Đồng Thể

Chương 26: Những ngày sống cùng nhau




Tim của… Lâm Hề?
Vô song kinh hãi, tay đặt bên hông Lâm Hề chậm rãi xiết chặt, nếu đúng như hắn nói, Song Không Chi Tâm ở ngay tại trong thân thể Lâm Hề, vậy thì những chuyện trước kia hẳn đã có thể giải thích rõ. Thì ra tại thời điểm cảm xúc Lâm Hề kích động, sức lực trên người anh lại bị tiêu thất, kia căn bản là không phải bị Lâm Hề cướp đi, mà là cô… trong nháy mắt đã chặt đứt liên hệ giữa hai thế giới, nhưng cái này không có tác dụng lâu, cho nên không chỉ là anh mà Phược Linh, Thanh Phong, Tự Diễm, Độc Linh đều giống nhau, bị Lâm Hề “cướp đi” sức mạnh trong chớp mắt, bởi vì sức mạnh của bọn họ đều từ thế giới kia mà đến!
Nhưng tại sao Song Không Chi Tâm lại ở trên người Lâm Hề?
Thấy Vô Song trầm mặc, Băng Hồn lành lạnh cười: “Vô Song, ngươi không có lựa chọn.”
“Hừ, đê tiện.” Vô Song tặc lưỡi, anh biết tình huống hiện tại quả thật khó giải quyết, không giao Song Không Chi Tâm ra, máu trong mạch Lâm Hề sẽ bị hàn khí đông chết, nếu giao Song Không Chi Tâm ra… Căn bản là không thể giao ra! Bởi vì cái này so với việc ép anh tự sát thì có gì khác nhau đâu!
Vô Song ném Lâm Hề lên giường, nắm chặt liêm đao trong tay: “Một khi đã như vậy, giết ngươi trước rồi nói sau.”
Thân hình Băng Hồn hóa thành một đám khí lạnh bay ra ngoài: “Ta không cần thiết phải giao chiến với ngươi, ta chỉ cần chờ đợi.” Gió ngoài cửa sổ thổi vào phòng, khí lạnh tản đi, mà Băng Hồn thì đã sớm rời khỏi.
Đáng giận! Sắc mặt Vô Song trầm lại, tình huống như vậy làm sao mà anh dám ném Lâm Hề lại để đuổi theo Băng Hồn. Mà nếu không giết Băng Hồn, hàn khí trong cơ thể Lâm Hề cũng không có cách giải trừ, sớm hay muộn cô cũng bị đông chết, trừ phi Lâm Hề có thể tự cắt đứt liên hệ giữa hai thế giới. Nhưng với tính cách của cô, làm sao mà có thể sử dụng được năng lực này.
Vô Song cắn răng, giậm chân khẽ gọi: “Vạn Tri.” Tiểu nhi lúc trước không biết trốn đi chỗ nào mau chóng xuất hiện, từ ngoài cửa rụt rè tiến vào. Vô Song nói. “Có biện pháp cứu cô ta hay không?”
“Có.” Vạn Tri nơm nớp lo sợ nói. “Có hai biện pháp, một là để Viêm Hỏa đại nhân tới đây giải hàn, hai là tìm người dẫn hàn khí ra. Biện pháp thứ nhất, tôi nghĩ đồng thể của đại nhân sẽ không thể đợi được đến lúc ngài tìm thấy Viêm Hoả, về phần biện pháp thứ hai, người có thể dẫn hàn khí ra phải mạnh hơn Băng Hồn đại nhân, hơn nữa trong quá trình dẫn hàn khí, hai người sẽ phải chịu thống khổ đến cực điểm, nếu trong lúc đó có một người không chống đỡ được thì hậu quả rất khó lường, cho nên…”
Hắn chưa dứt lời, Vô Song đã hiểu ý tứ của hắn.
