[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 20: Ý đồ Của Imhotep




Tại sảnh lớn đã đông đúc người ngồi đó, gia đình Hoàng gia Ai Cập tới từ sớm. Bọn họ rất hiếu khách mà đem sảnh lớn trang hoàng lại một lượt. Sắp thêm những chiếc ghế bành bằng gối êm ái, những chiếc bình hoa thường ngày giờ đây được thay bằng những chiếc bình lông công. Phía mỗi trụ thạch trong sảnh còn đặt thêm một viên dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ.
Sabrina chạy nhanh về phía Sirius ngồi lại. Cô thấy đối diện là Ragnarok Crimson đang ngồi ngay cạnh Voldemort. Hắn ta cũng được mời đến. Voldemort không định rù quyến hắn ta gia nhập bè lũ Tử thần thực tử đấy chứ? Bên cạnh họ là giáo sư Flitwick, hôm nay ông mặc một bộ complet đỏ chói lọi, đội thêm cái mũ lông to bè mà Sabrina chắc chắn rắng ông kiếm được cái mũ đó từ khu chợ người bản địa. Kẻ kia vẫn áo choàng đen như thường ngày, đang nhấm nháp ly rượu, điệu bộ bình thản, không nói chuyện với Ragnarok.
Phía bên này, Sirius ngồi kế bên Sabrina. Bên cạnh cậu là Snape, vẫn còn nguyên lớp băng bó, ngồi yên lặng tại đó tham dự buổi lễ chúc mừng cô. Sabrina thấy có chút cây mắt, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
Sirius bóc từng trái nho mọng bón về phía miệng Sabrina. Bọn họ cứ tình cảm người một ý thiếp một lời mà không đeẻ ý tới không khí đã lạnh băng xung quanh bắn ra từ tên áo đen cũng đang đen mặt lại uống rượu, Hắn mỉm chặt môi vào, khuôn mặt lạnh lẽo.
Sirius đáng thương hoàn hảo trở thành nhân vật nam chính bị ghét nhất trong phòng. Ánh mắt Ragnarok nhìn cậu cũng không mang theo một chút hảo cảm nào.
Phía trung tâm sảnh lớn, tể tướng Imhotep đứng đó. Ông cầm cuộn giấy da trên tay, đọc to:
- Tôi xin trân trọng gửi lời cảm ơn tới Hoàng gia Ai cập cùng ơn huệ đến từ Đức vua Ai Cập, người đã rộng lòng hiếu khách tổ chức lễ chúc mừng này cho chúng ta tại đây. Nói rồi ông cúi người trước đức vua, lại tiếp tục nói: "Chúng ta ở đây để vui mừng cùng chiến thắng của Quán quân cuộc Thi Đấu tay đôi Phù thủy Quốc tế của Liên Đoàn Đấu tay đôi phù thủy quốc tế đăng cai tại Ai Cập năm nay. Tôi xin được gửi lời chúc mừng đại diện cho toàn thể mọi người ở đây cùng Hoàng gia Ai Cập, chúc mừng cô.
Ông ta nói rồi hướng cái đầu trọc lốc về phía Sabrina. Cô bé đứng dậy, cũng không biết nên làm thế nào cho phải phép nên cô cứ đứng ở đó nói cảm ơn. Imhotep lại tiếp tục:
- Và phần thưởng tôi sẽ trao cho người thắng cuộc như đã thông báo đầu cuộc thi, bao gồm: 1000 galleons, một chiếc Cup Vô địch Đấu tay đôi phù thủy Quốc tế và một phần thưởng bí mật cuối cùng. Một tấm bản đồ. Vâng một tấm bản đồ sẽ chỉ hữu dụng khi ở trong tay chủ nhân của nó. Một tấm bản đồ Bất Khả Đọc.
Cả sảnh đường lại xôn xao ầm ĩ. Sabrina bước lên trước có phần gấp gáp. Cô kéo lớp váy của mình lên để sải bước được rộng hơn.
Một tấm bản đồ Bất Khả Đọc ư? Brook đã nói gì nhỉ? Một tấm bản đồ đưa người ta đến nơi còn giá trị hơn cả kho báu vàng bạc. Đúng rồi. Tại sao Imhotep lại trao nó cho cô nhỉ? Tự hỏi thầm trong lòng. Cô bé vươn tay ra nhận lấy chiếc Cup. Rồi đưa tay ra với lấy tấm bản đồ.
Nhưng Imhotep lại giữ tấm bản đồ rất chặt. Hắn không chịu buông tay. Hắn lên tiếng:
- Ta e là chủ nhân của tấm bản đồ đã ở đây. Tối nay chúng ta sẽ phải có một cuộc hành trình phiêu lưu thú vị rồi.
Hắn cười ầm lên, đem một sợi xích ánh sáng buộc chặt giữa tay hai người. Sabrina không tài nào vùng ra được. Cô vứt chiếc Cúp xuống, với lay đũa phép ở trong túi, hô to: "Relashio". Không có gì xảy ra cả. Cái vòng ánh sáng càng quấn lấy tay cô bé chặt hơn. Voldemort đứng bật dậy, hắn sẵn sàng đũa phép trong tay, giơ lên ngang mặt, đứng tại đó.
