[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 3: Quá độ




“Rống!!!” Một tiếng kêu động trời làm kinh động chim chóc trong rừng, một trận líu ríu vang lên.
“Hô!” Một bóng dáng nhỏ tìm tòi sau đại thụ, tựa hồ vì không bị đuổi theo mà nhẹ nhàng thở ra, cách cô ấy không xa có một con Lân Hổ đứng, là vương trong cánh rừng này, bộ dạng rất giống con hổ bình thường, khác một chỗ là lông toàn thân là vảy, cực kỳ cứng rắn.
“Ừm.. không nên kích động.” Đằng sau đại thụ, cô gái nhẹ nhàng đi ra, muốn xoa dịu đối phương
“Rống rống!!!” Có thể không kích động sao?! Cô và tên đàn ông kia đến trộm vảy của tôi, phá hủy hình tượng hoàn mỹ của tôi, hủy đi cuộc hẹn hò cầu xin tình yêu mà tôi tỉ mỉ thiết kế, vợ của tôi! “Rống!!!”
“Đàn ông sao lại phải lo không có vợ chứ, cậu nói có phải hay không?” Cô gái lại nhẹ nhàng tới gần vài bước, ừm, nó đang cực kỳ kích động, chắc không phát hiện đâu, nhưng giờ là kỳ động vật động dục sao? Sao ngay cả con hổ già cũng muốn hẹn hò, thật không nghĩ ra.
“Rống!!!” Nghe không hiểu, cô trả vợ cho tôi!!
“Oan có đầu nợ có chủ, tôi đâu cố ý trộm vảy của cậu,” Dừng chân lại, có chút bất mãn than thở, “Dù sao về sau vảy của cậu sẽ tiếp tục mọc ra, hoặc là tìm thuốc nhuộm không phải là được rồi sao, màu sắc không sai biệt lắm đâu.”
“Rống!!!Rống!!!” Mặc kệ mặc kệ, tôi đánh không lại tên kia, tôi đánh cô, lão hổ gầm-ing.
“Thì ra là thế, đánh không lại anh ta nên đi tìm tôi đánh sao?” Cô gái mỉm cười, một cơn gió nhẹ thổi qua.
“Rống…” Sao bỗng nhiên thấy lạnh vậy?
“Thì ra cậu thấy đánh tôi thích hợp hơn đánh anh ta, vậy thì……” ý cười trên mặt cô gái càng sâu sắc, “Tôi thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”
Càng ngày càng lạnh, bản năng của Lân Hổ làm cho nó bất giác bắt đầu lùi về phía sau, nhưng vừa mới động, không biết mấy sợi chỉ bạc từ chỗ nào bay tới cuốn lấy nó, sau đó trời đất đảo lộn, nó đã bị buộc thành hình chữ đại giắt lên không trung. [Tác giả: Mọi người cùng xem con gái tôi ‘Bào đinh giải hổ’]
“Bạch Ngọc, thay nó làm một tạo hình thích hợp với hẹn hò đi.”
Môi hồng nhạt phun ra những lời này sau liền xoay người rời đi, sau đó một tiếng rống thảm thiết quanh quẩn ở trong rừng cây, các sinh vật trong rừng không khỏi bi ai cho chủ nhân tiếng rống kia.
Lại một lần luyện tập.
“Ah!” Người đàn ông quần áo cũ nát lại nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ bên hồ chậm rãi đi đến gần cô gái, “Làm không tệ!”
“Ging, ôm!”
Ging nghe lời xoay người ôm cô gái lên, cô gái này chính là tôi, năm nay mười hai tuổi, mà người đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái kia chính là Ging lôi thôi không thích tắm rửa trong truyền thuyết, dưới thế công thức thần càu nhàu lải nhải bên tai, anh ta rốt cục thỏa hiệp, dưới sự bắt buộc uy hiếp của tôi, anh ta phải rèn thói quen cứ một ngày tắm một lần, mà nguyên nhân tôi phải chịu phiền toái đi cải tạo anh ta chỉ có một, khi lười đi đường, tôi muốn anh ta ôm, dưới tình huống này, thân thể không lớn lên này lại là ưu điểm
Nói thật, tôi rất tham luyến cái ôm ấp của Ging, ấm áp, có hương vị của người nhà, trong trí nhớ kiếp trước của tôi chưa hề được cha mẹ ôm, cha mẹ lấy nhau chỉ vì lợi ích thương trường, mẹ rất thương tôi, lại bị chết rất sớm, trong kí ức, bà cũng chưa bao giờ ôm tôi, mà hình ảnh cha trong trí nhớ lại rất mơ hồ, tôi chỉ biết ông ta trả tiền cho các phí dụng nằm viện của tôi thẳng đến khi tôi chết, bởi vì đó là yêu cầu duy nhất trong di chúc của mẹ, đổi lại ông ta sẽ kế thừa di sản khổng lồ của mẹ.
