Đồng Tiền Kham Thế

Chương 35: Thạch Đầu Trương – 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
70
Xét đến trạng thái sinh hoạt và địa vị siêu nhiên nửa đời trước, Tiết Nhàn là một con rồng vô cùng “coi trọng mặt mũi”, ít nhất chính bản thân y cho là như vậy.
Cái gọi là “coi trọng mặt mũi” với y mà nói cũng không hoàn toàn tuyệt đối —— Tại thời điểm nào đó có thể hơi nhượng bộ một chút, chẳng cần coi trọng mặt mũi làm gì, tỷ như lúc bản thân mình thì ngồi yên ngay ngắn, chỉ dựa vào một cái miệng sai sử mọt sách Giang Thế Ninh, lại tỷ như lúc thuận tay chôm tiền của Huyền Mẫn. Thế nhưng, trong một vài tình huống, một chút cũng không thể nhượng bộ, tỷ như khi đề cập đến hình tượng mỹ quan và uy nghiêm của y.
Nếu bây giờ y tay chân thuận tiện, đủ râu đủ đuôi, vậy xem thì cứ xem đi, cùng lắm thì thế thôi, dáng người của y cũng không phải không thể nhìn được, huống hồ y cũng đâu phải người bình thường, thay một bộ quần áo cũng chẳng đến nỗi chậm chạp.
Nhưng hiện tại y đang liệt nửa người, hoạt động có chút bất tiện, hở thì hở đi, lại còn phải bị lừa trọc kia nhìn, thế thì liền có hơi kích thích người ta.
Tóm lại, y chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi liền cảm thấy ê răng, khiến y như vậy trước mắt kẻ khác, chẳng thà trực tiếp treo cổ y còn hơn.
Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nhìn về phía Thạch Đầu Trương, lạnh lùng nói: “Làm phiền xíu, ngươi tạm thời duỗi chân ra đi.”
Thạch Đầu Trương: “………..” Không phải chứ, duỗi chân chẳng phải chính là ngủm củ tỏi sao, tạm thời kiểu gì được?
Nhưng mà tổ tông này thì có thể, một lời không hợp là bổ sét vèo vèo, không đợi người ta kịp phản ứng đã bổ ngay hai đạo, lại lần nữa dọa Thạch Đầu Trương sợ tới mức hai chân duỗi thẳng cẳng, trợn trắng mắt, đương trường ngất đi.
Thạch Đầu Trương này đúng là gan chim sẻ, vừa dọa liền khóc, cả kinh liền ngất, song lại dễ xử lý. Nhưng mà Huyền Mẫn thì lại không giống vậy………..
Tiết Nhàn sâu xa nhìn hắn, âm u nói: “Nói đi, phải làm sao thì ngươi mới xìu được, ta sẽ thử từng cách một xem sao?”
Huyền Mẫn: “………….” Nghiệp chướng này lại bắt đầu không nói lý rồi.
Biện pháp khiến một người ngất đi nhanh gọn nhất, chính là đập vào đầu hắn một phát. Tiết Nhàn nâng móng vuốt ra sau đầu Huyền Mẫn khoa chân múa tay hai phát, chẳng hề bận tâm đến suy nghĩ của đương sự.
Huyền Mẫn mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn cái móng rồng ngắn ngắn cong cong của y, nâng tay ấn trở về, bình tĩnh nói: “Quân tử nhất định phải tàng phong liễm duệ.” (Tức là quân tử thì không để biểu hiện cảm xúc, tham vọng quá lộ liễu.)
Phiên dịch thành tiếng người nghĩa là: Đừng có lắc lư cái móng của ngươi nữa.
Tiết Nhàn hừ lạnh một tiếng: Ngươi quản được chắc?
Song cuối cùng y vẫn từ bỏ ý định này, dù sao với thân hình hiện giờ của y, trong tay chẳng có gì xài được. Nhỡ may không khống chế tốt lực đạo, một vuốt nện xuống, ngày này năm sau có thể phải đi viếng mộ cho con lừa trọc này.
Bây giờ y quả thực không vừa mắt Huyền Mẫn lắm, nhưng cũng chưa đến nỗi muốn đập chết hắn.
Chẳng có cách nào khiến tên này nhượng bộ, tâm tình y nhất thời lại càng không thoải mái. Y xoay thân trên, cũng lười để ý Huyền Mẫn nữa, dứt khoát gọi một đám mây khí đến, hơi nước trắng xóa tụ tập đến quanh bốn phía Tiết Nhàn trong nháy mắt, vây kín y, mơ hồ chắn đi hết thảy trước mắt.
