Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 149: Người Thần Bí





Tu vi Trần Thất đã đến tầng luyện khí cảm ứng, phạm vi cảm ứng thiên địa, cao hơn tu sĩ bình thường không chỉ gấp trăm lần, hắn thả ý niệm ra lập tức đã bao phủ cả tòa cung điện.
Hắn cũng không thèm tìm kiếm khắp cả cung điện, chỉ hóa ý niệm cuồn cuộn thành tầng tầng lớp lớp những dải sóng nhỏ, quét đi quét lại tòa cung điện này hai lần, bỗng thốt lên một tiếng kinh sợ.
"Nơi này còn phong ấn một món pháp khí, thật không biết là gì?"
Trần Thất ném ra một cây Tử ngọc giản hóa thành cầu vồng màu tím, trong chớp mắt đã bay vào trong tòa cung thất, sau đó dùng năng lực dịch chuyển của Tử ngọc giản đưa bản thể của mình đi qua.
Vạn Phương không có bản lĩnh giống Trần Thất, mới lục tìm được hai gian phòng, đang chạy đến chỗ thứ ba thì nàng vô tình quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Trần Thất đâu nữa, nàng hơi sững sờ, bỗng có chút thẹn thùng nói:
- Ta cũng thật là tiểu nhân không phóng khoáng, đệ tử đại phái như người ta nào có thèm nhìn đến những thứ này? Mà ta lại như con buôn, lấy gì mà xem thường hắn?
Vạn Phương lúc này đã hơi có tình cảm với Trần Thất, trong lòng hơi rung động, lầu gác thần tiên, đồ vật quý giá chưa từng thấy trước mắt cũng không còn ý nghĩa nữa.
Trần Thất cũng không biết Vạn Phương bỗng sinh ra cảm khái như thế, hắn bước vào trong cung thất, chỉ thấy căn cung thất này vắng tanh lạnh lẽo, không hề được trang hoàng lộng lẫy như những nơi khác, đáy lòng cũng không khỏi có thấy hơi kì quái.
Trần Thất vỗ hai tay một cái, một con hỏa xà hiện ra bay vòng quanh cung thất một lượt, phá vỡ một tầng cấm chế vô danh.
Pháp thuật lợi hại nhất của Trần Thất bây giờ không phải Hỏa Vũ Tiễn, Long Pháo Bát Kích mà chính là Hỏa Xà Vô Song này.
Nguyên chủ nhân của tòa tiên phủ này cũng tu luyện Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, cho nên pháp lực cấm chế hắn lưu lại và Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp mà Trần Thất vừa luyện thành cũng bổ trợ lẫn nhau.

Cắn nuốt hỏa hệ pháp lực trong cấm chế của tòa cung điện cũng đủ để pháp thuật của Hỏa Xà Vô Song đột nhiên tăng mạnh, luyện đến bậc Cảm ứng còn có thể đạt tới nhiều nhất bảy mươi hai tầng cấm chế.
Trần Thất chọn dùng đạo thuật này cũng vì muốn phá vỡ cấm chế của tòa cung thất này trong một lần, nhưng hắn cũng không ngờ, cấm chế trong tòa cung điện này lại bị phá vỡ dễ dàng đến vậy.
Cấm chế vừa bị phá vỡ, trong cung thất lúc này lập tức lộ ra một tòa lầu các xinh xắn tinh xảo, tổng cộng chia làm tám tầng, mỗi tầng đều có quầng sáng rực rỡ khác nhau bao quanh, chỉ cần nhìn những tòa lầu các xinh xắn này ẩn giấu pháp lực chập chờn dao động liền biết được đó là thứ không giống bình thường.
Trần Thất nhìn thấy tòa lầu các này lập tức sắc mặt thay đổi, bởi vì hắn dường như đã cảm nhận được khí tức sống động bên trong tòa lầu các này rõ ràng là có chủ nhân, hoàn toàn không phải pháp khí vô chủ.
Thái Thượng Hóa Long quyết lợi hại nhất ở chỗ tế luyện pháp khí, có thể cắn nuốt hút lấy pháp lực và nguyên khí của những thứ khác, cho nên Trần Thất hết sức nhạy cảm với khí tức của pháp khí của mình.
Thời điểm hắn mới thu thập Kim Cương Tháp, nguyên khí của pháp khí Phật tông này chập chờn tối tăm, cứng đờ không dao động, rõ ràng là không có chủ nhân điều khiển.
Nhưng nguyên khí của tòa lầu các này chập chờn mà sống động, thậm chí còn có thể nói là rất hung dữ.
Trần Thất ấn tay một cái, một luồng Chân Long Kình bay ra, hóa thành một con hỏa long quanh tòa lầu các này, muốn thử xâm nhập vào, luyện hóa pháp lực bên trong một chút.
Nhưng Chân Long Kình của hắn mới vừa bay ra thì từ trong tòa lầu các đã truyền ra một giọng nói dễ nghe mà uể oải:
- Đạo hữu phương nào lại tới đây? Chẳng lẽ là do sư huynh ta mời tới để hoàn toàn luyện hóa kẻ sư đệ không nên người là ta hay sao?