Vô Song trầm ngâm, đóng hết cửa phòng và cửa sổ lại, lấy dây trói Vạn Tri lại đặt trên bàn học Lâm Hề, rồi sau đó lấy hắc tinh thạch xuống đặt trên cửa, tạo thành kết giới. Làm xong toàn bộ những việc này anh mới đi đến bên người Lâm Hề, thấy sắc mặt cô đã đông lại một màu đen kịt, cả người không ngừng run rẩy. Vô Song ôm lấy cô nói: “Muốn sống không?”
Lâm Hề chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ như của mèo kêu: “Tôi… còn chưa, thi đỗ cao học”
Trong nháy mắt Vô Song liền bị mấy câu này làm cho nở nụ cười. Thật là cái tính nết khó bỏ. Nhưng anh lại có chút yêu thích cái loại này tính nết này: “Vậy là tốt rồi, cố gắng chịu đựng.”
Anh cúi đầu, bờ môi ấm áp mau chóng dán lên miệng vết thương lạnh lẽo ở cổ Lâm Hề. Lâm Hề giống như đang dễ chịu cũng giống như đang đau đớn hừ nhẹ một tiếng. Hai tay Vô Song ôm chặt cô, ngăn cô giãy dụa, anh dùng lực hút, hàn khí liền theo miệng vết thương chảy ra chui vào trong cơ thể anh. Chỉ nuốt một chút mà anh cũng có cảm giác như đang bị vô vàn kim châm đâm vào cơ thể.
Vô Song nhịn không được nhíu mày nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy Lâm Hề. Anh biết, Lâm Hề không thể chết trong này, anh cũng không thể chết ở chỗ này.
Vạn Tri trên bàn học nhìn đến xuất thần. Hắn không ngờ Tử Thần lại thật sự lấy thân mình để dẫn hàn khí, cho dù đó là đồng thể của anh ta, nhưng anh ta thậm chí còn không hề nghĩ đến hậu quả sau khi dẫn hàn khí! Người của bảy tộc Cận vương không phải đều rất ích kỉ sao…
Hơn nữa nếu đã biết Lâm Hề chính là Song Không Chi Tâm, vậy thì anh ta ngại gì mà hiện tại không mở thông đạo giữa hai giới, mang Lâm Hề qua thế giới bên kia, sau đó đem moi tim cô ra, chặt đứt liên hệ hai giới, lúc đó bọn họ sẽ không còn là đồng thể, theo đó cái chết của cô gái này cũng không liên quan gì đến Vô Song nữa.
Vạn Tri sững sờ một chút, giật mình nhớ tới, vừa rồi Tử Thần hỏi mình là “có biện pháp cứu cô ta hay không” mà không phải “có biện pháp nào giải quyết việc này hay không”. Vạn Tri cũng không nghĩ Tử Thần sẽ bất cẩn không phân tích được tình huống mà có thể nói, ngay từ đầu anh ta không hề nghĩ sẽ để Lâm Hề phải chịu đau đớn! Rõ ràng là một người không còn giá trị lợi dụng… Tử Thần vì cái gì…
Vạn Tri hé mắt thoáng nhìn bàn tay Vô Song đặt bên hông Lâm Hề bị tay Lâm Hề bắt lấy, Vô Song không chần chừ cũng nắm lấy tay cô, dùng sức đan chặt mười ngón tay với nhau.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, đây quả là… chuyện quá kỳ diệu rồi.
103.
Lâm Hề cảm giác tay chân mình dần dần ấm lại, nhưng cơn đau rét lạnh tập trung ở trên cổ khiến cho cô càng khó chịu hơn, môi Vô Song vốn ấm áp lúc này cũng tựa như khối băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lâm Hề mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn trần nhà, cô cố gắng phân tán suy nghĩ của mình, đầu óc xoay chuyển nghĩ đến lần đầu tiên gặp Vô Song, trong chốc lát ngẫm lại những chuyện bọn họ đã trải qua, Phược Linh, Đồng Lăng, Tự Diễm… Thì ra cô và Vô Song đã bất giác làm bạn với nhau lâu như vậy. Suy nghĩ hỗn loạn, nhưng hình ảnh cuối cùng trong đầu tạm dừng tại cảnh tượng giữa trưa hôm khi cô nhìn thấy Vô Song ngồi nhắm mắt dưới tàng cây.
