Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 132: Đào Hoa Phi Mang





Đào Hoa Cương Khí của Đào Hoa giáo một khi tu luyện đến tầng thứ tám trở lên sẽ có thể ngưng tụ Đào Hoa Lôi Cương.
Đào Hoa Cương Khí tung bay từng đóa hoa đào đều là cương khí cực tinh thuần cô đọng, một khi thả ra lập tức biến thành tiếng sét vang trời.
Uy lực so với thiên lôi cũng không kém chút nào.
Vị trưởng lão mặc váy hoa năm mày thả ra đóa hoa đào này đủ có thể nổ tung năm tầng của Vạn Hoa lâu.
Trần Thất hầu như là nghĩ cũng không nghĩ, liền thả bốn đạo Chân Long Kình của mình ra, hơn nữa cùng lúc đánh tan Hỏa Nha chân khí để Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt.
Hầu như trong nháy mắt, Trần Thất đã đưa ra quyết định tốt nhất, ra một đòn mạnh nhất, dùng kích thứ nhất Long Pháo Bát Kích cũng là sát chiêu hắn có thể phát huy đến cấp số mạnh nhất, mãnh liệt nhất, đánh ra không thừa một tia lực nào.
Bốn con hỏa long nhẹ nhàng bay múa, thân rồng khổng lồ uốn cong như hình cầu vồng, cùng nhau đánh về phía đóa hoa đào dường như không chịu chút lực nào này.
Cấp số luyện thành cương khí cùng cấp số ngưng sát hoàn toàn khác nhau, hai người chênh lệch không riêng gì công lực cao thấp, còn có sự khác biệt lớn về phẩm chất chân khí.
Trần Thất bằng chân khí hùng hồn vượt qua tu sĩ tầm thường mấy chục lần, cùng với Kim Cương Tháp pháp khí như vậy có thể trấn áp ngưng sát tầng năm sáu của đại yêu, nhưng chống lại người trong tiên đạo cảnh giới luyện thành cương khí thì chỉ có bại mà thôi.
Cảm nhận của Trần Thất lúc này không phải là uy hiếp sinh tử mà là một sự nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái tràn ngập trong lòng.
Trải qua nhiều lần rèn luyện, Trần Thất rốt cuộc có thể đứng trước sự sống và cái chết không có chút tạp niệm nào.
Vị trưởng lão Đào Hoa giáo mặc váy hoa ngũ sắc kia lần này ra tay đầy thâm ý.
Nhưng nàng cũng không dự đoán được Trần Thất cũng không lùi nửa bước, ý niệm thay đổi cũng không, liền đánh ra một kích hùng bá vô song như thế, khiến một cao thủ luyện thành cương khí như nàng cũng âm thầm kinh hãi.
Dù sao một kích này lại là chiêu thức mà người luyện khí tầng thứ hai nhập khiếu có thể đánh ra, nàng căn bản không dám nghĩ.

Nếu Trần Thất cũng có tu vi tương đương nàng thì một kích này có bao nhiêu kinh thiên động địa đây.
Lý trưởng lão khẽ cau mày giơ tay lên, một đám sương khói màu hồng tản ra phủ kín tầng cao nhất của Vạn Hoa lâu.
Đây là pháp khí đắc lực nhất của nàng, tên là Ngũ Độc Đào Hoa Trướng, dùng vô số khí độc để tế luyện thành.
Vừa tấn công vừa phòng thủ, đã được Lý trưởng lão tế luyện mấy trăm năm, tế luyện ra đến ba mươi bảy trọng cấm chế, được coi là tứ giai pháp khí hạ phẩm.
Hỏa Long Phần Dã cùng Đào Hoa Cương Lôi va chạm, trong nháy mắt như cả thế giới yên lặng, ngay sau đó vạn vật sụp đổ.
Đóa hoa đào nho nhỏ yếu đuối không có sức kia nháy mắt biến thành hư ảo, nhưng lực lượng tuôn ra lại khiến cho bốn con rồng lửa của Trần Thất vỡ thành bột mịn.
