Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 161: Tiên Phàm Thù Đồ





Trần Thất cùng Tứ đại yêu vương đấu pháp một hồi, Dương Châu Thất Anh cùng La Phù lục nữ liền tiến đến bái phỏng, hắn ha hả cười liền phân phó thuộc hạ tiểu dơi tinh đến thư phòng đãi khách.
Tứ đại yêu vương cũng biết Trần Thất là loại người nào, mỗi lần truy bắt Trần Thất không được liền lập tức dừng tay, cũng không phá hoại nhà cửa của hắn, Trần Thất cũng không đi đâu xa, nếu như không có vướng bận, Trần Thất hai cánh tuyệt không, một lần bay ngàn dặm, bọn họ muốn tìm cũng không được.
Huống chi ở trong mắt yêu vương cấp bậc này, những sản vật nhân gian cùng thuộc hạ của họ căn bản không quan trọng, có người dùng những thứ này để uy hiếp bọn họ, Tứ đại yêu vương tất nhiên cười haha, mắng đối phương đầu óc ngu ngốc, bởi lý do này mà Trần Thất cũng không sợ Tứ đại yêu vương bỗng nhiên đến giế.t ch.ết Dương Châu Thất Anh cùng La Phù lục nữ.
Đương nhiên nếu Tứ đại yêu vương tự tay cầm đao muốn giúp hắn báo thù cha, trần Thất cũng vô cùng hoan nghênh.
Trần Thất trải qua thời gian đấu pháp, pháp thuật trong tứ đại đao quyết cũng vận dụng càng thêm thuần thục tinh diệu, ngoài ra đọa tâm cũng có chút tiến cảnh.
Cho nên Dương Châu Thất Anh cùng La Phù lục nữ nhìn thấy tiểu tặc này chỉ cảm thấy khí chất của hắn trở nên tĩnh mịch hơn nhiều, so với trước đây còn khó suy đoán hơn, trong lòng bỗng sinh ra tâm trạng ngước nhìn núi cao.
Chờ Dương Châu Thất Anh cùng La Phù lục nữ cùng nhau tiến đến, chỉ thấy một mình Trần Thất, cũng không thấy Lô Hồng Anh, Vạn Phương nóng ruột liền hỏi:
- Thất thiếu tại sao chỉ có một mình, sao không thấy tiểu muội Hồng Anh nhà chúng ta?
Trần Thất ha hả cười nói:
- Đồ nhi kia của ta mới nhập tu hành, nàng không có tư chất thiên phú, không thể theo chính đồ nhập đạo.
Ta đã dùng pháp thuật bí truyền của sư môn giúp nàng tẩy tủy dịch cân, phạt cốt đoán cơ, cần thêm một chút thời gian mới có thể xuất quan.
Các nữ tử Vạn Phương, Mạc Khinh Văn nghe được đều hâm mộ, các nàng cùng với Lô gia cũng được coi là có quan hệ nhiều đời, Lô Minh Trạch cũng từng cầu Vạn Phương, hy vọng đưa tiểu muội nhà mình dẫn vào môn hạ của La Phù Thất Chân Linh U Tử, nhưng Linh U Tử lại nói Lô Hồng Anh không có căn cốt tu luyện, cũng không chịu thu nhận.
Đằng này Trần Thất mới nhận đồ đệ, liền có biện pháp tẩy tủy dịch cân, phạt cốt đoán cơ, tuy Vạn Phương cùng La Phù lục nữ không biết Trần Thất dùng cách gì nhưng đáy lòng đều phi thường hâm mộ
Không cần nói La Phù lục nữ, chính Dương Châu Thất Anh Vạn Kỳ cũng có phỏng đoán, không biết tẩy tủy dịch cân, phạt cốt đoán cơ là phương pháp thần kỳ nào.

Dựa theo phỏng đoán của người tập võ như bọn họ, tám chín phần mười chính là có thể tăng thêm tư chất cho người luyện, nếu bình thường một năm mới có thể thành thì nay một tháng liền có thể học xong, dưới đáy lòng cũng có chút nhộn nhạo.