“Vô Song.” Cô khẽ gọi. Anh chàng cúi người bên cô hấp thu hàn khí không hề trả lời, nhưng Lâm Hề biết anh nghe thấy được,”Hôm nay anh tức giận sao?”
Vô Song không lên tiếng trả lời cũng không có cách nào lên tiếng trả lời, nhưng chỉ dùng sức hút, dùng cử chỉ để trả lời, Lâm Hề kêu rên một tiếng, thở dài: “Tôi sợ anh tức giận…” Đầu ngón tay Vô Song cứng đờ, vẫn không thể trả lời, chỉ nghe Lâm Hề buồn bã nói. “Anh muốn tôi làm gì, kỳ thật chỉ cần nói rõ, tôi sẽ không từ chối.” Tia hàn khí cuối cùng cũng bị hút đi, cả người Lâm Hề buông lỏng, đôi môi tựa như hàn băng rời khỏi cổ cô, thân thể trở nên ấm áp làm cho đầu óc cô càng mơ hồ, hình như cô loáng thoáng nghe thấy Vô Song hỏi một câu: “Vì sao?”
Lâm Hề không chút chần chờ liền đáp: “Bởi vì là Vô Song…” Cô đã tin tưởng anh đến độ ngay cả bản thân cô cũng không cách nào khống chế nỗi.
Nói xong, Lâm Hề mê man, chỉ còn lại Vô Song với sắc mặt tái nhợt ngây người ngồi ở bên giường, mãi cho đến khi hàn khí làm cho anh đau đớn đến tậm tim phổi, anh mới giật mình hoàn hồn, ôm ngực đi đến bàn học nắm lấy Vạn Tri: “Gọi Tự Diễm đến đây.” Bộ tộc Viêm Hỏa là thiên địch của bộ tộc Hàn Ngưng, mà Tự Diễm và Băng Hồn sớm đã kết thù, gọi Tự Diễm đến, không cần anh dùng kế uy hiếp, đương nhiên khi hai người bọn họ gặp lại thì sẽ đánh nhau.
Biết sức lực hiện tại của Vô Song không tốt, nhưng Vạn Tri vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn ngoan ngoãn nghe xong rồi truyền âm cho Tự Diễm, nhưng chưa đầy một lát vẻ mặt liền đau khổ nói với Vô Song: “Tử Thần đại nhân, kết giới khối tinh thạch của ngài thật sự quá mạnh, truyền âm của tôi không truyền ra được.”
Khối tinh thạch này của Vô Song là do Mộc Thư tôn giả cho, kết giới của nó đương nhiên rất lợi hại, pháp lực của Vạn Tri không ra bên ngoài được cũng là chuyện đương nhiên. Lòng bày tay Vô Song siết chặt, thầm nghĩ không thể gọi Tự Diễm thì không ai kiềm chế được Băng Hồn, nếu anh cởi bỏ kết giới thì chắc chắn Băng Hồn sẽ nhân cơ hội này thừa cơ mà vào, nhưng hiện tại mặc dù anh có thể đấu với Băng Hồn thì nhất định cũng sẽ không bảo vệ được Lâm Hề, nhưng nếu không mở kết giới thì chỉ phí sức ở đây… Tiến thoái lưỡng nan, Vô Song giận chó đánh mèo mà trút giận lên Vạn Tri: “Chậc, không ngờ ngươi lại vô dụng…”
Một tiếng trách mắng đã dọa Vạn Tri, hắn sốt ruột muốn tìm đường sống cho mình, nhưng Vô Song lại một tay ném Vạn Tri đi, ôm ngực quỳ xuống, sắc mặt anh xanh tím, môi phiếm đen, cả người lạnh đến phát run đau đến độ trên thái dương nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, quỳ một hồi lâu mà phút chốc thân mình trở nên mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi.