- Ngươi là một ví dụ rất tốt để đưa chúng ta vượt qua cả ranh giới sinh tử đấy. Đúng rồi, cuộc sống ở bất kỳ nơi nào ngươi ở đó, cho dù ngươi có tạo ra nó hay không muốn dính dáng gì tới nó đi chăng nữa. Trong cuộc sống này, khi người ngươi yêu thương chết đi, nhưng trong cái chết, những người ở lại vẫn mãi yêu thương ngươi. Ngươi chết đi cùng tình yêu. Ta, kẻ ở lại, mỗi sáng thức dậy đều nghe thấy tiếng gọi của Tử thần, hắn thì thầm vào tai ta: "Nào chạy đi, hãy chạy ngay đi." Ngươi hỏi ta có muốn dừng lại nỗi đau đớn đó hay không?
- Ngươi muốn vượt qua ranh giới sinh tử? Ý ngươi là gì? Sabrina hỏi hắn.
Imhotep chỉ cười gằn một tiếng. Mắt trái hắn có một giọt nước mắt rơi xuống. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, hắn cất tiếng:
- Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu. Ngày có kẻ xuất hiện đưa ta tới Vùng biển của những linh hồn. Vượt đại dương đưa ta tìm đến Suối Nguồn Vĩnh Hằng?
- Suối Nguồn Vĩnh Hằng?
- Đúng vậy, dòng suối của những linh hồn, nơi cội nguồn chảy ra biển lớn, dòng suối có sức mạnh cải tử hoàn sinh, dòng suối sẽ khiến ngươi bất tử.
- Ngươi cần bất tử để làm gì, trong cuộc sống vô tận cái vô định sẽ xâm chiếm tâm hồn ngươi. Đến lúc đó ngươi chỉ có thể cầu cho bản thân chết đi để chấm dứt nỗi đau ấy đi cho rồi.
- Ngươi nói rất đúng. Có những nỗi đau chỉ cái chết mới có thể mang đi được. Ngươi cũng nói rất đúng, người mà ta yêu thương nhất. Nàng Sheara, đã không còn trên cõi đời này nữa.
- Ngươi muốn mang bà ấy trở lại. Ngươi không thể mang người chết trở lại được. Nó trái với quy luật của vũ trụ này. Một mạng người không có nghĩa là bằng một mạng người đâu. Linh hồn cũng vậy. Ngươi phải tuân theo quy luật của vũ trụ.
- Ngươi nói cứ thể như một nhà hiền triết chứ không phải ta đây. Ngươi biết không, đôi khi sự thông minh sẽ hại con người ta. Đúng vậy, nhưng với Chủ nhân của Tử thần thì lại khác. Ngươi, hiện thân của thần Osiris sẽ đưa ta đạt tới đỉnh cao bất tử.
Nói rồi hắn gõ gõ đầu cây gậy xuống đất. Nhịp lại nhịp, ngắt nghỉ không ngừng. Là mã Morses, hắn đang thông báo thông tin cho đội Hộ vệ Hoàng Gia Ai Cập. Ryus xé toạc không gian, hiện thân ra đứng ngay sau Sabrina. Hắn giữ tay cô bé lại. Bên này, một đám vệ sĩ đang đứng chặn lại Voldemort cùng thầy Flitwick. Một tốp khác lại chĩa Khiên vào Sirius và Snape, tạo ra cục diện giằng co.
- Tốt lắm, tốt lắm con trai ta. Chẳng mấy chốc con sẽ được gặp lại sư nương của con. Imhotep cười với Ryus.
Ryus là con trai của Imhotep ư? Không đúng hắn ta nói là sư nương. Vậy Ryus là đệ tử được Imhotep nhận nuôi từ lớn đến bé nên ông ta mới gọi cậu là con trai?
- Ngươi nói như thế này sẽ khiến ta hoảng sợ sao.
Voldemort lên tiếng, rồi hắn xông vào cuộc chiến. Tung ra những đòn đánh chí mạng, những ánh sáng xanh lè chớp lên loang loáng, hắn chém trái chặt phải, hất tung bất cứ tên nào đứng trước mặt. Hắn cứ thế xông tới, đám vệ sĩ đã lùi lại, nhưng chúng thét lên rồi chạy thẳng vào giao chiến. Những thanh gươm dài sáng nhoáng lên.
Voldemort đảo đôi mắt của hắn một vòng, ánh mắt hằn lên tia đỏ độc ác. Hắn tạo ra một luồng sáng xanh lớn như đường chém của lưỡi kiếm, xông vào giáp lá cà với đám hộ vệ. Đám hộ vệ cùng nhau đồng loạt thổi ra những đọn nước ầ ạt đáp trả. Sabrina chỉ còn kịp thấy Voldemort cong người lại như lưỡi cung. Hắn bật người trở lại, đem cây đũa trên tay tạo ra một con quỷ lửa mãng xà khổng lồ. Thiêu đốt bất cứ mục tiêu nào trên đường đi của nó.
- Dừng lại. Nếu không ta giết con bé. Imhotep lúc này giữ chặt lấy Sabrina, lão kề lưỡi kiếm bên cổ cô bé. Vạch ra một đường đỏ chót. Hắn định làm thế thật nếu như Voldemort còn điên cuồng xông lên.
Voldemort dừng động tác lại, ánh mắt hắn vẫn ánh lên vẻ nguy hiểm. Imhotep lại kề chặt dao vào cổ Sabrina hơn. Hắn lên tiếng:
- Ta cần máu của con bé này.
- Không được đụng vào cô ấy. Voldemort nói.
- Một ít thôi sẽ không lãng phí đâu.
