[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 17: Tiểu đội Học sinh giỏi Hogwarts




Hai tuần học thi vất vả nhất đã trôi qua, ta cảm thấy mình như sống lại vậy. Thế mà Snape khi nhìn ta đã cau mày lo lắng:
- Bồ trông như sắp chết rồi vậy. Bồ xanh xao quá, bồ có ốm không? Mau tới bệnh xá đi.
- Tớ không ốm. Chắc là do kỳ thi vừa rồi. Tớ sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Có lẽ Snape nói đúng, dạo này nhìn ta xanh bủng beo như tàu lá, còn xanh xao hơn cả Snape. Người thỉnh thoảng lại như ngất lịm đi giây lát, ta nghĩ ta bị huyết áp thấp. Mỗi lần như vậy mắt ta đều tối thui, cơ thể như bị rút kiệt sức lực, ngã ngồi xuống mới ổn định lại được. Snape nghe vậy còn đưa ta hàng tá Độc dược phục hồi sức khỏe, Thuốc Bổ não, thuốc làm dày tĩnh mạch đủ kiểu. Cứ như một vị bác sĩ chuyên khoa kể đơn cho bệnh nhân.
Và lần này thì quá thảm, ta ngất lịm đi khi đang đứng thực hành trong giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Và Snape là người đã cõng ta tới bệnh xá. Cô Pomfrey nói là ta bị suy nhược cơ thể chứ không có bệnh gì.
- Mình không sao đâu, thi xong rồi mình sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Đúng vậy, ta chưa từng bị ốm quá nặng bao giờ cả, tuy rằng trong cơ thể này có hạn chế nhưng sức khỏe và thể lực của ta vẫn hơn người thường rất nhiều. Sẽ nhanh hồi phục thôi. Nhưng Snape nhất định ở lại cùng ta mà không quay về lớp. Ta đành để cậu ấy ngồi đó.
- Sev à, nếu mình ốm thì mình cũng có cậu ở bên chăm sóc. Tớ không lo lắng gì đâu. Cậu đừng lo.
- Cậu đó, để bản thân suy nhược tới mức như vậy. Giờ thì hay rồi, tớ lại có thêm một phiền nhiễu nữa. Snape nói.
- Nhưng phiền nhiễu này rất xinh đẹp nha. Ta giật bắn mình mà nhìn Snape trợn tròn mắt, vẻ mặt đểu cáng.
Mỗi lần ta trêu cậu ấy như vậy đều là nhận được màn im lặng đỏ mặt, càng trêu càng hăng hơn. Cuốn Nhật ký trong túi xách lại nóng lên. Nhưng ta không thể giở quyển sổ ra trước mặt Snape được. Nên đành xoa xoa đùi cho bớt phỏng da. Ta nói:
- Sev à, mình cảm thấy buồn ngủ. Mình nghĩ mình ngủ một giấc là khỏe lại thôi. Bồ trở lại lớp đi đừng vắng mặt vì mình.
Snape nhìn ta chăm chú rồi gật đầu rời khỏi đó. Ta cũng an tâm mà giở Cuốn Nhật ký phiền nhiễu kia ra. Bên trong đã có sẵn hàng chữ:
- Em bị ốm? Sao em thấy khó chịu mà không nói với anh.
- Em không thích người khác nói em phải làm gì. Không phải anh ở trong đó mà vẫn biết hết chuyện bát quái bên ngoài hay sao?
- Lỗi tại anh.
Giờ thì hay rồi, hắn lại gây thêm tội lỗi gì nữa đây?
- Lỗi gì?
- Khiến cho em suy nhược.
- Vì sao?
- Bởi vì anh sẽ hút lấy năng lượng trong người ký chủ để duy trì.
Giờ thì hay lắm, anh đang nói anh sống ký sinh trên ta, còn hút lấy năng lượng của ta. Chẳng mấy chốc ta sẽ như cái xác khô vì bị nam ma đầu này hút hết dương khí ư?
- Đây là chủ ý của anh?
- Nó là một tác dụng phụ.
- Anh cần năng lượng để duy trì anh có muốn biết một cách khác ổn định hơn không?
Một dòng chữ hiện lên ngay tức khắc:
- Anh đang nghe đây.
