Đồng Tiền Kham Thế

Chương 61: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) – 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
93jpg
Không có màn sương mù dày đặc trắng xóa kia, những thứ vốn bị sương che phủ liền hiện ra.
Huyền Mẫn đánh giá con đường và cỏ cây nửa khô nửa không ở hai bên, “Từng có người đến rồi lại rời đi.”
Tiết Nhàn hừ mũi một tiếng xem như trả lời.
Mắc mệt, ai mà chả biết!
Nhưng mà…… Từng có người đến?
“Có người bình thường nào đang yên đang lành lại đến cái nơi này chứ? Tới tìm chết hả?” Thạch Đầu Trương nghe Huyền Mẫn nói vậy, liền có chút khó hiểu. Song vừa dứt lời hắn lại phát hiện một trọng điểm khác, “Khoan đã, từng đến rồi lại rời đi? Sống sót rời đi?”
Có thể đi vào nơi như thế này tuyệt đối sẽ không phải ngẫu nhiên, kẻ có thể không bị sương mù ảnh hưởng mà vẫn sống sót đi ra cũng chắc chắn không thể là người bình thường.
“Chẳng lẽ còn có một nhóm người khác cũng đang tìm kẻ kia?” Thạch Đầu Trương “Chậc chậc” hai tiếng, “Lai lịch có vẻ còn không đơn giản, tên kia rốt cuộc gây họa cho mấy nhà rồi? Thế nhưng đi vào rồi lại đi ra, cho thấy hoặc là đã trả nợ xong, hoặc là trực tiếp đem người mang về tính sổ, cũng có thể là người muốn tìm căn bản không ở đây……”
Hắn không phải kẻ ngốc, lại thích lải nhải, chỉ sau một chốc, một miệng bằng bốn miệng, cũng đã nói hết những suy nghĩ của người khác.
Vì thế Tiết Nhàn liền nhìn về phía Lục Nhập Thất.
Nhập Thất tưởng y muốn hỏi mình tính có chuẩn không hoặc là bảo mình tính biến hóa trong đó, không ngờ cậu ta đang định mở miệng, Tiết Nhàn lại quay đầu đi.
Liền thấy y nâng tay quơ gió một cái, tựa vào trên ghế như đại gia, mà bánh xe thì đã theo con đường đó lăn vào chỗ sâu trong khe núi. Chỉ trong chớp mắt, đã đi được hơn bốn năm trượng.
Thanh âm của y cũng theo đó mà cách xa một chút, kéo dài giọng điệu lười biếng, truyền vào trong tai mọi người: “Vậy trước tiên cứ đi đến chỗ này đã, cứ cho đúng là có một nhóm người từng đến rồi lại rời đi, tổng cộng một người hai cái chân, dù có cưỡi ngựa thì cũng chỉ nhiều thêm hai cái chân nữa, có thể đi nhanh được cỡ nào chứ, ta ngủ một giấc rồi đuổi theo cũng vẫn kịp.”
Mọi người: “…….”
Luôn có một vài đứa lên được trời thì thích đi kích thích kẻ chỉ có thể chạy trên đất như vậy đấy.
Tiết Nhàn một mình phi nhanh như điện chớp đi ở đằng trước, con đường này ngoại trừ cỏ dại hai bên hơi nhiều một chút thì cũng không có gì ngăn trở, có lẽ tầng sương mù kia chính là lớp màn chắn lớn nhất. Vì thế chẳng mấy chốc y đã dừng ở trước tiểu trúc lâu ba tầng tại trung tâm khe núi.
Y là kiểu tính cách vạn sự không thích nhờ cậy người khác, chung quy người có năng lực hỗ trợ y vốn đã ít lại càng ít. Như Huyền Mẫn đối với y đã là ngoại lệ duy nhất, nhưng Huyền Mẫn dù sao cũng là phàm nhân, mà xâu tiền đồng bảo bối kia còn đang nằm trong tay y, vậy nên y đương nhiên sẽ đánh trận đầu.
Suy nghĩ ban đầu của y vốn là đến trung tâm khe núi này trước để tra xét ngọn ngành, tốt nhất là lật hết một lần những chỗ có thể lật, nếu gặp phải cơ quan hoặc trở ngại gì thì có thể thuận tay giải quyết luôn, trừ bỏ hậu hoạn về sau. Thứ hai là nếu kẻ muốn tìm thật sự không có ở đây, vậy cũng giảm bớt được thời gian đi lại của đám phàm nhân hai chân kia.
Tóm lại, tư thái rất tiêu sái, khí thế rất bức người. Thế nhưng…….