Nói rồi hắn đưa lưỡi kiếm dính máu lên tay. Dùng chính bàn tay đó ấn thẳng xuống đất. Một đường máu hiện ra trên mặt sân, chúng lan rộng ra, vẽ thành hình một trận pháp mặt trăng và mặt trời. Xung quanh có tới 8 chấm tròn màu trắng ở mỗi cánh của ngôi sao. Ngôi sao bằng máu sáng rực lên, mang theo một cơn chấn động ầm ầm. Đem đất đá trên mặt sân nứt toác ra, trồi lên trên đó là những chiếc quan tài lớn bằng đá. Những chiếc quan tài được chạm khắc hình người hai tay đan chéo lại trước ngực, cầm theo những thứ trông giống hệt với cây gậy của Nameri.
Những chiếc nắp quan tài bật ra. Một làn khói bụi xộc thẳng ra từ đó. Ở đó, những vị vua Ai Cập đời trước xác đã khô héo lại đang nằm yên say ngủ. Bọn họ đều đã chết rồi. Nhưng Imhotep bước tới một ông già có chòm râu được buộc trước cằm dài ngoằng. Hắn cắm một con dao sắc nhọn mang theo một tấm bùa đâm sâu vào trán của cái xác đó.
Cái xác liền cử động tay nó, rắc mình lung lay, đứng dậy. Rồi da thịt của nó đang từ từ lành lại, trông hồng hào như mới. Nhưng khi cái xác đó mở mắt ra, đó là một đôi mắt đen không có lòng trắng. Đôi mắt đen kịt như mắt của loài quỷ dữ.
- Ngài Ramesses Đệ Nhất. Một vị vua quyền năng, một đứa con được chọn lựa bởi thần thánh.
- Ông ta đã chết rồi. Đó chỉ là những cái thi sống lại nhờ vào pháp lực ngươi truyền vào cho nó thôi. Sabrina lên tiếng.
Lúc này Voldemort mặt đại biến, hắn ngạc nhiên đến nỗi đứng sững lại đó, không còn có ý định đánh nhau nữa. Hắn đứng sững đó nhìn Imhotep với vẻ mặt kinh ngạc nhất.
Mặt Voldemort cứ như ăn phải con cá chết. Sabrina mới không thèm quan tâm, những cái xác kia sống lại chỉ bởi vì một nguyên nhân nào đó. Có một sợi dây liên kết giữa thỏa thuận của hắn với thánh thần trong trận pháp kia. Nhưng thỏa thuận đó là gì? Những cái xác này sống lại có ý chí riêng của nó không? Nếu có thì thật nguy to vì nó mạnh mẽ như khi còn sống, có suy nghĩ riêng và lại chịu sự điều khiển của Imhotep.
- Đúng vậy, đúng vậy. Và một chút máu của cô nữa, Sabrina. Hay ta phải gọi là Chủ nhân của Tử thần?
- Từ đâu ngươi biết được?
- Àh...thánh thần vẫn luôn nói chuyện bên tai ta hằng đêm. Người thì thầm chỉ bảo ta, dạy dỗ ta từ khi ta chỉ là một cậu nhóc ăn trộm ăn cắp sống qua ngày ở khu ổ chuột. Chính Ngài đã trao cho ta mọi tri thức cùng bí mật pháp thuật trên đời này. Ngài đã từng bước giúp ta có được vị trí cùng quyềnlực như này hôm nay. Một vị tể tướng được toàn thể Ai Cập kính nể.
Lúc này Nhà vua Ai Cập chạy vế phía Imhotep. Ông ta ngạc nhiên vô cùng trước cảnh những vị vua đời trước giờ đây đang đứng ở trước mặt ông. Họ vẫn sống như chẳng hề có cái chết nào xảy ra. Họ đứng đây, quyền năng và chân thật hơn bao giờ hết.
- Đức Vua của ta, ngài sẽ vui lòng để ta hoàn thành nốt sứ mạng của mình chứ?
- Được rồi...được rồi Imhotep. Không cần làm bị thương người vô tội. Đức vua Tutankhanum lên tiếng.
Imhotep lại đập cây gậy của mình xuống một lần nữa. Những cái xác đã sống lại đều đứng dậy, đứng xung quanh những ô tròn ở đầu ngôi sao 8 cánh. Bọn họ nói chuyện với nhau, chào hỏi nhau, nhưng bọn họ cũng rất không vừa ý vì phải chịu sự điều khiển của Imhotep. Vậy là tên này điều khiển được bọn họ làm theo ý của hắn, nhưng những người kia vẫn có thể có suy nghĩ riêng của mình.
Từ trên cơ thể của những vị vua Ai Cập, một luồng khói đen hiện ra. Quận mình thành một con thú, con thú này trông như con người nếu nó không có những cái vai rộng như vai gấu. Trên mặt mỗi con thú lông lá đen sì đó chính là khuôn mặt của những vị vua kia. Trông bọn họ đau buồn, u sầu, có người lại giận giữ, có kẻ mặt nhăn nhó khó coi. Những con thú vươn mình thành một cái cổng vòm màu đen. Bao phủ lấy sảnh đường. Dưới chân chiếc lồng đen ấy là trận pháp máu vẫn còn đỏ rực.
- Và giờ đây chúng ta sẽ thực hiện chuyến đi về với hành trình của cội nguồn. Đến điểm khởi sinh giữa sống và chết. Imhotep lên tiếng, hắn đọc rì rầm những câu chú không rõ ràng, đem chữ phủ kín cái lồng đen đó.
- Không thể thiếu ta được chứ!!!
