[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 2:




Cô bị cơn đau đớn đến choáng váng hành hạ bức mình tỉnh dậy. Trong tầm mắt cô bây giờ là trời đất bao la và vách núi lởm chởm đầy hung hiểm. Một trận đau đớn lại dội đến khi cô cố gắng cử động thân thể. Không thể xác định là bản thân đang ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng người huyên náo. Cô cố gắng cất tiếng kêu cứu nhưng âm thanh phát ra chỉ là những từ ngữ không rõ nghĩa đứt quãng: “ Hmm.. cứu... tôi...ư...ư..“.
Rốt cuộc cũng có người tìm ra được cô, đôi mắt nặng trĩu của cô chỉ nhìn thấy có bóng người đu dây xuống chỗ cô. Bản thân như được nâng lên nhưng lại động vào vết thương khiến cô bật ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Được đưa lên đến nơi an toàn, cô kịp nhìn thấy nơi mình vừa nằm là 1 vách đá nhô ra của khe núi này, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Cô sợ hãi và choáng váng rồi kiệt sức ngất lịm lần nữa.
**************************
- Con gái cưng, dậy nào. Con ngủ như thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?
Bách Diệp hoàn toàn không biết phải làm như thế nào với người “ mẹ” này nữa. Bà ta hoàn toàn xa lạ với cô, tất cả mọi thứ nơi đây cũng vậy. Khi cô tỉnh lại đã là 1 tuần sau khi được tìm thấy, những gì cô nhìn thấy chính là khung cảnh điển hình của vùng nông thôn thời xưa. Cô hoàn toàn bị á khẩu phải mất 1 lúc lâu mới có thể trấn tĩnh lại được. Kể từ đó, “ mẹ” cô luôn túc trực bên cạnh chăm sóc, bà là 1 người phụ nữ thôn dã cũng có chút nhan sắc, nhìn khuôn mặt lo lắng luôn ứa lệ khi chăm sóc vết thương cho cô làm cô cảm thấy thân thiết với bà hơn. Tình hình của cô bây giờ có phần trớ trêu như trong những tiểu thuyết ngôn tình cô thường đọc, cô đã trọng sinh. Cô tự tử, linh hồn lại xuyên không nhập vào cô gái xấu số này và hiện cô phải sống phần đời còn lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ trong thân xác của người khác. Mà lại không thể ngờ tới cô lại phải vào vai nàng Cám- nhân vật phản diện điển hình của truyện cổ Việt Nam. Cô nên khóc hay nên cười đây? Haizz!
Ngẫm lại 1 khắc kia khi đứng trước ranh giới sống còn, cô đã thật sự hối hận vì hành động ngây dại của mình. Cô còn gia đình, bố mẹ và em trai chắc chắn sẽ đau khổ vô cùng khi cô lại lựa chọn phương thức kết thúc ngu ngốc này. Giờ cô mới cảm nhận được sinh mạng bố mẹ ban cho mình thật quý giá biết bao, họ lại mất nhiều công sức để nuôi cô lớn nên người vậy mà cô còn chưa báo hiếu được ngày nào lại mù quáng vì thứ tình cảm giả dối nhất thời kia, khiến cho họ phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Tưởng rằng cái chết sẽ đến rất nhanh và thanh thản nhưng không ngờ giây phút giãy dụa trước lằn ranh sinh tử lại khủng khiếp đến vậy. Không chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và đi về phía ánh sáng trong căn hầm tối tăm như trong sách nói mà là cảm giác bản thân bị nâng lên hạ xuống nhiều lần, bị ném qua lại và trôi nổi trong không gian, đầu óc ngưng trệ còn nội tạng thì như muốn vỡ tan. Cô thề là không bao giờ dại dột đem tính mạng của mình ra chơi đùa 1 lần nào nữa. Nếu ông trời chưa muốn ta chết, vậy ta phải sống, sống thật tốt mới được. Một cuộc sống mới đang tới, cô nghĩ mọi chuyện qua đi, vết thương kia sẽ lành lại thôi.