Cái căn trúc lâu vứt đi này lại mịa nó có ba tầng, cầu thang mỗi tầng còn rẽ tới rẽ lui, phiến trúc lại mỏng, chỗ này còn nối liền với chỗ kia, chỉ vừa phát động toàn thân……
Kể ra nhiều khuyết điểm như vậy chỉ là bởi……. Người nào đó nương sức gió đưa mình đến phía trước trúc lâu, lại vô cùng ung dung nâng đáy xe lăn lên tầng hai, có thể nói là nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.
Y đang định tiếp tục khí thế như vậy mà công khai vào trong xét nhà, kết quả lại phát hiện cái cửa chết tiệt của trúc lâu này quá chật, mà cái xe y ngồi lại có hơi rộng, muốn đi vào thì phải làm nổ cửa trước, nhưng nếu cái cửa này mà nổ, toàn bộ trúc lâu phỏng chừng cũng sụp luôn, chạm không được mà đi cũng không ra……
Tóm lại, cái cửa đáng ghét này chọc y tức tối, đúng là khiêu khích trắng trợn.
Vì thế, khi Thạch Đầu Trương, Lục Nhập Thất và Huyền Mẫn đi đến phía trước tiểu lâu, liền thấy cảnh Tiết Nhàn mặt vô cảm chống đầu ngồi ở bên cạnh cánh cửa tầng hai.
“Sao vậy? Người quả thật không ở đây sao?” Thạch Đầu Trương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, không giống như là cao hứng, liền theo bản năng hỏi một câu.
Tiết Nhàn dùng ánh mắt lạnh te liếc hắn một cái, khiến Thạch Đầu Trương cả kinh tưởng rằng mình nói sai cái gì, yên lặng bịt miệng lại.
“Y còn chưa lục tìm……” Lục Nhập Thất còn không sợ chết mà nói một câu.
“Vì sao?” Thạch Đầu Trương ồm ồm nói.
Lục Nhập Thất đang định mở miệng, đã thấy Huyền Mẫn ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn tổ tông kia, nhấc chân đi lên cầu thang trúc lâu.
Hai người cũng không nhiều lời nữa, vội vàng đi theo.
Huyền Mẫn không hỏi vì sao Tiết Nhàn ngồi bất động, mà ung dung đi quanh một vòng trong căn phòng nhỏ nối giữa tầng hai và tầng ba, men theo chiếc cầu thang tinh xảo lên tầng ba. Đám Thạch Đầu Trương không tiện khoanh tay đứng nhìn chờ ở đó, cũng không tiện làm chướng mắt Tiết Nhàn, liền theo hắn lên lên xuống xuống, chẳng mấy chốc đã lật tung toàn bộ trúc lâu.
Nhưng mà, chẳng thu hoạch được gì.
Đừng nói là bóng người, Giang Thế Ninh không ở đây, ngay cả bóng quỷ cũng chẳng có.
Tiết Nhàn mặt không đổi nhìn bọn bọn tới tới lui lui trước mặt mình, vô cùng tức tối.
“Đúng là không có.” Thạch Đầu Trương nói thầm một câu.
Lục Nhập Thất lại nói hết sức chắc chắn: “Ở đây.”
Thời điểm cậu ta nói lời này, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng thứ gì đó khẽ đập vào cành lá, mọi người nghe được thì đều khựng lại.
“Chẳng lẽ là trốn trong rừng, nhân cơ hội chạy mất?” Thạch Đầu Trương dáo dác nhìn quanh chỗ sâu trong rừng.
Không có sương mù che chắn, cánh rừng này vừa nhìn liền thấy được hết, thanh âm cũng rõ ràng có thể xác định được phương hướng. Mọi người nhìn về chỗ đó một lát, liền thấy ở đó đột nhiên có một con quạ lông đen bay ra.
Lục Nhập Thất bỗng nói: “Có lẽ nhóm người lúc trước cũng có cùng suy nghĩ với ông.”
Thạch Đầu Trương sửng sốt: “Ý ngươi là những người đó cũng giống chúng ta, lục tìm một lần nhưng không thu hoạch được gì, bỗng nghe thấy trong rừng có thanh âm, cho nên……. Cái này quả đúng là có khả năng.”
“Ngươi nói thế…… nghe như thể con chim kia là thành tinh, cố ý dẫn người đi vậy.” Thạch Đầu Trương là kẻ nhát gan, song điều đó cũng khiến hắn đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần nghe được một chuyện, liền có thể suy ra cả đống điều giống như nhổ củ cải khỏi đất, “Ui —— Không chừng là thật ấy chứ, ngươi nghĩ mà xem, lúc trước sương mù dày như vậy mà nó có thể ở trong khu rừng này được, chẳng lẽ màn sương kia không có độc? Có khả năng sao? Không có khả năng, cho nên chỉ có thể là con chim kia có vấn đề.”
