Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 146: Tiến Bộ Dũng Mãnh Đạo Tâm Tán Muội Tử





Loại hành vi trắng trợn này của Trần Thất làm cho Vạn Phương vừa thẹn, giận, lại có chút đắc ý, tạm thời không biết từ chối tốt hơn hay là đồng ý tốt hơn.
Mạc Khinh Văn và những sư tỷ sư muội khác ở La Phù đã sớm “cảm thấy” Trần Thất đối với Vạn Phương là “Loại tình cảm độc nhất.” Hơn nữa Trần Thất vẫn luôn vừa tới là lại biểu hiện có chút không tầm thường, các nàng đều khá là vui khi thấy vậy, thậm chí còn có chút ghen tị.
Phải biết rằng Trần Thất chính là đệ tử đại môn phái cấp bậc Tam phái Lục đạo so với sư trưởng La Phù thất chân của các nàng còn cao siêu hơn không biết bao nhiêu lần.
Có thể nịnh bợ được đệ tử của môn phái như vậy, lợi ích đối với tu hành của các nàng quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa lần này nếu không có Trần Thất thì các nàng căn bản ngay cả tòa động phủ của tiên nhân thượng cổ cũng không thể vào được, rất nhiều linh dược kia cũng không có được, chớ nói gì tới việc có thể tiến vào trung tâm của tòa động phủ tìm bảo vật.
Chẳng những La Phù ngũ nữ như thế mà ngay cả Vạn Kỳ thấy thế cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng, nghĩ thầm: “Vị Thất công tử này quả nhiên coi trọng muội tử nhà ta, đây chính là chuyện tốt ngàn năm có một, ta cần phải giúp một phen.”
Hắn lập tức bày ra tư thế huynh trưởng nói:
- Thất công tử cần gì phải như thế, công tử giúp huynh muội chúng ta một việc lớn như vậy, có yêu cầu gì chẳng lẽ huynh muội chúng ta còn có thể từ chối hay sao?
Nói xong, Vạn Kỳ đưa mắt liếc muội tử nhà mình một cái, Vạn Phương có chút bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý:
- Ta nào có số phận gì, Thất công tử nguyện ý đi chung với ta, Vạn Phương cầu còn không được.
Trần Thất lập tức chớp cơ hội, chỉ vào một tòa cung điện ở phía xa:
- Trước tiên chúng ta đi qua bên kia là được, ta thấy tòa cung điện đó có ánh sáng, nói không chừng có bảo vật gì đặc biệt.
Vạn Phương hết cách chỉ có thể lườm các tỷ muội nhà mình một cái, lại không phục mà hung hăng trừng mắt với Vạn Kỳ, lúc này mới duyên dáng đi theo Trần Thất.
Nói đến thì Vạn Phương cũng không ghét Trần Thất, muốn nói thích thì cũng chưa nói tới, nhiều nhất chỉ là hơi có chút thiện cảm, nhiều thêm mấy phần ngưỡng mộ đối với đệ tử môn phái lớn và khâm phục đối với người có đạo pháp cao thâm.
Nhưng nỗi lòng nữ nhân vốn phức tạp, Trần Thất nếu như làm tốt, chuyển mấy phần thiện cảm, ngưỡng mộ, khâm phục này thành tình cảm riêng tư giữa hai người thì cũng không phải là không có khả năng.

Trần Thất mặc dù không thành thục tuyệt học tán gái, nhưng sau khi hắn học mấy loại đạo thuật thượng cổ xong thì gan càng to hơn một chút, cứ tiến thẳng không lùi bước, đạo tâm dũng mãnh dám nghĩ dám làm.
Thành cái gọi là lĩnh ngộ thấu hiểu hoàn toàn thì vạn pháp đều cùng một đạo lý.
Trần Thất làm như vậy ngược lại cũng ngầm hợp một đạo lý huyền diệu khó giải thích nào đó, ở trong lòng Vạn Phương giữ lại một ấn tượng càng thêm sâu sắc, chỉ là Vạn Phương tạm thời còn không biết chuyển loại ấn tượng sâu sắc này thành thiện cảm hay là thành ác cảm.