Tiết Nhàn lập tức giương một móng vuốt cắt đứt dây cột bọc quần áo, thân hình khổng lồ bỗng nhiên được bọc trong một vầng sáng trắng. Vầng sáng này vốn cực kỳ chói mắt, song với Huyền Mẫn, dưới sự ngăn cách của màn hơi nước mờ mịt, nó lại có vẻ ôn nhuận.
Trong ánh sáng bao phủ, Tiết Nhàn biến ảo thành hình người. Y đường đường là chân long, dẫu thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng sử dụng huyền thuật vẫn không thành vấn đề. Tuy rằng liệt nửa người, song thay quần áo cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Vầng sáng còn chưa tiêu tán, y đã mặc xong hơn một nửa.
Huyền Mẫn lúc trước còn định hỏi xem nghiệp chướng có cần giúp một tay không, nhưng hiện tại trông thấy cảnh này, hẳn là không cần nữa. Hắn đứng trong màn sương mù của ngày đông lạnh lẽo, nhìn ánh sáng dần dần nhạt nhòa, cũng không vội mà vẫn bình tĩnh chờ.
Song hơi nước chẳng bao giờ duy trì được lâu, mới vừa bao phủ quanh Huyền Mẫn mà giờ đã từ từ mỏng đi, chậm rãi di tán.
Khi màn hơi nước mỏng đến độ đủ để thấy cảnh vật trước mắt, Tiết Nhàn cũng vừa vặn mặc xong bộ quần áo rộng rãi như mây lên người. Vòng eo mảnh khảnh cũng vì động tác cánh tay mà phác thảo nên hình dáng xương bả vai thoáng lộ ra, tính cả làn da trơn bóng được bọc trong lớp áo bào màu đen.
Kiểu dáng của bộ đồ này rất đơn giản, cũng rất giản dị, nửa điểm tạp sắc hay trang trí cũng không có, khác hẳn với tính cách ngang tàng thường ngày của Tiết Nhàn.
Nhưng đây quả thực là thứ y thường thích mặc.
Cổ áo đen như mực làm nổi lên sườn mặt của y và lộ ra một đoạn cổ thuần trắng, thậm chí trắng đến gần như có chút bệnh trạng. Thời điểm y không cười cũng không hồ nháo, đôi mắt tối đen kia lúc nào cũng mở hờ, cùng đôi mi cùng màu với xiêm y vẽ nên một đường nét, khóe miệng chẳng có ý cười, cực kỳ đẹp đẽ, lại cũng có vẻ bất cận nhân tình. (Bất cận nhân tình: Không để ý, quan tâm đến chuyện tình cảm, cũng có thể hiểu là khác thường, ngược lẽ đời)
Có lẽ vòng eo thoáng ẩn hiện kia quá mức tái nhợt, hoặc cũng có lẽ là sườn mặt không biểu tình gì của Tiết Nhàn quá mức lãnh đạm, không giống với bộ dáng nhìn kẻ khác cười nhạo ở trên tường viện Lưu gia khi trước, khiến Huyền Mẫn nhìn mà sửng sốt một chốc.
Song rất nhanh nghiệp chướng kia lại có động tác.
Con ngươi tối đen của y chuyển động, từ khóe mắt không lạnh không nóng liếc qua đây, thấy hơi nước đã tan hết. Liền tùy tay kéo tà áo, lung tung gài cúc áo. Rồi sau đó lấy ra một đoạn dây màu đen như ảo thuật, dùng răng cắn, nâng tay vuốt tóc, dùng đoạn dây đen kia buộc lại.
Tiết Nhàn buông tay xuống, gọi một luồng gió, đỡ lấy phần thân dưới. Y thuận thế ngồi xuống, lại nghiêng người, vạt áo đen như mực tốc lên như mây mù rồi lại thu về. Chỉ trong chớp mắt, y liền không chút khách khí kéo tới một chiếc ghế gỗ, biếng nhác ngồi ở trên ghế.
Đã liệt nửa người mà còn không quên làm màu ra vẻ, đây là cái loại tâm tính gì thế này?
Huyền Mẫn: “………..”
“Thế này thì đi được rồi chứ?” Tiết Nhàn cong ngón tay gõ gõ lên tay vịn của ghế gỗ.
Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng, buông mắt đánh giá y, sau đó bước một bước lên trước, tư thế trông như định vươn tay về phía y.
Tiết Nhàn lập tức vỗ tay vịn, ghế dựa kéo lê trên mặt đất tạo ra tiếng ma sát chói tai, cả người lẫn ghế dựa lui về sau một bước lớn. Y ngạc nhiên trừng mắt: “Ngươi làm cái gì đó?”
Huyền Mẫn khoanh tay nhìn y: “Bằng không ngươi định về kiểu gì? Ngươi định đi hay là bay?”
Ta còn có thể bay cơ mà, đi làm khỉ gì!
Tiết Nhàn ở trong lòng oán giận hắn một câu, nhưng mà không nói ra miệng, dù sao ban ngày ban mặt không thể bay trên trời được, nếu làm thế thật, có thể dọa người trong trấn phát bệnh mất.
Y đang trưng ra bản mặt không thoải mái, con lừa trọc Huyền Mẫn này lại còn nhất định phải lửa cháy đổ thêm dầu đâm chọt y một câu: “Hay là……….. Ngươi định gọi một trận gió như vừa nãy, cả người lẫn ghế dựa đều nhảy về?”
Tiết Nhàn: “…………” Vừa rồi sao mình lại do dự vậy chứ? Phải một móng đập chết thằng này cho xong chuyện mới đúng, tránh để con lừa trọc này há mồm là lại chèn ép người khác, lại còn nói như đúng rồi……….. Xí! Ai thèm để ý ngươi?
Y âm thầm ói một ngụm máu trong lòng, vẻ mặt chết lặng nói: “Đi bộ vậy, cảm phiền ngươi giúp một tay, ngươi xoay người sang chỗ khác ngồi xổm xuống, cõng ——”
Tiết Nhàn đang định nói “Cõng ta một chuyến” thì Huyền Mẫn đã thần sắc thản nhiên bước tới gần, gập eo, một tay nâng sau gáy y, một tay xốc đầu gối y, bế y lên nhẹ bẫng. Như thể không phải hắn đang bế một người sống sờ sờ mà chỉ là một chiếc lá rơi xuống lòng bàn tay vậy.
Khi hắn duỗi thẳng lưng lại, bèn không mặn không nhạt nói một câu: “Bần tăng không ngồi không quỳ, đi đường cũng không khom lưng.”
Tiết Nhàn lập tức muốn phun hết lòng mề vô mặt hắn: “Đùa quỷ đấy hở? Ở y đường Giang gia lúc dùng mảnh đồng mẻ xúc ta lên, ngươi rõ ràng ngồi đâu có chướng ngại gì!”
Nhưng bây giờ cả người y đang ở trong tay lừa trọc, không thể làm loạn được, không thì mất thăng bằng một cái là lăn ra đất luôn, mặt mũi ném sạch bách. Tiết Nhàn nghẹn một hơi, muốn làm mình tự nghẹn chết luôn. Y quét mắt nhìn bốn phía, cảm thấy tư thế này khiến y có vẻ vô cùng suy yếu, chẳng có tí tẹo uy nghiêm nào.
Nghiệp chướng này đảo con ngươi, suy nghĩ biện pháp.
Liền thấy y thuận tay với lấy bọc quần áo, từ bên trong giũ ra một bộ áo choàng màu đen khác, lập tức đem chính mình chùm kín từ đầu đến chân.
Khi mà ngươi không thể không dọa người, cần phải nhớ rõ một việc —— Che mặt.
Nghiệp chướng vốn mặc một cây đen, dùng quần áo đen che kín mặt mũi, treo trong lòng Huyền Mẫn y như cái quan tài, giống như vừa tắt thở.
52
20jpg
(Cạn cmn lời rồi, mời các bác lựa chọn tư thế =v=, mị chọn bế công túa, còn tư thế vác lúa với cắp lợn có bác nào chọn ko?)
Huyền Mẫn cũng đến là phục y luôn: “………..”
Tổ tông này nằm giả xác chết một lát, lại nhớ tới Thạch Đầu Trương đang nằm chỏng chơ một bên, bèn nâng bàn tay thon gầy tái nhợt quỷ khí mịt mù lên, tùy ý vẫy một cái. Một tiếng sấm đủ để đánh thức mọi người trong phương viên mười dặm đánh oành oành bên tai Thạch Đầu Trương, khiến kẻ đang nằm thẳng cẳng dưới đất giật mình tỉnh lại.