Lục Nhập Thất chẳng buồn phản ứng, cũng không đáp lại lời lảm nhảm của hắn, chỉ lạnh nhạt lặp lại lời lúc trước: “Dù sao người muốn tìm vẫn còn ở nơi này.”
“Làm sao ngươi biết?” Thạch Đầu Trương quay đầu quét mắt, “Ngươi lại tính một lần nữa à? Tính lúc nào thế, sao ta không phát hiện?”
Lục Nhập Thất chịu không nổi thanh âm ong ong không dứt của hắn, xoa tai nói: “Không tính, trực giác.”
Nếu người ngoài nói là “Trực giác”, Tiết Nhàn có lẽ sẽ cho kẻ đó cút sang một bên, thế nhưng Lục Nhập Thất thì có chút bất đồng. Trực giác theo như lời người có thể chất mang linh, có khả năng sẽ không đơn giản.
Tiết Nhàn liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Vậy ngươi lại dùng trực giác một chút, nếu kẻ kia ở đây, vậy sẽ là ở phòng nào?”
Lục Nhập Thất: “…….”
Trực giác mà nói đến là đến được hả? Luôn có những kẻ ỷ người khác không dám đánh mình thì liền trắng trợn không phân rõ phải trái như vậy đấy.
Nhập Thất bất đắc dĩ cố không trợn trắng mắt, đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nâng tay chỉ: “Nơi này.”
Nơi cậu ta chỉ không phải đâu khác, mà chính là gian phòng ngay cạnh Tiết Nhàn.
Hay quá đi, lại kẹt ngoài cửa rồi.
“Gian phòng này có tổng cộng một cái bàn, hai cái ghế, với một cái tủ gỗ, không dối gạt ngươi, ngay cả ngăn kéo tủ ta cũng xem rồi, chẳng có ai hết!” Thạch Đầu Trương tức giận nói.
“Gian ở bên trong.” Lục Nhập Thất nói.
Thiết kế của trúc lâu này rất khác biệt, có thể nhìn ra người ban đầu ở đây là một người rất chú trọng. Tầng một của trúc lâu này chỉ có nửa bên có phòng ở, nửa bên còn lại là bình đài (sân trời)dựng bằng trúc, bình đài và căn phòng ở tầng một hợp thành một mặt phẳng đủ lớn, trên mặt phẳng là tầng hai mà bọn họ đang ở.
Song căn phòng ở tầng một từ ngoài nhìn vào thì không có cửa, theo cầu thang đi lên bình đài ở tầng hai, từ căn phòng bên cạnh Tiết Nhàn đi vào, sau đó đi xuống từ cầu thang trong phòng.
“Gian ở bên trong” mà Lục Nhập Thất nói chính là gian ở tầng một.
Thạch Đầu Trương vẫn tức tối nói: “Gian bên trong không phải cũng đã tìm rồi sao? Chỉ có một giá sách, cộng thêm một cái bàn sách. Ta chỉ thiếu không lật từng trang sách ra xem trong đó có giấu người hay không thôi.”
Ngón tay Tiết Nhàn lại gõ gõ lên tay vịn, “Vậy thì lật từng trang sách ra xem trong đó có giấu người hay không đi.”
Thạch Đầu Trương: “…….”
Người trẻ tuổi thời nay, sao cứ thích nói đùa thế nhỉ, lại còn chẳng đánh chẳng mắng được.
Hắn vô thanh lầu bầu, cùng Lục Nhập Thất đi vào phòng, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn.
Nếu như không biết chân thân của Tiết Nhàn, Thạch Đầu Trương còn có thể gọi y một câu “Tiết tiểu huynh đệ”, nhưng mà Tiết Nhàn là rồng đấy, ai dám cả gan xưng huynh gọi đệ? Gọi tổ gia gia cũng không quá phận, nhưng nếu mà gọi tổ gia gia thật thì lại có hơi quái dị. Giang Thế Ninh cũng gọi là tổ tông, nhưng mà cái từ “Tổ tông” này, luôn có chút ý tứ gì đó, nếu kêu không đủ thành thục thì nhất định sẽ bị Tiết Nhàn đánh cho. Vì thế Thạch Đầu Trương mấy lần muốn gọi Tiết Nhàn, nhưng đều vì vấn đề xưng hô mà từ bỏ.
