Đốt Cháy

Chương 88: Hoàn toàn văn




Thư Tiêu tuyệt vọng đến mất hồn mà quay mặt đi, nhìn về phía Tiểu Chu mà chọn: “Americano đá.”
Tiểu Chu cười nói được, khi ngẩng đầu mới biết là Thư Tiêu. Làn da Thư Tiêu rất trắng nhưng trông không có chút tinh thần gì, dáng vẻ yếu đuối vẫn không thay đổi. Tiểu Chu lập tức nhận ra Thư Tiêu, cô ấy cười nói: “Thật trùng hợp, chị Thư.”
Thư Tiêu ngước mắt lên, không ngờ nhân viên trong cửa tiệm của Quý Thính vẫn còn nhớ cô ta. Cô ta gật đầu.
“Xin chào.”
Tiểu Chu mỉm cười, đi tới pha cà phê cho bọn họ.
Tiểu Uyển từ phòng nghỉ đi ra, trong tay cầm áo khoác của Quý Thính: “Chị Thính đâu ạ?”
Tiểu Chu đáp: “Anh Đàm đón chị ấy đi rồi.”
“A? Chị Thính lại quên mặc áo khoác rồi, chị ấy đang mang thai, ban đêm lại rất lạnh.”
Tiểu Chu thăm dò hướng mắt ra phía ngoài, thấy chiếc xe màu đen đang lái đi, cô ấy quay người nói: “Đi rồi, lần sau em nên nhanh chân hơn chút. Nhưng không sao đâu, chắc chắn anh Đàm sẽ không để chị ấy bị lạnh, buổi tối họ cũng không ra ngoài đang về nhà.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Tiểu Uyển gật đầu, quay người cầm áo khoác trở về phòng nghỉ: “Sau khi chị Thính có thai, chúng ta đều là dì.”
Tiểu Chu cười haha. Cô ấy ngước mắt lên, nhìn thấy Thư Tiêu.
Thư Tiêu đứng ở quầy, cũng nghe rõ những gì bọn họ nói. Sắc mặt của còn trắng bệch hơn trước. Quý Thính có thai sao?
“Chị Thư, cà phê của chị.” Tiểu Chu đặt cà phê lên quầy, gọi Thư Tiêu một tiếng. Thư Tiêu ngước mắt lên cầm lấy cà phê, vô thức xoay người đi ra ngoài. Đồng nghiệp thanh toán đi theo cô ta ra ngoài, vừa định hỏi có chuyện gì lại thấy cô ta chưa nhấc nắp cà phê trên tay, đồng nghiệp thăm dò nhìn hỏi: “Sao vậy?”
Thư Tiêu không trả lời mà nhanh chóng rời đi.
Bốn tháng đã trôi qua Quý Thính cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Bắt đầu thử tham gia các lớp yoga dành cho bà bầu tại studio của Trác Duyệt, trước đó thỉnh thoảng cũng nghe nói đến nhưng không quan tâm nhiều. Lần này cô chăm chỉ hơn và tham dự hầu hết các lớp học. Với sự quản lý của huấn luyện viên yoga và những bữa ăn dinh dưỡng do bảo mẫu cung cấp tại nhà, Quý Thính đã kiểm soát được cân nặng của mình và đến ngày sinh một cách suôn sẻ. Mười tháng không phải là một thời gian dài, chậm rãi cũng đã trôi qua.
Vào ngày 26 tháng 9.
Quý Thính sinh ra một bé trai, đặt tên là Đàm Gia Thạc.
“Lời nói hay, cử chỉ đẹp, tài cao học lớn.”
Một tháng sau khi sinh con, Đàm Vũ Trình vô cùng lo lắng cho vợ, ban đêm anh ôm cô ngủ, ban ngày dành hầu hết thời gian để ở bên cô. Gia đình cũng để Quý Thính được nghỉ ngơi thật tốt. 
Đàm Gia Thạc cũng chỉ được đẩy đến cho Quý Thính xem khi cô muốn gặp con. Hầu hết thời gian, Đàm Gia Thạc đều nằm trong tay ông bà nội, ông bà ngoại hoặc bảo mẫu.
Hôm nay.
Quý Thính lay cánh tay đặt trên eo cô của anh, hỏi: “Con trai đâu rồi?”
Đàm Vũ Trình đang buồn ngủ, cánh tay anh đặt lên làm gối cho cô, ôm cô thật chặt: “Không biết ở chỗ bà nội hay bà ngoại.”