Thạch Đầu Trương trưng ra bộ mặt khóc tang mà bò dậy, bí xị đứng phía sau Huyền Mẫn, lại bị kẻ Huyền Mẫn đang bế dọa cho té ngã, hồi lâu mới run cầm cập đứng thẳng chân lại.
Tiết Nhàn cất tiếng ồm ồm dưới lớp áo: “Xong rồi, đi thôi.”
Huyền Mẫn lắc đầu, sải bước đi ra khỏi sân.
Không thể không nói, biện pháp độc đáo sáng tạo của tổ tông này vẫn có chút hiệu quả, ít nhất trên đường đi chẳng có mấy ai dám liếc nhìn về phía Huyền Mẫn. Vừa thấy người nào đó trông như đã tắt thở trong lòng hắn, ai nấy đều làm bộ mặt xúi quẩy quay đầu đi, che mặt vội vàng tránh xa, nhìn thêm một cái cũng không muốn.
Khi hai người một xác về tới tiểu viện Lục gia, trời đã sẩm tối, Giang Thế Ninh vừa đúng lúc đi từ phòng bếp ra, lập tức bị kẻ Huyền Mẫn đang bế dọa cho nhảy dựng. Thời gian hắn ở chung với Tiết Nhàn còn dài hơn Huyền Mẫn một ít, mọt sách này lại là người có thói quen quan sát tỉ mẩn, lập tức nhận ra một cái móng vuốt buông thõng của Tiết Nhàn.
Cánh tay cầm đèn của hắn tức thì run run, suýt chút nữa quăng đèn bỏ chạy. May mà Huyền Mẫn kịp thời giải thích một câu với hắn: “Đang sống sờ sờ, chỉ giả chết thôi.”
Giang Thế Ninh: “…………….Y lại đang diễn trò gì thế?”
Huyền Mẫn không trả lời, sải bước tới phòng khách, đặt tổ tông này xuống cái ghế bên cạnh bàn tứ tiên.
Tiết Nhàn bấy giờ mới vén cái áo trên mặt ra, thở ra một hơi dài thườn thượt, nói: “Ngạt chết ta rồi.”
Giang Thế Ninh tức giận đặt đèn dầu lên trên bàn, nói: “Tự làm tự chịu, đáng đời.”
Hắn đảo mắt, quỷ khí mịt mù nhìn về phía Thạch Đầu Trương: “Vị này là………..”
Thạch Đầu Trương bị cặp mắt không chút ánh sáng của hắn nhìn đến phát run, lắp bắp nói: “Ta là thợ đá, gọi ta là lão Trương hay Thạch Đầu Trương đều được.”
Tiết Nhàn chỉ vào cái khóa đá kề ở sát tường: “Xem đi, đó là ngươi đẽo hả?”
Thạch Đầu Trương liếc cái là nhận ra ngay, vội vàng gật đầu: “Phải phải phải, đúng thật là do tay ta làm ra, vừa thấy là nhận ra ngay.”
“Cho nên………. Chuyện chính là như vầy.” Tiết Nhàn xòe tay với Giang Thế Ninh, nói: “Hắn có liên quan đến kẻ bố trí mộ thất ở đảo Mộ Phần, trùng hợp trong tay lại có thứ mà kẻ đó hoặc thuộc hạ của kẻ đó từng chạm qua, đợi khi nào Lục Nhập Thất tỉnh lại, bảo cậu ta tính thử coi, có lẽ sẽ có chút manh mối.”
“Lục Nhập Thất?” Giang Thế Ninh sửng sốt, bấy giờ mới hiểu ra ý của y, “Ngươi tin chắc cậu ta cũng có loại bản lĩnh đó ư?”
Tiết Nhàn: “Dự tính của ta cũng gần như vậy đấy.”
Y ngồi trên ghế dựa, chán ngán dùng ngón trỏ hươ hươ nghịch lửa, vừa hươ được hai cái, đột nhiên vỗ bàn: “Đúng rồi, tí thì quên mất.”
Giang Thế Ninh và Thạch Đầu Trương ngồi bên cạnh bị y dọa nhảy dựng, đều quay đầu nhìn y, chờ y phát biểu cao kiến. Kết quả tổ tông này lại từ khóe mắt không mặn không nhạt liếc nhìn Huyền Mẫn, nói: “Cơm còn nợ đâu?”
