[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 14: Bang ryodan [ 1 ]




Trấn Meirra, một trấn nhỏ ở dưới chân núi tuyết Nebaman, là nơi có suối nước nóng, bởi vì ở nơi hẻo lánh, nên trấn nhỏ không nổi tiếng lắm, lúc trước người phát hiện trấn nhỏ này cũng là Hunter, bởi vậy người tới nơi này hơn phân nửa đều có năng lực, tỷ như Hunter.
Đi vào trấn này đã được một tuần, tôi và Alluka sống vô cùng lười nhác, ngày nào tắm rửa suối nước nóng, nhấm nháp mỹ thực, đi chơi núi tuyết, mấy ngày trước đây, khi Alluka thám hiểm núi tuyết, phát hiện một đường đi đến một suối nước nóng lớn, chúng tôi thừa dịp khi đêm dài yên tĩnh đi vài lần, cảm giác tắm suối nước nóng thật sự là tốt, kết quả tôi lại bị cảm, không đi được, thật không hay ho.
Nhưng gần đây Alluka hay chạy đến ngọn núi, hình như là phát hiện cái gì dó, thần thần bí bí không nói với tôi, núi tuyết này có lẽ có cái gì thần bí tồn tại, hừ! Cô ấy không nói với tôi thì tôi sẽ tự mình tra, vì thế tôi vẫn đứng thư viện duy nhất ở trên trấn, sách nơi này không nhiều lắm nhưng mà rất trân quý, có vài quyển xem như bản đơn lẻ, tôi vẫn thích tìm kiếm đáp án trong sách về sự vật thần bí, cho nên chuyện mà Alluka cảm thấy hứng thú cũng có thể tìm ở trong này được.
“Khụ! Khụ!” Tôi cúi đầu khụ khụ, cảm mạo kỳ cuối, ngoài ho khan thì không có bệnh trạng gì nữa, nhưng vẫn không thoải mái, tôi cẩn thận bắt tay vào lật sách, thì thào theo bản năng, “Không nghĩ tới có truyền thuyết như vậy, có lẽ truyền thuyết vương quốc Hacklueis biến mất thật sự tồn tại cũng không chừng.”
Mấy ngày nay Alluka hứng thú với chuyện này sao?
“Ồ? Không nghĩ tới tiểu thư cũng biết vương quốc Hacklueis.” Một giọng nói trầm thấp tao nhã ở bên cạnh tôi vang lên.
“Cũng chỉ là nghe người ta nói, vốn nghĩ đến chỉ là tin vịt ” Tôi đưa tay thả sách sang một bên, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có một người, vẫn tự lầm bầm, “Đọc truyền thuyết nơi này mới nhớ tới, hẳn là cùng một nơi.”
Tôi đứng lên, nâng sách lên để lật, đi đến giá sách, aiz, khoan khoan, vừa rồi người cùng tôi nói chuyện là ai, quay đầu lại……
Tạo hình băng vải buộc đầu kinh điển, một thân áo đen quần đen, giờ phút này đang hoàn mỹ tao nhã cười với tôi, đúng là Kuroro?!
“A!” Hoàn toàn ngốc.
Sau khi biết được bị Shalnark ‘chú ý’, tôi đã nghĩ rất nhiều phản ứng khi gặp bang Ryodan, nhưng mà chuyện tới trước mắt, thì một kiểu cũng chưa dùng tới, tôi vẫn là theo bản năng hoàn toàn ngốc.
“Vị tiểu thư này quen biết tôi sao?” Kuroro nói vẫn bình thản, mặt đầy tươi cười, nhưng mà mơ hồ, tôi đã có thể cảm giác được từ trên người hắn truyền đến áp lực không rõ, tôi nghĩ nếu tôi mà nói cái gì làm hắn cho rằng tồn tại của tôi sẽ uy hiếp đến bang Ryodan, tôi nhất định sẽ bị đuổi giết, cho nên hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Lấy bất biến ứng vạn biến, quan hệ với bang Ryodan thì cần bảo trì cân bằng, nhớ là tôi có nghĩ như vậy quá, hơn nữa không thể làm cho bọn họ cảm thấy cô có hứng thú với bang Ryodan, cũng không thể làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú với cô, cần phải làm được như vậy thì thật sự là khó khăn.
Tôi rất vô tội lắc đầu, xoay người, tiếp tục ôm sách của tôi đi đến giá sách, không chút phòng bị với hắn, tôi dám đánh đổ hiện tại hắn nhất định sẽ không xuất thủ với tôi, vô luận ra sao thì vẫn sẽ lấy thái độ bình thường với tôi.