Trần Thất có ba trang sách vàng ở trên người, lại có Kim Cương Tháp, Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh ở trong tay, đối với đạo pháp, pháp khí đều không để trong lòng.
Ngược lại đối với Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm trong truyền thuyết lại có mấy phần hứng thú, hắn âm thầm hỏi qua con cóc vàng nhỏ khí linh của Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh kia.
Con cóc nhỏ này không biết gì về Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm cả, cũng không quen thuộc bên trong tiên phủ, trái lại là Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh mà nó quản trừ dược lại tồn trữ đồng thời duy trì dược tính, còn cất giữ mấy chục đan phương, nghe thấy Trần Thất hỏi thăm liền chủ động dâng lên.
Trần Thất nghe được là một số đan phương, trong lòng liền có mấy phần không kiên nhẫn, nghĩ thầm: “Nếu có tiên đan thành phẩm thì còn được, loại đan phương này đưa cho ta có thể có tác dụng gì, ta chẳng biết gì về luyện đan, cho dù có đan phương tuyệt phẩm, vô số linh dược cũng chẳng qua là phí phạm của trời mà thôi, còn không bằng ăn sống.”
Con cóc vàng này vốn đợi lấy lòng chủ nhân, nó thấy Trần Thất hỏi hai câu về chuyện đan phương, liền không còn quan tâm lắm.
Biết vị chủ nhân này không có hứng thú với đan phương liền cẩn thận suy nghĩ, lục lại trí nhớ của mình, có thể có chút giá trị đều lật tới lật lui mấy lần.
Lúc này bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Trần Thất: “Chủ nhân đã không có hứng thú gì với đan phương thì không biết có suy nghĩ gì tới ngoại đan không?”
Trần Thất sững sờ một lúc, âm thầm hỏi: “Ngoại đan là thứ gì? Có công hiệu gì?” Trần Thất nói chuyện với cóc vàng nhỏ này đều dùng một luồng suy nghĩ, Vạn Phương vẫn luôn đi theo sau lưng hắn cũng không thể nghe thấy được.
Vạn Phương chỉ cảm thấy Trần Thất đi có chút không để ý, vốn định muốn nói rõ ràng với hắn, thấy tên tiểu tử này có thái độ như thế lập tức có chút tức giận, liền không để ý tới hắn nữa, trái lại làm cho Trần Thất có thể nói chuyện thong dong với con cóc vàng nhỏ.
“Ngoại đan chính là một loại tiên đan ở giữa đan dược và pháp khí, nghe đồn là pháp môn của một vị luyện đan tông sư thượng cổ sáng tạo.

Cảm ứng chính là cửa ải khó khăn đứng đầu của luyện khí tầng chín, đan thành chính là ải khó khăn thứ hai.
Muốn luyện thành kim đan còn khó hơn đột phá cảm ứng gấp mười lần, trăm lần.
Hiện nay trong thiên hạ hạng người luyện thành cương khí không ít, nhưng tu sĩ có thể luyện thành kim đan lại ít càng thêm ít.
Cho nên vị đại tông sư luyện đan liền sáng tạo ra pháp môn ngoại đan, phương pháp này cần có luyện thành kim đan phối hợp, lúc sắp chết ngưng tụ viên kim đan của chính mình rồi để vào trong lò đan, thêm vào một số linh dược tế luyện thành một viên kim đan, chỉ cần là người luyện khí đỉnh phong nuốt vào lập tức liền có pháp lực cấp kim đan.”
Trần Thất nghe được con cóc vàng nhỏ này giải thích thì không khỏi kinh ngạc, sợ hãi nói: “Nếu có thể tự mình luyện được kim đan thì ai còn cần phương pháp này? Ở đâu có hạng người vì luyện kim đan mà đồng ý dâng lên tu vi cả đời của chính mình?”