Trần Thất thấy thành công khơi gợi tâm tư của những người này, bỗng nhiên cười nói:
- Đồ nhi, nếu như bài học hôm nay đã xong, đi ra bái kiến huynh đệ kết nghĩa của ca ca ngươi đi.
Trần Thất giáu Lô Hồng Anh ở tầng thứ hai của Kim Cương Tháp tu luyện, tình trạng của người này hắn tất nhiên rõ như lòng bàn tay.
Lô Hồng Anh đang tu luyện Hỏa Vân cấm pháp, cũng không biết chuyện bên ngoài.
Chờ Trần Thất triệu hồi, Lô Hồng Anh vội đáp ứng một tiếng, tùy ý để Trần Thất kéo ra.
Lô Hồng Anh cùng đám người Vạn Kỳ chỉ qua mấy ngày không gặp, khí chất đã thay đổi rất nhiều, nhất là nàng vừa rồi tu luyện Hỏa Vân cấm pháp còn chưa thu lại công lực, ngaofi thân còn có từng đám mây lửa to bằng bàn tay, chậm rãi tung bay, ngẫu nhiên gặp được chướng ngại gì, Thái Dương Chân Hỏa ẩn bên trong lập tức đốt cháy, trong khoảng khắc liền đốt cháy thư tịch trên giá sách trong thư phòng.
Lô Hồng Anh thấy thế hoảng hốt, cuống quít thu hồi hỏa vân, Trần Thất cũng không giận nàng, chỉ đưa tay xa xa vỗ, ngọn lửa trên thư tịch và ngọn lửa đang thiêu đốt giá sách cùng nhau tắt.
Lô Hồng Anh vội quỳ xuống trước mặt Trần Thất, áy náy nói:
- Sư phụ gọi về quá nhanh, đồ nhi không kịp thu hồi hỏa vân, cứ như vậy thiêu cháy thư phòng của sư phụ, thỉnh sư phụ trách phạt.
Trần Thất cười một tiếng nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, không cần trách phạt! Sau này ngươi tăng cường tu luyện, có thể tự nhiên tu phóng Hỏa Vân cấm pháp, thúc giục tùy ý, tự nhiên sẽ không xảy ra sự việc như vậy nữa.
Ta gọi ngươi ra đây là vì vài vị huynh đệ kết nghĩa của ca ca ngươi đến thăm cho nên để ngươi tới gặp họ một chút.
La Phù lục nữ bao gồm đại sư tỷ Ma Vân Dực Mạc Khinh Văn, nhị sư tỷ Bách Hoa Kiếm Từ Thanh, lão tam Đồ Long tiên tử Biện Uyển Thanh, lão tứ Mẫu Đơn tiên tử Vạn Phương, hai vị tiểu sư muội còn lại lão ngũ Kim Linh Tê, lão lục Dương Thanh Thanh bởi vì xuất đạo muộn nên chưa có tên hiệu.

Dương Châu Bát Anh trừ bỏ Lô Minh Trạch còn có Tôn Phương Kiệt, Bạch Qúy Lễ, Hứa Câu Dương, Vạn Kỳ, Vương Phu Chi, Trương Du, Tư Mã Trác Liêu thảy bảy vị.
Lô Hồng Anh mặc dù có chút oán hận bọn họ nhưng sau khi trải qua đoạn thời gian này cũng đã nghĩ thông.
Nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, gia giáo nghiêm khắc, lập tức liền đi tới bên La Phù lục nữ, Dương Châu Thất Anh cùng nhau chào.
Vạn Phương cùng nàng đặc biệt thân quen, ôm lấy nữ tử này, lựa lời an ủi.
Lô Hồng Anh tuy rằng tính tình có chút kiên cường, dù sao biết rõ Trần Thất hiểu được pháp thuật còn dám mang theo nhị hồng thương vô cùng dũng khí giết tới cửa, nhưng dù sao vẫn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, Trần Thất tuy rằng đối đãi nàng không tồi nhưng cũng không có khả năng ôm đồ nhi an ủi, Vạn Phương mới nói vài câu, Lô Hồng Anh hốc mắt đã đỏ hồng, khóc thút thít.