“Tuy rằng không biết anh, nhưng……” Tôi dừng một chút, thả lại một quyển sách cuối cùng, “Trước kia tôi có gặp qua một người có hơi thở giống anh.”
“Hơi thở sao?” Đôi mắt thâm thúy tối tăm không có chút cảm xúc, thì thào lập lại lời nói của tôi, cũng đi theo tôi ra thư viện, đi ở trên đường cái.
“Ừ.” Tôi thản nhiên đáp lại, cũng không giải thích, trên thực tế, muốn tôi giải thích thì tôi cũng không nói ra được cái gì, bởi vì đó là lý do tôi nhất thời nghĩ ra, aiz, mặc kệ mặc kệ, hôm nay trước khi Alluka lên núi còn dặn tôi mua chút đặc sản hoa quả nơi này trở về, nghĩ vậy, tôi hơi nghiêng người, nhìn Kuroro vẫn đi theo bên người tôi.
“Tôi muốn đi mua hoa quả, cùng nhau sao?” Nhìn hắn cũng không có ý rời đi, nếu đã bị chú ý, vậy không cần phải né tránh.
“Còn chưa biết tên tiểu thư đâu?” Kuroro có chút hứng thú đi theo, cô gái này ngoài lúc vừa nãy có chút luống cuống khi nhìn thấy hắn ra, hiện tại đã là hoàn toàn bình thản đối mặt hắn, còn mời hắn đi cùng, hơn nữa cách nói năng cùng với bên ngoài không tương xứng, nhìn bề ngoài của cô, hẳn là cô gái mà Shalnark đề cập đến đi, hình như cũng biết hắn.
“Chitose, còn anh?” Tôi cẩn thận chọn hoa quả, rất tự nhiên hỏi lại, tuy rằng đã biết hắn là ai, nhưng là câu này vẫn nên hỏi.
“Kuroro Lucifer.” Kuroro vẫn nhu hòa cười, cực có kiên nhẫn chờ cô gái này cẩn thận chọn hoa quả xong, sau đó cùng cô tản bộ ở ngã tư đường phong cách cổ xưa.
“Kuroro Lucifer?” Tôi dừng lại cước bộ, hơi kinh ngạc nghiêng người nhìn về phía hắn, “Nghe người ta nói tới anh, rằng anh là người rất lợi hại, không nghĩ tới tôi lại gặp được.” Tự hỏi một chút, vẫn là quyết định trả lời như vậy, nghĩ rằng lấy bản lĩnh của Shalnark không khó tra được quá khứ của tôi, như vậy tôi cùng Ging cùng một chỗ sao lại không biết bang Ryodan đâu, tuy rằng trên thực tế là tôi chủ động nhắc tới, Ging mới nói chuyện với tôi một ít chút về bang này.
“Ồ? Nói như vậy, tiểu thư Chitose biết tôi là ai?” Kuroro cũng dừng lại, trên mặt như trước là mỉm cười tao nhã, một người đàn ông lãnh huyết như vậy sao có thể có biểu tình mỉm cười đâu? Coi như là loại ‘Mặt than’ khác đi.
“Bảo tôi Chitose là tốt rồi,” Tôi cười với hắn, bị gọi tiểu thư, tôi không quen chút nào, “Kuroro là bang chủ bang Ryodan đi, lúc trước Ging có nói với tôi.”
“Như vậy cô có ý kiến gì về điều này không?” Vừa rồi Ging được nhắc tới hẳn là Hunter trong truyền thuyết kia đi, chả trách khi Shalnark tra về cô gái này nhưng lại chỉ có đôi câu vài lời, thì ra là cùng người như vậy cùng một chỗ.
Thật là một câu hỏi khó trả lời, câu trả lời này cũng không dễ nói bừa, biết đâu chỉ một giây sau là tôi sẽ bị người giết, aiz, tôi đối với mấy người rất không có hứng thú, lòng đầy bất đắc dĩ.
“À……” Tôi gãi gãi cằm, trầm tư…… Có, tôi quay đầu cười, thốt ra, đáp án này hẳn là sẽ vừa lòng đi.
“Tùy tâm sở dục, làm xằng làm bậy.”
Ồ? Tùy tâm sở dục, làm xằng làm bậy sao? Đúng là cái nhìn như vậy rất thích hợp bọn họ, cô gái này rất thú vị, hôm nay thu hoạch không nhỏ, Kuroro nhìn sắc trời, Shalnark bọn họ vào ngọn núi tìm tòi, hiện tại hẳn cũng đã trở lại, đi xem có kết quả gì thôi.
Oanh!
