Đồng Tiền Kham Thế

Chương 50: Thừa khí cục – 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một đoàn xe đang dần dần hiện ra từ trong sương sớm, đi trên con đường phía trước tấm bia của Ôn thôn. Ba chiếc xe ngựa ở phía trước, một chiếc xe lừa ở phía sau, chỉ có một người đánh xe ngồi trên chiếc xe dẫn đầu. Người đánh xe là một đại hán tử cao lớn, trên mặt có ba vết sẹo cực kỳ bắt mắt, tướng mạo có vẻ hơi dữ tợn, không giống người lương thiện.
Nhưng đám Giang Thế Ninh lại biết, hán tử này chỉ là vẻ ngoài không hữu thiện thôi, thực tế là một người khá nhiệt tình…….. Nếu như còn sống, quả thật có thể xưng là người tốt.
Bọn họ không phải người lạ, chính là đoàn người của nam nhân mặt sẹo lúc trước đã cho nhóm Tiết Nhàn đi nhờ đường từ bến Quan Âm.
“Bọn họ còn ở đây ư?” Giang Thế Ninh kinh ngạc thì thào.
Chính hắn là một dã quỷ hàng thật giá thật, quỷ hồn sợ tiếp xúc với con người và nhân khí cỡ nào, hắn rất rõ ràng. Chẳng có bao nhiêu dã quỷ cô hồn sẽ chọn thời điểm giữa ban ngày ban mặt mà đi loạn chung quanh cả, cho dù là Giang Thế Ninh là ngoại lệ có thân thể giấy da và đám Tiết Nhàn Huyền Mẫn trông chừng, cũng chỉ dám đi lại lúc trời âm u nhiều mây hay khi sáng sớm chạng vạng, song gánh hát đã chết từ lâu này lại chẳng hề cố kỵ.
Bởi vì không biết chính mình đã chết, cho nên ngay cả một chút cảnh giác cũng không có, trên đường tới đây cũng không biết bọn họ đã xuyên qua bao nhiêu phố hẻm nơi người sống tụ tập rồi, nếu đổi thành quỷ hồn bình thường, ắt hẳn đã sớm bị dương khí hun đến nỗi chia năm xẻ bốn tan thành mây khói, nhưng bọn họ lại nguyên vẹn chẳng hao tổn gì, cả hành trình an ổn tới được nơi này.
“Ngươi cho rằng bọn họ là đồng loại với ngươi ư?” Tiết Nhàn liếc nhìn mọt sách, “Ta chỉ nói là bọn họ đã…….. Chứ chưa từng nói bọn họ là đồng loại của ngươi?”
Giang Thế Ninh mù mờ nói: “Không phải thế sao?”
“Ta bảo với ngươi tám trăm lần là ‘Ngươi đã chết’ thì ngươi sẽ biến mất sao?” Tiết Nhàn tức giận nói.
Giang Thế Ninh ngây ngốc nói: “…….. Ngươi chưa nói đủ tám trăm nhưng cũng có tới tám mươi lần rồi.”
“Thì sao, chẳng phải ngươi còn đang tung tăng nhảy nhót đấy à.”
Giang Thế Ninh khó hiểu, “Không phải quỷ, vậy thì là gì?”
“Là chấp.” Huyền Mẫn ở một bên tiếp lời.
“Cái gì gọi là —— chấp?” Chưa từng nghe nói đến thứ này bao giờ.
Chấp không phải quỷ cũng chẳng phải oán, chỉ vì khi còn sống có điều hứa hẹn, nhớ mãi không quên, thế cho nên chấp niệm sâu nặng, vào lúc sắp chết che đậy hết thảy, thậm chí không biết bản thân đã chết, chỉ nhớ rõ mình còn lời hứa chưa thực hiện được, có điều ước định chưa hoàn thành xong.
