Đồng Nhân: Survival

Chương 87: Món ăn hồi ức




“Leng..keng….”
Khoảng không bao lâu, cánh cửa của quán ăn đã được đặt biển ‘open’
Và lập tức đã có khách hàng bắt đầu xuất hiện
Và đi vào chính là một thanh niên với mái tóc màu vàng óng với trên lưng là một cây cung màu trắng viền vàng trông rất đẹp mắt
Bên cạnh anh ta chính là một người mặc trang phục pháp sư màu xanh lam có nón sừng và một ông già pháp sư mặc đồ màu trắng
Họ chính là Yorn, Aleister và Ignis
“Ôi mệt mỏi quá ~!” Yorn mệt mỏi vươn vai rồi đi vào ngồi vào một bàn
Với lần lượt 2 người kia cũng như thế
“Chủ quán...cho 2 ly bia tươi lạnh cùng một chai rượu gạo lạnh nhé!” Yorn lên tiếng hô
Dù sao một ngày hôm qua mệt nhọc bọn họ đi điều tra về tin tức của thuốc thần
Vẫn đáng tiếc rằng không tìm được bất kỳ manh mối gì cả
Mà nếu họ biết người sở hữu thuốc thần là chủ quán không biết sẽ là vẻ mặt gì đây nhỉ?
“Mọi người còn muốn gọi món gì nữa không ạ?” Capheny bước lại gần rồi lễ phép lên tiếng hỏi, liền đưa lên thực đơn của quán là một tấm ván gỗ với chữ địa phương
“ừm….cho anh 1 phần lát cá sống với 2 phần mì Ramen đi!” Yorn đắn đo một chút rồi nói
“Vâng ạ! Mọi người vui lòng chờ một chút!” Capheny mỉm cười rồi cầm lấy thực đơn bước về phía Ren báo cáo
“Ừm...hiểu rồi!” Ren gật đầu và bắt đầu nấu nướng
Và rồi cũng bắt đầu dần xuất hiện với một vài vị khách quen biết gần đây
“Chủ quán, món cơm chiên trứng với bia tươi nhé!”
“Chủ quán, tôi muốn gọi món gà chiên nhé!”
Từng người cũng gọi lên từng món mà bản thân họ cảm thấy ăn ngon nhất
Thì bắt đầu, có một người trung niên ăn mặc trang phục quý tộc với dáng đi thẳng đứng
Gương mặt toát lên vẻ nghiêm túc đầy áp vẻ áp lực
Người này là Onosiki một trong số những nghị viên khó tính bậc nhất của tân liên hiệp
“Hoan nghênh quý khách!”
“Xin mời ngài ạ!” Capheny bước tới, lịch sự mà đáng yêu ra tư thế chào ở một bàn còn trống
“Cảm ơn cô gái trẻ!” Onosiki nghiêm túc bước tới bàn trống theo chỉ dẫn của Capheny rồi ngồi xuống
“Đây là thực đơn thưa ngài!” Capheny đưa cho ông ta một cái thực đơn bằng gỗ rồi lui ra ngoài chờ đợi
“Hmmm…..đều là những món mới lạ, thật thú vị…” Onosiki lặng lẽ nhìn từ trên xuống dưới
“Mì ý?” Onosiki thì thầm một cái rồi mỉm cười nhạt:” Đúng thật là có sao?”
Sau đó ông ta liền nhìn sang Capheny rồi lên tiếng:” Một phần Mì ý giúp ta!”
“Vâng thưa ngài!” Capheny mỉm cười gật đầu
Lập tức cầm thực đơn rồi rời đi
“Vậy ngài có thể thử dùng một ít bia và món khai vị khi chờ đợi nhé!” Capheny lại đi tới đặt xuống một chén dưa cải xanh đã được chuẩn bị cùng một ly bia tươi lạnh sẵn trên bàn rồi lại rời đi
“Khai vị? Dưa cải muối với rong biển sao?” Onosiki cười khẩy
Rồi ông dùng tay cầm lên một miếng cho vào trong miệng nhai rộp rộp
“Ồ….một mùi vị này hòa quyện cùng vị mặn của rong biển và một ít gia vị tinh tế khác! “ Onosiki gương mặt điềm tĩnh vừa ăn vừa suy nghĩ
“Dù chỉ bấy nhiêu thôi nhưng tại sao mình lại không ngừng lại được nhỉ?”
Đến khi,tự khi nào đã ăn hết chén dưa cải muối thì mới giật mình một cái:” Chết mất, chết mất!”
“Nếu cái này mà không hết thì có lẽ mình đã dành cả đời để ngồi ăn cái này mất rồi rồi!”Onosiki chấn chỉnh lại tâm lý vừa suy nghĩ sau đó nhìn sang ly bia rồi uống một ngụm
“Thật thoải mái….hương vị hòa hợp vô cùng, đúng là đáng tiếc..”
