Đồng Tiền Kham Thế

Chương 30: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) – 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Long thân có vảy, là phần cứng rắn nhất trên lưng, giống như áo giáp, càng tới gần phần đầu rồng thì vảy càng lớn, tới gần đuôi rồng thì vảy càng nhỏ. Lấy riêng một miếng vảy ra, cạnh lưỡi sắc bén hoàn toàn có thể so với đao mỏng. Song so với phần lưng thì vảy ở bụng lại mềm hơn. Lúc trước ở Quy Vân cư, miếng vảy Tiết Nhàn để lại cho Huyền Mẫn là vảy bụng.
Nghiệp chướng này tính tình kiêu ngạo, không biết đạo lý, cho rằng kẻ khác đều sẽ phạm sai lầm, tên nào cũng mang bộ óc heo khiến người ta khó mà tin tưởng được. Y sợ để vảy lại cho Huyền Mẫn, con lừa trọc kia không biết lại đem xay thành bột thuốc, há miệng nuốt mất, bị vảy sắc rạch nát họng, phơi thây trong phòng, vậy thì đúng là chuyện vui lớn.
Nói tóm lại, nghiệp chướng này có da bụng khá là mềm.
Mà việc khiến người ta đau đầu là, sau khi y thu nhỏ lại, phần vảy quanh thân cũng trở nên non nớt, ngay cả phần vảy cứng nhất ở lưng cũng uốn cong được, không sắc bén mà lại còn co dãn, bụng thì càng miễn bàn.
Tiết Nhàn yên lặng cúi đầu, dùng móng vuốt thử chọt chọt, phát hiện mịa nó chọt một cái mà lõm thành cái hố luôn, không khác nào da người thường, thậm chí còn mềm hơn. Chết người nhất là, da bụng y còn không cảm thấy đau!
Móng rồng chém sắt như chém bùn, chọt vào cái bụng mềm, thế mà lại không đau! Có thể thấy móng rồng cùng mềm không kém.
Đúng là tổn hại uy nghiêm mà.
Bởi vì vảy toàn thân đều mềm oặt mất hết uy phong, khi quấn trên tay Huyền Mẫn, Tiết Nhàn liền không quá an phận cho lắm ——
Tay của lừa trọc đẹp ghê, xương cổ tay nhô ra, có vẻ thon dài mạnh mẽ rắn chắc. Nhưng khi Tiết Nhàn hạ mình quấn quanh cái cổ tay kia thì lại không thư thái như vậy, xương cổ tay cọ vào vảy bụng của y, giống như lúc nằm sấp da bụng như áp phải quả bầu tròn, nói đau thì không đau, nhưng lại cộm phát khiếp.
Cực kỳ đáng ghét!
Tiết Nhàn mặt không thay đổi giương vuốt cào đoạn xương cổ tay kia, kết quả chẳng cào ra tí máu nào, có lẽ vì tự dưng lại đi gãi ngứa cho lừa trọc nên y nhất thời tức giận quay đầu đi, dở sống dở chết không buồn nhúc nhích.
Nghiệp chướng này đang khó ở, tính tình lại không tốt, có thể tự mình làm mình tức chết, đúng là có bản lĩnh.
Song y nhích tới nhích lui, rất nhanh liền khiến Huyền Mẫn chú ý.
Huyền Mẫn chớp mắt, mặt vô cảm ngước nhìn bầu trời âm u trên cao một lát, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, lại ẩn hiện lóe lên một tia mờ mịt.
Ngay sau đó, hắn liền chau mày, bởi vì hắn ngửi được một mùi máu tươi không tính là nồng đậm, xen lẫn trong bầu không khí ẩm ướt tại sông nước. Thời điểm hắn rơi xuống nước, khi nhắm mắt niệm chú, miệng mũi chưa từng sặc nước, song bị ngâm dưới sông hồi lâu nên ngực hơi đau.
