[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 2: Chúa Tể Hắc Ám trên chuyến tàu Hogwarts




Cả gia đình Sandal đến nhà ga Ngã Tư Vua bằng chiếc xe hơi bay đã được tái chế lại của ông Sandal, trông có vẻ gần giống xe hơi thường, mặc dù Sabrina để ý thấy chiếc xe này có thể lướt qua những kẽ hở mà chiếc xe mới của công ty dượng Vernon không đời nào làm được.
Cả nhà đến nhà ga Ngã Tư Vua trước giờ tàu chạy hai mươi phút để kịp chuẩn bị. Ông Sergoth chạy đi kiếm cho cháu gái cái xe đẩy tay, đỡ hành lý nó xuống, sau đó dặn dò ôm hôn cô cháu ở sân ga, tận đến khi cháu hai người bước lên xe trước 5 phút rồi mới lái xe đi; xong, chẳng biết bằng cách nào mà hai chiếc xe đã nhảy lên tuốt được lên đầu hàng của dòng xe đang nối đuôi nhau chờ đèn xanh đèn đỏ.
Trên toa xe lửa là đầy nhóc những học sinh Hogwarts đang ngồi sẵn. mà lúc này đây Sabrina đang ngồi cạnh Sirius, kế bên họ là Potter. Đối diện là Snape cùng Lily và Lupin cùng Peter đang ngồi dồn vào một đống. Hai người kia vẫn cứ diễn cảnh, chàng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như thể nhìn cô bé thôi hắn cũng no bụng. Mà nàng thì lơ đễnh, ánh mắt xa xăm không chú ý đang nhìn ra ngoài khung cảnh của những cánh đồng lúa mì ngăn nắp đang vụt đi qua mắt họ, cô thấy những đàn cừu béo núc, thấy cả những ngôi nhà nông thôn ống khói nghi ngút phía xa xa. Trời hôm nay đẹp lắm.
Bỗng nhiên một chiếc hộp đen ở trên giá để rương của bọn chúng động đậy. Nó cành cạch tiến hai bước rồi đổ sầm xuống sàn. Bật mở, một luồng khói đen hiện ra trước mặt bọn trẻ. Nó hướng về phía Lupin, hóa thành một mặt trăng bạc tròn xoe đang tỏa ra ánh trăng nhờ nhờ. Mặt cậu bé xanh mét, cắt không còn giọt máu. Nhắm chụp mắt lại không dám nhìn thêm.
Sabrina thấy tình hình không ổn bèn giưo đũa phép lên, con Boggart lại quay về phía cô, hóa thành một hình thù màu đen cao lớn, hình thù đó choàng lên mình chiếc áo choàng đen bay phấp phới tràn cả toa xe, nó cao lắm, có một cái đầu trọc lốc, bên dưới là con mắt đỏ quạch, nó không có mũi, mà thay vào đó chỉ là hai cái khe xếch nhọn lên, hàm răng vàng khè.
Chúa tể Voldemort, nhưng đây là hình ảnh khi hắn đã bị biến đổi hoàn toàn bởi Lời nguyền Giết chóc phản phệ khi cố gắng giết Harry khi chỉ mới một tuổi thôi cơ mà. Cô trấn an bản thân rồi giơ đũa phép lên, hô: "Riddikulus" Ông Kẹ kia rất nhanh hóa thành một con mèo đen tuyền, có bộ lông óng ả, bên trên trán nó có hình nửa vầng trăng. Con mèo kêu ngao...ngao vài tiếng rồi biến hẳn vào trong cái hộp.
- Khiếu hài hước của trò cũng thật kinh dị đó, trò Sandal. Potter bĩu môi nói. Nó vẫn còn chưa hết tức giận vì nó bị cô cướp mất người anh em nối khố thân thiết nhất đâu.
- James, cậu quá khen rồi, hay sau này cậu phải gọi mình một tiếng chị dâu đấy. Sabrina một bên đáp trả nhiệt tình. Mà quên béng đi mất bản thân vừa lỡ lời.
- Chị dâu, nghe cũng tốt lắm. Sirius cười lớn, nhiệt tình mua đồ ăn bao cả đám trẻ ở đó.