Vạn Tri bị trói, đúng lúc bị Vô Song ném trúng cạnh bàn học, bị đụng đến choáng váng hoa mắt, bất tỉnh nhân sự.
Trong gian phòng bị kết giới phong tỏa tựa như nấm mồ chết, yên tĩnh không tiếng động,
104.
Khi Lâm Hề tỉnh lại căn phòng vẫn u ám như trước, bóng đêm tựa như vĩnh viễn sẽ không chấm dứt khiến cho lòng người để hoảng sợ. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn đã thấy Vô Song té xỉu, nhất thời sợ tới mức bệnh tật gì cũng biến mất, từ từ đứng lên liền chạy bên cạnh Vô Song, đầu ngón tay mới vừa chạm vào thân ngươi của anh liền rụt trở về.
“Rất lạnh.” Còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông. Cô chỉ là chạm nhẹ thì đã không thể chịu đựng được, vậy Vô Song rất đau đớn. Tim Lâm Hề đau xót… Đều tại do cô, chính bởi vì cô rất vô dụng nên liên lụy một người mạnh mẽ như vậy đến độ bị thương, mỗi lần đều chật vật như vậy…
Chẳng trách Vô Song chán ghét cô.
Lòng Lâm Hề tự trách, nhưng cô hiểu lúc này không phải là lúc để tự trách, có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Lâm Hề dứt khoát hành động, cô mở điều hòa, điều chỉ độ ấm lên cao nhất, mai mà kết giới của tinh thạch thế giới kia không thể phong bế nguồn năng lượng của thế giới này. Cô lại lấy thảm điện ra khỏi tủ quần áo rồi trải lên giường, cũng chỉnh độ ấm đến cao nhất. Kéo Vô Song đang giống như khối băng lên giường, dùng chăn đắp kín người anh, còn không chút lưu tình nhổ cây xương rồng trong chậu hoa đặt trên bàn học lên, đem cái châu hoa rỗng đặt ở cạnh giường, sau đó xé “rèn rẹt” mấy tờ giấy trong cuốn sách tham khảo ở trên bàn nhét vào trong châu rồi đốt lửa.
Cô không biết làm như vậy có thể tăng thêm được bao nhiêu độ ấm, cũng không biết làm như vậy có thể giúp Vô Song cảm thấy dễ chịu được bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy được chỉ cần có thể làm cho Vô Song dễ chịu một chút thì cô nhất định sẽ làm. Vào lúc này, sách tham khảo đối với cô vẫn quan trọng như trước, bởi vì đây là giấc mộng, nhưng nếu so với Vô Song, cô cảm thấy chuyện cứu anh càng quan trọng hơn.
Từng tờ từng tờ sách bị xé đi, không biết xé bao nhiêu quyển, cũng không biết đốt bao lâu, tro tàn đã sắp đầy chậu, cô đổ ra rồi lại đốt tiếp. Khi sách trên bàn học không còn, xung quanh cũng không có thứ gì để đốt nữa, cuối cùng cô cắn răng, cởi áo ngoài rồi chui vào chăn.
Dường như thảm điện có chút nóng bứt, nhưng nhiệt độ cơ thể của Vô Song vẫn rất thấp, cả người Lâm Hề tựa vào người anh lại cảm thấy lạnh đến phát run, cô cắn răng chịu đựng, miệng nhẹ nhàng gọi: “Vô Song, nếu anh không tỉnh lại, tôi sẽ hôn mê với anh đó, đứng lên đi.”
Vô Song không có phản ứng, cô rất chuyên chú tựa vào người anh, không muốn suy nghĩ gì hết, không biết qua bao lâu, khi Lâm Hề đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên Vô Song khẽ rên một tiếng, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Vô Song?”
