Đồng Tiền Kham Thế

Chương 59: Cốt trung ti (Tơ trong xương) – 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
77jpg
Hỏi xong lời này, Thạch Đầu Trương liền có chút hối hận, bởi vì hắn cảm thấy được động tác của Huyền Mẫn chợt ngừng, mày nhíu chặt lại.
Thạch Đầu Trương: “……..” Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà, thật sự không cần ngẫm nghĩ cẩn thận như vậy đâu đại sư……..
Hắn yên lặng quay đầu, liếc nhau với Giang Thế Ninh đang rúc ở bên cạnh bếp lò xem lửa, dùng khẩu hình hỏi: Làm sao bây giờ, ta hoảng quá.
Giang Thế Ninh nhún vai: Tự chuốc lấy.
Khi Thạch Đầu Trương quay đầu lại, Huyền Mẫn đã thu tay, đang nhíu mi nhìn keo da heo trong nồi, bộ dáng như có đăm chiêu. Nói thực ra, một thân tăng y nhìn qua không dính nửa hạt bụi của hắn, thật sự không hợp với khí yên hỏa của bếp lò, hắn đứng bên cạnh bếp, ngay cả lửa cũng sợ hãi mà nhỏ đi một ít.
Thạch Đầu Trương nghĩ không ra Huyền Mẫn rốt cuộc đang đăm chiêu cái gì, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, thì hẳn không phải chuyện làm người ta vui vẻ gì lắm. Vậy nên hắn cũng không dám mở miệng quấy rầy, uyển chuyển mời tôn đại thần này ra ngoài, chỉ đành cùng Giang Thế Ninh mắt to trừng mắt nhỏ mà chờ.
May mà Huyền Mẫn mặc dù có lúc không hiểu nhân tình, nhưng so với cái kiểu cố ý tìm thú vui như Tiết Nhàn thì vẫn tốt hơn nhiều. Keo da heo trong nồi bị nấu phát ra tiếng ùng ục, kéo hồn Huyền Mẫn trở lại. Hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ liếc nhìn bếp lò, nói: “Cho lửa mạnh hơn một chút.”
Nói xong thì cũng không nhìn Thạch Đầu Trương và Giang Thế Ninh, mà cất bước ra khỏi nhà bếp.
Vạt dưới của tăng bào tuyết trắng đảo qua mép cửa, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thạch Đầu Trương thở dài một hơi: “Nghẹn chết ta, lớn tuổi rồi, quả nhiên không chịu nổi kinh hách, tim ta đập nhanh quá là nhanh……”
Giang Thế Ninh lén bình ổn hô hấp, không nói tiếng nào, thêm rơm vào bếp lò.
“Nhưng mà đại sư cũng lợi hại thật nha, sao cái gì cũng biết vậy nhỉ?” Thạch Đầu Trương nhớ tới điểm ấy, vẫn lấy làm lạ, “Tỷ như cái này ——”
Hắn bĩu môi với keo da heo trong nồi, “Loại mặt nạ này, vùng ta chẳng ai biết đến. Ta là nhờ có một lần được một đại lão gia mang đến vùng Lương Châu nên mới có duyên biết được, bên đó gần quan ải, nhiều người nhiều việc, có vài người vì bảo mệnh, nên phải học loại công phu này. Ngay cả mấy thứ này, không có chút tuổi tác và kinh nghiệm từng trải thì đều không tích cóp được. Ý ta không phải……. Đại sư này tuổi còn trẻ, dù năng lực lớn, nhưng ở tuổi ấy, những nơi từng đặt chân và những người từng gặp gỡ dù sao cũng hữu hạn, những thứ hắn biết là tích cóp như thế nào?”
Kỳ thực đừng nói Thạch Đầu Trương, Giang Thế Ninh có đôi khi cũng sẽ cảm khái như vậy, luôn cảm thấy kiến thức và sự trầm ổn mà Huyền Mẫn biểu hiện ra ngoài đã vượt xa trình độ mà tuổi tác của hắn nên có…….