Hắn nặng nề ho khan hai tiếng, đỡ người ngồi dậy, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía một vòng theo bản năng. Phát hiện mình đang ngồi trên nền đất bùn ở bờ sông, bên cạnh còn có một cái khóa đá nặng trịch, lún sâu xuống bùn mềm. Xung quanh không có ai khác, đương nhiên cũng không có nguy hiểm gì. Mặt sông mịt mù hơi nước, thuyền đánh cá và thuyền chở khách đều tụ lại ở một chỗ khá xa, không biết đang bận rộn chuyện gì, tóm lại là không có ai chú ý tới góc này.
Bấy giờ hắn mới bình tĩnh thu lại tầm mắt.
Huyền Mẫn không chịu nổi bùn bẩn, vừa thấy nơi mình đang ngồi, trên mặt liền lộ ra vẻ ghét bỏ nhàn nhạt.
Ngay khi hắn đang định đứng dậy xử lý vết máu và bùn đất trên người, hắn bỗng cảm thấy có gì đó giật giật trên cổ tay.
Hay cau mày, vén tay áo, mặt đối mặt với cái thứ đang quấn trên cổ tay mình.
Tiết Nhàn ngửa đầu nhìn nhau với hắn một lát, bởi vì thân thể không thoải mái, nên cả người……. cả rồng đều có vẻ hơi lười biếng, không muốn để ý tới kẻ khác. Vừa thấy thần sắc của Huyền Mẫn, y liền không nhịn được mà trợn trắng mắt, lòng nói: Đấy, lại nữa rồi!
Do vậy y không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, kéo dài giọng nói với Huyền Mẫn: “Đừng nói, cũng đừng hỏi ta là ai, càng đừng hỏi chính ngươi là ai. Ngươi nghe ta, nâng tay lên, sờ bên trái cổ mình trước đi.”
Huyền Mẫn không phải kẻ dễ dàng tin người ngoài, nếu đổi lại là người khác nói chuyện với hắn như thế, hắn tất nhiên sẽ không để ý, trước hết bắt kẻ đó lại rồi mới nghĩ đến chuyện khác. Nhưng giọng điệu của cái thứ đang quấn lấy cổ tay hắn thực sự quá mức đúng lý hợp tình, không giống như đang nói bậy.
Huống hồ………. Nghiệp chướng này thoạt nhìn nhéo một cái là đứt, sờ một cái là chết, tạm thời không thể gây nổi sóng gió gì.
Vì thế Huyền Mẫn lạnh lùng nhìn y một lát, rốt cuộc vẫn làm theo lời y nói, vươn ta sờ bên trái cổ mình.
Tiết Nhàn giơ móng vuốt, chỉ huy như đại gia: “Tay ngắn hay sao thế? Dịch lên trên chút đi, ừa, chỗ đó đó, sờ một chút, trước khi tỉnh táo lại thì đừng nói chuyện với ta, không muốn phí lời nói hão với ngươi.”
Ban nãy ở dưới đáy sông y vừa chịu đả kích bị ngắn tay nên có hơi khó ở, giờ có cơ hội là liền muốn chọc ngoáy Huyền Mẫn một trận, đúng là không biết phải trái.
Y ngẩng mặt, nhìn Huyền Mẫn sờ lên nốt ruồi hình con nhện ở bên gáy, vẫn giống như lần trước, tơ máu xung quanh nốt ruồi dần dần thu lại. Quá trình tơ máu thu lại có vẻ cũng không mấy dễ chịu, Huyền Mẫn nhíu mày khép mắt, lẳng lặng ngồi một lát mới lại mở mắt ra, vẻ phòng bị trong mắt đã biến mất không thấy, thay vào đó là khuôn mặt vô cảm và ánh mắt hơi khó nói.
Thấy hắn như thế, Tiết Nhàn liền biết hắn bệnh xong rồi, nghĩ “Lại nữa rồi”.
Tiết Nhàn thả lỏng đầu, tiếp tục tra hỏi: “Cái bệnh mở mắt liền quên hết mọi chuyện của ngươi là từ đâu mà ra vậy? Lần nào cũng phải làm thế mới nhớ được, không phiền à?”
Huyền Mẫn không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn y.
