[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân?!




Sáng sớm, mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ tầng hai, cửa sổ không có bức màn, xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào cô gái đang nằm ngủ trên giường trong phòng, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt cô, cô hơi hơi nhíu mày, xoay người lại, cúi mặt vào chăn, sau đó tiếp tục ngủ.
Cô ấy là tôi, nhưng khi tôi vùi đầu vào chăn, lại đột nhiên không hề buồn ngủ, rất kỳ quái, tôi vốn yêu ngủ vậy mà bây giờ lại mất ngủ, chuyện này chưa từng xảy ra, tôi dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy, xốc lên chăn xuống giường.
“A!” Hai chân vừa chạm đất, thân thể liền mềm nhuyễn xuống, tôi lại không có một chút khí lực.
Một đôi chân không tiếng động đứng trước mặt tôi, là ai? Tôi ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen tựa trân châu, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, như không hề vướng bận, nhìn chằm chằm tôi.
Illumi?! Tôi kinh hách, anh ta lại là người sẽ ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ sao? Vì sao tôi lại được anh ta cứu, còn ở trong phòng của tôi?
“Đôi mắt kỳ lạ.” giọng nói thanh lương như ngọc phát ra từ trong miệng anh ta, người cũng rất kỳ quái, anh ta vừa mới tản phát sát khí cường đại như vậy, nhưng cô chỉ là tỉnh lại, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của anh ta, không hề đúng với thực lực tối hôm qua của cô
Cách nói chuyện của Illumi thật lạ, tôi cũng biết của mắt của tôi rất kỳ quái, mắt trái xanh lá cây lạnh, mắt phải xanh da trời lạnh, đôi mắt dị sắc trong truyền thuyết, nhưng cũng thấy may mắn là giờ tôi không có linh lực, nếu không tôi cũng không nguyện đối diện với anh ta.
“Anh….”
Tôi nhìn anh ta một hồi liền dời tầm mắt, đối diện với đôi mắt trân châu không hề chớp của anh ta, ánh mắt tôi thật sự mệt chết, tôi ngược lại bắt đầu suy nghĩ vì sao anh ta lại cứu tôi về, bọn họ là những người sinh sống trong thế giới hắc ám, sẽ không có tâm từ bi, vô duyên vô cớ đi cứu một người không quen biết, như vậy, lý do duy nhất chính là tôi có tác dụng đối với anh ta, tác dụng này chính là……
“Mấy ngày hôm trước, có người theo dõi tôi, là anh sao?” Tôi ngẩng đầu mỉm cười, hỏi rất khẳng định. Tuy rằng khi tôi sống cuộc sống bình thường, hoàn toàn không có phòng bị, nhưng Bạch Ngọc và Thanh Hợp luôn thay tôi quan sát xung quanh, để phòng ngừa nguy hiểm.
Quả nhiên, trên người anh ta liền xuất hiện sát khí đánh úp lại, nhưng trên khuôn mặt than siêu việt xinh đẹp vẫn không có biểu tình gì, thật không thú vị.
“Killua ở đâu?” Anh ta được phái tới bảo vệ Killua trong lúc Killua ra ngoài, nhưng ngày hôm qua, Killua bỗng nhiên biến mất tại phòng này.
“A!” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, “Anh hẳn là người nhà của Lualua được phái tới bảo vệ Lualua đi, tôi nói với anh nha, lấy thực lực hiện tại của Lualua, đả đảo tầng 170 đã có chút miễn cưỡng, cho nên tôi đưa cậu ta đi huấn luyện.”
Con ngươi đen vẫn như trước nhìn chằm chằm tôi, cũng không nói nửa chữ, chỉ chờ của câu trả lời của tôi. Aiz, mệt mỏi quá, cổ của tôi đã mỏi vì cứng ngắc, cơ thể đã bắt đầu kháng nghị với tôi
“À, phiền toái anh mang tôi lên ghế, để trao đổi, tôi sẽ nói cho anh Lualua ở đâu.”
Lặng im, lặng im hít thở không thông, tôi cúi đầu, chờ, rất lâu sau, khi gần như muốn ngủ, một đôi tay ôm lấy tôi, phương thức giống như ôm trẻ con, sau đó nhanh chóng đặt lên trên ghế cao.
“Rừng Butoto.”
Sát khí nháy mắt đánh úp lại, tập trung vào tôi.
“Không lừa anh đâu.”
Sát khí vẫn khủng bố như trước.
“Laress, tôi là người bộ tộc Laress.” Ngựa chết cố gắng giãy làm ngựa sống què đi, hy vọng người lớn nhà bọn họ có nhắc cho anh ta, lúc trước Rin có nói với tôi nếu đụng phải gia tộc Zaoldyeck, nếu đánh không lại, chỉ cần nói ra mình là người tộc Laress, bọn họ nhất định sẽ không hạ sát thủ, tuy lúc ấy Rin cười có chút quỷ dị, hiện tại cũng có thể xem như vạn phần nguy hiểm đi, tôi cũng không muốn bị người ta dùng sát khí nhìn chằm chằm, nhất là hiện tại, trong cơ thể không có năng lượng gì cả.