Cóc vàng nhỏ kêu thì thầm hai tiếng, giải thích: “Hạng người luyện thành cương khí nhiều nhất cũng chỉ sống được ba trăm năm trăm năm tuổi thọ.
Hạng người ngưng kết kim đan sống thọ hơn hạng người luyện thành cương khí hai ba lần, nhưng lúc cuối đời, bọn hắn không có hi vọng đột phá tầng cao hơn, sau khi chết pháp lực cũng không thể đem theo, giữ lại tu vi suốt đời cho đồ tử đồ tôn cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là ngoại đan này tuy có thể phát huy pháp lực cấp kim đan nhưng không xem như là tu vi thật, cũng không thể mượn sức của loại “kim đan” này dò hỏi cảnh giới cao hơn.
Nhưng dù là như thế cũng xem như là đồ vật cực kỳ không tầm thường rồi, chủ nhân… không phải từng để lại một viên ngoại đan ở trong tiên phủ, lần này có muốn lấy về không?”
Con cóc vàng nhỏ này, đầu óc mơ mơ hồ hồ, cũng không phân rõ chủ nhân ban đầu với chủ nhân hiện tại Trần Thất này có gì khác nhau.
Nó chỉ nói với chính mình là tận tâm hết sức, vì chủ nhân mưu tính mà không biết đã bán sạch gia sản của chủ nhân chân chính của mình cho tên tiểu tặc đầu Trần Thất này.
Trần Thất nghe được con cóc vàng nhỏ này kể lại, trong lòng cũng có chút cảm động, nghĩ thầm: “Nếu thật sự có thứ đồ tốt như thế, trái lại cũng không thua gì Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm, dù sao loại linh dược kia vào tay ta cũng không biết làm sao để luyện chế thành đan dược.
Ngay cả tên tuổi của Đại Khô Vinh Đan cũng là mấy ngày nay ta mới nghe được, đi đâu cầu người luyện đan đây?”
Trần Thất hơi truyền một luồng suy nghĩ qua, hỏi: “Con cóc nhà ngươi đã nhớ kĩ chuyện này, vậy ngươi có biết viên ngoại đan đó đặt ở đâu không?”
Con cóc vàng nhỏ kêu lên hai tiếng, đáp: “Ta không nhớ được, nhưng lúc chủ nhân luyện chế ngoại đan đã từng nói với ta.
Đan này là nội đan của một con đại yêu cực khổ tu luyện mấy trăm năm, bởi vì có thù oán với chủ nhân, trước sau đấu pháp mấy chục trận cuối cùng bị chủ nhân tính kế đánh giết tại chỗ, cưỡng ép lấy đan.
Còn nhớ rõ ngoại đan ở nơi này, chủ nhân vẫn dùng lò đan trong Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh mà Tiểu Kim quản lý luyện chế ra, cho nên ta nhớ rõ ngài có vật ấy.
Về phần viên ngoại đan này ở nơi nào, ta nhớ ngài nói là cất giữ ở Hóa Lân Điện.”
Trần Thất thầm cười khổ, nghĩ ngợi nói: “Ta nào biết Hóa Lân Điện ở chỗ nào? Ta cũng mới lần đầu tới nơi này.”
Tên tiểu tặc này thấy không thể hỏi được nhiều hơn liền thu Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh vào bên trong Kim Cương Tháp, con cóc vàng nhỏ thấy chủ nhân giống như đã tiếp thu những gì nó kể thì cũng hài lòng lùi về trong đỉnh đi ngủ.
Trần Thất thu dọn ổn thỏa Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh rồi, lúc này mới quay lại nhìn Vạn Phương một cái, hắn thấy sắc mặt Vạn Phương hởi ửng hồng, còn tưởng nàng có chút thẹn thùng mà không biết rằng bởi vì mình trò chuyện với con cóc nhỏ kia quá nhiệt tình không để ý đến nàng nên đã khiến Vạn Phương không vui.
Đầu óc của Trần Thất xoay chuyển cũng không chậm, thoáng nghĩ một chút liền tìm cớ bắt chuyện với Vạn Phương:
- Lúc nãy có phải là ta có chút đường đột không?