Dù Trần Thất tu luyện hai đại đạo quyết huyền ảo nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn, bốn đạo Chân Long Kình bị hủy diệt làm cho khiếu huyệt trên cả người Trần Thất đều bị chấn động, trong phút chốc, ngay cả Hỏa Nha Biến cũng không sử dụng được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng Hỏa Nha chân khí còn sót lại bảo vệ bản thân, một ngụm máu tươi lao lên yết hầu, thằng nhóc này dám dùng một luồng khí lực hung hăng áp xuống.
Vốn là một kích cứng đối cứng này nổ tung Vạn Hoa lâu thành bột phấn.
Dưới sự bảo vệ của Ngũ Độc Đào Hoa của Lý trưởng lão lại không chút tổn hại, chỉ hơi lắc lư một cái.
Sắc mặt Lý trưởng lão hơi thay đổi, chợt biến thành cười khẽ, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nói với vị trưởng lão mặc váy ngũ sắc:
- Điêu trưởng lão sao lại thử như thế? Vị công tử này pháp lực kinh kỳ như vậy, chắc chắn là đích truyền của Thanh Thành rồi, khỏi cần nghi ngờ nữa.
Ngươi lỗ mã.ng như vậy, chẳng may đắc tội Thất công tử thì Đào Hoa giáo chúng ta với phái Thanh Thành sẽ trở mặt nhau, chẳng phải là tai bay vạ gió sao?
Nàng nháy mắt với Trần Thất một cái, lại tự cười nói:
- Thất công tử sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Chỉ là một chút hiểu lầm, liền mời người lớn của nhà ngươi tới được không?
Trần Thất cố gắng ngăn thân thể loạng choạng, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nhưng trong mắt lộ ra tia lạnh vô cùng, cúi đầu nói:
- Nếu ta chết, tự khắc sẽ có người ra mặt.

Nếu ta không chết, nợ của mình chung quy sẽ tự mình đón lấy.
Trần Thất nói những lời chém đinh chặt sắt này, Mã Ngọc cũng là nhân vật thấy huyền ca hiểu rõ nhã ý, lập tức hiểu đây là hai vị trưởng lão thương lượng sẵn muốn ra oai phủ đầu với Trần Thất.
Hơn nữa, đoán chắc đắc tội với Trần Thất khác với đắc tội phái Thanh Thành nên mới quyết đoán ra tay.
Mã Ngọc trong lòng thầm nghĩ: "Hai vị trưởng lão quả nhiên thủ đoạn độc ác, một kích vừa rồi chỉ sợ đã chặt đứt con đường tiến lên của thiếu niên này với tiên đạo.
Các nàng cũng sạch rồi, chỉ là đắc tội với một đệ tử chân truyền như vậy thì Đào Hoa giáo còn nhận lấy, cũng không thể đem sự việc làm tuyệt giao.
Người này quả nhiên rơi vào trong rọ hai vị trưởng lão nhà ta, lại còn nói tự mình giải quyết, hắn còn muốn dựa vào tu luyện của mình để sau này đòi lại, làm sao có thể chứ?”
Mã Ngọc tuy rằng tu vi giới hạn, cũng không nhìn ra hai vị trưởng lão âm thầm ra tay, nhưng dù sao hắn ta cũng là đại tổng quản của Đào Hoa giáo một phương, biết khi Lý trưởng lão còn trẻ tuổi được xưng là Thất Diệu Đào Hoa Nữ, luyện thành một tông pháp thuật tên là Đào Hoa Phi Mang.
Loại pháp thuật này đem chân khí luyện thành nhỏ như lông tơ, vô thanh vô thức xuyên vào cơ thể người ẩn nấp trong khiếu huyệt kinh mạch, bình thường đều không nhìn thấy, nhưng ở thời điểm mấu chốt là ác độc nhất.