- Em có cách riêng để khiến anh hiện hình. Anh có thể chuyển suy nghĩ của mình thành dạng sóng bằng phép thuật. Những sóng này được khuếch đại và mã hóa, sau đó nhờ môi trường sóng điện từ để truyền đi xa với vận tốc c = 3.10^8m/s. Em sẽ đóng vai trò là máy thu, giải mã và tách sóng (500 kHz - 900 MHz về 16 – 20 kHz). Sau đó phát chúng đến một vị trí cụ thể thông qua hình ảnh khúc xạ bằng ảo ảnh. Vì vậy anh có thể nói chuyện với em, hiện hình và thậm chí có thể sử dụng phép thuật ở mức độ nhỏ.
Ta còn không quên viết thêm:
- Trời ơi xinh gái học giỏi như này cơ mà. J
- Đúng là một ý tưởng tuyệt vời.
Đúng vậy, bằng cách này Voldemort có thể hiện hình mà còn không hút đi quá nhiều năng lượng của ta. Hắn phải nhờ vào ta mới hiện hình được, không những thế khi nào hắn hút ít máu ta còn biết được mà xem xét xem có nên cho hay không.
- Anh không khen em sao?
- Em tuyệt vời hơn những gì anh có thể viết ra.
Đúng là cho hắn lợi ích, hắn liền nịnh ta ngay. Nhưng cũng thích đi, Chúa Tể Hắc ám đang khen ngươi đó.
Ta rời khỏi bệnh xá lẻn vào căn Phòng cần thiết. Sabrina ngươi đừng có tiếc, đây là đang đầu tư, cổ phiếu của nam chủ rất ổn định, không lỗ đâu!
Giở cuốn sổ ra, bắt đầu ngâm nga mấy câu chú lầm rầm trên đó, ta tạo ra một câu chú dài đến nỗi hắn sẽ không tài nào nhớ được mấy câu ngớ ngẩn của ta:
Trăm năm trong cõi người ta,
Yêu mưa yêu nắng khéo là dễ quên
Thâu canh buồn càng thâu canh,
Mảnh tình giữ lại, lam xanh điểm chàm.
Bồi hồi ngỡ lại tương tư,
Thương hương chờ lá, thay tâm tư này.
Bồi hồi nhớ cảnh vấn vương,
Sương đêm điểm xuống tựa nương nên thềm.
Mây mưa cũng nhớ đất lành,
Dập dìu rơi hạt trắng xanh mảnh trời.
Mộng mơ một mảnh tình tang,
Ngâm ca câu hát nặng mang chữ tình.
Nhưng ta đã lầm, mãi sau này ta mới biết rằng hắn vừa nghe lần đầu đã thuộc lòng luôn. Nhưng đó không phải là chuyện bây giờ.
Bây giờ, Tom Riddle khi còn 16 tuổi hiện ra trước mặt ta. Chân thật, sống động, chạm vào cái có được không? Vừa mới nghĩ ta liền vươn tay ra chạm vào má hắn.
- Em làm gì vậy?
Trông hắn rất ngạc nhiên, như thể vừa rồi là ta ăn đậu hũ của hắn vì không cưỡng lại nỏi vẻ đẹp trai ngời ngời này vậy.
- Tom, rõ ràng là chúng ta có "lần đầu" cùng người ta rồi, vậy mà lại để bụng chuyện người ta "đụng chạm" ngài.
- Em lưu manh.
Hắn nói mà mặt đỏ bừng lên rồi, ảo ảnh mà cũng có thể đỏ mặt được sao.
- Thế này đi, em vừa mới sờ má trái của ngài, để cho công bằng, em sẽ xoa bóp nốt phần còn lại bên phải của ngài nhé?
Mặt ta rõ ràng là bộ dáng sở khanh. Ấy vậy mà hắn lại nhìn thẳng vào mắt ta mà nói:
- Em vẫn nên quan tâm đến ta nhiều hơn, nhờ cả vào em nhé.
Ô Ô lời thoại kiểu gì thế này? Chẳng lẽ là kiểu Tổng tài giám đốc bá đạo. Mà cũng phải, hắn đang rút máu ta mà. Không ta quan tâm hắn thì ai nữa.
- Nếu anh cần gì cứ nói với em.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt chân tình nhất có thể. Trong lúc hắn sơ hở bèn lấy cả hai tay mà véo má hắn rồi chạy biến đi.
- Đứng lại, em đứng lại cho ta.