Một bên là toa xe ầm ĩ tiếng cười đùa nói chuyện của bọn trẻ. Một bên, là toa bên cạnh, có một người đàn ông đang ngồi đó, nhếch mép không biểu lộ cảm xúc rõ ràng. Không ai biết là hắn nghĩ gì. Chỉ biết đám con gái mỗi khi đi qua toa đó đều dừng lại ngắm nhìn kẻ kia bộ mặt bày ra vẻ si mê. Đám con gái với trái tim tuổi mới lớn thổn thức không thôi về vẻ đẹp của người đàn ông này, còn nói là trái tim họ đã trúng phải tiếng sét ái tình mất rồi.
Năm nay đám học sinh năm Hai được xếp di chuyển tới Hogwarts trên những chiếc xe ngựa lớn được kéo bởi những con Thestrals vô hình. Sabrina thấy chúng, những con ngựa đen cao lớn, với bộ lông mượt mà gầy quắt lại, chỉ như da bọc xương, đang giẫm giẫm những chiếc gạc xuống đất, đập đập đôi cánh dơi của chúng chuẩn bị sẵn sàng.
- Bồ đang làm chuyện quỷ dị gì vậy? Snape đứng một bên, nhìn cô bé khó hiểu. Cô bé này, không phải đi với tên đáng ghét kia nên bị "mát" giống cụ Dumbledore rồi đấy chứ.
- Đây là những con Thestral, một con ngựa vánh dơi có thể bay được, chỉ có những người đã nhìn thấy cái chết mới có thể nhìn thấy chúng.
- Mình cũng muốn nhìn thấy chúng.
- Không, bạn sẽ không muốn như vậy đâu. Sabrina cười buồn nhìn Snape.
Snape lúng túng không biết nói gì, đứng yên tại chỗ. Cậu biết về chuyện bố mẹ của Sabrina, nên nói không nên lời, đau lòng thay cho cô bé.
Lão Hagrid đi một vòng điểm danh và đếm lại số học sinh. Đảm bảo mỗi 5 năm đứa một toa xe rồi hô vang: "Khởi hành". Từng đàn Thestral vỗ cánh đưa chiếc xe bay lên trong không trung, hướng thẳng về phía tòa lâu đài.
Bọn chúng được cô McGonagall chờ sẵn ở hành lang, trông cô vẫn như vậy, mặc một bộ đồ xanh ngọc cùng chiếc nón đen, trông cô nghiêm nghị như thể ngày đầu tiên bọn trẻ mới bước tới Hogwarts. Phân phó cho Huynh trưởng các Nhà dẫn những đứa con nít năm nhất đi về Đại sảnh đường. Bọn nhóc nhỏ xíu, trong như trẻ con búng ra sữa, Sabrina thầm tự hỏi liệu ngày đầu đến đây, trông mình cũng bé tí xíu như vậy chứ???
Lễ Phân Loại nhanh chóng trôi qua. Giờ đây bàn ăn đã đầy nhóc những món ăn ngon đủ kiểu, có gà nướng mật ong thơm nức, còn có cả một con lợn sữa quay với lớp bì nâu Caramel ngon miệng, đủ loại Salad với cheeses, butter và bánh mì.
Giờ chính là giờ mà nữ sinh Syltherine nói chuyện phiếm, cô muốn nói hai câu, lại phát hiện không ít học sinh đều nhìn trộm về phía ghế giáo sư, Sabrina ngạc nhiên, cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, ở giữa là giáo sư Dumbledore, Sabrina cắn răng, tiếp tục nhìn hai bên, một người, hai người... ánh mắt Sabrina nhất thời đông cứng.
Cái gì? A? Người này? — Hắn, hắn, hắn sao lại ở đây? Sabrina kích động, da đầu run lên rần rần, cảm thấy nhất thời có chút hồ đồ. Người đàn ông kia mặc áo choàng màu đen im lặng ngồi cạnh giáo sư Horace, gương mặt khuất một nửa trong bóng tối, hiện ra một đôi mắt màu nâu xinh đẹp, thâm trầm, tao nhã, lạnh nhạt lại đẹp đẽ quý giá, giống như rượu vang chậm rãi thấm sâu vào lòng người.
Giáo sư Dumbledore mặc dù đã rất cao tuổi, vẫn luôn luôn tạo được ấn tượng đặc biệt về năng lực vĩ đại của cụ. Mái tóc và bộ râu của cụ dài cả thước, đôi mắt xanh sáng của cụ luôn lấp lánh sau cặp kiếng hình nửa vành trăng cưỡi trên một cái sống mũi khoằm hết chỗ nói. Cụ Dumbledore đứng dậy phát biểu: "Hoan nghênh tất cả các con đã tựu trường."