Hắn ta cười ha hả nói:
- Thất huynh trẻ tuổi oai hùng, quả nhiên người ngay nói chuyện sảng khoái, thù của Đào Hoa giáo chúng ta và Thất huynh liền bỏ qua ở đây.
Một lần này động phủ thượng cổ tiên nhân xuất thế, Đào Hoa giáo chúng ta cũng có vài phần tò mò, vừa lúc mấy tỷ muội của La Phù thất chân cũng ở đây, mọi người liên thủ làm một vụ mua bán thì thế nào?
Mã Ngọc cười tủm tỉm khẽ liếc La Phù lục nữ, mặc dù có lòng biện hộ nhưng không có bản lĩnh bậc này.
Khí thế của Mã Ngọc có thể sánh với Mã Nguyên, huống chi Đào Hoa giáo còn có hai trưởng lão ở đây, sao đến phiên bọn họ phản đối? Còn hai gã tán tu mà Vạn Kỳ mang đến càng không dám có chút dị nghị, bọn họ còn sợ Đào Hoa giáo hơn La Phù lục nữ.

La Phù lục nữ dù thế nào cũng còn có sư môn có thể dựa vào, La Phù thất chân tuy không tính là đại cao thủ gì nhưng dù sao cũng có nhân vật ngưng sát đỉnh phong, bọn họ ngay cả pháp lực cũng không vượt qua sáu cô gái này, hai người liên thanh đều nói:
- Tất nhiên là vâng theo Mã đạo hữu, mọi người liên thủ mới có cơ hội.
Trần Thất lặng lẽ cười, một lời cũng đáp ứng rồi.
Trên tay Ứng Ưng có ba mươi sáu cái Tử ngọc giản, chính là chìa khóa của động phủ thượng cổ tiên nhân, Trần Thất cũng có rất nhiều tính toán, cho nên cũng không phản đối có Đào Hoa giáo ra nhập.
Lý trưởng lão và Điêu trưởng lão rất thâm ý nhìn Trần Thất một cái, hai người cùng nhau cười nói:
- Một khi đã như vậy thì những người xương cốt già nua như chúng ta liền đi cùng những người trẻ tuổi các ngươi một phen, tiện thể chơi một chút, về phần thu hoạch thì chúng ta cũng không cần, mấy người trẻ các ngươi chia nhau là được.
Được lời của hai vị trưởng lão, La Phù lục nữ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù các nàng cũng biết nếu trừ bỏ thứ gì tốt thì bản thân mình cũng không đảm bảo.
Nhưng nếu một số người không cần thì lại có hi vọng thu được.
Chính là các nàng có thể yên tâm, Trần Thất bên kia lại khác, La Phù lục nữ đều trộm nhìn Trần Thất, thấy hắn không để ý, cả Hứa Lý và Ứng Ưng cũng vẻ mặt tự nhiên thì đều cảm thấy tò mò không biết ba người tính toán cái gì.
Trần Thất cũng không kiêng dè người của Đào Hoa phái, thấy mọi người bàn bạc xong liền khoanh chân ngồi xuống vận Thái Thượng Hóa Long quyết cùng Hỏa Nha Trận tâm pháp để chữa thương.
Hắn bị Đào Hoa Cương Lôi của Điêu trưởng lão đánh động khiếu huyệt quanh thân, khí huyết cuồn cuộn, cho dù gặp một yêu binh bình thường đều khó bảo toàn không lật thuyền trong mương.
Trần Thất lúc này trầm xuống bản ngã ý thức, quan sát bản thân, trừ phát hiện mấy chục khiếu huyệt đã bị chấn thương, còn phát hiện mấy chục luồng tơ nhện kỳ dị màu hồng đang ẩn nấp trong mấy khiếu huyệt không thường vận dụng.
Nếu không phải hắn tu luyện thượng cổ đạo thuật kỳ lạ, lại vừa mới mở đạo cảnh trong thức hải, cực kỳ mẫn cảm đối với biến hóa của chân khí thì thật đúng là dù tra cũng không biết.