Trần Thất lắc lắc đầu,cũng không nói gì, hướng về đám Vạn Kỳ nói:
- Chư vị lần này đến nếu không có việc gì, vẫn là nên đến sớm đi sớm thì hơn.
Ta nơi này có bốn gã yêu vương ngày đêm đến ầm ĩ, ngộ nhỡ chư vị gặp được, ta nhất thời bảo vệ không chu toàn, liền vô cùng nguy hiểm.
Huống chi đồ nhi của ta còn muốn tu luyện, mấy ngày nay là ngày tu luyện mấu chốt, không thể tiếp tục trì hoãn.
Tôn Phương Kiệt của Dương Châu Thất Anh cười nói:
- Chúng ta tới đây còn có chuyện khác.

Hồng Anh muội, Lô huynh và cha mẹ ngươi đều mất sớm, trong nhà cũng không còn người thân cận, ngươi lại theo Thất huynh tu đạo, sau khi mấy người chúng ta bàn bạc, liền bỏ của cải di dời toàn bộ sản nghiệp của Lô gia đổi thành mười rương vàng bạc, sau này Hồng Anh muội hành đạo thiên hạ dùng cũng thuận tiện, lại càng không phải lo lắng chuyện vụn vặt trong nhà nữa.
Dương Châu Thất Anh lần này cũng dẫn theo rất nhiều người nhà, Tôn Phong Kiệt vỗ hai bàn tay, liền có mười mấy tên gia đình cường tráng khiêng mười rương gỗ thật lớn tiến vào.
Trần Thất hơi trầm ngâm, liền cười nói:
- Chuyện này vẫn là may mà có các vị, Hồng Anh đồ nhi, ngươi mau cảm ơn các vị ca ca.
Lô Hồng Anh vốn còn đang tự thương tâm, trong nhà có rất nhiều thân thích muốn đoạt gia sản của nàng, sau khi theo Trần Thất tu đạo, tâm tư liền thay đổi, thấy mười rương gỗ lớn này lại lắc đầu nói:
- Những của cải vàng bạc này, ta đã không còn cần tới nữa, vẫn là xin mấy vị ca ca cầm hết đi, gửi đến những gia đình nghèo khó, giúp họ có thêm vài ngày tốt đẹp cũng tốt.
Dương Châu Thất Anh cùng nhau đưa mắt nhìn Trần Thất, Trần Thất lắc lắc đầu, ha ha cười:
- Hồng Anh đồ nhi không cần như thế, người xưa có nói, người làm chuyện tốt, chi bằng cứu gấp không cứu nghèo.
Những người đó tuy rằng cùng khổ, nhưng cuộc sống coi như an ổn, bỗng nhiên được một nắm tiền, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Ngược lại có người người không có nhu cầu cấp bách, lãng phí hêt số tiền này.
Mấy thứ này, ngươi vẫn nen thu lại, sau này xuất sư, hành đạo giang hồ, đem đi cứu tế người thực sự cần.
Ta nơi này có một túi pháp bảo ban cho đồ nhi, ngươi tạm thu hồi hết những thứ này lại đi.
Túi pháp bảo của Trần Thất chính là đồ bị Bạch Nhiêm Hóa, Lý Nguyên Công từ phái Thanh Thành vứt bỏ, tuy rằng phẩm chất không cao, ngay cả nhất giai pháp khí cũng không tính được, nhưng đối với người bình thường mà nói đã là vật có muốn cũng không được.
Vạn Phương nhìn có chút thèm thuồng, thầm nghĩ:
- Túi pháp bảo của ta cũng không tốt bằng cái này, sư phụ Hồng Anh muội bái cũng thật hào phóng.