Một tiếng nổ, ngay cả mặt đất cũng hơi hơi rung động, động đất sao? Tôi nhìn phía rừng núi, núi tuyết cách đó không xa, sương khói đang lan tràn, đỉnh núi tuyết chạy chồm xuống, khí thế mãnh liệt, Alluka đang làm cái gì? Không lẽ cô ấy gây ra chuyện này sao.
“A, đúng là tuyết lở đâu, đã lâu chưa từng có.” Người qua đường giáp cảm khái.
“Đúng vậy, sau tuyết lở liền chặn đường lên núi, phỏng chừng có một thời gian không thể đi săn.” Người qua đường ất phụ họa.
……
“A? Nhưng lại chặn đường núi.” Tôi lại nhìn ra ngọn núi xa, nếu là Alluka thì hẳn là có thể đi ra, nhưng vẫn là có chút lo lắng.
“Chitose có bạn ở đó sao? Trông cô rất lo lắng.” Kuroro hỏi, thật sự là trùng hợp, sẽ không phải là cô bé kia năm đó đi, cũng là một người rất thú vị đâu, hôm nay bọn họ cũng có người vào ngọn núi đó, có thể sẽ gặp phải.
“A,” Tôi gật đầu, nhưng……“Hình như cô ấy đã trở lại.”
Tôi nhìn điểm đen xa xa càng ngày càng gần, không rõ sao lại tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ…… Tôi nhìn Kuroro, hắn ở đây, như vậy chân con nhện của hắn cũng sẽ có mấy cái ở đây, nói không chừng đã đụng phải, đúng là oan gia.
“ChiChi!” Quả nhiên giọng của Alluka đã truyền đến, “Thay tớ một chút, tớ không được.”
Cái gì? Kinh ngạc hết sức, người đã bị đẩy đi ra ngoài.
Quả nhiên, bạn bè vẫn là phải bán đứng một chút.
Như vậy liền thay một chút đi.
Tốc độ của người đằng sau thật đúng là nhanh, hẳn là Alluka dùng thứ gì cản trở một chút đi, bằng không sẽ không kém nhiều như vậy, tôi thoải mái tránh thoát công kích của người tới, nghĩ người này thật đúng là, liền như vậy chuyển biến đối tượng công kích, nhưng tên tóc xanh đậm có một nửa mặt bị áo che này, không phải là Feitan đấy sao?
“Ai nha!” Hiểm hiểm tránh thoát một cước vì thất thần mà thiếu chút nữa không tránh được, thật sự là chán ghét, đối đãi con gái sao lại có thể sử dụng chân đạp, có chút tức giận, lấy ra cây sáo chủ động ngăn hắn công kích, chuẩn bị tìm khe hở đánh một chút, giải thích một chút, tôi sẽ không thổi sáo, nhưng có cây sáo này cũng không dễ dàng, không thể để đó không dùng, nhìn nó rắn chắc như vậy, gõ đánh cũng không sai.[ Tại địa phủ, người nào đó đấm ngực dậm chân: Đó là thánh vật mà tôi phải vất vả lấy về!!!!!]
Trên đường hai người tiếp tục triền đấu, vốn người đi đường đã không còn, chỉ còn lại có Kuroro vẫn đang ở cùng tôi, cùng với Feitan mà Alluka dẫn tới đánh nhau với tôi, còn cả Shalnark, Machi, Pakunoda vẫn đang bàng quang.
“A, không nghĩ tới lại là cái cô gái kia, xem ra cô ta rất thích ứng với tốc độ của Feitan.” Shalnark nhàn nhã nhìn cuộc chiến, nhân tiện cũng nhìn thoáng qua Alluka vừa gặp gỡ trong núi, cũng may lập tức gặp được hai người mà hắn vẫn luôn đi tìm, ai bảo tư liệu về hai người đó thiếu đến đáng thương chứ, hại hắn hiểu không được đầy đủ mà vẫn cực kỳ chú ý.
“Có lẽ không phải.” Kuroro hạ lời bình, nhìn cô ấy còn thành thạo, tựa hồ đang phối hợp tốc độ của đối phương.
“Ừ, ChiChi vẫn bị động như vậy.” lời nói của Alluka chứng minh ý nghĩ của Kuroro.
Tôi đang đánh nhau, mấy người còn ở bên cạnh hạ lời bình, aiz, không đánh nữa.
“Aiz, không đánh nữa.” Nhìn ra tôi còn có thể nhanh hơn so với Feitan, tôi lắc mình một cái về tới bên người Alluka, bên kia Feitan đã bị Kuroro ngăn cản ngừng lại.
“Bạn bè chỉ dùng để bán, hm?” Tôi cực kỳ bình tĩnh nhu hòa hỏi, không thích phát giận không có nghĩa là tôi không mang thù, về sau tìm cơ hội trả đũa.