Lúc trước không biết rõ tình trạng nên hắn không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, nghiệp chướng này có đầu có đuôi, râu móng đầy đủ, nhìn cái đầu kia, hình như là rồng. Có điều hắn chưa từng thấy……….. con rồng nhỏ thế này bao giờ. Chẳng những vảy mềm nhũn, nửa người dưới lại còn không thoải mái, cái đuôi dài nhỏ có vẻ còn chưa có tri giác, không thể quấn lấy cổ tay như nửa thân trước được, mà mềm oặt rủ xuống dưới.
Huyền Mẫn mặt không biểu tình nhìn một lát, vươn tay sờ cái đuôi rủ xuống của nghiệp chướng, nhỏ nhỏ gai gai, xúc cảm đầu ngón tay khi sờ có hơi kỳ lạ.
Tiết Nhàn liếc xéo hắn, “Chậc” một tiếng, hừ lạnh nói: “Buông ra, làm cái gì đó? Lễ nghĩa liêm sỉ cho cẩu ăn rồi hả, sách nào dạy ngươi được tùy tiện sờ đuôi người khác như thế?”
Nửa người dưới của y chẳng cảm nhận được gì, đừng nói là sờ, dù có bị nhéo thì phỏng chừng cũng không có phản ứng đau đớn. Thế nhưng có đau có ngứa hay không là một chuyện, uy nghiêm lại là chuyện khác, đường đường là một con rồng, bị người ta sờ đuôi như thế, còn ra thể thống gì?
Nếu không phải hiện tại y không thể không dựa vào lừa trọc thay mình đi lại, y đã giương vuốt hất cái tên không biết sống chết này đến Nam Hải rồi.
Huyền Mẫn đương nhiên không phải người hay đùa, kỳ thực hắn không hề có ý đùa bỡn. Chỉ là cảm thấy vừa mở mắt nghiệp chướng này liền biến thành thế này, nên hơi bất ngờ một chút.
“Ngươi kiếm cái xác này từ đâu vậy?” Hắn nhẹ giọng nói.
“Kiếm được là sao?” Tiết Nhàn trừng hắn, “Ta sao có thể chịu được xác đã bị kẻ khác dùng rồi chứ?”
Huyền Mẫn nghe vậy, bèn mò túi ngầm bên hông —— Không có kim châu.
“Đây chính là bản thể của ngươi?” Hắn dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại như kết luận.
Tiết Nhàn hừ một tiếng xem như trả lời.
“Đã lấy lại được bản thể rồi thì sao còn quấn trên cổ tay ta?” Huyền Mẫn rũ mắt nhìn y.
Không phải hắn định để Tiết Nhàn rời đi thật, dù sao trên tờ giấy của hắn rõ ràng có viết “Tìm người”, mà đồ trên người Tiết Nhàn lại có liên quan đến vài thứ trên giấy, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện thả nghiệp chướng này đi.
Song đây là ý định của hắn, còn Tiết Nhàn như nào thì chưa biết được. Chung quy lúc trước Tiết Nhàn đã năm lần bảy lượt muốn chạy, có thể nói là đầy rẫy tiền án. Theo như tính tình ương bướng to gan của nghiệp chướng này, hẳn là sẽ thừa dịp hắn bất tỉnh nhân sự nhanh chân chuồn đi mới đúng, ngoan ngoãn quấn trên cổ tay đợi hắn tỉnh lại như vậy, đúng là hơi ngoài dự đoán.
Huyền Mẫn nâng tay gãi gãi cái đầu rồng nho nhỏ kia, định xem xem có phải nghiệp chướng này ăn bậy phải thứ gì hay là chọc phải rắc rối nào đó, nên mới giả bộ ngoan ngoan như vậy hay không.
Tiết Nhàn nâng vuốt cào hắn một phát, hất cái tay đáng ghét kia ra, nói: “Muốn người là ngươi mà muốn đuổi người cũng là ngươi. Bảo đến là đến nói đi là đi, có phải hơi không phân rõ phải trái quá rồi không hả? Ta không đi đấy, ngươi làm gì thì làm, đừng có sờ lung tung nữa, cút ra!”
Huyền Mẫn: “………….”
Chẳng hiểu nổi vì sao nghiệp chướng này tự quấn lấy cổ tay người khác mà còn mắng người ta không phân rõ phải trái, đúng là không biết xấu hổ.
Tiết Nhàn hiển nhiên không uống lộn thuốc.
