn cùng lắm chỉ trong nháy mắt, sỡ dĩ đùa lâu như vậy chẳng qua là để ý tu vi của hắn cùng món pháp khí kia thôi.
Muội muội ngươi tu vi không cao, cũng không có pháp khí gì tùy thân, đợi ta đoạt được cái hồ lô Kim Ngân kia của hắn tặng cho ngươi không được sao?
Trong lòng Vạn Phương lập tức ngọt ngào, cũng không quan tâm Kim Ngân đồng tử như thế nào nữa.
Trần Thất thu nhận Lô Hồng Anh liền tặng pháp khí, truyền thụ đạo pháp thượng thừa, sau khi Vạn Phương theo Trần Thất cũng từng hỏi hắn.
Trần Thất bởi vì có tâm tư khác nên vẫn chưa đáp ứng truyền dạy pháp thuật, tiểu tặc này dù có vài món pháp khí, nhưng cũng chưa hào phóng đến nỗi đi tặng tiểu mỹ nhân.
Vạn Phương bởi vì cầu mà không được nên cũng hơi có chút oán khí, chỉ là nàng cùng Trần Thất dù sao cũng không rõ ràng, mặc dù có thân mật da thịt, nhưng quan hệ cuối cùng vẫn còn ái muội, không thể nói rõ danh chính ngôn thuận, cho nên cũng chỉ có thể âm thầm hờn dỗi.
Hiện tại Trần Thất cứ như vậy mà đáp ứng tặng nàng một món pháp khí, Vạn Phương cũng sẽ không quan tâm món pháp khí này bây giờ hãy còn là của người khác.
Vừa rồi lời Kim Ngân đồng tử nói nàng cũng đã nghe rõ, đạo sĩ mặt như lão già này không phải người tốt, cướp đồ của hắn cũng không có gì phải lo.
Trần Thất khống chế Ô Kim Vân Quang, điều khiển thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm dặm đánh Kim Ngân đồng tử như chó nhà có tang, những thứ này đều rơi vào trong mắt Điêu Tuyết.
Điêu Tuyết nhìn tiểu tặc này uy phong bát diện, trong lòng cũng không khỏi âm thầm sợ hãi, thầm nghĩ: “Tiểu tặc này không hổ là hạng người được thượng cổ đạo thuật truyền thừa, tiến cảnh nhanh như vậy, ta lại không nhìn ra hắn hiện tại đạt tới cảnh giới gì.”
Trần Thất tuy rằng cảnh giới luyện khí cảm ứng tầng thứ ba nhưng điều khiển được thiên địa nguyên khí, phạm vi lại rộng lớn như thế, Điêu Tuyết có phần do dự cũng không kỳ quái.
Trần Thất biết Điêu Tuyết chắc chắn ẩn thân ở một bên cho nên liền vận sử chân pháp Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú, cố ý giấu đi mấy đòn sát thủ lợi hại nhất, cũng có một phen tâm tư, bằng không Điêu Tuyết nhất định sẽ càng kinh hãi.
Thiên địa nguyên khí trở mình quay cuồng, bay theo Kim Ngân đồng tử trên trời lăn lộn ba bốn canh giờ, cuối cùng dần dần ngừng lại.
Điêu Tuyết thấy được rõ ràng, biết vị Kim Ngân đồng tử kia sau khi bị Trần Thất mài hết pháp lực đã bị tiểu tặc này hung hăng trấn áp.
Nàng bỗng cười giảo hoạt, lại kết nối lại cảm ứng đã cắt đứt với Trần Thất.
Ngay tại lúc Trân Thất muốn trấn áp Kim Ngân đồng tử, thời điểm tiểu tặc không thể phân tâm bỗng nhiên trong đầu có thêm một thiếu nữ đôi mắt sáng liếc nhìn, đang hướng mắt về phía hắn nghịch ngợm trừng mắt, hơn nữa cố ý duỗi thắt lưng, ưỡn ưỡn bộ ng.ực nhỏ không quá chắc mẩy.
Cảnh tượng như vậy chỉ lóe lên trong một cái chớp mắt, sau khi Kim Ngân đồng tử bị trấn áp hoàn toàn liền lập tức biến mất, Trần Thất thầm hô một tiếng:
- Tiểu yêu nữ này thật lợi hại, bỗng nhiên lại có tiểu xảo như vậy, tại thời điểm ta không thể phân tâm nhất lại câu dẫn ta.
Trần Thất tuy rằng lần này toàn thắng, liên tục trấn áp được Hạ Ngọc Nương cùng Kim Ngân đồng tử , còn có thêm pháp khí hồ lô Kim Ngân và Kim Ngân Sa của Kim Ngân đồng tử, đáy lòng lại không quá sảng khoái.
Hắn thu chân pháp Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú, từ trên Ô Kim Vân Quang hung tợn nhìn xuống mặt đất, chỉ là nhìn rất nhiều nhưng cũng không thể thấy được tung tích của Điêu Tuyết.
- Ngươi cũng chớ nên đắc ý, chỉ cần ta bắt được một chút sơ hở, chính là ngày chết của ngươi.
Trần Thất bỗng mỉm cười, đem câu nói hung hăng này dần tiêu tán trong lòng.
Hắn chung quy từng rèn luyện đạo tâm, biết đáng giết thì giết, nhưng cũng không thể để cho đạo lý sát tâm che mất dục vọ.ng.
Điêu Tuyết tuy giả dối, thủ đoạn kỳ dị nhưng cũng không phải một loại tôi luyện.
Trần Thất cô lập đụn mây, dần dần nhất thể cùng thiên địa, tạp niệm trong lòng cũng bị trận gió vô biên vô hạn trên trời thổi tiêu tán đi, không còn vương vấn trong lòng nữa.
Cảm xúc của hắn biến hóa bất định như vậy làm cho Vạn Phương có chút lo lắng, Trần Thất sau khi ổn định đạo tâm bỗng nhiên cười cười, vỗ vỗ vai Vạn Phương nói:
- Chúng ta trở về đi, đợi ta hủy đi dấu vết chân khí trên hồ lô Kim Ngân liền dạy ngươi làm thế nào tế luyện pháp khí này..