“Ha ha, tớ đã bị hắn đuổi theo hai giờ, mệt chết, không thể nhịn được nữa mới ném một viên bom đi qua, kết quả người ta đuổi theo càng hung hơn.” Alluka vô tội nói, cô cũng không muốn thế mà, ai biết hôm nay khi ngọn núi chuyển động lại gặp phải con ‘sói’ kia, còn một đám đều là có bộ dáng ‘rốt cục bắt được cô’ nữa.
“Chả trách.” Hiểu, tránh được bom, lại bị tuyết lở này cản, vận khí không phải là kém bình thường đâu.
Tôi nhìn quanh bốn phía, ngẫm lại cũng không tất yếu khổ cùng bọn họ, vậy thì……
“Nếu không chuyện gì, vậy tạm biệt.” Tôi hạ thấp người chuẩn bị rời đi.
“Hai vị tiểu thư phải đi sao? Như vậy tôi đi đưa hai người đi.” Shalnark nhiệt tình dào dạt mỉm cười, không cho cự tuyệt đứng ở bên cạnh chúng tôi.
“Vậy phiền toái rồi.”
Tôi cùng Alluka trăm miệng một lời, trong lòng mặc niệm: mặt da trâu.
“Một người khác là cô gái năm đó từ trong tay Shalnark cướp người đi?” Kuroro thì thào, không biết năng lực dùng khi đó có phải hay không.
“Bang chủ?” Pakunoda hỏi chỉ thị.
“Chờ Shalnark trở về rồi nói sau.”
“Thì ra lần đó Chitose phải đi bắt quỷ.” Shalnark mỉm cười ăn cơm trên bàn.
Thật sự là gặp quỷ, quả nhiên là người cấp bậc da trâu, vốn chỉ là đưa chúng tôi trở về, kết quả hiện tại lại biến thành ăn bữa tối, lại là một tên phải cẩn thận.
“Nhưng bình thường sao Chitose lại biết nơi đó có quỷ?” Tò mò hỏi, ý hỏi ngầm là sao cô lại vừa vặn biết bang Ryodan chúng tôi đêm đó đi giết người.
“Chuyện này sao, rất đơn giản,” Tôi muốn nói là do chiêm tinh, nhưng hẳn là hắn sẽ không hiểu, đành phải nói thế này,“Là bói toán.”
“Bói toán sao?” Hẳn là không phải năng lực đi?
“Shalnark cũng muốn học sao? Đây là gia truyền nhà ChiChi, người ngoài không thể học được đâu.” Alluka vẫn chuyên tâm ăn cơm rốt cục giúp tôi giải vây, nói cho hắn thứ này cũng không phải là năng lực, thuận tiện bắt đầu chuyển đề tài.
“Đúng rồi, mấy người tới nơi này làm gì?” Một bộ khẩu khí rất quen thuộc, người không biết còn tưởng rằng chúng tôi là bạn bè tốt lắm đang nhàn thoại việc nhà đâu.
“Tìm vài thứ, mấy người?” Nói không tỉ mỉ.
“Du lịch thôi, suối nước nóng nơi này đối làn da tốt lắm.” Tôi nói tuyệt đối là sự thật,“Nhưng, All-chan gần đây tựa hồ mê cái gì thì phải.”
“Ừ, tớ phát hiện ra một loại hoa mà tớ vẫn luôn đi tìm, trông chừng đã lâu, phỏng chừng đêm nay sẽ nở hoa.” Nhắc tới đây, vẻ mặt Alluka hưng phấn, loại hoa này nhưng là rất trân quý đâu.
“Thiên Sơn tuyết liên?” Cô ấy vừa nói như vậy, trước tiên tôi nghĩ đến đó là thứ này, trên núi tuyết ngoài nó còn có thể có hoa gì nở được?
“Khụ!” ngã “Nơi này sao lại có thể có? Đâu phải tiểu thuyết võ hiệp chứ, là Thấp Diệp Đàm.”[ tác giả: Tên hoa là do nói bừa.]
“À, chả trách nửa đêm lại nở hoa.” Tôi đối thực vật nơi này hoàn toàn không có nghiên cứu, nhưng hoa này dính cái chữ ‘đàm’.
“Sao? Thấp Diệp Đàm sao? Rất khó tìm.” vẻ mặt Shalnark giật mình.
“Shalnark cũng tìm thứ này sao?” Alluka hí mắt, nếu là đúng, thì cô không ngại lại cướp từ trong tay bọn họ một lần nữa.