Tĩnh dưỡng gần nửa năm mới khỏi, khi được đón nhận từng tia nắng ấm áp thật sự cô cảm thấy như được hồi sinh lại vậy. Trong những ngày này ngoài mẹ cô còn có 1 cô chị gái nữa vẫn chăm sóc cho cô. Đó đương nhiên là Tấm, người chị gái cùng cha khác mẹ của Cám. Cô chưa từng nhìn thấy người con gái nào xinh đẹp nhường ấy. Tuy trang phục cũ kĩ có vài mảnh vá, nhưng gương mặt mộc tinh xảo, thân hình mảnh mai quyến rũ mị hoặc. Tuy làm lụng vất vả cả ngày nhưng luôn tạo cho người ta cảm giác tinh khiết, sạch sẽ vô cùng. Tấm vô cùng hiền lành, với ai cũng nói lời nhỏ nhẹ, dịu dàng hết mực. Quả nhiên là nhân vật chính điển hình mà Cám xách dép 10 năm đuổi cũng không kịp. Nhìn lại mình trong thau nước rửa mặt, cô thấy có điểm bất công. Vì sao Cám lại có khuôn mặt giống y hệt mình như vậy? Trước đây cô không hề tự tin chút nào trước nhan sắc của mình: Da nâu bóng nhờn, mặt lấm tấm mụn, mắt nhỏ, lông mi và lông mày thưa thớt, mũi tẹt, trán dô, thân hình khẳng khiu. Vì thế mà khi tên khốn Tần Minh ngỏ lời với mình cô mới viển vông rằng mình sẽ là nữ chính ngôn tình nhưng ai ngờ lại là nữ phụ đam mĩ. Thân xác này có điểm tốt hơn chút là làn da sáng hơn, không mụn và nhờn gì hết,thân hình vì được bồi bổ nên cũng gọi là có chút da chút thịt. Nhưng thế nào cũng không thấy đẹp, cô nghĩ là Cám đáng ra cũng phải có chút nhan sắc mới đứng chứ? Mẹ Cám trông cũng được cơ mà? Cô chẳng thể xác định được thời đại mà cô đang đứng đây là của triều nào vì đơn giản là nó không hề có trong lịch sử Việt Nam. Tuy vậy nó giống như bản sao của thế giới thực kia, phụ nữ thôn dã vẫn mặc yếm, váy đùm và áo tứ thân, còn đàn ông thì mặc áo the thâm và quần lá tọa. Người phụ nữ đẹp thời này phải là người có thân hình nhỏ nhắn, đáy thắt lưng ong, dịu dàng e lệ muôn phần kiêu sa. Tiếc là Cám lại chẳng đạt được điểm nào như thế cả, dáng người cao ráo, gầy gò nhưng mà với người thời này lại bị coi là xấu xí vô cùng. Haizz, chắc hẳn nàng Cám lúc trước sống rất hay gây mất lòng mọi người nên chẳng có 1 ai muốn tiếp xúc với cô cả, lại cộng thêm cả quan niệm thẩm mĩ to đùng như vậy thì càng vô phương cứu chữa mất.
Cha của Cám đã mất từ lâu, mọi việc trong nhà đều do 1 tay mẹ Cám lo liệu chu toàn. Ở nhà thì gọi tên cúng cơm là thế nhưng cô và chị cũng có những cái tên rất hay nha: Tấm tên thật là Trắc Bách Hợp còn Cám- thật may là trùng tên cô-tên Trắc Bách Diệp. Suốt mấy tháng nay cô đã nghĩ rất nhiều rồi, số phận cuối cùng của Cám hết sức thảm khốc, dù Cám trước đó có là người độc ác như thế nào thì cô cũng không nghĩ tới người hiền lương như Tấm lại có thể trả thù 1 cách đáng sợ như vậy được. Vì vậy để tránh kết cục tàn khốc đó giáng xuống mình, cô tự nhủ mình sẽ phải thay đổi cốt truyện hoàn toàn.
Ngày nào cô cũng bám theo Tấm để “cải thiện mối quan hệ”, trái ngược với phản ứng tích cực cô tưởng tượng, Tấm thấy cô niềm nở như vậy đâm ra lo sợ luôn tìm cách lẩn tránh. Bi đát hơn nữa là người ngoài nhìn vào cứ tưởng cô lại bắt nạt Tấm.Thấy người đẹp liễu yếu đào tơ bị kẻ xấu là cô khi dễ, có người nào chịu giương mắt đứng nhìn? Đặc biệt là mấy tên trai làng mê luyến sắc đẹp của nàng lại càng thừa dịp thể hiện với người đẹp. Có kẻ còn ác miệng mắng biết trước đã để mặc cô ở ngọn núi đó tự sinh tự diệt rồi. Vậy nên kế hoạch A thất bại thảm hại. Kế hoạch B, cô sẽ án binh bất động, đối với Tấm thì tỏ vẻ xa cách không quân tâm, không gây trở ngại cho con đường cung tiến của chị, dự trù cho 1 tương lai yên bình nơi thôn quê này trồng rau chăm gà. Được chết già chính là 1 loại hạnh phúc mà đến bây giờ cô mới chân chính hiểu được.