Từ trong không trung vụt kéo ra một thân ảnh đen sì. Ban đầu nó chỉ to bằng con chó nhỏ, rồi nó phồng lên lại phồng lên như bị nhồi bông vào đó. Cho tới khi nó thành hình một bộ áo choàng tuxedo đen mặc bên trong một bộ xương trắng khô héo với cái sọ to tổ bố. Brook. Vâng diễn viên chính bao giờ cũng lên sau cùng. Sabrina tin chắc là vậy, Brook này mấy ngày qua đều không thấy tăm hơi đâu. Cô còn những tưởng hắn đi vui chơi ở ngoài kinh thành với người bản địa. Ai ngờ đúng lúc nhất, hắn xuất hiện ở đây như một cái kim chỉ giờ không bao giờ xảy lỗi một nhịp.
- Ôi thưa thánh thần, đúng là giọng của Ngài. Dù chỉ có giọng của Ngài nói chuyện với con. Nhưng con vẫn biết, khi gặp ngài, con sẽ nhận ra. Imhotep cúi chào trước Brook.
Bộ xương khô ấy lúc này đã vênh váo lắm rồi. Hắn đứng đó, đảo tay một vòng đem vết thương trên cổ Sabrina chữa lành. Rồi hắn quay lại, hắn lại hát, ưỡn ngực lên hát một bài Imhotep:
- Ta đã tin tưởng ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Đó là sứ mạng của Chúa đối với ngươi. Giờ thì ai mới là người kiểm soát mọi thứ nào? Trong con người rối loạn này là rất nhiều bí mật chúng ta đang che giấu. Dù là tôi, thì quý vị cũng có thể thấy rõ hết. Vì tôi chỉ còn là một bộ xương khô. Cái chết đã lấy đi của tôi quá nhiều.
Brook xoay mình biểu diễn nhiệt tình. Imhotep cứ đứng một bên nhìn hắn với ánh mắt tôn thờ.
- Bản đồ là một cái Khóa cảng. Lấy ra cho chú nhân của ta xem đi! Brook lúc này mới lên tiếng. Chỉ tay sai bảo Imhotep.
Lão ta đưa tấm bản đồ trao cho Sabrina. Cô bé mở tấm bản đồ ra, một bản đồ thế giới với tâm ở chính giữa đang xòe ra những tọa độ hình cánh xung quanh tâm. Một tấm bản đồ khó đọc. Chứ đừng nói là Bất Khả Đọc.
- Nó bất khả đọc.
- Ah không, thưa Công chúa của ta. Nó tên là bản đồ Bất Khả Đọc vì ngày xưa những tên hải tặc trên tàu đều không biết chữ, nên được dọi là bản đồ Bất Khả Đọc. Người biết chữ vẫn có thể đọc được.
Trong phòng vang lên mấy tiếng khục khục nhịn cười.
Sabrina xoay những chiếc cánh của tấm bản đồ đó. Xoay tròn mãi, cho đến khi dòng chữ "Khởi nguồn của cuộc sống" hiện ra. Bên trên nó là dòng chữ, "Dưới ánh mặt trời".
- Trên bản đồ có ghi "Khởi nguồn của cuộc sống" và dòng chữ khác là "Dưới ánh mặt trời.
- Đúng vậy, đúng vậy đó là tất cả những gì ta cần. Giờ ta sẽ di chuyển nhé.
Nói rồi Brook vỗ tay hai phát. Đem toàn bộ người đứng trong lồng biến mất rồi hiện ra trong một lăng mộ trần cao ẩm thấp tối đen. Chỉ có vài ánh đèn lờ mờ hiện ra từ ngọn đuốc treo trên tường. Xung quanh toàn là tường đá, có rất nhiều chiếc quan tài đang được đặt ở đó. Một cái nghĩa trang ư? Sabrina thầm nghĩ.
Voldemort đứng bên cạnh, giữ lấy cánh tay Sabrina. Mà Sirius lúc này chạy lại, hất văng tay hắn ra. Cậu đứng trước bảo vệ Sabrina. Brook giơ những cánh tay xương xẩu của nó ra, quạt văng đi lớp lớp những chiếc quan tài, xếp chúng lại thành một hình tròn bao quanh những người đang đứng ở đó. Có Imhotep, Công chúa Raphael, Hoàng tử Nameri, Ryus, Sirius, Snape cùng Voldemort.
Imhotep giật lấy tấm bản đồ từ tay Sabrina, giơ lên trước mặt chủ nhân hắn, Brook. Brook lúc này đập bàn tay hắn vào chính giữa tấm bản đồ. Một làn khói trắng phụt ra, nó lớn lên, hút hết tất cả những con quái thú màu đen mặt người kia lại. Cứ như thể nó là một cái máy hút bụi khổng lồ. Ăn sạch hết 8 con quái thú cỡ bự. Nó sáng dần lên rồi hiện thành hình người. Một chàng trai với mái tóc bạch kim, trông vả ngoài của hắn chói lòa trong ánh sáng rực rỡ. Hắn mỉm cười, trông hắn giống y hệt như một bản sao khác của Sabrina. Chỉ khác riêng mái tóc ngắn quăn quăn bồng bềnh của hắn là có phần khác biệt.
Lớp da hắn sánh óng ánh, hệt như có hàng ngàn tinh tú đang nhảy nhót trên làn da trắng muốt. Hắn rất đẹp. Một cái đẹp kinh diễn khiến người khác không tự chủ mà rời sự chú ý về phía hắn.
- Chào chị, người chị song sinh yêu quý của ta. Đã rất lâu, phải rất lâu rồi. Chị vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chị vẫn yếu đuối như vậy, giấu chúng đi không được để mặc bọn họ đủ điều trêu đùa, dày vò trái tim chị.