“Không phải.” Shalnark mỉm cười, cô gái tên Alluka là người nhà Zaoldyeck đi, thật là thú vị, hiện tại nghĩ cái gì đều viết trên mặt.
“A! Tôi đã biết, là di chỉ của vương quốc Hacklueis đi.” Sợ hắn nghĩ rằng tôi rất chú ý bọn họ, tôi lại bổ thượng một câu, “Hôm nay ở thư viện đụng tới Kuroro, hắn cũng có nhắc tới.”
“Chitose đang tìm hiểu về chuyện này?”
“Ừ, xem như vô tình phát hiện đi, ở thư viện lật xem tàng thư lại kết hợp với một ít trước kia nghe nói qua, ngẫm lại đại khái là ở nơi này, cụ thể cũng không rõ ràng.” Làm sáng tỏ lập trường, tôi không có hứng thú với nó.
“Vương quốc Hacklueis?” Alluka nhìn qua,“Rất nổi tiếng?” Cô mặc kệ mấy cái mộ, đối lịch sử nơi này cũng không nghiên cứu gì.
“Ừ, coi như là vương quốc phù dung sớm nở tối tàn đi, từ khi kiến quốc đến đột nhiên biến mất chỉ có ngắn ngủn một trăm năm, lại có được huy hoàng mà người khác phải mất mấy trăm năm mới có thể sáng tạo, nhưng thần bí tiêu thất, hơn nữa trên chính sử hoàn toàn không ghi lại, chỉ ở dã sử có đôi câu vài lời, người không tin thì cho rằng đó chỉ là cái truyền thuyết, nói trắng ra thì chỉ là cái tin vịt.” Tôi tinh tế giải thích.
“Chitose biết nhiều thật, không biết có hứng thú đi cùng chúng tôi không?” Shalnark mời.
Lắc đầu, tôi cùng Alluka nhất trí quyết đoán lắc đầu.
“Tôi không có hứng thú với đất.”
“Tôi không có hứng thú với oán linh trong đất.”
Shalnark cười có chút cứng ngắc, khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, rất muốn nói cho hai người trước mặt, đó là di chỉ, không phải đất…… Ách, lăng mộ, nhưng mà hai người họ lại quay lại với chủ đề Thấp Diệp Đàm.
“Cái kia có ích lợi gì?”
“Đóa hoa Thấp Diệp Đàm có năng lực phản phệ niệm, cho nên tớ muốn thử làm thuốc.” Alluka không hề bận tâm nói ra, nếu Shalnark biết được Thấp Diệp Đàm, đương nhiên không có khả năng không biết tác dụng của nó, nói ra cũng không sao.
“Vậy sao, vậy cậu tốt nhất làm thành trạng thái nước vô sắc vô vị.” Tôi đề nghị.
“Ừ, như vậy sẽ dễ kê đơn.” Alluka đồng ý, cảnh giới độc dược cao trong võ hiệp đều là như vậy.
“Như vậy đêm nay cùng nhau chờ hoa nở đi?”
“…… Được.” Ngẫm lại tôi liền gật đầu.
“Như vậy, cám ơn anh đã chiêu đãi, tạm biệt.” Hai người lễ phép đứng dậy cảm tạ khoản tiền đãi của đối phương, rồi đi ra nhà ăn.
“Ừ, có chút thu hoạch, nhưng là……” Shalnark nhìn ba phần cơm thượng hạng cùng với bốn cái chén không trên bàn,“Tựa hồ không đáng giá.”
Thanh toán hóa đơn, Shalnark thoải mái về khách sạn.
Như vậy, đêm nay cùng hai người kia cùng nhau hành động đi, quan sát gần, hẳn là bang chủ sẽ đồng ý mới đúng.
Nửa đêm, cửa một gian phòng nhỏ mở ra, một cô gái ngủ mơ mơ màng màng xuất hiện ở cửa, nhìn đến tình cảnh ngoài cửa, ngẩn ngơ, sau đó……
“Dậy sớm.” Cửa bị ‘Oành’ một tiếng đóng lại.
Người ngoài cửa ngẩn ra, lập tức tươi cười lại hiện lên trên mặt, tựa hồ tin tưởng cửa sẽ lại mở vậy, quả nhiên, cửa lại mở, lần này người đi ra là cô gái tóc hồng kia, trong tay đang túm một cô gái khác còn chưa tỉnh rõ.
“Sao anh lại ở đây?” Alluka cười sáng lạn, nếu không phải hoa nở thì sẽ ngay lập tức lờ hắn đi rồi, tốt nhất lập tức đá bay hắn đi, cô cũng rất muốn giống như Chitose nói một câu ‘Chào buổi sáng’ rồi để mặc hắn ngoài cửa.