Trần Thất hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng cảm giác được chủ nhân của giọng nói này không phải đang thực sự ở đây mà là thông qua pháp thuật nào đó để truyền âm thanh đến.
Hắn quát lớn một tiếng nói:
- Ngươi đã bị trấn áp nhiều năm mà vẫn chưa tỉnh ngộ ra hay sao?
Giọng nói kia dường như hơi sững sờ, sau đó ha ha cười lớn, có vẻ như vui mừng vô hạn.
Thật lâu sau đó hắn mới vừa cười lớn vừa nói:
- Tiểu tặc từ đâu tới mà cũng dám gạt ta? Chỉ bằng ngươi sao xứng nói những lời bậc này với Diệp Pháp Thiện ta?
Trần Thất cười hì hì, đáp:
- Tiền bối chẳng phải cũng gạt ta hay sao, vãn bối ăn miếng trả miếng có gì mà không được?
Giọng nói kia hơi sững sờ, sau đó liền cười mắng:
- Tiểu tặc này thật to gan, sao ngươi biết ta là ai?
Trần Thất cười một tiếng đáp:
- Ta không biết tiền bối là ai, nhưng lại biết tiền bối bị kẹt ở đây đã lâu, còn sắp được tự do nữa.

Người tu đạo chưa thành chân tiên cùng lắm chỉ sống được mấy trăm năm tuổi, mà tòa động phủ này đã vắng lặng gần ngàn năm, tiền bối hẳn đã sống không thoải mái mấy trăm năm rồi?
Lời này của Trần Thất quá sức thẳng thắn, bóng người than nhẹ một tiếng nhưng lại như có ma lực làm chấn động ngọn núi nhỏ trong thức hải của Trần Thất, rung ba lần liên tục, thân núi liền rạn nứt.
Trần Thất lúc này mới bất giác hoảng sợ, người này rõ ràng đã không thể vận dụng được pháp lực, nhưng không biết đã dùng loại pháp môn huyền diệu nào mà trực tiếp công kích đạo tâm của mình.
Trần Thất mặc dù không phải đệ tử đại phái, nhưng xuất thân sơn tặc không biết đã kinh qua sống chết bao lần, luận bàn về tâm trí vững vàng cũng không thua kém bất kỳ ai.
Hắn khẽ quát một tiếng, đạo tâm biến thành ngọn núi nhỏ trong thức hải cũng đã hợp lại lần nữa vô cùng kín kẽ, không còn dấu vết chấn động gì.
- Ồ.
Tiểu tử tốt, ngươi có thể ngăn cản Vô Hình Kiếm Âm của ta cũng coi như có chút bản lĩnh.
Cứ dựa vào điểm này ta sẽ tha cho ngươi một mạng, mau mau cút ra ngoài, đừng có chọc ta phải động thủ.
Trần Thất nghe thấy sự uy hiếp trong giọng nói ấy, trong lòng khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu ngươi có thủ đoạn khác thì đã sớm dùng rồi.