A, sát khí cả phòng bỗng chốc biến mất, Ill-chan quả nhiên là người không hề muốn lãng phí thứ gì
“Thì ra là thế.” Anh ta hơi hơi nghiêng đầu, rồi dùng con mắt đánh giá tôi, đang xác định tôi có phải giống tộc nhân trong trí nhớ không sao?
“Tước mắt, tôi không còn năng lực để mang anh đi tìm cậu ấy,” Tôi rất thành thực nói cho anh ta rằng hiện giờ tôi trói gà không chặt, “Nếu anh muốn tự mình đi tìm, tôi cũng không có ý kiến gì.” Muốn đến rừng rậm, phải ngồi tàu bay rồi lên thuyền, hẳn phải mất bốn, năm ngày, khi đó, tôi hẳn cũng khôi phục, nếu anh ta muốn đi, tôi nhất định sẽ mang Lualua về trước khia anh ta đến nơi, ai bảo anh ta dùng sát khí khóa tôi. [Tác giả: cô thật nhỏ mọn......]
“Năng lực của cô, bao lâu thì khôi phục?” Câu hỏi đơn giản.
“Ba ngày.” Đó là thời gian nhanh nhất.
Illumi cũng không nói gì, xoay người đi đến giường tôi vừa ngủ, xốc lên chăn, nằm xuống, đắp chăn, ngủ.
Tôi cứng người ở trên ghế, đó là giường của tôi, anh ta cư nhiên hỏi cũng không hỏi chủ nhân, cứ thế ngủ, cứ thế ném tôi sang một bên, tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi gian nan cử động ngón tay, dùng linh lực còn sót lại trong cơ thể vẽ ra một tụ linh trận nhỏ, linh lực bắt đầu thong thả rót vào cơ thể tôi.
Hai giờ sau
Rốt cục khôi phục chút thể lực, tôi rời khỏi ghế dựa, đi một bước một rời khỏi gian phòng, tuy tôi biết nhất cử nhất động của tôi, đều bị người ngủ trên giường biết, nhưng vẫn theo bản năng nhẹ nhàng, đúng là vô lương tâm.
“Bạch Ngọc.” Đi ra ngoài cửa, tôi triệu hồi cậu ta.
“Chitose.” Người màu trắng xuất hiện, thẳng tắp bổ nhào vào trong lòng tôi, giọng nói đã mang theo nức nở.
“Ai nha!” Chịu không nổi sức nặng, tôi lại ngã ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn ôm tiểu thức thần trong lòng, tính tình Bạch Ngọc cực kỳ trẻ con, tôi cũng coi cậu ta như em trai của mình vậy, lần này thật sự đã làm cậu ta lo lắng, tôi sờ sờ đầu cậu ta, “Chị không sao đâu, ngoan, nào có thức thần nào khóc thành như vậy chứ, nhưng… Bạch Ngọc trưởng thành rồi.”
Tôi nhìn nhìn Bạch Ngọc, cậu ta không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, thoạt nhìn khoảng mười hai tuổi, xem ra tôi đoán đúng rồi, tuy cuối cùng vẫn không cởi bỏ được phong ấn, nhưng thức thần biến hóa đã biểu hiện ra trình độ linh lực hiện tại của tôi, như vậy, kế tiếp việc nên làm chính là cố gắng tu luyện.
Ngày hôm sau, tôi rốt cục khôi phục hoàn toàn linh lực, mang theo Illumi đến rừng rậm vụng trộm nhìn Killua còn đang cố gắng, sau đó lại trở lại, nhưng Illumi lại mặt dày, cứ như vậy mà ở lại ngôi nhà nhỏ của tôi không đi, anh ta nói là để giám thị, nhưng anh ta chỉ có mặt ở nhà buổi tối để ngủ, ban ngày thì không biết tung tích, còn đến khi ăn cơm thì lại đột nhiên xuất hiện, giám thị tôi kiểu gì? Từng cố gắng suy nghĩ, sau đó đành buông tha, kết luận là người thế giới Hunter không hề giống người bình thường tí nào, chỉ một cô gái bình thường như tôi cũng có thể đoán được.
May mắn là, một tháng không lâu sau, đón Lualua trở về, anh ta cũng thuận lý thành chương đi khỏi, về phần Killua, cuộc sống một tháng ở rừng rậm quả nhiên không uổng phí, chỉ dùng thời gian một tháng liền đánh tới tầng 190, rốt cục cũng bị mang về, có chút luyến tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.