- Nhưng ngươi nào có quan tâm. Sabrina lên tiếng, cô cười lớn, tiếng cười vang lên lanh lảnh trong căn hầm mộ. trên khuôn mặt cô bé giờ đây có một vẻ độc ác khiến Sirius đang giữ chặt lấy tay cô bé chợt buông cô ra.
- Chủ Nhân của ta, vị Chủ Nhân đích thực. Vị Chủ Nhân ta thờ kính, Brook hướng tới chỗ thằng bé, cung kính cúi chào hôn lên đôi chân trần của cậu.
- Brook làm tốt lắm! Nhưng ta nghĩ rằng Sabrina nó đã thật lòng muốn tìm ra ta, phải không, Sabrina, ngươi đã lên kế hoạch từ đầu bằng mọi giá phải lấy được tấm bản đồ. Kể cả cho dù sẵn sàng phải trả giá bằng tính mạng của mình. Ta đã nghe thấy tiếng ngươi gọi, chị gái à, ta nghe thấy ngươi dù ta ở trong màn đêm tối tăm. Ta đã bị phong ấn lại kể từ ngày đó, ta phải rời xa chị, ta phải ở lại trong màn đêm vô tận vĩnh hằng. Nhưng ta vẫn nghe thấy chị. Ta trở lại, trở lại như định mệnh đã sắp đặt chúng ta ngày hôm nay. Thằng bé lên tiếng, nó vẫn mỉm cười. Một khuôn cười máy móc, cái miệng của nó cứ chếch lên mãi mà không có hạ xuống.
- Chuyện này là sao hả Brook? Voldemort nói.
- Ngươi, Tom Riddle, ngươi là chủ nhân của Cuốn sách Bóng tối, vốn không phải Chủ nhân của ta. Còn Sabrina, cô ấy là Chủ nhân của ta theo sự sắp đặt của ông nội cô ta, ngài Sullivan, Chúa Tể Địa Ngục bây giờ. Còn ta, Brook, ta chỉ đi theo một điều vĩ đại trước nhất. Sự hồi sinh của chủ nhân đích thực của ta, ngài Lucifer, Ma Vương đời tiếp theo. Địa ngục cần được trở lại những ngày vinh quang trước đây. Brook gào lên thảm thiết, như đem cả tim phổi dù đã không còn của hắn ra nói. Tôn thờ Lucifer như một vị thánh thần chân chính.
- Vậy chuyện ngươi gợi ý cho ta về tấm bản đồ, Suối Nguồn Vĩnh Hằng là giả sao? Voldemort gằn từng chữ. Tay hắn siết chặt lấy cây đũa phép.
- Không phải là giả, nhưng còn hơn thế nữa, chủ nhân của ta chính là người có thể đưa ngươi tới Suối Nguồn Vĩnh Hằng, nợi tận cùng của Trái Đất, ranh giới giữa hiện thực và hư vô, ranh giới giữa sống và chết. Brook đáp trả.
- Hai người thỏa thuận với nhau ư? Sabrina một bên lên tiếng. Cô cười lên sòng sọc.
- Ngươi tin tưởng Brook sao. Ta khuyên ngươi một điều, không nên tin tưởng Brook đâu. Sabrina cười, trông cô bé lạnh lẽo, ánh mắt long lên, vằn vện những tia máu đỏ, ánh lên sắc xanh thăm thẳm. Sâu không thấy đáy. Ta tự hỏi độ sâu nhất đo được của lòng người là gì? Có lẽ ta sẽ không có câu trả lời, cũng như Voldemort vậy. Hắn không hiểu, có cảm giác bị lợi dụng. Hắn điên cuồng hét lên:
- Avada Kevadra!!!
Một ánh sáng xanh từ đầu cây đũa phép của hắn chạy trong không trung, hướng về phía Lucifer. Gạt tay đi chặn lại ánh sáng xanh đó. Đem nó chiếu bật ngược ra ngoài. Rồi hắn nhàn nhạt giơ tay lên. Một con khỉ già lớn mặc áo giáp hiện ra, con khỉ trói chặt lấy Voldemort. Nó trông đã già lắm rồi, râu ria trắng xóa, nó có bộ lông màu đỏ, mặc bên ngoài một chiếc áo giáp kiểu Nhật. Nó có cái đôi dài đang quất quẫy túm lông đuôi không ngừng. Nó đội một cái vương miện nhỏ với hai cái lông dài ngất.
Đại thánh Thần hầu? Không phải Đại Thánh Thần hầu đấy chứ? Không có gậy Như ý. May quá. Con khỉ trói chặt lấy Voldemort, tước lấy vũ khí của hắn. Cón Lucifer lúc này mới quay sang hắn cười:
- Chị gái ta không nói gì với ngươi sao? Ta e rằng nó cũng không tin tưởng ngươi đâu. Hay là nó đã lừa ngươi ngay từ đầu khi tham dự cuộc thi rồi?
- Cô ấy không lừa ta, là ta hoàn toàn tự nguyện đi theo.
- Vậy chị gái của ta có nói với ngươi cô ấy thực sự là cái gì hay không? Chị ta có nói với ngươi những mong muốn sâu thẳm nhất của chị ta? Có kể với ngươi chị ta thực sự là ai hay không? Chị ta luôn luôn là vậy. Chị ấy cất giữ cho bản thân mình những bí mật nho nhỏ mà chỉ kể ra một nửa sự thật thôi.
Voldemort nhìn Sabrina, hắn mong chờ một câu trả lời từ phía cô.
