[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 4: Gặp Mặt Ở Hẻm Xéo





Kết quả trận đấu vẫn như cũ, Augustine cùng hai cái tiểu đệ của hắn té trên mặt đất không dậy được.
Không thèm liếc đám người họ vẫn còn nằm trên đất, nhỏ giọng rên rỉ mắng cô, Jessica phủi hết tro bụi trên người, tùy ý lấy tay xoa mái tóc màu nâu ngắn rồi dẫm lên mông của Augustine mà đi qua.
Tới khi xác định chính mình đã an toàn, cũng không còn ai tới gây phiền toái, Jessica mới quay lại nói với Augustine còn đang nằm trên đất "Sắp tới tao sẽ đi nơi khác học.
Còn về phần mày Augustine có giành được địa bàn không thì còn phụ thuộc vào năng lực của mày?"
"Mày,...!mày nói thật sao?"
Augustine nghe được lời nói của Jessica liền không nhớ đến đau đớn, lăn dậy.
Hiện tại, trên mặt hắn như hiện lên ba chữ không thể tin nổi "Tao nói này Jessica, mày không sao đấy chứ?"
"Đến tháng 9 này, tao sẽ không còn ở nhà mà phải đi học trường ở nơi rất xa...!Đó là trường nội trú."
Jessica đem lời vừa nói, lặp lại một lần nữa.
Dù sao trong thị trấn nhỏ này, nếu có người liên tục vài ngày không xuất hiện sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Xét theo lời nói của giáo sư Horace Slughorn, họ không thể đem thế giới phù thủy lộ ra trước mặt người thường.
"..." Augustine chỉ ngơ ngác nhìn Jessica mấp máy môi, cái gì cũng chưa nói.
Nhìn biểu cảm ngu người của tiểu nam hài mập mạp, Jessica có chút thắc mắc.
Xong không suy nghĩ gì nhiều, Jessica xoay người đi về hướng tòa soạn báo, cô phải đi lĩnh thù lao cái đã.
"Ê, mèo hoang nhỏ!"
Bỗng ở phía sau, Augustine gọi giật cô lại.
Jessica dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Augustine vẫn đứng ở chỗ đó, hai tay tạo thành cái loa nhỏ bên miệng, gọi cô.
"Chuyện gì?" Học bộ dáng của hắn, Jessica cũng cao giọng hô lại.
"Đến trường mới đừng bị người ta bắt nạt đấy." Augustine lớn tiếng nói
"Jessica! Mày nhớ kĩ cho tao, mày chỉ có thể bị đánh bại bởi Augustine Alexander tao!"

Jessica nhịn không được bật cười, hướng về phía hắn giờ nắm đấm "Augustine nếu mày đem chút mỡ thừa ở bụng giảm đi, tao cam đoan thân thủ của mày sẽ lưu loát hơn nhiều.
Giúp tao trông coi địa bàn, ngày nghỉ tao còn muốn trở về làm công!"
"Vậy mày thắng tao trước đi rồi hẵng nói." Augustine huy huy nắm đấm thị uy, hoàn toàn xem nhẹ việc mình vừa mới bị đánh.
"Được thôi! Một lời đã định!" Jessica mỉm cười trả lời một câu, ánh mắt màu xanh lam lóe lên vẻ khoái trá.
Vẫy tay tạm biệt Augustine, Jessica tiếp tục vì tiền học phí mà cố gắng làm việc.
Chín giờ ngày chủ nhật, giáo sư Horace Slughorn đúng hẹn xuất hiện ở nhà Jones để đem Jessica đi hẻm xéo.
Thời điểm ông mang Jessica đi còn mang theo 28 bảng Anh chắp vá lung tung của một nhà Jones.
Hiện tại, Jessica sắc mặt khó coi, tựa lên vách tường quán Bar, cố gắng khắc chế cảm giác ói mửa của mình.
Cô thật không nghĩ đến loại di chuyển "Độn thổ" (hay "Ảo ảnh di hình") này lại làm người ta khó chịu như vậy.
Tuy rằng, loại di chuyển này rất nhanh chóng, tiện lợi nhưng cũng thật quá sức chịu đựng.
Dường như đọc được suy nghĩ của Jessica, giáo sư Slughorn cười tủm tỉm nói: "Đừng lo, Jones tiểu thư.
Ta cam đoan với trò, đến năm sáu được phép học "độn thổ", trò sẽ thích cách di chuyển này hơn nhiều."
"Cảm ơn ngài đã an ủi, giáo sư."
Hít sâu một lúc, Jessica mới có thể miễn cưỡng giữ mình đứng vững.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới có tâm tư đi quan sát, đánh giá chỗ xung quanh.
Vì vậy mà Jessica mê mang...!
"Giáo sư Slughorn, nơi này có thể mua được sách giáo khoa cùng đũa phép sao?"
Chạm tay vào bức tường đen đầy bụi bặm cùng mạng nhện kia, Jessica nghi hoặc, quay đầu nhìn giáo sư Slughorn vẫn tủm tỉm cười như cũ, không khách khí đưa ra nghi vấn.
"Đương nhiên là có thể.
Chỉ cần ngươi biết được một số mẹo nhỏ." Giáo sư Slughorn rút đũa phép của ông ra.
"Jones tiểu thư, nhớ kĩ.