Lão nam nhân trung niên Thạch Đầu Trương này lạc thú khác thì không có, nhưng thăm dò sự từng trải của người ta thì lại hứng thú dạt dào, hắn dò xét nhìn trong viện, lại hạ giọng nói: “Ngay cả vị tổ tông họ Tiết kia, gặp phải đại sư này, có đôi khi còn chiếm hạ phong, cũng như hôm nay đấy, ta thấy tổ tông kia hình như đang trốn tránh đại sư. Ngươi ngẫm lại mà xem, một người mới khoảng hai mươi tuổi, mà lại có thể trị được chân long? Chân long đấy, tuổi phải bao lớn chứ!”
Tên lắm mồm này nói lải nhải không ngừng, giống như chim sẻ trụi lông há tám cái mỏ, hắn nói xong, còn thầm thì một câu, “À phải, tổ tông kia bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Thế Ninh xoa xoa cái tai bị hắn xì xồ không ngừng, tức giận nói: “Quỷ cũng chẳng biết.”
Mặc dù Thạch Đầu Trương không rõ vì sao Huyền Mẫn lại biết cách làm loại mặt nạ này, nhưng vẫn nghiêm túc làm theo lời hắn, chỉnh lửa to hơn một chút, rồi đợi đủ một khắc.
Hắn vớt keo ra, bưng cái bát nóng bỏng chạy hồng hộc vào trong viện, “Cạch” một cái đặt bát lên bàn, nắm tai dậm chân, “Xong rồi xong rồi, vật liệu khác đâu?”
Phương Thừa đặt mấy vật liệu linh tinh đã tìm từ trước ở trên bàn, nên băm thì đã băm nhuyễn, nên nghiền lấy nước thì đã nghiền rồi, xếp ngay ngắn vào bát đĩa, như thể đang nấu ăn.
Thạch Đầu Trương cũng không trì hoãn, bắt tay làm việc ngay tại chỗ.
Người khác cũng có chút tò mò với thứ này, nhưng dù sao cũng là việc tỉ mẩn, lại sợ quấy rầy đến Thạch Đầu Trương, cho nên đa phần chỉ đứng không xa không gần, không nghị luận cũng không hỏi nhiều, cứ im lặng không lên tiếng mà nhìn như vậy.
Tiết Nhàn cảm thấy cái này rất thú vị, trước đây không phải y chưa từng nghe nói đến thứ gọi là mặt nạ da người này, nhưng xem người ta tự tay làm ra thì vẫn là lần đầu tiên. Thế nhưng bởi vì việc nào đó không tiện nói rõ, y bao giờ cũng ngồi không lâu ——
Mỗi lần nhìn thấy Huyền Mẫn, y liền lăn xe chạy xa, có đôi khi là đến tiền đường kiếm chuyện với đôi huynh đệ song sinh kia, có đôi khi là đi gây rối đám ăn mày kia. Vậy nên y vừa lúng túng trốn người, vừa hừ lạnh trong lòng: Xem náo nhiệt mà cũng không được an tâm nữa!
Cứ chạy chạy trốn trốn như vậy, quá trình chế tác mặt nạ da người y đương nhiên không xem được trọn vẹn, chờ y lượn quanh một vòng lớn quay về, Thạch Đầu Trương đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ thiếu khuôn mẫu nữa thôi. Nhóc ăn mày kia vẫn nằm trên giường bệnh, nửa bên mặt rất đáng sợ, không tiện chạm vào.
Lúc này, tay nghề sở trường của Thạch Đầu Trương liền phô diễn ra. Hắn nhìn chằm chằm nửa bên mặt nguyên vẹn của nhóc ăn mày hồi lâu, dường như đang nhớ kỹ chi tiết ở mỗi chỗ trên má con bé, rồi sau đó lại nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt bị phá hủy, khoa tay múa chân một phen.
Khi quay ra, hắn đã định liệu được khuôn mẫu phải làm ra sao……
Đây có lẽ là công đoạn hao tâm tốn sức nhất và cũng phí thời gian nhất.
Qua hồi lâu, Thạch Đầu Trương mới cho ra thành phẩm, có điều thành phẩm này khác với tưởng tượng của Tiết Nhàn. Y vốn tưởng phải là một tấm hoàn chỉnh, không ngờ lại tách ra hai tấm, một tấm hơi dày và cong, tấm kia thì mỏng như cánh ve.
“Sao lại là hai tấm?” Tiết Nhàn ngừng xe lăn, hỏi.