“Nghe hai người nói đêm nay Thấp Diệp Đàm nở hoa, chúng tôi cũng muốn nhìn.” Shalnark tươi cười vô tội.
Chúng tôi? Nghe thấy hắn nói, tôi và Alluka nhìn bốn phía, chỉ có một mình hắn thôi mà.
“Những người khác lên núi trước rồi,” Shalnark tốt bụng nói cho hai người,“Nhưng nếu không mau chút thì sẽ lỡ mất thời gian nở hoa đấy.”
“Á!” Alluka nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp chết rồi, trong 15 phút mà không đuổi tới nơi thì sẽ bị bỏ lỡ, tốc độ bình thường thì còn được, nhưng mà hôm nay bị cô làm lở tuyết, đường lên núi bị chặn, có chút khó khăn.
“Sẽ bị lỡ sao?” Tôi nhìn Alluka, nhìn nhìn lại Shalnark đang ở một bên cười vui vẻ, hắn đang vui sướng khi người gặp họa thì phải.
“Ừ, có thể sẽ bị.”
“Hiểu được, vậy chắc chắn là Shalnark có biện pháp tự mình đi đúng không?” Tôi xoay người nhìn về phía Shalnark, anh đã vui sướng khi người gặp họa thì tôi đây sẽ không mang anh đi cùng.
“Nhưng mà tôi rất muốn biết hai người đi lên núi như thế nào.” Xem ra hai người có biện pháp đuổi kịp giờ, vậy thì hắn sao có thể bỏ qua chứ.
“Ha ha,” Tôi cười khẽ, nhìn thì có thể, nhưng phương pháp tôi tính dùng thì phỏng chừng Shalnark không làm được.
“À, cậu muốn dùng cái kia?” Alluka hưng phấn thấu lại đây, “Bay hay là chạy?”
“Bay.”
Shalnark không hiểu ra sao, không rõ hai người trước mặt đang bí hiểm cái gì.
Tôi lấy trang giấy từ trong tay áo ra, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, thì thào đọc chú ngữ.
“Giấy ngẫu, hạc.”
Hai tiên hạc xuất hiện, mỗi con chỉ có chỗ đủ cho một người ngồi, tôi và Alluka ngồi lên hai con, tiên hạc liền bay lên không trung.
“Shalnark, chúng tôi đi trước.” Alluka vẫy vẫy tay nói tạm biệt, với sức nặng của Shalnark ngồi lên thì chắc chắn hạc không bay nổi, vẫn nên để tự hắn đi.
Xem ra không thể đi nhờ rồi, Shalnark có chút tiếc nuối, chưa bao giờ ngồi loại sinh vật này đâu, năng lực này của Chitose… tạm thời xem như năng lực đi, rất thú vị, nhưng khả năng gia nhập bang Ryodan tựa hồ không lớn, có nên giết hay không đây, một đạo sát khí hiện lên hai tròng mắt xanh, thật buồn rầu, Shalnark mỉm cười xoay người lên núi.
“Này, ChiChi, cậu nói bọn họ sẽ làm gì chúng ta?” Alluka hỏi, cô ấy đang song song với tôi, cô và Chitose đều bị bang Ryodan chú ý, không biết là sẽ bị mời nhập bang hay là bị giết đây.
“Này…… hẳn là bọn họ biết chúng ta không phải người cùng một cái thế giới với bọn họ đi,” Tôi nói, tôi và Alluka ở thế giới này chỉ là đứa trẻ bình thường, cho tới bây giờ, linh hồn không hề hắc ám, cho nên gia nhập bang Ryodan chém giết cướp thì có lẽ còn được, nhưng nếu là giết lung tung thì tuyệt đối không thể, vậy thì…… “Có thể bọn họ sẽ giết chúng ta, sợ hãi không?”
“Sợ chứ, bọn họ đều là người rất cực đoan, không thể sử dụng được ai thì sẽ không để người đó sống, nhưng mà nghĩ giết và muốn giết là một chuyện, muốn giết và có thể giết lại là chuyện khác.” Alluka thì thào, cái chết rất đáng sợ, cho nên chỉ có thể cố gắng trở nên mạnh hơn.
Ha ha, suy nghĩ giống nhau.
“Vậy chúng ta cố gắng biến thành người mà bọn họ muốn giết lại không cần giết đi, đó cũng là một loại cân bằng, nhưng còn có một biện pháp khác.”
“Cái gì?”
“Gả cho bang chủ.” Thành vợ của đầu con nhện, thì sợ gì chứ.
“Cái này……” Alluka mếu máo, vẻ mặt bất đắc dĩ, rất lâu sau mới nghẹn ra một câu, “…… Tớ tình nguyện đi lấy mộ người chết còn hơn.”