Từ thùng rác nơi đó bắt đầu, 3 dọc, 2 ngang, bên phải."
Jessica mở to mắt, nhìn theo từng động tác của giáo sư Slughorn.
Cô thấy giáo sư chỉ vào viên gạch kia rồi gõ nhẹ ba cái.
Sau đó, khối gạch kia bắt đầu rung lên, bức tường bắt đầu tách ra một cách kì diệu.
Không bao lâu sau, trước mặt hai người xuất hiện một lối đi rộng lớn như một con đường đi uốn lượn vốn có ở đó từ trước, trên đường không có bất kì một viên đá cuội nào.
"Đây là Hẻm xéo của các phù thủy."
Giáo sư Slughorn phát ra một tiếng tán thưởng rồi hòa vào dòng người phù thủy trên đường.
Ở phía sau ông là Jessica với vẻ mặt tò mò như mèo nhưng lại không có chút vẻ hồi hộp nào đi theo.
Nhìn dòng phù thủy di chuyển trên đường, lui qua lui lại giữa các cửa hàng, Jessica như cảm thấy hai mắt của bản thân không đủ dùng.
Tuy rằng rất muốn ở trước từng cái cửa hàng dừng chân quan sát một phen, nhưng lý trí nói cho cô biết đây không phải thời điểm đó, hiện tại cô phải theo sát giáo sư Slughorn mới được.
"Trước tiên, chúng ta phải đi Gringotts để đem tiền của Muggle đổi sang tiền Phù thủy trước đã.
Ta nhớ đã nói cho tiểu thư tỉ suất hối đoái rồi đi?"
Giáo sư Slughorn một bên gật đầu chào hỏi với đôi phù thủy vừa đi qua, một bên nói với Jessica "Nhớ kĩ, 1 Galleon tương đương với 17 Sickles, còn 1 Sickles tương đương 29 Knuts.
Phép tính của Phù thủy và Muggle không giống nhau, chúng ta không có mấy cái thuật toán vô nghĩa kia."
Gật gật đầu, Jessica đem điều đó ghi nhớ kĩ trong lòng.
Bởi vì đến từ gia đình bình thường, cô càng quý trọng thời gian ở chung với giáo sư Slughorn.
Mà giáo sư Slughorn đối với Jessica có chút thưởng thức, vì thế ông đã chỉ cho cô một số điểm cơ bản của phù thủy.
Nếu Jessica có thiên phú hơn người cùng với nhiều nỗ lực thì chắc chắn sau này cô sẽ trở thành một phù thủy cường đại, cũng sẽ biết ơn những sự giúp đỡ của ông.