Thực ra nỗi nghi hoặc của Huyền Mẫn không phải vô lý, y quả thực từng định nhanh chân chạy trốn, không có quần áo chỉ là chuyện nhỏ, vớ đại ai đó gần bờ sông rồi lột đồ mặc tạm cũng được. Nếu không được, vậy thừa dịp lừa trọc vẫn chưa tỉnh, lột bộ tăng y của hắn ra là xong, cùng lắm thì trông hơi giống vội về chịu tang thôi.
Sở dĩ bây giờ y tự giác quấn lấy Huyền Mẫn, chính là vì đã nếm được chút ngon ngọt lúc còn trong kim châu. Lừa trọc này có thể chất đặc dị, trên người ẩn chứa huyền cơ, nếu có thể giúp chân linh của y quay về cơ thể, nói không chừng còn giúp phần gân cốt bị rút của y mọc lại nữa ấy chứ.
Y tự nhận chẳng có lòng tốt gì, có chỗ tốt thì đi theo, hết lợi ích thì cuốn gói, có gì mà phải rối rắm.
Nguyên nhân cụ thể hơn là lúc đó y cũng chẳng có thời gian mà chạy, tóm lại, bây giờ y chưa muốn chuồn lắm, vẫn định đi cùng lừa trọc một đoạn đường nữa, cùng lắm thì đưa cho lừa trọc chút gì đó là được.
Huống hồ, có lừa trọc bên cạnh, có một số việc cũng tiện tra xét hơn, lừa trọc này xịn hơn tên mọt sách Giang Thế Ninh kia mà.
Y né tránh bàn tay Huyền Mẫn, xù vảy banh vuốt, cảnh cáo lừa trọc không có việc gì thì đừng có mà động chân động tay. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khóa đá, âm thầm cân nhắc một chuyện ——
Những thứ lúc trước hút vào trong sông, đối với y cũng giống như một hạt giống, cho dù đang lẳng lặng cuộn tròn như thế này, y vẫn có thể cảm giác được một vài thứ đang rục rịch trong cơ thể.
Có điều y vẫn chưa biết rõ được đó là thứ gì………….
Nếu thực sự là một bộ phận thân thể của y, vậy tại sao nó lại xuất hiện trong đảo Mộ Phần ở huyện Ngọa Long?
Chẳng lẽ, kẻ rút gân rồng của y và kẻ bày ra phong thủy cục ở đảo Mộ Phần là cùng một người? Dù cho không phải một người, chắc hẳn cũng có liên quan lớn.
Nếu có thể khiến lừa trọc giúp mình điều tra ấn ký trên khóa đá, làm rõ chân tướng, có lẽ sẽ có thể theo đó mà tìm được kẻ đã rút gân của y.
Khi Huyền Mẫn đang xử lý vết máu và nước bùn trên người, Tiết Nhàn đang thúc giục hắn đi lên bãi đá, thì Lục Nhập Thất bỗng lảo đảo mò mẫm đi tới như thủy quỷ. Huyền Mẫn nâng mắt lên nhìn, nhận ra mấy thuyền đánh cá và thuyền chở khách ban nãy sở dĩ tập trung lại một chỗ, ắt hẳn là vì phát hiện ra đám Nhập Thất, song không biết vì sao lại có đông người tụ tập như vậy.
Lục Nhập Thất lần mò đi đến, nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ một lát, mới nói: “Quả đúng là mấy người.”
Giọng nói của cậu ta có vẻ cực kỳ mệt mỏi, có lẽ là do ảnh hưởng từ cái chết của Lục Thập Cửu vẫn chưa hết, còn hơi hoảng loạn. Cậu thở hổn hển một hơi, mới nói tiếp: “Có thể……….. phiền các ngươi giúp một tay được không? Hiện giờ ta…….. mắt của ta không biết xảy ra vấn đề gì, thân thể cũng không ổn lắm, Thập Cửu rõ ràng đang ở ngay trước mặt ta, mà ta lại……….. ta lại không nhìn thấy huynh ấy, rõ ràng ta có thể thấy được hình dáng của một vài người khác, nhưng lại không nhìn thấy huynh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.