“Ha ha.” Tôi biết mà, dù sao muốn người như bang chủ yêu thì so với lên mặt trăng còn khó hơn.
“Nhưng mà này?”
Tôi nhìn hồ, rất kỳ lạ, không có khí nóng như suối nước nóng, nhưng mà ở núi tuyết rét lạnh này lại không có một mảng băng mỏng nào, oánh lam xanh nhạt ở một mảnh tuyết trắng rất xinh đẹp.
“Nhìn mặt nước đi.”
Ồ, nụ hoa màu trắng nở rất giống hoa sen kia là Thấp Diệp Đàm sao? Đếm đếm thấy có bảy cây hoa, nhìn nhìn lại bốn phía……
“Bọn họ đã đến rồi.” Quả nhiên như lời Shalnark, họ đã lên núi, hiện tại đang đứng ở bên hồ, cúi đầu nói chuyện với nhau gì đó.
“Phát hiện.” Alluka chỉ chỉ phía dưới, bang Ryodan lúc này đã ngẩng đầu nhìn hai người, “Đi xuống không?”
“Này, tôi vẫn cảm thấy không phải bọn họ đến ngắm hoa đơn giản như vậy đâu.” Tôi đè thấp giọng nói, Shalnark Kuroro thì còn hiểu được, nhưng Machi, Feitan, Pakunoda thì không nhàn hạ thoải mái như thế.
“Quản chuyện đó làm gì, dù sao mục đích của chúng ta là hoa.” Alluka không thèm để ý nói, thuận tiện nhìn thoáng qua hoa trong hồ, “Ai nha, hoa…… hoa nở.”
“Sao?” Cúi đầu, quả nhiên, đóa hoa Thấp Diệp Đàm đã bắt đầu nở ra, “Hái bây giờ chứ?”
“Ừ.” Alluka gật gật đầu, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt đâu, muốn tới giữa hồ thì phải cần chút công cụ.
“Tớ mang cậu đi.” Vừa lúc tôi có thể thử xem một loại năng lực khác của Thanh Hợp, “Đi thôi.”
“Á!” Alluka hoảng sợ, tiên hạc mà cô ngồi bỗng nhiên không thấy đâu, mà lúc này cô đang bị kéo tay đi về phía giữa hồ, tuy rằng biết Chitose có một thức thần khống chế nước, nhưng vẫn có chút khẩn trương, dù thế nào thì cũng đã dừng ở giữa hồ rồi.
“Đến rồi.” Tôi bước chân lên mặt nước, có chút tò mò nhìn mặt hồ dưới chân, thật sự là thần kỳ, mỗi bước đều có một vòng gợn sóng tỏa ra, giống như đang giẫm lên đất bằng, Thanh Hợp thật lợi hại, trong lòng yên lặng khích lệ một phen.
“Có thể buông tay không?” Alluka hỏi, một tay thì không thể hái hoa nha.
“Ừ……” Nghiêng đầu ngẫm lại, tôi rút từ trong tay áo ra một tia sợi buộc lên cổ tay Alluka, nắm ở trong tay một đầu khác, “Được rồi, đi thôi.”
Nhìn Alluka đi qua, tôi xoay người nhìn về phía bang Ryodan phía sau, lúc này bọn họ cũng đang có hưng trí nhìn chúng tôi, tầm mắt của tôi xẹt qua Pakunoda, năng lực của cô ấy rất phiền toái, rất khó ứng phó, về phần trực giác của Machi, chỉ có thể cầu nguyện cô ấy cảm thấy chúng tôi vô hại với bang Ryodan, còn có…… Ồ? Shalnark cũng đến rồi, tốc độ rất nhanh.
“Chào buổi tối.” Tôi và bọn họ không quen, không khúc mắc, hơn nữa luôn cảm thấy mỗi câu tôi nói, bọn họ đều sẽ cẩn thận phân tích một phen, tôi không thích phương thức đối thoại như vậy, cho nên chào bình thường là được.
“Thật lợi hại, Chitose dùng phương pháp gì vậy?” Shalnark vui vẻ hỏi.
“Khống chế nước.” Tôi mỉm cười trả lời, sau đó lại có chút nghi hoặc nói, “Hồ này….. hình như có cái gì không tầm thường.”
Tôi ngồi xuống, đặt một tay ở trên mặt hồ, “Trong hồ không có dấu hiệu của sinh mệnh, hơn nữa hình như……” Ừm, rất quỷ dị.
“Cô Chitose?”