“Nó giống như thể ngươi nợ một món nợ, còn chưa trả xong thì đã chết.” Tiết Nhàn miễn cưỡng nói, “Thế nhưng ngươi cứ tâm tâm niệm niệm cảm thấy mình sao có thể chết được, dù có phải chết thì cũng không thể là lúc này, ít nhất phải đợi đến khi trả xong nợ, hoặc là cần phải đợi đến khi nợ trả đủ rồi mới tắt thở, vì thế ngươi lợi dụng một loại hình thức khác để tồn lưu lại, hiểu không?”
“Nếu chấp niệm kết thúc thì sao?”
“Vậy thì nên lên đường.” Tiết Nhàn nói.
Có điều dù là chấp hay quỷ, tình cảnh hiện tại của bọn họ đều vô cùng rối rắm, có thể nói là trước có mãnh hổ sau có truy binh.
“Hai đường đều đã bị chặn, trưởng tỷ của ta phải làm sao bây giờ?” Giang Thế Ninh có chút lo lắng, “Chúng ta phải làm thế nào mới rời khỏi nơi này được?”
“Ai nói muốn rời đi chứ?” Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn.
“Không đi sao?!” Đám người Trần thúc Trần tẩu trợn mắt nhìn mấy thôn dân sắp đi đến Từ trạch, run như giã cối.
Không đi thì lưu lại làm đồ ăn cho kẻ khác sao?!
“Có một vài lời mời không thể từ chối được.” Tiết Nhàn lắc lắc đầu ngón tay, nói, “Trong mấy hoang thôn hỗn loạn này, đều có hạn chế. Không vượt khỏi cấm kỵ thì còn bình thường, một khi vượt khỏi, thì khó mà nói được. Ngươi ngẫm lại đi, nếu một người nhiệt tình kéo ngươi đến nhà hắn uống rượu, mà ngươi lại từ chối, thì sẽ thế nào?”
Hao hết miệng lưỡi là chuyện nhỏ, nói không chừng còn sẽ đưa đẩy nhiều phen. Việc này đối với người sống thì không quan trọng, cứ đẩy đẩy đưa đưa, luôn sẽ có người “bại trận” trước. Nhưng đối với người đã chết thì lại khác, nếu trong lúc đưa đẩy mà đối phương nóng nảy thì sao? Hoặc là trong lúc đưa đẩy đối phương bất cẩn vượt quá cấm kỵ thì làm thế nào?
Cố kỵ nhiều lắm……..
Song Tiết Nhàn không định lập tức rời đi, ngược lại cũng không phải là vì y để ý tới mấy điều cố kỵ này, nếu y thực sự không muốn lằng nhằng trì hoãn ở đây, thì dù có là ông trời cũng chẳng giữ được y. Sở dĩ y không ngại ở lại đây, chỉ là bởi vì y cảm giác nơi này có điều cổ quái, không chừng lại có thể khiến y tìm được hai khúc long cốt?
Khi mọi người chờ đợi tại chỗ nói vài câu, thì nam nhân mặt sẹo bên kia đã kéo dây cương, dừng xe ngựa. Hắn nhảy xuống khỏi xe, khi nhìn thấy đám Tiết Nhàn thì đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó chắp tay đi tới, thoáng nhíu mày nói: “Sao các ngươi lại tới đây?”
Người bình thường nếu ở trên đường tình cờ gặp được người quen, hơn phân nửa sẽ cảm giác có duyên, ngạc nhiên đồng thời cũng sẽ trò chuyện cười đùa vài câu, tâm tình hẳn sẽ không tệ, dù không tốt thì ít nhất cũng sẽ chào hỏi đôi câu mang tính khách sáo. Nhưng nam nhân mặt sẹo này lại chẳng hành động theo lẽ thường, ánh mắt hắn nhìn đám người Tiết Nhàn ẩn chứa một tia…….. trách cứ?
Chẳng có lấy nửa câu khách sáo, thậm chí còn có chút không vui, hoàn toàn trái ngược với sự nhiệt tình khi đồng hành lúc trước.