- Không sai, ta vẫn luôn không nói ra ta thực sự là ai, mọi người đều nghĩ họ biết ta, họ hiểu rõ ta. Con người vẫn luôn giữ lại cho bản thân mình những câu chuyện chưa kể. Nhưng Voldemort, ta không phải là kẻ đã rỉ tai ngươi về chuyện phong ấn hay tấm bản đồ.
- Nhưng không? Đúng không nào? Chị không kể cho mọi người nghe chuyện về cặp "song sinh điên loạn" hay sao? Đó là câu chuyện mà chị tôi thích nhất đấy. Lucifer cười lớn hơn nữa. Tiếng người của nó sắc lạnh như lưỡi dao.
- Chị là công chúa nhỏ, còn ta là tên hầu cận gần bên em. Chúng ta là cặp song sinh. Đáng tiếc thay đó lại là trò đùa nghiệt ngã của số phận. Những con quỷ ở địa ngục tin rằng một cặp song sinh chào đời không phải là điềm lành. Đó là dấu hiệu báo hiệu quỷ dữ. Mặc dù bọn chúng đều là quỷ.
- Chị ta trở thành Nữ hoàng của Địa ngục, chỉ vì chị ấy sinh sớm hơn ta vài giờ, vì chị ta là con cả, chị ta lên ngôi, trị vì trong vài năm. Nhưng chính vì chị ta cũng mềm yếu như lão già Sullivan ấy. Chị ta thật nhu nhược khi để đất nước của mình lại cho đám quỷ cận thần. Còn bản thân chị ta thì lại chạy tới nhân gian chơi đùa. Ngày tất cả những con quỷ phản bội muốn đứng lên lật đổ chị. Chính ta đã chạy tới và mặc dù ta biết đã có nhân thì ắt sẽ có quả. Thế nhưng chị đừng lo, một mình em sẽ chịu thay hết mà. "Coi nào, cho em mượn y phục của chị nhé?" Còn chị thì mặc bộ đồ này và trốn đi thật xa, được không?, "Đừng lo lắng,chúng ta sinh đôi mà", "Không ai ngờ được việc này sẽ xảy ra đâu". Và ta trở thành kẻ bước lên giá treo cổ. Nhưng Sullivan đã đứng dậy nắm quyền, ông nội của ta, lão già ấy đã tha mạng cho ta. Hắn gửi ta đến chỗ một vị bạn bè để học tập. Ta trở thành một thiên thần. Tổng lãnh sự Thiên thần Tối cao, Lucifer.
- Nhưng rồi ta cũng lại ngã ngay xuống đúng nơi ta phải trở về. Ta ngã ngay xuống địa ngục rực lửa, đem đôi cánh của mình đốt cháy đi. Ta trở về, nắm quyền thống trị, nhưng ta đã không thành công. Lão già Sullivan đánh bại ta và phong ấn ta dưới ngục sâu vĩnh hằng. Nhưng ta đã trở lại, đứng ngay đây trước những kẻ bề tôi của ta.
Hắn lại vòng người tới bên Sabrina. Tiếp tục nói: "Và em, sau khi ta bị phong ấn lại 500 năm trước. Chính em, kẻ trong cơn cuồng nộ đã nhấn chìm một quốc gia dưới địa ngục vào biển lửa. Em có kể cho họ nghe về sự bạo tàn của mình hay không? Em trở thành một trong bảy tội đồ của thất hình đại tội, Cuồng Long, tội đồ của sự cuồng nộ. Nhưng cũng chính em. Người đã nhận được lời chúc phúc của Sullivan, ông ta đã ban cho em khả năng kháng lại ma pháp địa ngục. Lão khiến ta không thể nào tìm ra em suốt 500 năm qua. Em đã quay lại nhân giới sống như một người bình thường nhất. Em thích cuộc sống đó sao? Sao em vẫn còn chậm chạp không tới tìm ta? Lucifer nói, giọng thâm tình.
- Chính cậu đã muốn giải thoát phong ấn cho Lucifer Ma Vương của Địa Ngục ư? Sirius lúc này mới cất giọng. Cậu run rẩy không dám tin nhìn người trước mắt. Cô có còn là Sabrina mà cậu quen biết hay không? Cô đã muốn giải thoát cho hắn? Cô đã luôn giữ kế hoạch đó cho chỉ một mình cô?
- Đúng vậy, ta đã muốn gặp lại anh ấy từ lâu. Còn nữa, ta là một linh hồn đáng tuổi cụ cố nội ngươi đấy.
Đúng vậy, khoảng cách tuổi tác quá xa. Cô đã là một bà lão sống tới hơn 500 năm rồi. Mối tình với Sirius thật đáng trận trọng, nhưng hắn sẽ không cảm thấy cách biệt về tuổi tác chứ? Cách biệt này cũng quá mênh mông rồi.
- Vậy em cứu hắn ta ra, để rồi làm gì? Voldemort nói.
- Chỉ cần Lucifer có mặt trên thế giới này là ta an tâm.
- Không không, chị sẽ trở thành Nữ hoàng sánh bước bên cạnh ta. Còn ta sẽ trở thành Ma Vương đời kế tiếp của Địa Ngục. Đó mới là nơi chị thuộc về. Chị hãy xem, ta đã ban cho chị sắc đẹp cùng ma lực không ai sánh bằng.
- Lucifer, ta ra đời trước. Cha chúng ta, ông ấy không phải là...? Sabrina run rẩy.