Giang Thế Ninh: “………..” Cái trò gì đây?
Thạch Đầu Trương: “…………..” Ôi mẹ ơi, dọa người ta sợ muốn chết.
Huyền Mẫn nhìn y một cái, lập tức xoay người bước ra khỏi phòng lớn, đi nhanh ra cửa.
Sau thời gian một chén trà, hắn lại vân đạm phong khinh mang theo hộp đồ ăn quay trở lại, nhìn dáng vẻ và khí chất kia, giống như thể trong tay hắn không phải thức ăn, mà là hoa sen trước cửa Phật.
Giang Thế Ninh nhìn hắn một cái, lại nhìn Tiết Nhàn lười biếng ngồi chẳng ra ngồi bên cạnh mình, yên lặng quay mặt đi.
Hộp đồ ăn có tổng cộng bốn tầng, bày sáu món ăn và một đĩa bánh bơ.
Tiết Nhàn nhìn lướt qua, đĩa sứ xinh xắn, món ăn tinh xảo, từng đĩa từng đĩa bày trên bàn thật đẹp mắt, hương thơm bay nhàn nhạt, quả thực khiến người ta thèm thuồng. Nhưng mà………
Nhưng……… mà…………
Cả bàn đồ ăn này có đốt đèn lồng lên soi cùng không tìm thấy một mẩu thịt vụn nào, tất cả đều là đồ chay!
Toàn! Là! Đồ! Chay!
Từng thấy rồng ở triều đại nào ăn cỏ mà sống chưa?
Hai mắt Tiết Nhàn trợn lên, tức giận ngất đi, thù mới hận cũ cùng dồn lên đầu, y nhìn Huyền Mẫn lại càng không thuận mắt.
Huyền Mẫn mặc dù ký ức không nguyên vẹn, song thói quen thì vẫn còn. Trong quá khứ hắn hẳn là không ăn đồ mặn đồ sống bao giờ, có lẽ hắn căn bản còn chẳng cần ăn, vài ngày không đụng vào thức ăn vẫn sống khỏe re. Tóm lại, bảo hắn đi mua, đương nhiên là không được ăn thịt. Cuối cùng Giang Thế Ninh lại phải chạy đi một chuyến, xách về mấy món mặn, bấy giờ mới coi như dọn xong một bữa cơm chân chính.
……………
Ngoại trừ cái lần tám năm về trước, có lẽ Lục Nhập Thất chưa từng chịu khổ sở như vậy bao giờ.
Cậu vừa ngủ liền mê man ngủ bảy ngày, cứ quanh đi quẩn lại giữa phát sốt và hạ sốt, có đôi khi sốt choáng váng quá, trong lúc nửa đêm còn mơ hồ thốt ra vài chữ, có khi là “Cha”, có khi là “Thập Cửu”, như thể chỉ cần cậu không mở mắt, những chuyện đã phát sinh kia sẽ không thành sự thật, những người đã không còn trên đời đó sẽ ngồi ở bên giường lẳng lặng chăm sóc cậu, chờ cậu tỉnh lại………..
Mãi đến đêm ngày thứ bảy, phu canh vừa gõ mõ, ngón tay cậu rốt cuộc run lên, mở mắt ra.
Bởi vì sốt lâu nên trong mắt vẫn còn tơ máu chưa biến mất, dưới ánh đèn dầu, con mắt phủ một màn thủy quang, như thể luôn đọng một tầng nước mắt vậy.
“Tỉnh rồi à?” Giang Thế Ninh vừa vặn đến thay bấc đèn cho cậu, thấy cậu mở mắt, bèn hỏi một câu, “Khát không?”
Nói đoạn, hắn liền hô lớn một tiếng với phòng lớn ở bên ngoài, rồi đi tới bên giường, lấy miếng vải thấm thuốc đắp trên trán Lục Nhập Thất xuống.
Quỷ thân lạnh đến kinh người, khi dán lên trán Lục Nhập Thất, khiến cậu run run, thủy quang trong mắt liền theo khóe mắt trượt xuống dưới, thấm ướt góc chăn: “Hôm nay, có phải đầu thất không………..” (Đầu thất là bảy ngày kể từ ngày chết, người ta tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà trong những ngày “đầu thất” này.)
Giang Thế Ninh ngạc nhiên, gật đầu nói: “Ừm, đêm cuối cùng rồi.”