Cách đó không xa, đoàn người lục tục đi xuống từ ba chiếc xe ngựa, có nam có nữ, có già có trẻ, một nhóm vây quanh xe lừa để dỡ đồ, một nhóm đang đi tới chỗ nam nhân mặt sẹo.
Một bà lão trong đó nhìn thoáng qua Từ trạch, nói với đám Tiết Nhàn: “Thời tiết rét lạnh, sao mấy vị lại lưu lại nơi này, mau chóng quay về huyện thành đi thôi.”
Đám người Tiết Nhàn cũng quen mặt bà lão này, lúc trước khi đi chung đường, cái lò sưởi ấm mà Thạch Đầu Trương ôm chính là do bà lão này đưa cho, về lý thì cũng là người ôn hòa nhiệt tình, vì sao lại giống nam nhân mặt sẹo kia, vừa mở miệng là liền đuổi người?
Giang Thế Ninh lần đầu bị người ta ẩn ý xua đuổi như vậy, có chút xấu hổ đứng ở đó, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
“A —— Đức Lương à, bọn họ đều là khách nhân của ta hôm nay, nào nào nào, nhốt ngựa lại trước đã, rồi vào trong uống ngụm rượu nóng cho ấm cổ họng.” Từ đại thiện nhân tươi cười lên tiếng giải vây, nâng tay nói với gánh hát đang xuống ngựa, “Đến đây, đến cả đi nào.”
Nói đoạn, ông liền vươn tay định kéo Tiết Nhàn.
“Ui da, ngồi lâu nên eo tê cả rồi ——” Tiết Nhàn túm lấy Huyền Mẫn cách mình gần nhất, dựa vào vai hắn mà lười biếng duỗi eo, vừa vặn tránh khỏi tay của Từ đại thiện nhân.
Hành động này của y thoạt nhìn rất vô tình, không hề có dấu vết gì. Vì thế Từ đại thiện nhân cũng chẳng để ý, chỉ thuận tay đổi mục tiêu, kéo lấy người bên cạnh.
Giang Thế Ninh: “……..”
Xui xẻo rồi……. Đây là lần đầu tiên hắn bị một con quỷ khác kéo cổ tay như vậy. Tay của Từ đại thiện nhân cũng mang theo cái lạnh thấu tâm thấu xương của âm quỷ, nếu bất thình lình túm lấy tay người sống, thì có thể khiến xương cổ tay người đó tê cứng, nhưng đối với Giang Thế Ninh thì không việc gì cả.
“Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào? Ta phải chuẩn bị một ít lò sưởi ấm thôi, tay lạnh quá, không khiến ngươi giật mình chứ?” Từ đại thiện nhân ôn hòa nói.
Giang Thế Ninh cười gượng hai tiếng, nói: “Như nhau thôi mà.”
Không chắc ai lạnh hơn ai đâu.
Hắn bảy vẻ mặt bất đắc dĩ, bị Từ đại thiện nhân kéo vào Từ trạch, sau khi vào đại môn, đột nhiên trong đầu sực nảy ý nghĩ, nói: “Từ lão gia cứ đi tiếp đón các khách nhân khác, tại hạ tự đi được mà.” Hắn nói vậy, dư quang lại liếc về cánh cửa đóng lại của phòng Đông.
“Chết thật, chết thật.” Từ đại thiện nhân nói đầy vẻ xin lỗi, “Khách nhân nhiều quá, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn thì mong tiểu huynh đệ thứ lỗi cho. Từ mỗ đi ra ngoài cửa đón tiếp láng giềng trước nhé, tiểu huynh đệ có thể dạo chơi tùy ý.”
Khi bọn họ nói tới đây, đám Huyền Mẫn đã từ ngoài cửa đi vào. Từ đại thiện nhân vừa thấy Tiết Nhàn thì liền khựng lại một lát, nói: “Vị tiểu huynh đệ này là……. thân thể không khỏe hả?”