Lêu lêu ta có ngu mới đứng lại. Nhưng ta đã quên mất bản thân mình là trạm thu sóng nên hắn đuổi theo ta dễ như ăn kẹo. Hắn kéo chân ta lại khiến ta ngã bổ nhào mặt xuống đất.
Nhưng không đau, rất mềm, môi ta. Ta ngã thẳng lên người hắn ư? Tên lưu manh này. Đứng bật dậy ta chỉ thẳng vào mặt Voldemort hét lên:
- Ngươi không phải là vì cảm thấy cô đơn mà cần ta giúp "giải sầu" đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, còn làm vậy lần thứ hai ta liền phong ấn ngươi vĩnh viễn vào trong cuốn sách. Biết chưa hả?
- Em nghĩ ta giống như em.
Mặt hắn đen lại rồi, ừ thì ta sàm sỡ hắn trước, nhưng ta cũng không có ý định đụng chạm tên này mà. Ai muốn hôn một con ma chứ?
Ai dè hắn không giận mà chỉ kéo ta tới chỗ tấm gương lớn ở trong phòng. Ta nhìn vào đó, hắn mới hỏi:
- Em thấy gì trong đó?
- Bản thân em, đang chơi một bản nhạc.
- Đó là thứ em thấy ư?
Hắn nhìn ta có chút khẩn trương, lại có tia nghi ngờ thoáng xẹt qua. Nhưng đúng là vậy mà, ta đang kéo đàn violon trong đó. Ta vốn không chơi violon tốt như các loại nhạc cụ khác. Nên ước mơ của ta hiển nhiên là chơi nó say mê rồi.
- Em muốn cho ta nghe chứ?
- Nếu anh chịu giúp đỡ em trong học tập.
Đúng rồi, ta đã muốn đòi quyền lợi từ chỗ hắn từ lâu. Được đích thân Chúa tể Hắc ám dạy học thì còn gì bằng, không phải cụ Dumbledore nói rằng hắn chính là một giáo viên xuất sắc hay sao?
- Em yêu cầu ta làm gì cho em cũng được.
Ôi mẹ ơi, đúng là kịch bản Tổng tài giám đốc bá đạo rồi đấy.
- Em thấy bản thân mình chơi violon, nhưng em không có violon ở đây, chơi guitar được không?
Hắn gật đầu, ta bèn lôi cây guitar trong túi xách ra, ngồi xuống bậc thềm và ôm đàn hát như một nhà thơ đang tán tỉnh cô gái nhà bên vậy. Ta đánh đàn cho hắn nghe, hát ngâm nga bài "Blackbird" của The Beatles:
- Blackbird singing in the dead of night
Take these broken wings and learn to fly
All your life
You were only waiting for this moment to arise
Blackbird singing in the dead of night
Take these sunken eyes and learn to see
All your life
You were only waiting for this moment to be free.
Blackbird fly, blackbird fly
Into the light of a dark black night.
Bài này ta muốn hát cho tên đang bị giam ở Lindisfarne kia nghe, nhưng ta đã không làm vậy. Giờ ta hát cho một phần của hắn nghe. Vậy coi như huề đi. Ta thực muốn xin lỗi hắn nhiều lắm.
Hắn nghe xong nhưng không nói gì, hắn ngồi lại bên ta, lấy cây đàn từ tay ta rồi bắt đầu chơi đàn. Ta không nghĩ hắn vậy mà cũng quan tâm tới âm nhạc. Ta tưởng hắn chỉ say mê quyền lực cùng ma thuật hắc ám thôi chứ.
Nhưng hắn chơi đàn cũng rất tốt, nốt nhạc ngân lên vui vẻ như giai điệu bài Baby It"s you của The Beatles vậy. Nghe rất vui tai, sôi nổi như chàng trai trẻ đang tán tỉnh cô gái. Ta thật không thể ngờ hắn khi 16 tuổi lại quyến rũ đến như vậy. Khi bài nhạc vừa kết thúc, ta đã nhìn hắn rất nghiêm túc mà nói:
- Anh đã làm tình? Khi chỉ mới 16 tuổi ư?
Đúng vậy, giai điệu nói lên con người. Ta không tin rằng một bản tình ca dữ dội lại được viết ra bởi một trinh nam. Đó là màu sắc tình dục trong âm nhạc. Ta không nghe sai.
- Không, ta nghĩ về một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.