Ánh nến lung linh trên chòm râu bạc của cụ:
- Chúc mừng các con vào một niên học mới nữa ở Hogwarts! Tôi có vài điều muốn nói với tất cả mọi người ở đây, và bởi vì một trong những điều đó rất nghiêm trọng, nên tôi nghĩ tốt nhất là nên nói phứt ra ngay bây giờ, trước khi các con no nê mụ mẫm đi vì bữa tiệc linh đình tuyệt cú mèo của chúng ta..." Cụ Dumbledore tằng hắng lấy giọng nói tiếp:
- Tôi sung sướng chào mừng hai giáo viên mới gia nhập vào đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta. Người thứ nhất là giáo sư Thomas, người đã hào hiệp đồng ý lấp chỗ trống ở bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Cả Đại sảnh đường nhất thời im bặt, ánh mắt bọn trẻ đều đổ dồn về phía bàn giáo viên. Nơi một người đàn ông hào hoa phong nhã đang từ từ đứng lên. Xung quanh hắn tỏa ra một hứ mị lực kinh người, khiến người người có chút kiêng dè, nể sợ.
Mà "mị lực", (sự hấp dẫn, sự thu hút) là một thứ rất kỳ lạ, rất khó định nghĩa được nó là cái gì. Nó là một loại giọng điệu, tư thái, cách ăn mói, phong độ, cử chỉ, vân vân. Người khác không thể nói rằng hắn biểu hiện gì trong từng câu hắn nói, nhưng lại có cảm giác phong thái của hắn luôn được thể hiện được ra bên ngoài.
Một lúc sau cả Đại sảnh đường mới vỗ tay rần rần. Đặc biệt là đám con gái. Người đàn ông kia bày ra bộ dáng nghiêm túc, dưới mát đám nữ sinh này lại chỉ thấy được phong tình vạn chủng. Người kia, xem ra cũng là một kẻ đa tình, phong lưu vô lối.
Bất giác cảm thấy trống rỗng, tên kia sống tới giờ cũng đã bốn mấy tuổi mà lại có thể gây ra nhiều nợ tình đến vậy, thực là một nhân tài. Sabrina thầm nghĩ.
- Việc chỉ định vào chức vụ giáo viên thứ hai trong niên học này là... Vâng, tôi rất tiếc thông báo cho các con biết là giáo sư Kettleburn, giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đã về hưu vào cuối niên học vừa rồi, để có nhiều thời gian chăm sóc các chị còn lại của ông. Tuy nhiên tôi vui mừng thông báo là vị trí của giáo sư Kettleburn được thay thế bằng chính ông Rubeus Hagrid, người đã đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới này bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa trường Hogwarts của chúng ta.
Cả đám 4 người Potter, sửng sốt nhìn nhau. Lập tức sau đó, chúng vỗ tay như điên, phụ họa với tràng vỗ tay đặc biệt ầm ĩ trong đám nhà Gryffindor. James chồm tới trước nhìn lão Hagrid cho rõ. Lão đang đỏ bừng mặt như vừa uống hết một thùng tô nô rượu, hai mắt ngượng ngùng nhìn xuống hai bàn tay to bè của mình. Chắc chắn là lão khoái lắm, nhưng nụ cười toét miệng của lão đã ẩn khuất sau bộ râu đen xum xuê rậm rạp che gần hết gương mặt. Lupin vỗ lên mặt bàn gào:
- Lẽ ra tụi mình phải đoán ra trước chứ hả! Còn ai khác nữa trên đời này có thể bắt mình học với một cuốn sách cắn đớp lung tung kia chứ?
James Potter, Sirius Black cùng Remus Lupin là ba đứa ngừng vỗ tay sau cùng, khi giáo sư Dumbledore lại tiếp tục nói. Tụi nó nhận thấy lão Hagrid chùi nước mắt bằng tấm khăn trải bàn, đối lập hẳn với vẻ bảnh bao của giáo sư Thomas. "Xong, tôi cho rằng nhiêu đó là tất cả chuyện quan trọng cần phải nói. Bây giờ hãy để bữa tiệc bắt đầu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.