- Đúng vậy, chị đã gặp ông ta. Trả giá cho tội lỗi của chính mình gây ra khi chia cắt chúng ta. Giờ ông ta còn thua cả một hồn ma ti tiện nhất, ông ta phải phục vụ Brook, một Tử thần trong 500 năm dưới hình hài một con quái vật. Bị nhốt lại trong mê cung của Brook cho tới khi chị tìm tới. Và giải thoát cho ông ta.
- Nói chuyện gia đình cũng xong rồi. Kẻ giải thoát cho ta sẽ được ban cho một điều ước. Ước cho cẩn thận vào. Lucifer lên tiếng. Lúc này thì hắn chệm chệ ngồi trên chiếc ngai bằng vàng hiện ra chính giữa hầm mộ.
- Thưa ngài, thưa Chủ Nhân của ta. Ta chỉ có một mong ước là khiến cho người ta yêu thương Sheara sống lại trên cõi đời này.
- Thứ nhất, ta không phải Chủ nhân của ngươi. Thứ hai, ta chấp thuận lời thỉnh cầu này.
Nói rồi Lucifer giơ ngón tay cái ngoắc ngoắc trong không trung. Chiếc nhẫn của ông nội nhà Gaunt bay từ túi áo khoác của Voldemort, bay lên, rơi thẳng vào ngón tay của Lucifer. Hoàn hảo đeo lại trên tay hắn. Voldemort khẽ nhếch mép.
Cái búng tay thứ hai của Lucifer đem một linh hồn cô gái trở về. Cô gái này rất đjep, khuôn mặt sắc sảo, cô có mái tóc đen dài. Nhưng người cô mờ ảo, cả thân hình phủ một lớp bụi bằng vàng. Trông cô như một bức tượng bằng vàng nung óng ánh.
- Thưa ngài, sao...sao lại như thế này? Imhotep lắp bắp.
- Ta có thỏa thuận với ngươi về việc cô ta sẽ sống lại như thế nào sao? Ta không nhớ là có phần sau. Lucifer khoái chí cười.
Cô gái cứ đứng ở đó, khuôn mặt u sầu. Vì cô không thuộc về thế giới này, cô trở lại đây chỉ là nhờ pháp lực của Lucifer và sức mạnh của Hòn Đá Tử Thần. Khuôn mặt cô trống rỗng, ánh mắt nhìn về xa xăm vô định. Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại không nói gì cả. Imhotep cứ đứng đó ôm cô ta khóc lên thảm thiết. Ông ta khóc lóc mờ cả mắt, đánh rơi cả cây trượng gỗ.
- Vậy là ngươi đã không biết rằng bản thân mình sở hữu một món bảo bối của Tử thần hay sao, Tom? Ngươi chính là hậu duệ của Salazar Slytherin, cũng chính là một trong những hậu duệ của Cadmus Peverell. Người anh trai thứ hai, Cadmus giữ viên đá phục sinh, Tom à.
- Ta quả thật đã không ngờ tới điều này. Voldemort nói.
- Ừhm, nhưng với mỗi lần xuất thế của ta. Ngoài việc ban cho con người một điều ước. Ta phải lấy đi linh hồn của một người. Lucifer nhàn nhạt nói, hắn nằm ngửa ngốn trên chiếc ngai vàng.
- Lucifer, em không được làm hại ai cả. Sabrina lớn tiếng.
- Chị à, đó là luật, ta cần một linh hồn. Của Tom Riddle đi, linh hồn hắn ta đáng giá, mặc dù linh hồn của hắn cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa. Nhưng mà, một linh hồn của hắn đáng giá tới 99 linh hồn đó chị à.
- Vậy đây là cuộc thương lượng về giá cả. Được thôi, lấy đi linh hồn của ta đi. Ta sẽ trở về cùng em.
- Không được. Voldemort gào lên. Hắn nhào tới chắn trước người cô bé.
- Hãy lấy linh hồn của ta đi. Voldemort nói. "Ta mới là người ngươi cần."
- Chấp thuận.
Nói rồi con khỉ già lông đỏ lại chạy ngay tới, dùng cả bốn vó mà giữ chặt lấy Voldemort. Từ phía bụng con khỉ phình ra, rách toác, chui ra một hình thù đội khăn choàng đen, nó bay lơ lửng ở đó. Cầm theo trên tay là chiếc lưỡi hái của mình. Một Tử thần thực thụ chứ không phải kiểu Tử thần dỏm như Brook.
Tử thần cầm theo sợi dây xích xanh sáng, hắn vung sợi xích lên thành hình vô cực rồi từ từ vươn tay kéo lấy linh hồn Voldemort chui ra khỏi cơ thể hắn. Chỉ cần hắn kéo linh hồn đó đi qua điểm giao nhau của sợi xích kia thôi là linh hồn của Voldemort sẽ ký một bản hợp đồng khiến hắn mãi ở lại trong địa ngục, chịu sự sai bảo của Lucifer.
- Không được. Sabrina chạy lại gào khóc không ngừng, cô khóc đến không kiểm soát nổi bản thân. Run rẩy khóc trào ra như mưa. Cô đau đớn, kéo văng tay tên Tử thần kia ra. Nhưng tay hắn vẫn cứ làm công việc của mình mà chẳng thèm đếm xỉa đến cô.
Tim cô đau quá, nỗi đau này, khó chịu quá. Cô cứ khóc đến khi cảnh vật trước mắt nhòe dần đi. Khóc đến cay xè mắt mà không thể ngừng lại. Quặn thắt trong tê tái.
