[Đồng Nhân Naruto] Cánh Sen

Chương 20: Cuộc chiến với zabuza (2)




- Không được cử động. Kết thúc rồi. _ Kakashi xuất hiện phía sau Zabuza kề kunai vào cổ hắn.
Zabuza cười gằn trong miệng, đôi mắt liếc nhìn Hasu một cái thật sâu, gầm lên nói:
- Kết thúc ư? Ngươi không hiểu rồi. Các ngươi không thể đánh bại ta với mấy chiêu đơn giản như vậy được. Ta có thể cam đoan với ngươi đó.
Dứt lời, Zabuza bất chấp thanh kunai vẫn nằm trên cổ, hắn đưa chân trái, đồng thời ngửa người ra sau dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Kakashi. Người hơi nghiêng xuống hắn khua mạnh thanh thủ cấp đoạt đao của mình chém Kakashi sensei, cùng lúc đó Kakashi tung người nhảy lên cao tránh thoát cú phản công bất ngờ của hắn, thanh đao cắm phập xuống đất. Đổi tư thế cầm đao, Zabuza rút đao lại, thay vì tiếp tục tấn công Kakashi hắn lại chuyển hướng thanh đao của mình nhằm vào Hasu. Zabuza giọng điệu bỡn cợt:
- Tuy nhiên ta lại rất có hứng thú với ngươi. _ Hắn được người đời sợ hãi với cái tên “Vô tịnh sát”, vậy mà hôm nay lại để một đứa trẻ 9 tuổi không tiếng động ra tay với mình. Mặc dù chỉ là một thủy phân thân, nhưng so cả về tốc độ lẫn chiêu thức sát thủ hắn cảm thấy bản thân mình cực kỳ bị xúc phạm.
Sự thay đổi bất ngờ của Zabuza làm cả nhóm người Sasuke, Naruto, Sakura và ông Tazuna đều giật mình. Cho rằng mục tiêu hắn nhằm vào là ông Zabuza nên Sasuke, Naruto và Sakura đều cùng chung ý định bảo vệ ông Tazuna, kéo ông lùi lại phía sau tránh đi sự truy sát của Zabuza. Nhưng họ không ngờ rằng Hasu lại đứng im hai mắt nhìn thẳng Zabuza và thanh cự đao của hắn mà không tránh đi, càng không ngờ rằng mục tiêu của hắn là Hasu.
- HASU… _ Giọng nói thất thanh đồng loạt vang lên.
Khi thanh đao chỉ cách người Hasu 1cm thì tình hình thay đổi, Hasu cả người đổ ngửa về sau, 2 gót chân chạm nhẹ mặt đất, thân hình Hasu trở nên nhẹ nhàng bình thản giống như giống như một chú chuồn chuồn kim bay là là trên mặt đất, góc độ tinh chuẩn không thừa không thiếu một li hoàn hảo tránh thoát khỏi đòn công kích bất ngờ của Zabuza.
“Khả năng điều khiển chakra phải thượng thừa tới mức nào mới có thể điều khiển thân thể tùy tiện theo ý mình như vậy?” _ Kakashi chưa từng thấy, càng là chưa từng nghe có người có khả năng như vậy.
“Chakra của cô ta giống như cùng không khí hòa vào làm một.” _ Zabuza thân thể cứng đờ, hắn khi đó không hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự hiện hữu của Hasu trước mặt mình ngoại trừ hình ảnh nhẹ nhàng lướt qua chứng minh sự tồn tại của cô. Trong lòng hắn thoáng có một thứ cảm xúc như muốn thần phục (làm nghề sát thủ nếu như bạn có khả năng che dấu đi sự hiện hữu của mình thì không ai là không giết được) nhưng cảm xúc đó rất nhanh biến mất, nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp nắm bắt được.
“Cơ thể cô ấy giống như không hề có trọng lượng.” _ Sasuke vẻ mặt không thể tin nổi trợn mắt nhìn.
- Thật quá lợi hại. _ Naruto run rẩy lẩm bẩm.
- Làm sao em ấy có thể làm được như vậy? _ Sakura sợ hãi than.
Ông Tazuna còn thoáng hiện lên chút cảm giác ngây thơ “Mình vừa thấy tiên nữ xuất hiện sao?”. Cho dù hình tượng tiên nữ đặt chung một chỗ với một cô nhóc 9 tuổi có hơi không được hài hòa cho lắm.
Lướt qua biểu cảm không tin nổi của đội ngũ xung quanh, sinh vật duy nhất còn giữ nổi bình tĩnh lúc này đang chễm chệ ngồi trên vai Sasuke đỡ trán lẩm bẩm:
- Mẹ làm màu quá rồi.