“Ừ…” Anh lên tiếng, nhưng không mở mắt. Anh hơi nghiêng mình, theo bản năng ôm lấy Lâm Hề, để cho ngực cô kề sát lồng ngực anh, một lạnh lẽo, một ấm áp, trong thảm điện nóng bỏng và cái chăn bông rất dày, bọn họ cơ hồ càng gần khắn khít đến không còn khe hở.
Vô Song vô ý thức cọ cọ trên đỉnh đầu Lâm Hề, càng ôm cô chặt hơn, giống như muốn siết chặt cô vào trong lòng: “Rất mềm…”
Cả người Lâm Hề cứng đờ, cảm thấy ngực của mình bị ép chặt đến hoảng hốt, thoáng chốc mặt cô hồng lên: “Anh không được phép làm chuyện bậy bạ!”
“Ấm áp.” Vô Song thì thầm trên đỉnh đầu cô. “Tôi thích…”
Lâm Hề cảm thấy kinh hoàng: “Thich.. thích?”
“Ừ, thích… em.”
Chữ cuối cùng nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được, nhưng Lâm Hề kề sát Vô Song như thế mặc dù nhìn thấy rung động nơi lồng ngực anh như không thể xách định rõ anh nói gì. Lâm Hề thất thần mở to mắt, mặt đỏ giống như bị thiêu đốt: “Vô… Vô Song?”
Lại không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Hề không thể xác minh lời cô nghe thấy có phải là thật không. Tay Vô Song đặt ở sau lưng cô không hề buông lỏng, Lâm Hề do dự thật lâu cũng lặng lẽ đưa tay ôm thắt lưng anh, thân thể lạnh lẽo lại có đường cong vô cùng đẹp, bờ vai rắn chắc làm cho Lâm Hề nhịn không được mơ màng giữ lấy. Tư thế như vậy làm cho cô cảm thấy bọn họ tựa như một đôi vợ chồng ngọt ngào, tựa vào nhau mà ngủ, làm chỗ tựa cho đối phương, tin tưởng đối phương, cũng bảo vệ đối phương.
“Vô Song.” Cô khẽ gọi tên của anh, hai chữ này không biết từ khi nào thì đã trở thành một cái tên có ý nghĩa không hề đơn giản trong lòng cô, nó đã trở thành một niềm tin, hoặc một loại pháp chú, chỉ cần niệm lên liền có thể tràn ngập năng lượng. “Vô Song.”
“Vô Song, em cũng…”
Không được, anh là người đã có hôn ước.
Trong nháy mắt Lâm Hề đã tỉnh táo lại, cuối cùng anh cũng sẽ trở về, mà người sau này gắn bó với anh, luôn bên cạnh anh, tuyệt đối sẽ phải là một cô gái xa lạ tên là Lâm Hề. Ý nghĩ này vừa dâng lên trong đầu cô, tựa như sương lạnh vùi lấp trăm hoa, trong thoáng chốc làm muôn hoa đang khoe sắc bị bao phủ bởi một màu trắng nhạt mà không cách nào thoát khỏi được.
105.
“Nóng quá a…” Vạn Tri rên rỉ rồi từ từ tỉnh lại, hắn nhìn chung quanh trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt dừng ở máy điều hòa, hắn cân nhắc trong chốc lát rồi than thở. “Thật sự là một thế giới thần kỳ.” Hắn ngáp một cái, dây thường buộc chặt trên người làm cho hắn đột nhiên nhớ đến mình đang ở đâu, ánh mắt của hắn vừa chuyển, thấy cái chăn bông phủ lên hai cơ thể gần sát nhau khiến hắn ngẩn người. Vạn Tri bĩu môi, có chút mềm lòng nhắc nhở: “Sáng như vậy không được đâu.”
Lâm Hề vừa nghe thấy giọng nói của hắn, lập tức ngẩng đầu: “Vậy như thế nào chứ?”