Bởi vì tôi ngồi xổm bên cạnh bờ hồ nước, lúc này đang trầm tư, Pakunoda cách tôi gần nhất lấy một tay đặt lên vai của tôi mà tôi lại hồn nhiên bất giác.
“Ừ?” Tôi trả lời, tâm tư vẫn đặt ở hồ nước.
“Có phát hiện gì không?”
“Tôi……”
Không kịp trả lời, tôi đã bị kéo đến bên cạnh Alluka, mà đoàn người trên bờ tỏa sát khí bạo tăng đập vào mặt……
Sao lại thế này?
“Cậu đang làm cái gì?” Alluka ở bên cạnh tôi cúi đầu nói, may mà cô phản ứng đúng lúc, bằng không đã bị cái ô của Feitan đánh phải.
“Gì?” lúc này tôi mới hoàn hồn, vừa thấy liền hoảng sợ, trong lòng bang chủ đại nhân là Pakunoda, hình như té xỉu, lúc này những người khác đang không chút cố kỵ tản ra sát khí, không khí lập tức giương cung bạt kiếm, nếu cô không giải thích thì sẽ bị họ vây công.
Thì ra vừa rồi người nói chuyện với tôi là cô ấy, tôi lại cứ tưởng là Shalnark, nhưng nếu là Pakunoda thì dễ giải thích, hết thảy đều là năng lực của cô ấy mà ra.
“Không phải lỗi của tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, sát khí càng tăng lên, aiz, tôi bất đắc dĩ nhu nhu huyệt thái dương, luôn cảm thấy đám người này giống như trẻ con vậy, tựa như hành động vừa rồi của tôi đã làm hỏng món đồ chơi của bọn họ, lập tức tất cả mọi người biểu hiện giống như con nhím, không chút che dấu dựng lên phòng vệ cứng rắn.
“Không phải cố ý.” Một câu thản nhiên thoáng hòa tan khí thế trước mắt, không hổ là Machi, trực giác thật lợi hại.
“Như lời vị kia, tôi không cố ý.” Tôi lại thở dài lần nữa, tôi thề, lần sau nhất định phải trốn vào một cái động để sống ẩn cư an tâm một thời gian, không thể trêu chọc vào họ, cùng bang nhân kia ở chung, chắc chắn sẽ đoản mệnh.
“Tôi là người của tộc Laress,” Tôi thầm yên lặng sắp xếp ngôn ngữ, đồng thời đảo qua biểu tình bí hiểm trên mặt Kuroro cùng sự hiểu rõ trên mặt Shalnark, “Có thể nhìn thấy thế giới bên kia, đồng thời cũng sẽ nuôi một ít linh hồn ở bên người, bình thường, chúng tôi gọi họ là ‘Thức thần’, mà thức thần đều có tinh thần cường đại, nhân loại so với họ thật sự rất nhỏ bé, tôi nghĩ vị kia……” Tôi chỉ chỉ Pakunoda trong lòng Kuroro, “Hẳn là cô ấy cũng sẽ có năng lực về phương diện tinh thần, kiểu như thôi miên, đọc suy nghĩ, hành động vừa rồi của cô ấy là xảy ra ở tình huống tôi vô ý thức, đối với loại tình huống này, A Thức của nhà tôi sẽ chủ động phòng ngự.”
“Cho nên tôi mới nói không phải tôi sai, nhưng khiến cô ấy hôn mê, vẫn rất xin lỗi.” giọng điệu của tôi thành khẩn đến cực điểm, vô luận ra sao thì đều là do mấy người nghi kỵ mà gây ra, tôi chỉ là phòng vệ.
Trầm mặc ngắn ngủi, bang chủ đại nhân rốt cuộc lên tiếng.
“Khi nào thì tỉnh lại?”
“Lập tức là có thể.” Tôi đi phía trước mấy bước, lại dừng lại, nhìn bọn hắn vẫn đang đề phòng, lười di qua, vẫn nên để cho cậu ấy đi qua vậy.
“Bạch Ngọc, em đi đi.” Tôi gọi Bạch Ngọc đi ra, yêu cầu cậu ấy biến thành một đứa trẻ ba, bốn tuổi, như thế sẽ làm bọn họ thiếu đi một chút cảnh giác, đồng thời cũng không động tới Bạch Ngọc, “Đây là A Thức nhà tôi, cậu ấy sẽ cởi bỏ.”
“Không được gây chuyện đâu.” Tôi yêu chiều sờ sờ đầu Bạch Ngọc nhà tôi, nhìn ánh mắt sáng lên của cậu ấy là biết cậu ấy rất muốn khoa tay múa chân vài cái với những người kia, tốt nhất cậu đừng gây phiền toái cho mình.
Tôi xoay người, không hề nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.