Hắn muốn hỏi Tiết Nhàn sao không tiến vào, cuối cùng vẫn chuyển hướng sang Huyền Mẫn, nói: “Đại sư, sao ngươi cũng không vào?”
Chỉ có hắn và Lục Nhập Thất đi xuống thì vẫn có hơi đáng sợ, dù sao Lục Nhập Thất đã khẳng định nơi này còn giấu người mà.
Huyền Mẫn nhàn nhạt đáp: “Đến đây.”
Liền thấy hắn đứng ở trước mặt Tiết Nhàn, đáp xong câu kia, liền buông mắt nhìn Tiết Nhàn đang ngồi không, rồi sau đó yên lặng vô thanh khom người bế Tiết Nhàn lên.
Tiết Nhàn: “……Ngươi làm cái gì thế hả?!”
Đã quen bản thân mình nhanh như điện chớp, tự dưng lại trở về với chuỗi ngày bị người bế đến bế đi, Tiết Nhàn phun cả ngụm máu.
“Đừng động.” Huyền Mãn buông một câu mằn mặn, nhấc chân đi vào phòng.
Thạch Đầu Trương trợn mắt nhìn: “Sao……”
Huyền Mẫn không trả lời, Lục Nhập Thất ở một bên lại bồi thêm một câu: “Ghế vướng ngoài cửa không vào được đấy mà.”
Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng, đang định đe dọa hai tên kẻ xướng người họa xem náo nhiệt kia, kết quả còn chưa mở miệng liền phát hiện điều bất ổn —— Người Huyền Mẫn vô cùng nóng, còn nóng hơn cả đêm hôm qua, thế nhưng bàn tay hắn vẫn mát lạnh như ngày thường, hơn nữa thân thể hắn đã nóng thành như vậy, thế mà hắn chẳng đổ chút mồ hôi nào.
Nhiệt độ cơ thể bất bình thường như vậy, hiển nhiên là nhờ phúc từ long tiên của Tiết Nhàn. Bởi vậy Tiết Nhàn chột dạ, lập tức ngoan ngoãn một chút. Nhưng nếu chịu ảnh hưởng của long tiên, thì sao so với đêm qua lại khác biệt lớn như thế? Nếu không phải được Huyền Mẫn bế, Tiết Nhàn căn bản không nhìn ra bất cứ khác thường nào.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng, đó là Huyền Mẫn tự mình dùng biện pháp nào đó để ngăn chặn, thu toàn bộ ảnh hưởng vào trong thân thể, vậy nên người ngoài mới chẳng mảy may phát hiện gì.
Thảo nào cả ngày nay ngữ khí của hắn cứ là lạ, đừng bảo là mặn, Tiết Nhàn nhủ thầm nếu mình bị khó chịu như vậy, y có thể dùng muối chôn sống toàn bộ kẻ nào dám trêu chọc mình.
Tiết Nhàn thành thật ngoan ngoãn để Huyền Mẫn bế men theo cầu thang đi xuống tầng một.
Đúng như Thạch Đầu Trương nói, căn phòng này bài trí rất đơn giản, chỉ có sách và bàn, ngay cả ghế dựa cũng không có.
Huyền Mẫn vừa vào phòng liền đặt Tiết Nhàn lên trên bàn, rồi phất tay áo đi.
Đèn dầu trên bàn sáng trưng, là do đám Thạch Đầu Trương thắp lúc mới vào. Ánh lửa vàng nhạt chiếu rọi căn phòng không lớn, thực sự nhìn không ra chỗ nào có thể giấu người.
Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất đương nhiên sẽ không thực sự đi lật từng quyển sách, bọn họ trực tiếp bỏ qua giá sách đã kiểm tra, sờ soạng men theo khe tường bằng trúc, muốn xem xem có cơ quan hoặc phòng tối hay không.
Huyền Mẫn thì ngược lại, thời điểm đang xem xét giá sách một lần nữa, hắn thuận tay rút một quyển sách ra lật xem, song vừa lật, ngón tay hắn liền dừng lại.
Bởi vì trong quyển sách mà hắn tiện tay lật này, có lời ghi chú của người viết, nội dung thì không bàn đến, trọng điểm là ở chữ viết.
Chữ viết kia mạnh mẽ hữu lực, nét bút ở vài chữ có đặc điểm riêng biệt, ít có ai bắt chước được, thế nhưng Huyền Mẫn chỉ nhìn một cái liền biết lực độ cong uốn ở mỗi nơi.
Bởi vì, chữ này là chính hắn viết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.