Thạch Đầu Trương giải thích: “Loại mặt nạ này, chỉ thích hợp tăng chứ không thích hợp giảm, ví dụ như gầy thì cho mập lên chút, mũi tẹt thì đắp cao lên chút…… Trên mặt nha đầu này rách da thiếu thịt, rất không bằng phẳng, cần phải đắp cho hoàn chỉnh. Cái tấm dày hơn này, là để bù lấp vào những chỗ nó thiếu đi, tấm mỏng hơn, là để đắp nối lên những chỗ đã lấp và phần da còn lại. Tương đương với lấp lại rồi phủ thêm một tầng.”
Tiết Nhàn vừa nghe hắn nói, vừa nhìn hai tấm mặt nạ trong tay hắn, màu sắc tính chất đều được Thạch Đầu Trương dùng đủ cách điêu mài, vừa nhìn vào, quả là giống hệt như da người thật…….
Gượm đã ——
Da người thật………
Tiết Nhàn quay phắt đầu, không nói hai lời đẩy xe đến bên cạnh Huyền Mẫn, kéo tay áo Huyền Mẫn, kéo đến khi hắn nửa cúi người xuống: “Lừa trọc, nhìn cái Thạch Đầu Trương cầm trên tay, với cái mà lần trước ngươi nghĩ đến trong Ôn thôn, có giống nhau hay không? Ngươi bảo trong cảnh tượng lúc thiếu niên mà ngươi nhớ tới, có hai lần cầm mặt nạ da người trong tay, có phải là thứ này không?”
Mặc dù y hỏi, nhưng kỳ thực trong lòng đã có bảy tám phần khẳng định, dù sao một thiếu niên mười mấy tuổi, nhất là thiếu niên có tính tình như Huyền Mẫn, đang yên đang lành sao lại có khả năng lột da người xuống cầm trong tay được? Với cái bệnh dính chút máu cũng chê bẩn của hắn, có khả năng sao?
Thế nhưng mặt nạ da người thì không chắc…….
Y hỏi xong lời này, trong lòng lại vẫn mơ hồ, mà hồi lâu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Huyền Mẫn. Chờ đến khi y giương mắt lên, liền thấy Huyền Mẫn buông mắt nhìn y, thần sắc không nhìn ra là cao hứng hay mất hứng, tương tự dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, song lại có chút bất đồng.
Cụ thể là khác thường chỗ nào, Tiết Nhàn nhất thời cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy bị hắn không lạnh không nóng nhìn một chốc như vậy liền bất chợt chột dạ, rất muốn phi xe lăn đi.
“Không chạy nữa à?” Câu trả lời của Huyền Mẫn không phải nội dung câu hỏi vừa rồi, ngữ khí……. có chút mặn.
Tiết Nhàn: “……..”
Hỏi lời này, có vẻ như thể y rất sợ hãi vậy. Tiết Nhàn tức giận nghĩ, ngoài miệng lại chuyển đề tài, “Đúng là mặt nạ da người thật hả? Hồi nhỏ ngươi không ngoan ngoãn chép kinh, làm mặt nạ làm gì?”
“Không nhớ rõ.” Huyền Mẫn đáp.
Hắn không phủ nhận câu trước đó, nghĩa là hắn thừa nhận suy đoán của Tiết Nhàn, cũng biết được thứ cầm trong tay là một phần hoặc toàn bộ mặt nạ.
Tiết Nhàn nheo mắt, đang suy nghĩ, chợt cảm thấy tay áo mà mình cầm bị người rút đi, tiếp đó, cằm bị người nào đó nắm lấy, chuyển hướng đến bàn đá mà mọi người đang vây quanh rồi buông ra.
Giọng nói của Huyền Mẫn vang lên bên người: “Làm việc ngươi đã đáp ứng trước đi.”
Tiết Nhàn ngạc nhiên, theo bản năng nâng tay sờ chiếc cằm bị nắm, khi quay đầu lại, Huyền Mẫn đã sải bước đi về phòng, không định tiếp tục đứng xem nữa. Không biết có phải y bị ảo giác hay không……..
Lừa trọc này dường như…….. không cao hứng lắm?
Có một vật thay thế ra hình ra dáng, Tiết Nhàn chẳng mất chút sức lực nào đã xử lý xong hai tấm da kia. Giang Thế Tĩnh dùng phương pháp mà Tiết Nhàn nói, thử lên trên mu bàn tay mình, hai tấm da kia khi dán lên thì hợp vào làn da, giống như thực lực mọc trên da vậy, bất luận là vân da hay màu da, thậm chí ngay cả một chút tì vết tự nhiên nhỏ xíu cũng giống y đúc da thật.