Tiết Nhàn vỗ chân: “Chân có tật, không tiện đi lại.”
Từ đại thiện nhân vỗ ót, nói: “Khéo ghê, trong nhà Từ mỗ có một cái xe lăn, mẹ ta cũng từng có tật ở hai chân, không tiện đi lại, nên ta mới làm nó cho bà ấy. Bây giờ nó đang bỏ xó, mang ra cũng tốt, đưa cho tiểu huynh đệ dùng thay cho đi bộ, chứ cứ bế mãi như vậy thì mệt lắm.”
Tiết Nhàn khách khí nói: “Không mệt không mệt.”
Huyền Mẫn – kẻ thực sự bỏ sức ra: “……..”
Lời của Từ đại thiện nhân đáng tin thật chứ không phải chỉ là lời khách sáo ngoài miệng. Ông thực sự đẩy một cái xe lăn hai bánh từ trong một gian phòng hông đến sảnh trước. Tiết Nhàn bấy giờ mới phát hiện, phía trước và phía sau Từ trạch này ấy vậy mà chẳng có lấy một cánh cửa, tám chín phần mười là lúc trước khi xây dựng, để mẹ ông ngồi xe lăn tiện di chuyển nên đặc biệt không lắp cửa.
Chỉ riêng điểm ấy, Tiết Nhàn liền cảm thấy cái danh hiệu Từ đại thiện nhân này cũng không phải hư danh, người này thực sự rất lương thiện.
Xe lăn tuy được gọi là “xe”, song thực tế chính là một cái ghế bành được lắp thêm bánh xe gỗ ở hai bên, phần lưng phía sau có hai tay cầm bằng gỗ, để tiện cho phó dịch nha đầu. Từ đại thiện nhân sai người chà lau chiếc xe lăn sạch sẽ, còn cẩn thận bảo người hầu tìm một miếng đệm lót lên.
Tiết Nhàn nói lời cảm tạ với ông, lại nói: “Không cần phiền toái như vậy, ta không chú trọng thế đâu.”
“Có gì mà phiền đâu chứ, cái đệm này là trong nhà có sẵn, mặt ghế này cứng lắm, ngồi lâu khó tránh khỏi không thoải mái, huống hồ thời tiết lại rét ẩm, để bị lạnh không tốt đâu.” Từ đại thiện nhân còn muốn khuyên bảo, Tiết Nhàn cũng chẳng khách khí nữa mà ngồi lên ghế, bảo Huyền Mẫn thả y xuống.
“Tốt rồi tốt rồi, tiểu huynh đệ thật là người thú vị.” Từ đại thiện nhân cười thỏa hiệp.
Ông chắp tay với mấy người trong phòng, rồi liền ra ngoài tiếp đón hàng xóm láng giềng.
Tiết Nhàn liếc thấy bóng dáng ông đã đi ra ngoài, liền không chút khách khí đẩy cửa phòng Đông ra.
Đám ăn mày trong phòng sắp nấu cạn cái nồi đất, đang ngồi rụt lại một chỗ, lúc trước bọn họ nghe thấy mấy tiếng nói cười bên ngoài, suýt chút nữa còn cho rằng bên ngoài đang mở đại hội lửa trại oan hồn lệ quỷ gì đó, sợ tới mức không dám thở mạnh. Cho nên khi Tiết Nhàn thình lình đẩy cửa tiến vào, đám ăn mày liền bị dọa tới mức sắp tè ra quần.
Hai người có lá gan nhỏ nhất trong đó “Bịch bịch” hai tiếng, lập tức ngất đi.
“Ồ, hành lễ hơi lớn quá đấy.” Tiết Nhàn chẳng có chút tự giác nào của đầu sỏ gây tội, còn há miệng cười cợt một câu.