Vạn Phương thấy Trần Thất bỗng nhiên bày ra bộ dáng ngốc ngốc thì không khỏi có chút buồn cười, nghĩ thầm: “Xem ra hắn cũng có chút ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người còn to gan chút, ở chung với ta lại có chút xấu hổ.
Chẳng trách không dám nói chuyện với ta…” Đây cũng là Vạn Phương đối với Trần Thất đã có chút thiện cảm, lúc này mới nghĩ về tên tiểu tặc này theo hướng tốt hơn.
Trần Thất cũng không biết một câu nói bình thường do mình không có gì nói nên tìm chuyện nói lại có chút hiệu ứng kỳ diệu, hắn thấy Vạn Phương hơi cười rộ lên trong lòng nghĩ thầm: “Cô nương này trái lại cũng có nhan sắc tuyệt phẩm, cho dù không phải muội muội của Vạn Kỳ thì cũng sẽ ra tay thu về.

Nhìn tâm tư của Vạn Kỳ giống như có ý muốn thúc đẩy chuyện của ta với muội muội của hắn.” Nếu như nói nhưng thế trái lại hắn cũng không vội giết tên kia, trước tiên làm cho hắn tự tay dâng lên muội muội của mình rồi báo thù giết phụ thân sau.
Trần Thất trầm ngâm như thế, Vạn Phương càng cảm thấy mình đoán không sai, khẽ cười nói:
- Vừa nãy ngươi như thế làm cho sư tỷ sư muội của ta đều hiểu lầm, sau này không biết còn trêu ghẹo ta bao nhiêu lần.
Trần Thất cười ha ha, lập tức đáp:
- Cái này có gì để trêu ghẹo chứ, ta chẳng qua là cảm thấy đi chung với Vạn đạo hữu vui vẻ hơn một chút.
Cái cớ này tuy có chút miễn cưỡng, nhưng nghĩ tới mấy đạo hữu còn lại của La Phù đều có thể hiểu cho.
Vạn Phương đang cảm thấy Trần Thất hơi ngốc, thấy thằng nhãi này bỗng nhiên có chút không đứng đắn cũng không biết những lời này là thật hay giả, mặc dù cảm thấy mình hẳn là nên tức giận vậy mà trong lòng vẫn không tức giận, trái lại cảm thấy có chút vui vẻ, chỉ là ngoài miệng chưa từng chịu thua, hờn dỗi nói:
- Làm sao có thể nói như thế được, ta sắp tức giận rồi đấy.
Trần Thất cũng không nhận ra, cố ý cãi vài câu với Vạn Phương, hai người cãi qua cãi lại, trái lại làm cho bầu không khí hơi thân mật một chút.
Lúc đầu Trần Thất chỉ tùy ý chọn một phương hướng, nhưng hắn với Vạn Phương đi hồi lâu vẫn không thể tiến vào tòa cung điện kia, Trần Thất phát giác có gì đó không đúng, vội vung tay lên chặn bước chân của Vạn Phương, cẩn thận quan sát một lượt, lúc này mới nói:
- Xem ra chúng ta đã bước vào trong một ảo trận nào đó rồi, dựa vào đôi chân không thể đi ra ngoài được.
Pháp lực của Vạn Phương rất thấp, càng không biết nên làm như thế nào, vội hỏi:
- Vậy ta nên làm sao, là lùi ra ngoài sao?
Trần Thất mỉm cười nói:
- Lúc này cho dù muốn lùi cũng không lùi ra được.
Chẳng qua ta có biện pháp, xem ta dùng mánh khóe phá trận đây.
Trần Thất bắt một đạo quyết lập tức có bốn con rồng lửa bay ra, chia ra bốn hướng khác nhau.
Tên tiểu tặc này tuy giọng điệu bình tĩnh nhưng hắn cũng không hiểu trận pháp là gì, dự định trước tiên dùng Hỏa Long Phần Dã cưỡng ép phá trận, không thành công thì lại đổi phương pháp khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.