“Món đó dễ gây nghiện đúng không ạ?” Thì Roxie mới xuất hiện gần đó với nụ cười thuần khiết nói
“Đúng là vậy, chỉ là nó không thể nào xem như một bữa ăn được!”
“Đúng vậy, nó chỉ là một món ăn khai vị thôi thưa ngài!”
“Vậy không phiền thì cô gái có thể cho tôi thêm một phần bắp cải muối đi!”
Rồi yên lặng đánh giá xung quanh căn nhà hàng vừa nói:” Một mảng văn hóa khác biệt, nhưng vô cùng ấm cúng!”
“Có lẽ mình cũng hiểu phần nào đó căn nhà hàng này nó lại mới khai trường vài hôm mà đã khá phổ biến với người dân rồi, giá cả rất rẻ lại nhân viên với khách hàng bình dị gần gũi, tựa như đang ở ‘nhà’ vậy!”
Sau đó liền nhìn những con người ở đây ăn với nụ cười vui vẻ và hạnh phúc trên mặt:”Thật hoài niệm cảm giác!”
Khoảng không lâu sau, Capheny đã mang cho ông một cái dĩa mì với phủ khắp là sốt màu đỏ
“Thứ lỗi đã để quý khách đợi lâu!” Capheny lễ phép lên tiếng
“Hmm? Nó trông thật là đỏ quá?” Onosiki nhíu mày lại yên lặng lặng nhìn dĩa mì trông khác xa với mì mà ông đã từng ăn trong quá khứ
“Đây là công thức của chủ quán,ngon lắm thưa ngài!” Capheny giải thích
Cà chua có, rau có nhưng mì mà ông từng ăn hàng trăm lần không hề có vẻ đỏ như thế này
Nhưng có thể nói là quá đỏ, hẳn là được làm từ cà chua
“Chưa bao giờ thấy được màu nào đỏ như thế này,dù là sốt bolognese với sốt puttanesca thường dùng đi chăng nữa cũng phải có vẻ đặc trưng chứ!”
“Cái này quả thực rất đỏ!”
Sau đó ông liền dùng nĩa kéo lên một nhúm mì vừa nói:”Món này từ ớt chuông, thịt xông khói, hành tây!”
“Quá đơn giản!” Onosiki nói
“Đúng vậy, nó là mì ý cơ mà!”
“Còn miếng thịt này, thật là chất lượng đấy!” Ông ta ghim nĩa vào một miếng thịt xông khói rồi giơ lên đánh giá
“Hừm..” Ông cuộn một ít mì lên nĩa rồi cho vào miệng nhai một tý:” Chua...nhưng lại ngọt…”
“Không đúng, không chỉ ngọt không…”
Rồi trợn mắt giật mình nói:” lẽ nào, đây chính là sự cân đối tỉ lệ vàng hoàn hảo giữa vị chua của cà chua với vị ngọt không?”
“Nhưng mà cái vị này dành cho con nít mà...với khẩu vị người trưởng thành thì sao mà hợp được chứ?”
“Nhưng tại sao? Mình không thể ngừng ăn được!”
“Cái hương vị phong phú vô cùng dễ chịu đang tuôn trào trong miệng mình là gì đây?”
Thì Capheny mới nói:” Thưa quý khách, trên bàn có phô mai với sốt hạt tiêu,ngài có muốn dùng không?”
“Phô mai với sốt hạt tiêu?”
“Ăn chung rất ngon đấy ạ!” Capheny nói tiếp rồi sang nơi khác hỗ trợ người khác bưng món
“Vậy thì thử phô mai này xem sao!” Onosiki nghe vậy liền nhìn lên trên bàn
Thấy có mấy chai gia vị ở đó, liền giơ tay cầm vào một cái lon có hình phô mai
“Có hình ảnh sao? Đúng thật thần kỳ!” Ông ta lấy và mở nắp, rồi rắc bột phô mai từ trong lon ra
“Cái này cứ như là phô mai nghiền bột vậy”
Rồi tiếp tục múc thêm một nĩa mì được phủ một ít bột phô mai cho vào miệng từ từ nhai
“Mặc dù chả trông mong gì vào cà chua ăn chung với phô mai nghiền bột này!”
“Nhưng ai nghĩ ra sự phối hợp này thì thật đúng là thiên tài!”
“Tiếp theo là sốt hạt tiêu xem!” Rồi ông tiếp tục lấy cái chai sốt màu đỏ
“Ngài nhớ cho ít thôi nhé, sốt này cay lắm đấy!” Thì Capheny cũng nhắc nhở một chút rồi làm tiếp công việc của mình
“Capheny, cho anh gọi món!”