Có lẽ là cảm thấy nghiệp chướng này hứng lên là có thể khiến toàn bộ người trong phòng ngất xỉu hết trơn, Huyền Mẫn liền đẩy Tiết Nhàn đến sau cửa, dứt khoát đẩy cả người lẫn xe của nghiệp chướng này vô góc tường luôn, rồi thuận tại vẽ cho y một vòng tròn, nâng tay lấy ra một tấm giấy phù, vỗ nhẹ lên trán Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn: “……..” Không phải chứ, đây là đối phó cương thi hay làm gì vậy hả?
“Lừa trọc nhà ngươi sao lại tính toán chi ly như thế hả?! Chẳng qua chỉ sờ đầu ngươi một cái thôi mà, ta đâu có đùa bỡn gì ngươi, làm cái khỉ gì vậy?” Tiết Nhàn đối diện với vách tường, bởi vì vị dán phù nên tạm thời không làm loạn được. Y trợn trắng mắt, còn muốn nói gì đó, liền cảm thấy trong tay mình chợt lạnh.
Y cúi đầu nhìn, liền thấy Huyền Mẫn nhét tiền đồng vào tay mình, nói không mặn không nhạt: “Đây là nơi linh khí dồi dào nhất trong hoang thôn, tranh thủ dưỡng cốt đi.”
Dứt lời, Huyền Mẫn vỗ ót y, xoay người đi ra.
“…….” Tiết Nhàn nhìn tiền đồng trong tay, sửng sốt một lát, nói: “Ngươi đi đâu thế?”
Y định quay đầu nhìn xem Huyền Mẫn đang làm gì, nhưng lại bị giấy phù dán lên trán, ngay cả cổ cũng không xoay được.
Hành động của hai vị đại gia này khiến đám ăn mày trong phòng chẳng hiểu ra làm sao, ngay cả Giang Thế Tĩnh và Phương Thừa cũng mang vẻ Trượng Nhị hòa thượng[1] không hiểu mô tê gì. Khi bọn họ còn đang ngây người, Trần thúc và Trần tẩu đã chạy vào phòng như ăn cướp, Hạnh Tử theo sát phía sau, vừa thấy Giang Thế Tĩnh liền nhào tới, “Thiếu phu nhân!”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người hù chết lão Trần ta rồi!” Trần thúc vừa thấy hai người ngoại trừ hơi chật vật thì gần như lông tóc chưa tổn hại gì, lập tức thở phào một hơi. Ông trừng mắt nhìn đám ăn mày, vội vàng chạy tới bên cạnh vợ chồng Phương Thừa, nói: “Ngọc Nga và Hạnh Tử trên đường đã khóc mấy bận liền đấy.”
Giang Thế Tĩnh dịu giọng trấn an, Hạnh Tử vọt đến cởi trói cho hai người, nhóm ăn mày kia vốn không phải thực sự muốn làm hại bọn họ, giờ lại bị dọa thành một đám ngỗng ngốc, đương nhiên không ai đi ngăn cản, mặc cho bọn họ cởi dây thừng, hoạt động gân cốt.
Hạnh Tử ném dây thừng đi, nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Đâu chỉ có em và Trầu tẩu, ngay cả Giang tiểu thiếu gia vừa nãy cũng đỏ hồng cả mắt, rõ ràng cũng gấp không chịu được nữa.”
“Giang…….. tiểu thiếu gia?” Giang Thế Tĩnh cứng đờ cả người, bắt lấy Hạnh Tử như thể thấy quỷ, “Em nói ai cơ? Giang tiểu thiếu gia? Giang tiểu thiếu gia nào?”
Hạnh Tử còn chưa kịp trả lời, một thanh âm ôn hòa mang theo giọng mũi liền vang lên: “Tỷ, là đệ……..”
******
★Chú thích:
[1]Trượng Nhị hòa thượng: nguyên cả câu là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”, nghĩa là “Chạm không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.” Có nghĩa là mù mờ, không hiểu rõ sự việc.
Câu nói này xuất phát từ một truyền thuyết cổ về mê cung La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.