“Sau khi tiểu nha đầu kia tỉnh lại thì đưa cho nó là được, đợi đến khi miệng vết thương của nó tróc vảy, nếu chính con bé chấp nhận được thì thôi, còn nếu không chịu nổi, thì dán lên mặt là được, không có chút sơ hở nào. Chỉ cần ta không chết, hiệu dụng của thứ này sẽ không biến mất.” Y thuận miệng giải thích.
Bấy giờ, con mắt đen láy của Hạnh Tử nhìn y vốn có chút ao ước lại càng sáng hơn, phàm là lúc rảnh rang thì đều nhìn y chằm chằm chẳng chớp mắt. Ngay cả Trần tẩu cũng thường liếc nhìn y, còn nửa thật nửa giả nói với y: “Tiết tiểu thiếu gia nhìn xem, mặt ta có thể nặn khuôn được không? Trẻ khoảng hai mươi tuổi có làm được không?”
Trần thúc ở một bên yên lặng xoay mặt, kéo tay Trần tẩu lôi bà đi.
Người ở Phương gia tính tình khác nhau, nhưng đều ăn ý đóng chặt miệng, tuy rằng nhìn thấy Tiết Nhàn sử ra chút mánh khóe không phải người tầm thường có thể làm được, nhưng không ai hỏi nhiều một câu, xem như vừa giữ lễ vừa thân thiết.
Khi mọi người đang thu dọn bát đĩa, Lục Nhập Thất vẫn luôn rúc trong góc đột nhiên vẫy vẫy tay với Tiết Nhàn.
“Sao vậy? Có manh mối à?” Tiết Nhàn hỏi.
Lục Nhập Thất gật đầu, nói: “Ta không bằng Thập Cửu, không tính được thời gian chuẩn xác, chỉ có thể nói ít nhất trong khoảng thời gian từ đêm qua đến sáng nay, người từng chạm qua mảnh vải đen kia vẫn còn ở chỗ mà ta tính, còn về phần tối nay kẻ đó có rời đi hay không, thì không nói chính xác được.”
“Không sao, đi trước xem xem, có thể bắt được thì đương nhiên là tốt, không bắt được thì ít nhất cũng có thể xác định hắn chưa đi được xa, hơn nữa thể nào cũng sẽ lưu lại chút tung tích.” Tiết Nhàn hất hất cằm với cậu ta, “Nói đi, đại khái là chỗ nào.”
Lục Nhập Thất nói: “Một ngọn núi hình dạng giống như cái sàng.”
“Hình dạng giống cái sàng?” Tiết Nhàn không hiểu biết nhiều về vùng này lắm, có chút mờ mịt lặp lại một câu.
“Là Bá Ki sơn!” Hạnh Tử luôn lặng lẽ đứng cạnh quan sát chợt ló đầu ra, lên tiếng, “Ta biết ta biết, ừm —— Đi thẳng về hướng kia, ra khỏi cổng thành chính thì đi dọc theo sơn đạo Tây Nam, đi quanh khu rừng ở ngoại thành một chút là đến.”
Mắt thấy trời đã gần trưa, Tiết Nhàn cũng không muốn trì hoãn nữa, vừa nghe lời ấy liền dự định lên đường luôn. Theo lời Hạnh Tử nói, với cước trình của bọn họ, tới nơi đó không tốn bao nhiêu công sức.
“Sắp tới rồi, vòng qua khu rừng ngoại thành là đến.” Đồng thời tại cuối sơn đạo Tây Nam, Thái Chúc dẫn đầu mã đội Thái Thường tự giương mắt nhìn ngọn núi phía trước, nói.
Editor: Bà con nhớ hồi trước Tiết Nhàn quay ót với Huyền Mẫn, Huyền Mẫn dỗi, xong lúc Nhàn bắt chuyện với Mẫn thì ảnh bảo: “Không quay gáy lại với người khác nữa à?” =v= Lần này cũng thế, trông lạnh nhạt thế chứ ảnh chú ý Tiết Nhàn lắm lắm.
Spoil nhỏ (đọc hay ko tùy tâm):

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.