Xem ra kế hoạch này cô vạch ra rất ổn, vậy thì bắt đầu thực hiện!
Hôm này là ngày sinh nhật của 2 chị em Tấm và Cám, mẹ gọi 2 người lại và treo giải thưởng là 1 cái yếm lụa đỏ thắm nếu ai bắt về được nhiều tép nhất. Thật ra cô chả ham gì cái yếm lụa đó cả. Chỉ vì nó mà gây ra 1 đoạn hiểu nhầm rồi tranh chấp đầy mưa gió về sau thì thật không đáng. Thế là Tấm làm việc Tấm, Cám thì ham chơi, hái hoa bắt bướm, ai bận việc người nấy. Nằm dựa vào 1 tảng đá khá nhẵn nhụi gần bờ, cô ngước lên trên ngắm những đám mây trắng đang lững lờ trôi với nhiều hình thù. Những kỉ niệm 1 thời gắn bó lại hiện về bủa vây lấy tâm trí cô. Ngày trước hắn thường nắm tay cô dạo bước trên con đường lát đá của thành phố cổ. Ánh mắt hắn luôn nhìn cô đắm đuối nhưng có khi lại như đang nhìn về 1 hình bóng nào đó xa xăm. Một người ngọt ngào và tinh tế như hắn đã hoàn toàn đốn ngã trái tim cô. Có những khi hắn sẵn sàng chở cô trên 1 chiếc xe đạp thuê được đi chơi khắp phố thay vì ngồi trên xe ô tô xa xỉ của mình, được ngồi phía sau dựa vào tấm lưng vững chãi của hắn làm cô chỉ mong những giây phút ấy sẽ không bao giờ ngừng lại. Hắn từng chạy suốt 5km chỉ vì cô đi lạc hắn trong đoàn người của lễ hội carnaval năm ấy, hắn từng vì cô tai nạn thiếu máu mà hiến máu của mình cho cô không ngần ngại. Một người như thế lại không phải vì thật lòng với cô, không phải vì yêu cô mà lại là vì lẩn trốn sự thật. Hắn vừa đáng thương vừa trách. Cô hận hắn vì sao không thương cô nhưng lại gieo rắc hi vọng trong cô về 1 tình yêu huyễn hoặc. Cô hận hắn bôi nhọ danh dự của cô và gia đình cô, khiến cho bố mẹ cô không còn mặt mũi nhìn người khác. Lạ nghĩ về gia đình hạnh phúc của mình, sự tự trách và giận dữ với bản thân lại dâng lên cao. Cô nắm tay lại thật chặt, móng tay không dài lắm nhưng cũng đủ khiến lòng bàn tay in hằn những nốt đỏ.
Bách Diệp bỗng thấy mũi mình cay cay, khóe mắt chua xót ẩn ẩn nước mắt. Cô trách bản thân quá ngốc, quá nhu nhược.
Thật không ngờ cô lại có ngày lụy tình đến vậy để rồi đánh mất tất cả những gì mình có.
Nằm chơi nhàn rỗi chán chê, cô quyết định đi đến chợ làng chơi bỏ mặc Tấm làm việc 1 mình cần mẫn trên sông. Tấm đứng thẳng người, duỗi thắt lưng mỏi nhừ và đưa tay lau tầng mồ hôi mỏng rịn trên trán, nàng nhìn theo bóng dáng Cám đang rời đi. Cám ngày càng khó hiểu, cô như biến thành người khác hoàn toàn vậy. Trước đây Cám rất ghét nàng, thường xuyên tranh giành và đố kị với nàng, nhưng Cám hiện giờ thì trưởng thành hơn, tuy rất lạnh nhạt nhưng lại kính trọng nàng hơn. Tuy là em cùng cha khác mẹ lại hay gây khó dễ cho mình nhưng nàng cũng chỉ có 1 cô em gái là Cám nên nàng vẫn thương yêu em vô cùng. Nàng chỉ mong cả nhà có thể cùng nhau sống an bình đến cuối đời là đủ. Những cơn gió mát dịu đưa đến làn hương dịu dàng của hoa bưởi gần đó, nàng vui vẻ tận hưởng cảm giác thỏai mái này và phóng tầm mắt về cửa sông phía xa. Bỗng nàng giật mình nhận ra có gì đang trôi theo dòng chảy về phía mạn bờ, nàng nhanh chóng tiến lại gần và kinh hãi: 1 người bị bất tỉnh đang nằm đó, khuôn mặt tái nhợt và hơi thở rất mỏng manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.