Quý Thính ngủ bị toát mồ hôi, Đàm Vũ Trình đưa lòng bàn tay lau cho cô, Quý Thính quay đầu nhìn anh, thấp giọng nói: “Sao em lại có cảm giác như mình vừa sinh một đứa con trai giả vậy, muốn nhưng không gặp được.”
Đàm Vũ Trình chống người dậy, hôn lên môi cô dùng đầu lưỡi thâm nhập vào, hôn đến gò má phiếm hồng của cô, anh hơi rời đi một chút rồi cúi đầu nhìn cô: “Như vậy không phải rất tốt sao? Con trai sẽ không khiến em áp lực.”
Quý Thính liếc anh một cái, ngửa cổ ra sau.
Đàm Vũ Trình cúi người hôn cô.
Ăn có thể không, nhưng có thể ôm cậu bé trước.
Tiệc đầy tháng của Đàm Gia Thạc được hoãn lại khoảng ba tháng sau khi Quý Thính bình phục. Thiệp mời tham dự tiệc đầy tháng cũng được viết tay. Hôm đó Đàm Vũ Trình về sớm, cởi cà vạt và nút cổ áo, chuẩn bị danh sách khách mời trên ghế sô pha. Trong khi viết anh lại nhớ đến người đó. Anh giơ tay cởi khuy cổ áo thêm một chút, lấy ra một tấm thiệp mời, định khi Quý Thính về sẽ đưa cho cô nhìn cô trực tiếp viết.
Lúc này dì bảo mẫu đẩy xe nôi của Đàm Gia Thạc ra ngoài, đặt ở bên cạnh anh nói: “Vũ Trình, cháu trông Gia Thạc nhé, dì đi mua ít hành lá.”
Đàm Vũ Trình nhìn con trai đang nắm lấy chăn bông nhỏ chơi đùa, anh khẽ gật đầu.
Gia Thạc đá vào bắp chân, kêu i a, trong khi kéo chăn bông còn vặn vẹo cơ thể, Đàm Vũ Trình xắn ống tay áo lên, ngồi trên tay vịn nhìn chằm chằm con.
Dì bảo mẫu nhanh chóng xách túi đi ra ngoài.
Khuôn mặt của con trai rất giống Quý Thính. Anh chạm nhẹ vào mũi con trai. Đàm Gia Thạc nhăn mũi, đạp một cái nữa, đẩy cái đầu nhỏ của mình đến thành xe, lúc đụng vào còn cười vui vẻ. Đàm Vũ Trình nắm lấy đôi chân nhỏ bé của con, kéo nhẹ xuống để ngăn cậu bé tiếp tục nhích lên. Chiếc xe nôi đủ rộng nhưng không đủ lớn để cậu bé nghịch. Sau đó anh cầm máy tính bảng lên xem qua danh sách khách mời.
Đúng lúc này, Quý Thính nhờ anh trên WeChat xem ảnh đầy tháng của con trai tải lên lưu trữ đám mây đã thành công hay chưa. Đàm Vũ Trình nói với cô đã xong rồi. Sau đó anh bấm vào lưu trữ đám mây, phía trên hiển thị đã tải thành công. Anh định thoát ra nhưng vô tình nhìn thấy một thư mục. Thư mục tên 0503. Thư mục này ở vị trí không dễ thấy trong hàng đống tài liệu, nhưng những con số thì khá quen thuộc với anh.
Anh bấm mở, giao diện chuyển tới một trang, gần như toàn bộ đều là ảnh của anh.
Cách đây vài năm, ở trường đại học, còn có hồi cấp ba. Hầu hết các bức ảnh chụp hồi cấp ba đều được chụp khi anh chơi bóng rổ và đi lấy nước, cũng có ảnh ở quán Internet và tại cửa hàng tiện lợi ở ngõ Nam An. Những bức ảnh này đều từng xuất hiện trên các diễn đàn hoặc được Long Không và những người khác đăng tải trong vòng bạn bè của họ. Ngoài ra còn có những bức ảnh Long Không gửi trong nhóm. Mà những bức ảnh này anh thậm chí còn không lưu nhiều, một số cái có lưu nhưng rồi cũng xóa đi. Nhưng cô đã lưu lại tất cả. Nếu như chỉ có mấy bức ảnh chụp thời đại học có lẽ anh sẽ không nghĩ gì nhiều về nó, dù sao anh cũng lưu rất nhiều ảnh của cô, nhưng ở đây còn có nhiều bức ảnh thời cấp 3. Đàm Vũ Trình bị kinh ngạc, tim đập cực nhanh, mấy lời nói ấy chợt nhảy ra trong tâm trí.
