Đông Tuyết

Chương 14:




Cố Minh nhanh chóng lướt qua rừng trúc, dừng lại trước một vài thi thể ăn mặc trông rất quen mắt.
Không thấy bóng dáng quen thuộc, Cố Minh nhíu mày càng chặt.
Từ tình trạng hiện trường thảm thiết cho thấy, hẳn là Huyết Các cùng một phe khác đã xảy ra ẩu đả ở chỗ này, cuối cùng lưỡng bại câu thương, thương vong nặng nề.
Nhưng xét từ cách ăn mặc của những thi thể ở đây thì bọn chúng đều là những thủ hạ bình thường. Hành tung của hắn cũng chưa bị bại lộ, vậy Huyết Các tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Theo lý thuyết, ngoại trừ những người đi săn thú ở chân núi thỉnh thoảng vào bên trong, bình thường ít ai đặt chân lên núi Vọng Quân.
Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Cố Minh đang định nhấc chân tiếp tục đi về phía trước thì nghe thấy hơi thở yếu ớt truyền đến từ cánh rừng cách đó không xa.
Cố Minh đi theo âm thanh tìm kiếm nhưng vẫn là chậm một bước, người nọ vừa mới tắt thở.
Có điều, xem xét y phục của người nọ, gã hẳn là người có lẽ ra phải là người có địa vị ở phe bên kia, Cố Minh mới chuyển tầm mắt từ mặt sang vết thương trên cơ thể gã.
Hử?
Cố Minh tiến lên, lấy đi khối lệnh bài gã đang nắm chặt trong tay.
Hắn dùng tay lau sạch vết máu trên đó thì thấy trên lệnh bài chỉ có một chữ “Bạch”.
Bạch? Cố Minh trầm tư trong chốc lát, trên giang hồ thật sự không có môn phái nào liên quan đến chữ này.
Hiện tại xem ra bên này hẳn là chịu ủy thác từ người khác.
Vậy bọn chúng có mục đích gì?
Cố Minh tcàng ngày càng có nhiều nghi ngờ trong lòng nhưng lại không có chút manh mối nào. Có điều, việc cấp bách nhất là phải tìm ra Đông Tuyết trước.
Cố Minh đã tìm kiếm nhiều nơi nhưng đều không thấy bóng dáng Đông Tuyết ở đâu. Nhớ tới những gì Đông Tuyết nói trước khi đi, Cố Minh liền đi thẳng đến sau núi.
Phía sau núi có một thác nước đổ thẳng xuống chân núi, dòng nước to lớn đập vào núi đá tạo ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Cố Minh liếc nhìn một lát đã thấy người đang múa kiếm bên thác nước, nỗi lo lắng cuối cùng cũng coi như vơi đi.
Tìm được người rồi thì Cố Minh cũng không sốt ruột nữa, hắn tùy tiện tìm một chỗ bên bờ sông rồi ngồi xếp bằng xuống.
Tiếng nước lớn đến nỗi Đông Tuyết không chú ý tới cách đó không xa đã có thêm một người.
Cố Minh nhìn chăm chú vào người trước mắt, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác bình yên chưa từng có.
Đông Tuyết sau khi hoàn thành xong chiêu cuối cùng thì thu hồi kiếm, hít một hơi thật sâu.
“Thân thủ khá lắm!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.
Đông Tuyết thần sắc ác liệt đột ngột quay đầu lại nhìn, nhưng khi thấy người đó là Cố Minh thì gương mặt y dần trở nên ôn hòa.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Thấy huynh lâu vậy chưa trở về nên có chút lo lắng…”
“Ta lớn như vậy còn có thể biến mất được hay sao?” Đông Tuyết nhếch lên khóe miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Vậy thì để ta nói thật, ta nhớ huynh, lý do này được không?” Cố Minh đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, trêu đùa nói khiến cho người ta không phân biệt được thật giả.
“Không đứng đắn…”
Đông Tuyết chậm rãi đến đứng trước mặt Cố Minh, nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng góc cạnh rõ ràng của người kia, y chậm rãi nói: “Công lực của ngươi khôi phục thế nào rồi?”
Cố Minh cau mày, có chút đoán được ý tứ của Đông Tuyết, “Hơn tám phần…”
Không phải muốn đuổi hắn đi chứ? Cố Minh lặng lẽ nắm chặt quyền ở sau lưng, nhất thời cảm thấy có chút bất an.
“Như vậy thì hai chúng ta tỷ thí một trận đi?”
Tỷ thí?
“Có thể…” Cố Minh nhíu mày, khi Đông Tuyết không chú ý tới hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đã lâu ta không tỷ thí với người khác, ngươi muốn dùng cái gì?” Trong mắt Đông Tuyết hiện lên vẻ hoài niệm, y đưa kiếm và vỏ kiếm trong tay cho Cố Minh chọn.
Cố Minh nhìn theo nhưng đi sang một hướng khác, từ từ nhặt một thanh gỗ lên.
Dưới cái nhìn của Đông Tuyết, Cố Minh mỉm cười nói: “Ta không bao giờ nhắm kiếm vào người quan trọng với ta.”
Đông Tuyết nghe vậy thì tay cầm kiếm không tự giác nắm thật chặt, ánh mắt y có chút mờ mịt, người quan trọng sao?
“Đến đây đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.