“Hàn khí này là thứ xâm nhập vào cơ thể, chỉ có cách làm cho trong cơ thể Tử Thần đại nhân nóng lên thì mới được.” Lâm Hề ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ ra một phương pháp không được trong sáng lắm, Vạn Tri thấy cô có nét mặt như vậy thì gật gật đầu. “Ừ, chuyện đó sẽ làm cho Tử Thần đại nhân đỡ hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng không thể để cho ngài ấy… ừm, xuất ra, bằng không sẽ không có hiệu quả.”
Lâm Hề sửng sốt ngây ngốc, đây là muốn cô đốt lửa trong người Vô Song, sau đó còn phải khống chế độ lớn nhỏ của ngọn lửa đó, mức độ khó như vậy thì cô phải làm sao đây!
“Hiện tại chỉ có cách này để Tử Thần đại nhân tỉnh táo một chút, sau đó lại tìm cơ hội cởi bỏ kết giới, Hàn Ngưng đại nhân ở bên ngoài cũng đang bị trúng độc, chưa chắc có thể đánh thắng Tử Thần đại nhân. Chỉ cần cởi bỏ kết giới, tôi có thể thông báo cho Viêm Hỏa đại nhân, đến lúc đó lại nhờ ngài ấy trừ đi hàn khí cho Tử Thần đại nhân, như vậy thì không thành vấn đề rồi.” Vạn Tri quay đầu nhìn vách tường. “Dù sao tôi cũng không thấy gì hết, đều dựa Đồng Thể đại nhân.”
Cả người Lâm Hề cứng ngắc, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt ửng tím của Vô Song, sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng cắn răng lại tiến vào trong chăn, cởi áo khoác của Vô Song, sau đó đưa tay vào áo trong của Vô Song, làn da của Vô Song lạnh đến dọa người, Lâm Hề run run, quyết tâm đưa đầu ngón tay tìm tòi, do dự thật lâu rốt cục kẹp lấy hai viên nhỏ nhô lên trước ngực Vô Song.
Lâm Hề khẩn trương đến không chịu nổi, ngón tay giống như cái kìm dùng sức kẹp lại, Vô Song đau đớn rên lên, Lâm Hề sợ tới mức lập tức buông lòng tay: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Mạnh quá sao, tôi không kinh nghiệm, ngại quá…” Cô nói một loạt những câu xin lỗi, nhưng trên sắc mặt tái nhợt hơi xanh của Vô Song trong nháy mắt lại có chút ửng đỏ, cô ngẩn người, sau đó sắc mặt cũng đỏ theo.
Lại đưa tay thâm nhập vào trong quần áo Vô Song, ngón trỏ Lâm Hề lặng lẽ ở chọc nhẹ vào bụng Vô Song, thấy Vô Song không có phản ứng gì, cô lại đánh bạo sờ soạng xuống dưới, bàn tay dán lên cơ bụng gần vùng xương chậu của Vô Song, chỉ cần xuống một chút nữa sẽ chạm đến trong quần… Nhưng không được, cô phải khống chế độ lửa…
Đầu ngón tay Lâm Hề nhẹ nhàng ma xát vài cái ở nơi đó thì nghe thấy hô hấp của Vô Song hơi nặng nề. Lâm Hề hít sâu một hơi, ngón giữa tham nhập vào trong quần của Vô Song, nhưng dây thắt lưng của anh quá chặt, Lâm Hề không có cách nào xuống được nữa, chỉ có nhẹ nhàng chạm qua đường cong nơi ấy, hơi thở càng nặng nề, gương mặt Lâm Hề nóng phừng đến không chịu được, tay kia của cô đặt trên ngực Vô Song, xê dịch sang bên cạnh một chút, liền kẹp lấy hạt châu kia, nhẹ nhàng chuyển động. Vô Song kêu rên một tiếng, mí mắt vừa động, phút chốc tỉnh lại.