Đào Hoa chân khí tuy rằng huyền diệu nhưng so với Thái Thượng Hóa Long quyết cùng Hỏa Nha chân khí của Trần Thất phẩm chất kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Trần Thất phát hiện mình bị người ta ám toán, trong lòng tức giận vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết vòng vo mấy vòng làm tan đào hoa chân khí như tơ nhện kia đi.
Tuy rằng những chân khí này chỉ là một tia nhỏ, nhưng dù sao cũng là từ đại cao thủ luyện khí thành cương, Trần Thất nuốt những Đào Hoa Phi Mang này cũng rất bổ đối với Chân Long Kình.
Hắn vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết nửa canh giờ đã có thể khôi phục thương thế, chân khí cũng khôi phục tám chín phần.

Những hao tổn còn lại chỉ cần từ từ vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết sẽ có thể khôi phục dần dần, không cần cố ý ngồi im.
Nhưng khi Trần Thất mạnh mẽ đánh tan Hỏa Nha chân khí, cung cấp cho Chân Long Kình, làm Hỏa Nha chân khí tổn hại hai ba phần, cái này không phải tu luyện ngắn ngủi có thể khôi phục lại.
Trần Thất chữa thương xong, cố vận chuyển hai đại đạo quyết củng cố một phen xong lúc này mới đứng lên.
Lý trưởng lão cùng Điều trưởng lão thấy Trần Thất trong thời gian ngắn như vậy đã trấn áp thương thế cũng thầm giật mình.
Lý trưởng lão thầm nghĩ trong đầu: "May vừa rồi ta ra tay vận dụng Đào Hoa Phi Mang khiến hắn bị thương, chờ lúc hắn tu luyện Đào Hoa Phi Mang phát tác đủ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma thì đi đời nhà ma.
Bằng không chờ thằng nhóc này tu luyện đến cảnh giới cao thâm cũng là cái phiền toái lớn."
Lý trưởng lão tuy rằng trong lòng nghĩ độc ác nhưng sắc mặt lại mỉm cười, vung bàn tay trắng nõn lên hóa thành một đám mây màu hồng nhạt, nâng tất cả mọi người đứng lên, trực tiếp từ cửa sổ Vạn Hoa lâu bay ra ngoài.
Nàng rất có kiên nhẫn đối với Trần Thất nói:
- Tuy rằng nói còn có mấy ngày tòa động phủ thượng cổ tiên nhân mới có thể xuất hiện nhưng chúng ta đi sớm chờ cũng tránh bỏ lỡ cơ duyên.
Động phủ của thượng cổ tiên nhân đối với lão nhân mấy trăm tuổi như chúng ta đã không còn có tác dụng, nhưng đối với các ngươi mà nói lại là một cơ hội lớn, nói không chừng có thể có được linh vật trợ giúp tu vi.
Trần Thất hơi cười lười biếng nói:
- Bản lĩnh của vị tiền bối này chưa chắc đã cao mình bằng sư môn trưởng bối của ta, chỉ là lần này ta xuống núi chỉ muốn tìm một khối thần thiết tế luyện một thanh phi kiếm cho bản thân dùng, đó là thứ ta muốn mà thôi.
Lý trưởng lão nghe Trần Thất giải thích lúc này mới hơi hơi thả lỏng.
Đối với người tu đạo mấy trăm năm, thọ nguyên gần đến như nàng thì dù có ngàn vạn quyển đạo thư cũng không kịp tu luyện, cho dù có pháp khí có uy lực thật lớn cũng đều không có giá trị gì, cũng chỉ có tiên đan có thể kéo dài tuổi thọ mới có thể đả động lòng người.
Chính là tiên đan khó tìm, Lý trưởng lão cùng Điêu trưởng lão cũng vẫn chưa nghĩ tới có thể có thu hoạch này.
Các nàng có thể tới phủ thành Phúc Dương, hơn phân nửa là vì việc của Mã Nguyên, đối với động phủ thượng cổ tiên nhân đúng là không có mơ ước nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.