Nhìn ngươi cũng chẳng phải người tốt lành gì, nếu có thể dùng thủ đoạn khác thì nào có dễ dàng thả ta đi? Tòa lầu các này không tệ, ta nhất định phải có được, ngươi đừng ra oai, tránh qua một bên đi thôi, xem tiểu gia nhà ngươi làm thế nào luyện hóa đóng dấu pháp lực của tòa lầu các này.
Giọng nói kia bị Trần Thất chống đối thì không kìm được giận dữ kêu lớn ba tiếng, nhưng lần này Trần Thất đã có chuẩn bị, đạo tâm vững chắc như thái sơn, sừng sững bất động trước Vô Hình Kiếm Âm của người thần bí.
Người nọ lại tức giận, đúng như Trần Thất đoán, hắn bị người ta trấn áp bên trong tòa tiên phủ này quả thật không có thủ đoạn nào khác có thể làm gì hắn.
Mặc dù người này cũng không tin Trần Thất chỉ là một tu sĩ Cảm ứng Luyện khí nhỏ bé có thể luyện hóa cấm chế của mình, nhưng khi Trần Thất thuận tay đánh một chiêu phóng ra Thiên Hoàng Kim Kinh, hơn trăm miếng Lạc Bảo Kim Tiền bay vòng quanh người, người này mới thực sự đổi sắc, kêu lên:
- Ngươi dám tế luyện pháp khí ta liều mạng làm ra, đợi ta ra ngoài nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Trần Thất cười ha ha một tiếng nói:
- Chính là vì ngươi không ra được nên ta mới to gan như vậy, nhìn ngươi bị giam cầm mấy năm thế, món pháp khí này sớm muộn cũng rơi vào tay người khác mà thôi, cần gì phải lưu luyến đến thế, không phải cũng chỉ là một nô tài trông giữ thôi hay sao? Ta bảo ngươi chi bằng hãy giúp ta chút lợi thế, loại trừ pháp lực của mình đi, ngày sau lúc sử dụng món pháp khí này ta còn có thể nhớ tới điểm tốt của ngươi.
- Cái rắm, cái rắm, năm xưa ta là Luyện Đan Thánh Thủ, trăm cay ngàn đắng lấy được một đóa hoa sen bích ngọc ngàn năm, lại hao tốn đủ loại linh dược thu thập hơn trăm năm đã luyện ra linh đan giúp kéo dài tuổi thọ ngàn năm, cứ coi như ngươi chết rồi thì ta đây cũng chưa chết đâu.
- Chi bằng tiền bối đưa cả phương thuốc tiên đan kia cho ta luôn đi, nếu có sẵn tiên đan thì đưa ta trước cũng được, tiểu tử hết sức đội ơn.
Trần Thất thuận miệng chế nhạo, nhưng tay chân cũng không yên, ném ra sáu miếng lạc bảo kim tiền liên tục phát tán các tầng chân khí bên trong tòa lầu các này.
Mặc dù hành động thuận lợi nhưng Trần Thất vẫn hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Món pháp khí này có bao nhiêu tầng cấm chế ta cũng không thể nhìn ra ngay lập tức được, nhưng nhìn dấu vết chân khí của người này ít nhất đã tế luyện được đến hai mươi tầng trở lên, kim tiền ta tích trữ chưa chắc đã đủ để tiêu trừ dấu vết chân khí trên món pháp khí này.”
Trần Thất vừa ra tay đã đánh tan dấu vết chân khí của người thần bí, hắn lại vô cùng tức giận, chẳng còn giữ phong thái như vừa rồi nữa, miệng không ngừng mắng chửi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.