Cảm nhận cảm xúc kì lạ trên cơ thể, cúi xuống nhìn thì thấy cái đầu nhỏ của Lâm Hề đang chôn trước ngực mình, cô còn đang chuyên tâm “Công tác”, nhất thời khí huyết trong người anh dâng lên, bụng dưới căng thẳng, dùng chút lý trí còn lại đẩy đầu của Lâm Hề, cảm giác xao động trên người tạm dừng, miệng anh thở ra làn khí trắng, lạnh giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”
Lâm Hề thấy Vô Song tỉnh lại, trong lòng vui vẻ, nhưng sau đó gương mặt càng nóng lên: “Cái kia… Vạn Tri nói như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút… Tôi không ý tứ gì khác…”
Quả thật dễ chịu rất nhiều! Nhưng mà!
Vô Song xoay đầu, sát khi bắn về phía lưng Vạn Tri, Vạn Tri cuộn người giả chết, mặc cho sát khí lạnh lẽo đâm ngay sau lưng.
“Trước mặt thứ này mà cô dám… làm, làm… như vậy” Vô Song lại nhất thời không có dũng khí biểu đạt ý kia. Giờ anh lại ngượng ngùng xấu hổ như con gái!
Làn khói trắng anh thở ra phả vào mặt Lâm Hề, Lâm Hề giải thích: “Không có ở trước mặt, đã đắp kỹ chăn, hắn không nhìn thấy đươc, hơn nữa tôi cũng… chỉ sờ sờ, anh xem không phải bây giờ anh đã đỡ hơn sao, đây chính là kế tạm thích ứng thôi!”
Sắc mặt Vô Song rạng vỡ, không thể không thừa nhận anh bị bốn chữ nho nhỏ “Kế tạm thích ứng” này kích thích rồi. Đôi mắt anh lạnh lùng, đưa tay ra kéo lấy tay Lâm Hề còn ở trên người anh ra: “Tôi cũng không đến mực không có tiền đồ mà cần một cô gái chịu uất ức dùng thân thể để cứu tôi. Hừ, chút hàn khí ấy, còn không đủ để lấy mạng tôi. Đừng xem thường người khác.”
“Tôi không có xem thường anh, cũng không có để mình chịu uất ức, đây là biện pháp giải quyết vấn đề nhanh nhất, tốt nhất! Trong lúc này anh đừng có giận dỗi có được không!” Rõ ràng cô là con gái còn chưa so đo chuyện nằm cùng giường làm chuyện ấy với anh, rốt cuộc anh chàng này để ý cái gì chứ!
Vô Song trầm mặc hồi lâu, phút chốc lạnh lùng cười: “Được, biện pháp tốt, vậy không bằng cô giúp tôi giải quyết triệt để vấn đề này luôn!”
Lời còn chưa dứt, Lâm Hề chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, môi bị một cánh môi lạnh như băng khác bao lấy, đầu lưỡi lành lạnh kia mang theo chút tức giận cạy mở khớp hàm của cô, tiến quân thần tốc, giống cường đạo không chút khách khí đoạt lấy hô hấp của cô.
Đôi tay lạnh lẽo thâm nhập vào trong lớp quần áo, thô lỗ kéo nội y của cô xuống, phủ lên mềm mại của cô.
Nếu như nụ hôn mạnh mẽ khiến cho Lâm Hề ý loạn tình mê thì hành động này khiến cho cô sợ hãi, cô vội vàng cùng hai tay chống vào ngực Vô Song muốn đẩy anh ra, phía sau lưng lại bị Vô Song ôm chặt khiến cho cô không thể thoát khỏi.
“Ư!” Giữa lúc hai người gắn bó, Vô Song không để cho cô có cơ hội nói nửa lời, thế mạnh tựa như con sư tử chiếm giữ con mồi, cái gì cũng không có thể làm cho anh buông tay.
Bọn họ là đồng thể, cô là của anh, chỉ có thể là của anh, mặc kệ là Quý Nhiên là cái gì, thích là cái gì, tốt nhất đều cút sang một bên! Suy nghĩ đến đây, Vô Song cắn mạnh môi Lâm Hề, dùng sức mút lấy giống muốn nuốt cô vào trong bụng.
“Sao mà em… không thể ngoan ngoãn một chút vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.