Chờ tới lúc bọn họ hoàn hồn thì Hasu đã đứng xa khỏi vòng ảnh hưởng của Zabuza. Trên thực tế thì cô không thích giao chiến, càng không muốn thể hiện khả năng bản thân quá sớm. Cho rằng hành động đánh lén khi nãy không ai phát hiện ra, thật không ngờ nó lại khiến Zabuza chuyển rời mục tiêu lên người mình, có lẽ vừa rồi cô đã quá coi thường khả năng cảm nhận của hắn. Thực ra thì để nhóm người Sasuke có cơ hội cọ sát, thực chiến với một người mạnh như hắn sẽ giúp họ trưởng thành hơn nhiều, vì vậy:
- Trên lý thuyết,… tôi vẫn chưa phải là một ninja. _ Hasu cũng không hề nói ngoa, ba năm trước rời làng, cô còn chưa có tốt nghiệp học viện mà. Mặc dù ba năm qua trải qua vô số huấn luyện đặc biệt, cũng như lôi đi không ít sách ấn từ chỗ của Hokage Đệ Tam. Nhưng một sự thật là trong danh sách ninja làng Lá quả thật là không có tên Hasu, nhìn mọi người đều có băng bảo vệ trán ninja còn cô lại không có thì biết.
- Hơn nữa, tôi cũng không phải là người được cử tới để bảo vệ ông Tazuna. _ Ý tại ngôn ngoại, ám chỉ Hasu sẽ không tham gia vào việc bảo vệ ông Tazuna nên nếu hắn muốn hành động thì không cần để ý đến cô.
Đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích. Cô nói thế chẳng phải ám chỉ hắn đến ngay cả một người còn chưa phải ninja còn đánh không lại vậy mà còn đòi ám sát ông già kia sao. Zabuza hai mắt giận sôi đỏ ngầu càng điên cuồng nâng đao chém về phía Hasu.
Trước đòn tấn công như vũ bão của Zabuza, Hasu chỉ uyển chuyển tránh đi, trong đầu thì lại dạo một vòng suy nghĩ “Kỳ quái, mình đã nói không tham gia vào rồi còn đuổi theo mình làm gì?”
- Đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi, không ra tay chính là chọc tức người ta đánh mà! _ Nhóc ra vẻ nhìn mãi quen rồi.
*******************************************
Ngoại truyện 1:
Vào một ngày trời cao trong xanh nắng ấm đẹp trời, cái ngày mà hoa đào của Yamato bỗng dưng nở rộ. Anh xuất hiện như một vị soái ca thư sinh lại giàu có trên con đường hoang tàn đổ nát, vắng hoe không một bóng người. Hình như có gì đó sai sai ở đây? Người và cảnh có chút gì đó không hài hòa thì phải? Một soái ca nghĩa lý gì lại xuất hiện ở con đường hoang vắng này? Nguyên nhân chỉ có một, hẳn là do sự sắp xếp của người nào đó nhỏ nhỏ xinh xinh đang núp phía sau bụi cây gần đó, nguyên nhân sâu xa hơn chính là bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ bắt cướp, nghe đồn băng đảng này cực lớn thường xuất hiện ở đây, nếu để chúng còn hoành hành sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch xây dựng khu du lịch suối nước nóng sắp tới của Hasu.
Không nằm ngoài kế hoạch của hai người, đoàn cướp quả nhiên xuất hiện, y theo kế hoạch mà hành động Yamato nhanh chóng giải quyết toàn bộ lũ cướp. Nhưng nằm ngoài kế hoạch của bọn họ chính là sau vụ bắt cướp đó, luôn có một đại mỹ nữ yêu kiều dịu dàng đi theo bên cạnh Yamato khiến Hasu khó chịu, tủi thân mấy ngày liền.
Ngày đó sau khi đánh tan băng đảng cướp đường kia, Hasu từ bụi cây chui ra leo lên lưng Yamato chuẩn bị quay gót ra về thì một đại mỹ nữ quần áo rách rưới xuất hiện. Cô ta tên Satori, theo lời kể cả gia đình cô đã bị băng đảng này giết sạch, còn lại duy nhất mình cô bị lũ cướp mang đi, may mắn gặp được Yamato giải cứu. Cô cảm kích tấm lòng trượng nghĩa cũng như tài năng của Yamato, tỏ lòng muốn đi theo hai người. Từ chối không được, trao đổi qua lại một hồi, Yamato đồng ý đưa cô ta tới thôn bên cạnh giúp cô tìm chỗ ở mới.
