Đông Tuyết

Chương 2:




Sau hơn một tháng tu dưỡng, Cố Minh giờ đã có thể bước xuống đất đi lại.
Nơi đây yên tĩnh u thâm*, rất thích hợp để dưỡng thương. Trong vài ngày ngắn ngủi cùng Đông Tuyết nói chuyện phiếm, y đã đã biết nguyên nhân hắn đi lạc vào núi Vọng Quân hẻo lánh ít người lui tới này.
*u thâm: tĩnh mịch, sâu tối
Nơi ở của Đông Tuyết ở lưng chừng sau núi, xung quanh toàn là rừng trúc, đường đi trong rừng rắc rối phức tạp, nếu không có người dẫn đường, trừ phi có võ công cao cường, người bình thường thật sự không thể tới gần được đến ngôi nhà nửa phần, thật sự tuyệt diệu.
Nhưng so với nơi này thì điều khiến Cố Minh càng hứng thú hơn chính là Đông Tuyết.
Cả hai ở chung với nhau một tháng, dường như đã đạt đến mức độ lặng lẽ ngầm hiểu nhau. Hai người bọn họ đều không phải người chủ động, lúc hắn không thể xuống giường thì Đông Tuyết sẽ mỗi ngày chăm sóc hắn. Hắn nằm trên giường dưỡng thương, Đông Tuyết cũng ở bên cạnh thắp nến đọc sách.
Đông Tuyết chưa bao giờ hỏi vết thương trên người hắn đến từ đâu, hắn cũng chưa từng đề cập tới việc tại sao Đông Tuyết phải sống ẩn dật ở nơi thanh u* này.
*thanh u: đẹp và tĩnh mịch
Đến cùng hai người họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không sớm thì muộn cũng phải từ biệt, nhưng hắn lại cảm nhận được một tia ấm áp đã lâu không gặp ở chỗ Đông Tuyết.
Toàn bộ ngôi nhà không lớn lắm, ngoại trừ gian phong dưỡng thương của Cố Minh thì chính là phòng của Đông Tuyết ở bên cạnh và nhà kho.
Cố Minh ngồi trong sân, Đông Tuyết trước mặt đang rót trà cho hắn. Chỉ thấy động tác của người nọ như nước chảy mây trôi, dáng vẻ càng thêm tao nhã.
Cố Minh nâng chén trà lên rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà tràn ngập trong khoang họng, “Trà ngon.”
Đông Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, “Chỉ là trà thô thôi.”
“Trà từ tay mỹ nhân đương nhiên rất thơm rồi.” Cố Minh cười trêu ghẹo, nhìn thấy nam nhân vẫn thanh nhã giống như một khối ngọc bích vô tình vô dục, trong lòng hắn vẫn có chút hương vị khó giải thích được.
Chỉ là dưới mái tóc đen che phủ, hắn không chú ý đến vành tai đã hơi ửng đỏ của Đông Tuyết.
Mấy ngày nay quan hệ của hắn với Đông Tuyết chính là như thế, hắn luôn nói Đông Tuyết nghe, có lúc hắn thích trêu chọc Đông Tuyết, người nọ cũng chỉ cười oán trách vài câu.
Hai người trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng Cố Minh nhìn dáng vẻ tao nhã xuất trần kia, trong lòng luôn cảm giác tuy người này ở trước mắt lại xa tận chân trời.
Cứ như trăng trong nước, có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể chạm đến được.
Mỗi tối, người nọ đều ngồi dưới mái hiên trong sân, có khi tĩnh tọa, có khi một mình ngồi uống rượu ngắm trăng… Ánh trăng chiếu rọi như xua đi cái lạnh lẽo cùng bi thương ở nơi này.
Đông Tuyết nhìn ánh trăng, Cố Minh nhìn Đông Tuyết.
Gió nhẹ thoảng qua, Cố Minh không biết Đông Tuyết đang suy nghĩ điều gì, nhưng khi nhìn bóng lưng lạnh lẽo cô độc của người nọ, hắn lại dâng lên một chút đau lòng không tên, hắn có thể cảm nhận được bi thương của Đông Tuyết.
Chỉ cần người nọ ngồi bao lâu, hắn sẽ ở bên cạnh bồi bấy lâu. Chỉ là Đông Tuyết chưa từng quay đầu nhìn lại cho nên không biết có người vẫn luôn ở sau lưng bồi y.

Tối nay trời rất đẹp, trăng thanh gió mát.
Cố Minh lặng lẽ bước đến chỗ Đông Tuyết khoác lên vai y một lớp áo, “Trời trở gió rồi, đừng để cảm lạnh.”
Đông Tuyết nhẹ nhàng run lên một chút, hơi kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Cố Minh chỉ kịp nhìn thấy được nỗi ưu thương ẩn hiện hơi đáy mắt y.
“Đêm nay trăng thật đẹp, không nên bỏ lỡ.” Cố Minh tùy tiện đưa ra một lý do.
Đông Tuyết không vừa ý nhìn hắn, nhíu mày lo lắng nói: “Vết thương của ngươi còn chưa lành.”
“Không sao, người luyện võ thân thể đều rất khỏe mạnh…”
“Không được, ngươi đợi một chút.” Đông Tuyết cắt ngang lời hắn rồi đứng dậy đi về phòng.
“Hả?”
Cố Minh nhìn bóng lưng của y mà không hiểu chăng sao, cũng không biết y định làm gì.
Đợi thêm một lát, Cố Minh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, tiếp đó là một chén trà bốc khói nghi ngút được nhét vào tay hắn, nóng hổi.
Cố Minh sững sờ nhìn chén trà trong tay, trái tim như bị cho vào nước sôi, đập thình thịch, bùm bùm bốc hơi.
Thật sự nóng đến mức hắn suýt rơi nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.