Hình xăm Rồng nơi tấm lưng cô nóng ran. Nó đang lan dần khí nóng đó đi khắp cơ thể. Trong từng huyết mạch của cô. Đem khí nóng đó hiện ra, bao phủ lấy khuôn mặt, rồi từ chỗ đám khí đen bốc lên đó mọc ra một đôi cánh đen to lớn.
- Chị quả là dễ kích động đấy, chị gái. Chị thương tiếc hắn sao? Năm xưa chị còn vì ta mà hủy cả một đất nước cơ mà. Sao lúc đó ta lại không được thấy vẻ tiếc thương này của chị? Lucifer dí sát mặt về phía cơ thể lạnh ngắt của Voldemort.
- Chị cùng hắn ta không có quan hệ gì cả. Hắn chỉ là một giáo viên ở Hogwarts.
- Giáo viên dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts. Sirius đáp trả.
- Hắn sao? Kẻ này mang trên mình sức mạnh hắc ám. Nguồn năng lượng hắc ám của hắn sẽ dạy các ngươi cách phòng chống nó hay nó sẽ lan ra, đem bóng tối bao trùm khắp nơi hả? Lucifer gằn lên. Giờ thì chúng ta đã biết được kỹ năng miệng lưỡi của Sabrina là giống ai. Lucifer quả nhiên là bản sao song sinh hoàn hảo của cô. Có điều hắn còn có phần điên loạn hơn nữa.
- Hắn là một giáo viên đáng kính. Sabrina lên tiếng, mắt cô đã trắng xóa, lấp lánh sáng rực cả không gian u tối của hầm mộ.
Cô vung người đấm thẳng về phía be sườn của Lucifer. Đem hắn đập lên cao rồi lại giáng xuống một cú đấm nữa.
- Chị gái ta, chị muốn chống lại ta vì tên này ư?
- Đừng nhiều lời nữa, rời đi và sẽ không có một ai ở đây phải chết cả.
- Ta đã mang tới một linh hồn, vậy có nghĩa là các ngươi phải đổi lại một linh hồn cho ta.
- Nhưng ngươi nói rằng một linh hồn không có nghĩa là bằng một linh hồn. Linh hồn của cô gái kia là một, nhưng linh hồn của hắn ta đáng giá 99 linh hồn. Ngươi đã nói rồi, Ngươi muốn giở trò tráo chở ra hay sao? Sabrina kêu lớn, đem đôi cánh đập liên tiếp về phía Lucifer.
- Chị dừng lại. Ta không muốn đánh nhau. Được rồi, đúng là ta đã nói vậy. Nhưng ta nhất định sẽ ra đi với một linh hồn. Hắn ta cũng đã bị Tử thần kéo đi rồi. Cho dù có trở lại, cũng sẽ không còn là một con người nữa đâu, hắn sẽ sống thực vật với một tâm trí trống rỗng. Chỉ có nước từ Suối Nguồn Vĩnh Hằng mới có thể cứu được hắn thôi. Mà Suối Nguồn này chỉ có mình ta tới được. Lucifer hứng từng đòn đánh. Hắn khó khăn nói
Sabrina lúc này mới dừng lại. Cô vẫn giữ nguyên ấn ký màu đen cùng đôi cánh. Cô nói:
- Ngươi muốn lấy ai đi?
- Ta sẽ đi. Ta là người đã yêu cầu ngài ấy hồi sinh Sheara, ta sẽ là người đi. Imhotep lúc này mới định thần, thều thào lên tiếng. Đã từ lâu, hắn muốn được đi theo Sheara rồi. Để chấm dứt nỗi đau của cái chết đang sống này. Hắn còn mong gì hơn, ở bên kia đã có Sheara ở đó, nơi đó nhất định là thiên đường.
- Chấp thuận, ngươi là một linh hồn đáng giá. Lucifer nói.
- Nhưng nơi ta tới, có cô ấy ở đó không? Imhotep hẳn đã làm quen được với sự tráo chở, gian manh của Lucifer. Đúng vậy, quỷ dữ luôn nói dối.
- Chấp thuận, ta chấp thuận lời đề nghị của ngươi, người si tình. Nơi ngươi tới sẽ có cô ấy ở bên. Đó là nơi các ngươi thuộc về.
Imhotep quay lại nhìn Nameri lần cuối, ông lên tiếng: "Con trai ta hãy ở lại mạnh khỏe."
Nameri sững sờ đứng đó, nhưng nó cúng rất nhanh nhận thức được vấn đề. Nó chạy tới trước Imhotep, giữ tay ông lại. "Người đã không nói cho con đó là người suốt ngần ấy năm trời."
- Ta không còn lựa chọn nào khác. Imhotep lên tiếng, tránh đi ánh mắt của con trai mình.
- Con là con trai của người với cô ta sao? Nameri lắp bắp.
- Đúng vậy, mẹ con. Sheara, em gái của Hoàng Hậu Ai Cập. Người đã nuôi nấng con sau khi em mình mất như con ruột.
- Người yêu mẹ con?
- Đúng vậy. Giờ ta phải đi rồi, con ở lại hãy sống hạnh phúc.
- Có cô ấy ở nơi đó. Thì đó chính là nhà. Nói rồi Imhotep biến mất cùng Sheara. Không ai biết được nơi ông ta tới là đâu, nhưng nếu đã có Sheara ở bên, đó nhất định là nơi đầu tiên ông ấy muốn trở về.
- Vậy giờ chúng ta đi thôi hả? Nói rồi Lucifer lắc tay ra hiệu cho Brook.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.