Cậu khàn giọng, dùng mu bàn tay che mắt một lát. Rồi sau đó xốc chăn ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Huynh ấy còn ở đây không, ta đến ở cùng huynh ấy một đêm cuối cùng.”
Không biết có phải Giang Thế Ninh bị ảo giác hay không, Lục Nhập Thất ngủ mê lâu như vậy, sau khi tỉnh lại thì ngay cả giọng điệu nói chuyện đều càng lúc càng giống Lục Thập Cửu. Mà khi cậu ta đứng dậy, Giang Thế Ninh liền khẳng định đây không phải ảo giác, bởi vì Lục Nhập Thất vốn nhỏ gầy bất thường, chỉ trong bảy ngày này, thế mà đã cao thêm mấy tấc. Trông không giống bộ dáng bảy tám tuổi nữa, mà giống mười một mười hai tuổi hơn.
Lục Nhập Thất lần mò từ trong phòng đi ra, mệt mỏi gật đầu với mọi người, dưới sự chỉ dẫn của Giang Thế Ninh đi tới một gian phòng hông, đóng cửa lại, ở trong đó nguyên cả một đêm.
Trong một đêm này, cả căn phòng hông không có lấy một chút tiếng vang, không có tiếng khóc, cũng chẳng có tiếng nói chuyện.
Cậu nói ở cùng, liền ở cùng thật, im lặng không nói lời nào ở cùng một chỗ, không nhiệt tình, cũng không bám dính, giống như ngày thường bọn họ vẫn ở chung vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhập Thất sắc mặt tái nhợt từ trong phòng đi ra, cậu sờ bó cây Thập Cửu để lại cho mình, ánh mắt tối đen không chút ánh sáng nhìn chằm chằm về hướng của Thạch Đầu Trương hồi lâu, chậm rãi nói: “Cảm phiền, có thể giúp ta khắc hai tấm bảng gỗ được không.”
Tuy nói là thợ đá, nhưng đồ gỗ hắn cũng biết đẽo một ít, chỉ có điều không được thuận tay như đá thôi.
Thạch Đầu Trương sửng sốt một chốc, gật gật đầu.
Tiết Nhàn lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi gật đầu như thế cậu ta không thấy được đâu.”
Thạch Đầu Trương ngạc nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Nhập Thất một lát, không dám nhiều lời, chỉ nói: “Tất nhiên là được.”
Hắn sống ở huyện Ngọa Long nhiều năm như vậy, tuy không nói là thân quen với Lục gia, nhưng dù gì cũng từng chạm mặt, cũng coi như có gặp gỡ. Nghe Lục Nhập Thất nói vậy, đương nhiên cũng biết cậu ta muốn khắc cái gì. Thạch Đầu Trương vốn quen tay, ván gỗ lại dễ đẽo gọt hơn đá, chẳng tốn bao nhiêu công sức liền đẽo ra hình dạng hai linh bài, còn khắc một ít đồ văn quen dùng trên đó nữa.
“Khắc chữ gì?” Thạch Đầu Trương hỏi.
Lục Nhập Thất nói: “Một cái khắc tiên phụ Lục Viên chi vị.”
Thạch Đầu Trương làm theo, tỉ mẩn in chữ lên, lại khắc một chút, sau đó thổi vụn gỗ, lại hỏi: “Cái khác thì sao?”
Lục Nhập Thất im lặng một lát, hồi lâu sau vẫn không mở miệng.
Cái khác thì khắc gì được đây? Đại danh sao? Thập Cửu chưa đủ tuổi, ngay cả đại danh chính thức cũng chưa kịp đặt, chỉ có thể khắc là vô danh. Mà Thập Cửu chỉ là tiểu danh đặt cho dễ nuôi thôi, thiên hạ có cả ngàn vạn Thập Cửu, xuống suối vàng, báo tên này lên, không biết Diêm Vương có nhận sai không nữa. Huống hồ, cậu cũng không muốn khắc tên Thập Cửu, giống như một lạc bút vậy, người huynh trưởng bao giờ cũng lạnh nhạt dửng dưng không để ý tới người khác, lại có thể trao mệnh cho cậu, thực sự không thể gặp lại nữa rồi.