“Em đến ngay!”
Thì Onosiki mới cho một vài giọt lên rồi lần nữa ăn một ngụm rồi tỏ vẻ vô cùng kinh hãi trợn mắt:” Đây là…”
“Sự sống của vũ trụ chính là câu trả lời cho tất cả!” Onosiki cảm giác, ông như đang rơi vào một khoảng không vũ trụ đầy màu sắc
Làm ông phải đứng dậy nghiêm túc đánh giá món ăn này một lần nữa:”Sự kết hợp giữa vị chua,vị ngọt và vị cay tuôn trào trong miệng!”
“Ngoài loạt hỗn hợp đó thì ớt chuông còn mang vị đắng nhẹ, hành tây mang vị thanh “
“Và điểm nhấn cuối cùng chính là miếng thịt xông khói này!”
“Cảm giác này...là cảm giác yêu thương của các vị thần đang hội tụ trong một món ăn như thế này đây!” Và rồi thấy món ăn này tựa như phát sáng, được chúc phúc bởi các thiên sứ và vị thần vậy, xinh đẹp không tả nổi
“Một món ăn thật thần thánh!!”
“Quả định mệnh an bài, vui sướng không bờ bến!”
“Nhưng dù là thế, hương vị này cũng mang cho mình một cảm giác hoài niệm….cũng không phải hương vị xa xôi đến từ vũ trụ nào cả!”
“Hương vị này hương vị tràn ngập tình yêu thương này!” Nói xong Onosiki vô ý thức hồi tưởng
Chìm đắm vào một nơi, một căn nhà gỗ đá nhỏ giữa một cánh đồng lúa
“Coi nào,coi nào!” Giọng của một mỹ phụ xinh đẹp vang lên với giọng nói lo lắng:”Đừng có vội thế, con nên ăn chầm chậm lại đi!”
Liền thấy một nhà 5 người, gồm người chị, người cha, cậu em út và chính bản thân ông lúc còn nhỏ đang hăng say ăn mì ý do mẹ ông nấu
“Con đấy nhé, sẽ ăn thật nhiều, lớn thật nhanh và trở thành người tốt!”
“Báo đáp mọi người và giúp đỡ những người khó khăn!”
“Hahaha…” Với những tiếng vui cười quen thuộc
Mà ông, đứng ở cửa ra vào lặng lẽ nhìn chính mình với vẻ mặt buồn bã tựa như thất vọng với chính bản thân ông vậy
“Vậy ráng ăn rồi lớn lên nha con trai!”
“hahaha”
….
“Nghĩ lại thì lúc mới ăn thật xấu hổ vì đã nói hương vị này chỉ dành cho trẻ con!”
“Hương vị bao la này cho thấy vẻ đẹp của cuộc sống, bản chất cao quý của vũ trụ!”
“Kể cả cái dĩa sạch trơn cũng phản ánh lại cuộc sống của mình!”
Rồi chảy ra 2 hàng nước mắt
“Một món ăn thần thánh của tình yêu thương!”
“Ngài ăn mạnh lắm đó quý khách!” Ren bước ra khỏi bếp, với nụ cười đầy tự tin trên mặt
“Phải chăng ngài rất đói?”
“Đây là một bài kinh thánh dưới dạng một món mỳ ý!” Onosiki lẫm bẩm nói tiếp:” Cậu là người nấu sao?”
Sau đó ông đứng dậy, lấy khăn giấy chùi nước mắt rồi đặt xuống một đồng vàng vừa nói:” Không cần phải thối, đây là sự tôn trọng của tôi dành cho công sức của cậu, cám ơn cậu nhiều lắm!”
Rồi nở một nụ cười hiền hòa tự như hai người khác nhau, với bản tính thiện lương của ông đã được tái sinh
“Vậy tôi đi đây!” Bước ra cửa với nụ cười hài lòng ở trên mặt nhìn Ren mà nói:” Quả là một món ăn tuyệt hảo đấy chàng trai,món của cậu đã làm ta tựa như được tái sinh vậy!” Rồi liền rời đi ra khỏi quán
“cảm ơn lời khen của ngài thưa quý khách!” Ren nở một nụ cười ấm áp nói:” Con người lạc lối chung quy cũng sẽ biết quay đầu mà nhỉ?”

Với Onosiki bước ra ngoài vừa đi vừa suy nghĩ
“Có lẽ mình nên vứt bỏ cái việc làm gây đau khổ cho nhiều người rồi...mình sẽ dùng số tiền này phụ giúp bọn họ, phụ giúp những con người ở đây”
“Và cũng nên trở về nhà thăm cha mẹ một lần nhỉ?”
"Cũng đã rất lâu rồi, mình chưa trở về nhà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.