Không ai lường trước được Satori này, lại chính là tướng cướp của băng đảng kia. Cô ta phải lòng Yamato là thật, nhưng tâm kế đủ sâu để che dấu thân phận mình, cũng như đủ ngoan tuyệt để bỏ mặc đám đàn em vào sinh ra tử của mình bị đánh tan tác không thương tiếc. Satori cho rằng Yamato chính là ông chủ của khu du lịch đang xây dựng kia, một người giàu có lại đẹp trai như vậy bằng mọi giá phải thuộc về cô ta. Hasu giống như cái gai trong mắt, là người cản đường cô ta tiếp cận Yamato, không nhổ bỏ không được.
Lại một ngày nắng ấm đẹp trời khác, Yamato đi thăm dò địa hình, tìm địa điểm suối nước nóng để xây dựng khu nghỉ dưỡng. Satori dẫn Hasu đi dạo trong khu rừng gần đó, cô ta cho rằng Hasu chỉ là một đứa bé gái 6 tuổi bình thường, chẳng được cái gì ngoài cái khuôn mặt hồ ly tinh kia, vì nó mà Yamato không để ý đến cô ta, chỉ cần giết chết con bé thì Yamato sẽ hoàn toàn thuộc về Satori cô. Vì vậy, khi hai người đã hoàn toàn tách khỏi Yamato cô ta liền hiện nguyên hình ra tay hạ sát Hasu. Thế nhưng sự việc lại không dễ dàng như cô ta tưởng, Hasu mới 6 tuổi nhưng lại không phải một người dễ chọc. Chỉ vài phút ngắn ngủi, Satori đã hoàn toàn bị Hasu khống chế mặt mũi chân tay bầm dập không chỗ nào là lành lặn, cô ta không cam lòng nhìn trừng trừng Hasu đang lôi mình tới quan phủ.
- Mommy, mẹ quá kiêu ngạo rồi. _ Lum biết Hasu không nỡ xuống tay giết chết Satori, mẹ nhóc vẫn quá thiện lương. Nhưng nhóc không thể để nguy hiểm rình rập bên cạnh Hasu như vậy.
- Thế nào lại nói mẹ kiêu ngạo rồi? _ Hasu khó hiểu hỏi.
- Mẹ không giết cô ta. _ Lum khằng định trả lời.
Hasu càng khó hiểu hơn, cô thừa nhận mình có thể ra tay mạnh mẽ, đập lên đập xuống người ta không thương tiếc nhưng mỗi khi đi tới bước cuối cùng, kết thúc một sinh mệnh cô lại không làm được. Là người được giáo dục tư tưởng đạo đức, từng sống trong thế giới hòa bình, tôn trọng pháp luật hơn hai mươi năm, ra tay giết người đối với Hasu là một hành động sai trái. Hasu ngẫm nghĩ lại nói:
- Vậy phải là thiện lương mới đúng chứ?
- Sai rồi. Chị ta già hơn mẹ là một nỗi nhục. Chị ta xấu hơn mẹ là hai nỗi nhục. Một người vừa già vừa xấu như vậy lại bại dưới tay một đứa trẻ 6 tuổi lại càng nhục nhã hơn. Đã như vậy rồi thì sống làm gì, thà chết còn hơn. Vậy mà mẹ lại không cho người ta chết. _ Lum nhiệt tình giảng giải.
Hasu gật đầu đồng tình rồi lại như thấy có gì không đúng nói:
- Thật ra cũng không nhục nhã lắm đâu. Mẹ đâu có giống đứa trẻ 6 tuổi bình thường khác.
- Chính vì vậy con mới nói mẹ kiêu ngạo. Mẹ không sợ chị ta quay lại trả thù sao?
- Không sợ. _ Hasu kiên quyết lắc đầu. Cô đang mang Satori tới quan phủ rồi mà, lấy đâu ra cơ hội cho chị ta trả thù chứ.
Lum liếc nhìn Satori đang đỏ mặt uất ức tức giận vì cuộc nói chuyện của hai người nói tiếp.
- Tiểu nhân và phụ nữ là hai sinh vật nguy hiểm nhất. Thật đáng tiếc là chị ta lại thuộc cả hai trong số đó. Vậy mà mẹ lại không sợ chị ta trả thù. Càng chứng minh mẹ khinh thường chị ta là đối thủ.
Câu nói cuối cùng này của Lum thành công đả bại Satori, chị ta không cần chờ đến lúc gặp quan phủ mà chính thức tức chết ngay tại chỗ luôn rồi. Thì ra, giết người không dao là ở đây!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.