Đôi khi tôi nghĩ nếu Ging biết lần đầu tiên anh ta ôm tôi tránh né Vũ Long công kích, tôi liền tham luyến cái ôm người thân của anh ta, nên mới không tiếc ra sức muốn anh ta phải luyện thói quen luôn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thói quen làm cho anh ta cho đau đầu không thôi, thì chắc chắn anh ta sẽ hối hận, aiz, hết cách, ai bảo tôi có chút yêu sạch chứ.
“Ging, anh muốn vảy làm cái gì?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lân Hổ, nên tôi không hiểu được vảy của nó có tác dụng gì, chẳng lẽ có thể ăn, giống cái trứng mà trong cuộc thi Hunter, Menchi đã yêu cầu các thí sinh?
“Cái này sao?” Ging gãi tóc, có chút ngượng ngùng mở miệng,“Tôi muốn ăn cá……”
Sau đó?
“Nhưng dao nhỏ bên người của tôi không biết chạy đi đâu……”
Lại sau đó?
“Sau đó con Lân Hổ đến bờ sông chiếu gương, tôi nhớ rõ vảy của nó cứng rắn lại sắc bén, liền thuận tay lấy một mảnh.” (Toji: Nếu ta không nhầm, con Lân Hổ kia chiếu gương sông để làm đỏm đi hẹn hò? Kết quả lại bị mất cả một mảng vảy, tội nghiệp : ))))) )
“Thì ra là thế” Có chút bất đắc dĩ, người lợi hại như vậy sao lại phải gặp rắc rối vì những chuyện không đâu như vậy chứ, rất muốn nhắc nhở anh ta, không có dao nhỏ tôi cũng sẽ cụ hiện hóa ra cho anh ta, tội gì trêu chọc con Lân Hổ kia chứ, kết quả vẫn là tôi ra sức đánh người ta chạy, rõ ràng cực không muốn rắc rối nhưng rắc rối lại cứ đến, ai bảo tôi đem hắn là người nhà
“A……” Ngáp một cái, tôi thói quen ngả đầu trên vai Ging, lười biếng nói chuyện, “Ging này, anh hẳn là biết đấu trường trên không?”
“Ừ, muốn đến đó rèn luyện sao?” Ging kỳ quái, chưa từng thấy cô nhóc này tích cực như thế.
“Không có hứng thú, tôi muốn đến đó…… mở cửa hàng.” về sau nếu hết tiền, thì có thể đến đó kiếm chút tiền cũng không chừng. [ Tác giả: Ngươi còn 500 triệu, một phần cũng chưa động tới, sao có thể hết tiền......-_-++]
“…… Mở cửa hàng?!”
“A, Ging còn nhớ rõ All-chan sao? Tôi đã cùng với All-chan hẹn nhau mở một tiệm trà.” cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi tại thế giới này, tuổi đại khái không khác tôi mấy, tôi cũng không hỏi cô ấy, aiz, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là giấc mơ của hai chúng tôi là sau giờ ngọ ấm áp, uống đồ uống ngon, rồi nằm trên ghế dựa thoải mái phơi nắng, cho nên chúng tôi nhất trí quyết định mở tiệm nhỏ, tên cũng đã đặt tốt, gọi là ‘Phường trà sau ngọ’– giữa trưa mới mở cửa
“Cô bé kia à!” Gặp lúc đi thám hiểm, cũng là đứa trẻ kỳ quái, giống cô nhóc trước mặt ở cách nói chuyện ‘Người trẻ miệng già’, chả trách hai người trở thành bạn.
“Cho nên Ging đưa tôi qua bên kia đi.”
“Sao không đi một mình?” Ging cự tuyệt, nơi đó không hề có thứ gì kích thích.
“Thứ nhất, tôi không biết đường, anh cũng đừng vẽ bản đồ, bản đồ mà Ging vẽ không có ai đọc hiểu được” Tôi vẻ đương nhiên nói ra lý do,“Thứ hai, anh cảm thấy một đứa trẻ mười hai tuổi có thể lấy được giấy phép mở tiệm buôn bán sao? Cho nên, anh phải đi theo giúp tôi.”
Ging cứng họng, không tìm được lý do phản bác, cô nhóc này lại có thể rất đương nhiên bắt hắn đi
“Anh đưa tôi đi khi nào cũng được, chỉ cần trong năm nay là được.”
Câu nói kế tiếp, Ging hoàn toàn phủ định toàn bộ suy nghĩ, nhìn nhìn đứa trẻ trong lòng sớm đã nằm úp sấp ngủ, aiz, đứa trẻ này cứ động một cái liền muốn ôm đi đường, đứa trẻ lười như vậy vẫn nên sớm một chút đưa đến đấu trường trên không đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.