“Em sẽ thích anh chứ?”
“Em đã từng thích ai chưa?” 
“Có.”
“Vậy để anh hỏi một cách khác. Khi chúng ta kết hôn, em có mời anh ta đến không?”
“Sẽ đến.”
“Anh có bao giờ nghĩ rằng, người đó thật sự là anh không?”
Chiếc ghế trống trong đám cưới hóa ra không phải là không có dấu vết mà hóa ra người đó chính là anh.
Ngón tay của anh bị Đàm Gia Thạc nắm lấy, Đàm Vũ Trình chợt tỉnh táo lại, nhìn con trai trên chiếc nôi nhỏ. Sau khi Đàm Gia Thạc nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của anh liền muốn nắm lấy cổ tay anh, Đàm Vũ Trình đặt máy tính bảng xuống, cởi đồng hồ đang đeo trên tay để không va vào con trai. Anh giữ nguyên tư thế này, giọng khàn khàn trầm thấp nói: “Con trai, mẹ con đã yêu bố từ khi còn niên thiếu.”
Trong hai năm qua, anh luôn canh cánh trong lòng chuyện người mà cô thích. Mà anh chính là người đó, người trước đây cô đã yêu.
Đàm Gia Thạc chớp mắt, nhìn người bố đẹp trai trước mặt.
Tách một cái, cánh cửa mở ra.
Tiếng Quý Thính trả lời điện thoại vang lên. Đàm Vũ Trình đứng dậy, rút tay ra khỏi tay con trai ngước mắt lên thấy Quý Thính đã cúp điện thoại. Ánh mắt anh nhìn cô qua ngăn tủ rất sâu, nhìn cô không hề chớp mắt. Quý Thính dừng một chút hỏi: “Dì bảo mẫu đâu rồi anh?”
Đàm Vũ Trình thấp giọng nói: “Đi mua đồ.”
Quý Thính gật đầu, đi về phía anh. Cô hơi nóng nên buộc lại tóc, đi tới bên cạnh anh nhìn con trai, lấy chăn bông nhỏ ra khỏi tay Đàm Gia Thạc. 
Đàm Vũ Trình đặt tay lên chiếc nôi nhỏ, cùng cô nhìn con một lúc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cô. Quý Thính nhận thấy điều đó, ngước mắt lên nhìn anh. Đàm Vũ Trình nắm lấy bàn tay vẫn đang buộc tóc của cô, kéo vào trong ngực anh. Quý Thính giơ tay ôm lấy cổ anh: “Sao vậy?”
Đàm Vũ Trình đỡ cô tựa vào tay vịn của ghế sô pha, vùi đầu vào hõm cổ cô. Giọng nói trầm thấp.
“0503”
Quý Thính dựa vào tay vịn ghế kinh ngạc một chút, tim đập có chút nhanh, cô kịp phản ứng là hôm nay đã nói anh xem ảnh được tải lên trên lưu trữ đám mây, trước đây đều giấu đi nhưng lần này cô quên mất chuyện đó. Cô im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã thấy rồi à?”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng.
Nhịp tim của Quý Thính dần dần tăng tốc, nhưng sau khi tất cả cảm xúc lắng xuống, anh cuối cùng đã biết.
Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Người em thích vẫn luôn là anh đúng không?”
Quý Thính ôm chặt lấy cổ anh, ừ một tiếng.
“Tại sao em không nói điều đó?” anh hỏi.
Quý Thính ngẩng đầu hỏi: “Anh có yêu em không?”
“Rất yêu.”
“Đúng vậy, anh rất yêu em, cho nên em mới không muốn cưỡng ép anh.” Quý Thính nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu em nghĩ cứ chôn giấu đi, nhưng về sau lại không dám. Anh đã yêu em nhiều như vậy, em không muốn lôi chuyện mình đã phải lòng anh bao năm ra, em hy vọng tình cảm của chúng ta là bình đẳng.”
Đàm Vũ Trình vùi sâu vào cổ cô, giọng nói rất trầm.
“Quý Thính, anh rất yêu, rất yêu em.”
Quý Thính dịu dàng trả lời: “Em cũng vậy.”
Rất yêu, rất yêu anh, Đàm Vũ Trình.
HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.