Nếu cuộc đầu tư này của ông thành công, thì sẽ đem lại lợi ích lớn.
Sau khi đi ra khỏi Gringotts, túi tiền của Jessica đã đầy đồng galleon, sickles cùng knuts.
Hơn nữa, học bổng Hogwarts mà giáo sư Slughorn mang đến cũng nặng trịch.
Vuốt ve túi tiền đã căng phồng, Jessica tùy tiện lấy ra 1 knuts, đặt trong tay mà quan sát.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô có nhiều tiền đến vậy.
"Giáo sư, giờ chúng ta đi chỗ nào ạ?"
Đi theo giáo sư Slughorn, Jessica quan sát từng dòng người đi qua, thấy được không ít gia đình phù thủy đi mua sắm.
Có lẽ, đứa nhỏ của các gia đình này cũng là học sinh Hogwart, Jessica đoán.
Dù sao, nhìn qua họ cùng Jessica cũng không sai biệt lắm.
"Đầu tiên, trò cần mua đũa phép.
Sau đó, mua sách giáo khoa cùng áo choàng."
Giáo sư Slughorn trả lời với tâm trạng rất vui vẻ.
Dọc đường đi ông gặp không ít người quen, có học sinh, cũng có gia trưởng nhà họ.
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của Jessica, giáo sư Slughorn càng thêm tự hào.
Đi được một lúc, giáo sư Slughorn có chút mệt mỏi.
Ông lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cân nhắc tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Có lẽ, đứa nhỏ Jones có thể tự đi mua đồ trong khi ông nghỉ ngơi ở quán Cái vạc lủng đi!??
Lúc này, một nam hài thân hình gầy yếu, sắc mặt tái nhợt từ đối diện đi tới trước mặt giáo sư Slughorn lễ phép chào hỏi.
"Severus, trò tới thật đúng lúc!"
Giống như nhìn thấy vị cứu tinh, giáo sư đối với nam hài kêu Severus này thật nhiệt tình.
Ông dùng bàn tay đầy đặn vỗ bả vai nam hài, giới thiệu với Jessica.
"Đây là học sinh của ta, Severus Snape.
Hắn là một ma dược sư thiên tài."

Được giáo sư mình yêu thích, khen ngợi trước mặt người xa lạ, trên gương mặt tái nhợt của Snape lộ ra vẻ mất tự nhiên và xuất hiện một tầng đỏ ửng.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, hắn đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày.
"Ngài đã quá khen rồi viện trưởng."
Nam hài tóc đen hơi cúi thấp đầu, tỏ ra khiêm tốn.
Nhưng đôi mắt hắc thạch diệu kia lại lóe lên vẻ vui vẻ, thỏa mãn.
"Nếu ta nhớ không lầm thì năm nay trò sẽ lên năm năm đi Severus? Trò tới mua sách giáo khoa phải không?"
Giáo sư Slughorn hiển nhiên không để Snape rời đi ngay.
Không đợi Snape trả lời, ông lại nói tiếp.
"Nếu trò không ngại có thể giúp đỡ tân sinh một chút đi, Severus? Trò cũng biết đấy, ta tuổi đã cao, đi đứng không còn tốt như người trẻ các ngươi.
Mà đứa nhỏ này còn cần mua rất nhiều thứ, ta lại không còn đủ sức đi cùng được.
Jones tiểu thư, có lẽ trò sẽ nguyện ý đi mua đồ nhập học cùng Severus đi?" Nói đến nửa câu sau, giáo sư Slughorn lại nghiêng đầu về phía Jessica.
Jessica ngẩng đầu, híp mắt nhìn lên trời, lại nhìn mồ hôi trên đầu giáo sư Slughorn.
Cô liền gật đầu: "Đương nhiên, giáo sư.
Chỉ cần Snape tiên sinh nguyện ý."
Vì thế, giáo sư Slughorn lại đem ánh mắt khẩn cầu hướng về phía Snape.
Tuy ông không mở miệng nói gì nhưng Jessica cảm thấy ông đang rất mong chờ câu trả lời của Snape tiên sinh.
"...Được rồi."
Dường như không đành lòng để giáo sư của mình vất vả như thế, hoặc do vừa được giáo sư khen nên không tiện từ chối, Snape liền đáp ứng yêu cầu của ông.
"Như vậy, sau khi xong việc chúng ta nên tìm ngài ở đâu, thưa giáo sư?"
"Quán cái vạc lủng đi! Ta sẽ chờ các trò ở đó."
Sau khi Snape đáp ứng, giáo sư Slughorn phi thường vui vẻ tạm biệt hai người, quay người đi bộ một cách nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với vừa nãy, đi về hướng quán Cái vạc lủng ngược lại.
Hiện tại, chỉ còn lại Snape và Jessica.
- -------------------------------
Mọi người nhớ vote ⭐ cho mình nha!! ????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.