Lô Hồng Anh buồn vui đan xen, nhận lấy túi pháp bảo Trần Thất ban tặng, bỗng nhiên cảm thấy bắt đầu từ hôm nay trở đi mình đã không còn là người trong thế tục.

Vốn ca ca nhà mình tha thiết mơ ước có được pháp thuật, pháp khí, còn sư phụ nhà mình lại như thể không cần tiền, trái ban một cái, phải ban một cái, hiển nhiên trong mắt Trần Thất, vật ấy cũng là tầm thường, nhưng đối với ca ca của mình, cầu cả đời cũng chưa từng được.
Lô Hồng Anh nhẹ nhàng vuốt phẳng túi pháp bảo trong tay, không khỏi thầm nghĩ: "Khác biệt giữa tiên và phàm nhân, hóa ra là lớn như vậy sao? Như thể ăn xin ven đường, đối với họ mà nói, một chút đồ ăn ngon đã là tốt nhất thiên hạ, được một chút đã thỏa mãn vô cùng.
Những gia đình như chúng ta đã sớm chán ghét ăn những thứ đồ này rồi.
Ca ca muốn trở thành người trong tiên đạo, không biết mong nhớ bao lâu, nhưng đến lượt ta, những thứ ca ca không biết khổ cực bao nhiêu mưới có được này, lại chỉ là thứ tầm thường..."
Trần Thất ra tay như vậy, không cần nói Lô Hồng Anh cảm khái trong lòng, Vạn Phương nhìn cực kỳ hâm mộ, cho dù La Phù ngũ nữ cùng mấy công tử Dương Châu Thất Anh tâm tình cũng đều dậy sóng, La Phù lục nữ còn tốt chút, đã từng bái sư, từng thấy người trong tiên đạo làm việc.
Bảy vị Tôn Phương Kiệt, Bạch Qúy Lễ, Hứa Câu Dương, Vạn Kỳ, Vương Phu Chi, Trương Du, Tư Mã Trác Liêu lại giống như không thể tin, ai cũng tự hối hận thầm nghĩ: “Hóa ra pháp thuật, pháp khí chúng ta trân quý, chỉ cần vào tiên đạo, nhất cử nhất động đều có thể đạt được, Hồng Anh muội mới nhập môn, học được một pháp thuật lợi hại, được một món pháp bảo.
Những pháp thuật, vật ấy ở trong tay chúng ta, chỉ sợ sẽ coi như vô giá, quý hiếm ngàn lần, hiện tại lại chỉ là thứ thầy trò người ta cho nhận không chớp mắt."
Trần Thất nhìn lướt qua biến hóa trong ánh mắt cùng biểu tình của những người này, tiểu tặc này muốn kết quả thành như vậy, trong lòng một trận cười lạnh, thúc giục Lô Hồng Anh thu lai mười rương vàng bạc của cải, dặn dò vài câu, liền thu nữ hài nhi vào trong Kim Cương Tháp, miễn cho hai bên nói nhiều lại thêm dây dưa.
Vạn Phương trước khi tới gặp Trần Thất đã được ca ca nhà mình dặn dò mấy lần, tuy rằng nàng có chút thẹn thùng, nhưng như cũ không mở miệng không được, nói:
- Vạn Phương cùng mấy tỉ muội, lần trước được Thất thiếu quan tâm, ở trong động phủ tiên nhân lấy được vài thứ, có lòng đến cảm tạ.
Chỉ là tỷ muội chúng ta kiến thức nông cạn, được một món đồ, không biết có công dụng gì, đặc biệt đến lĩnh giáo Thất thiếu.
Trần Thất mỉm cười, nói:
- Vạn đạo hữu không cần như vậy, là đồ vật gì, mang đến ta xem.
Vạn Phương nhẹ nhàng thở ra, nàng lần này đến lấy cớ là lĩnh giáo, vẫn là đã bàn bạc qua cùng với tỷ muội nhà mình, thứ nhất có cái cớ tốt hơn một chút, thứ hai các nàng cũng thật sự không biết, món đồ đoạt được có lai lịch, tác dụng gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.