“Coi như xong rồi, cái còn lại cứ để trống, không khắc chữ.” Lục Nhập Thất bỗng mở miệng, rồi sau đó nhận lấy hai linh bài từ tay Thạch Đầu Trương. Cậu sờ soạng lấy ra một miếng khăn vải từ trong ngăn tủ, không để người khác hỗ trợ, thu dọn chút quần áo đơn giản, cẩn thận bọc linh bài vào bên trong, cột dây lại.
Làm xong hết thảy, cậu liền mang theo bọc đồ ngồi xuống bên chiếc bàn tứ tiên, sờ bó cây nói với Tiết Nhàn: “Ta biết các ngươi muốn làm gì, từ lúc mở mắt liền biết rồi, ta sẽ thay Thập Cửu tính giúp các ngươi, song có lẽ ta tính sẽ không được chuẩn như huynh ấy. Chỉ xin thỉnh cầu các ngươi một việc, hãy giúp ta chôn cất Thập Cửu.”
Dù cậu có không thích dựa dẫm vào người khác thế nào đi chăng nữa, loại chuyện như chôn cất vẫn không phải việc một kẻ nửa mù có thể tự mình hoàn thành.
“Cử thủ chi lao.” Tiết Nhàn đáp. (Ý nói việc nhẹ nhàng, dễ dàng chỉ như nhấc cánh tay. Thường dùng khi được người khác cảm ơn vì đã giúp đỡ, kiểu như không có gì việc cỏn con không đáng nhắc tới.)
Miếng vải đen mà Thạch Đầu Trương giao ra vẫn được cất trong túi Huyền Mẫn, bấy giờ mới trải ra trên bàn, để Lục Nhập Thất tính thử một phen.
Con ngươi phủ một tầng sương mù nhàn nhạt của Lục Nhập Thất nhìn chằm chằm miếng vải đen kia, rắc một ít đất vụn lên bàn, cầm bó cây chậm rãi vẽ. Từ động tác đến vẻ mặt, đều lộ ra bóng dáng của Lục Thập Cửu, như thể hai người cùng sống trong một thân xác vậy.
Cậu vẽ xong, nâng tay nhẹ nhàng sờ vụn đất, hơi nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: “…………Có vẻ ta vẫn không có được linh khí như Thập Cửu, chỉ có thể tính ra vị trí hiện tại của người này là ở bờ sông bên kia, ta có thể thấy thấy hình dạng đại khái, nhưng không thể nói rõ phương vị cụ thể, có lẽ phải đến chỗ đó mới nhận ra được.”
Nói đoạn, cậu san phẳng đất vụn trên bàn, tính lại một lần nữa, kết quả vẫn như trước.
Song cậu có vẻ cũng không ngoài ý muốn với loại kết quả này, chỉ vỗ vỗ bọc đồ trên bàn, nói: “Nếu không ghét mối liên lụy là ta đây, ta có thể đi cùng các ngươi một chuyến.”
Dù sao, trong huyện Ngọa Long này đã chẳng còn người sống nào có huyết mạch tương liên với cậu nữa, người thân không còn, gốc rễ cũng liền đứt, sống ở đâu cũng đều là sống thôi.
Có một người có thể tính được lai lịch đi cùng, mọi người đương nhiên rất vui vẻ. Nán lại huyện Ngọa Long đã mấy ngày rồi, không thể ở lại thêm nữa, vậy nên khi trời mới tờ mờ sáng, bọn họ đã đem Thập Cửu chôn cất ở bên cạnh mộ phần của Lục Viên.
Lục Nhập Thất quỳ trước nấm mồ, lần lượt dập đầu lạy ba cái với hai ngôi mộ, rồi sau đó thần sắc bình tĩnh phủi bụi đất trên người, đeo linh bài, lên đường cùng đám Huyền Mẫn.
Khi bọn họ lên thuyền chở khách sang sông, bầu trời đen kịt bỗng đổ tuyết lớn.
Tuyết mịn mờ mịt một nửa dừng ở một nấm mồ vô danh mới đắp trên núi, một nửa dừng ở mui một con thuyền lẻ loi, một nửa dừng ở suối vàng, một nửa dừng ở hồng trần, tựa như một hồi cáo biệt oanh liệt, vừa đưa quỷ vô danh, lại tiễn khách viễn hành.
Hoài niệm và luyến tiếc sâu nặng nhất trên thế gian, có lẽ chính là huynh không ở đây, không sao cả, ta sẽ biến thành huynh, mang theo huynh.
Từ đây tháng năm không đổi, thiên sơn chung lối, vạn thủy cùng thuyền………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.