[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 12: Bộ Pháp Thuật Mỹ (MASCUSA)




Nhật Báo Tiên Tri, số mới nhất ngày 15 tháng 7 năm 1975.
Tổ Chức Bán Đấu Giá Đặc Biệt Trong Năm bởi Bộ Pháp thuật Mỹ thông báo sẽ tổ chức bán đấu giá những món bảo vật hiếm có nhất từ trước tới nay. Một buổi bán đấu giá được giữ bí mật về địa điểm tổ chức. Chỉ có những thành viên VIP được lựa chọn từ CLB Sưu Tầm Cổ Vật Phù Thủy được tham dự, mỗi người khi tham dự sẽ được phát cho một Tấm thẻ bảo vệ và rửa trôi mọi ma thuật ám lên người cầm.
Duy nhất từ trước đến nay. Thông tin liên hệ chi tiết về Phòng Hợp Tác Quốc Tế Bộ Pháp Thuật Anh.
Tại trụ sở Bộ Pháp thuật Mỹ, một tòa nhà chọc trời tráng lệ vô cùng, cầu thang dài cùng cột đá đều là đá cẩm thạch. Vì đoàn của ta đến theo Giấy phép Ngoại giao được cấp bởi Bộ Pháp thuật nên những thủ tục khai báo diễn ra rất nhanh. Ta được mời tới phòng ngài Bộ Trưởng trên tầng 28 cùng một Trợ lý của ngài, cô Adam Speller.
Những phù thủy ở Mỹ mà ta thấy từ khi bước chân vào đây đều ăn mặc rất đẹp, họ ăn mặc như tầng lớp quý tộc Muggle vậy, ở Mỹ người ta gọi Muggle là Mo-Taj. Đàn ông đội mũ nồi mặc áo măng tô bên ngoài bộ vét được cắt may tinh xảo cầu kỳ. Ta cứ nghĩ người Anh sẽ phải mặc vest đẹp nhất Thế giới. Nhưng khi nhìn vào thực tế cộng đồng phù thủy thì ta đã nhầm. Những nữ phù thủy tại Mỹ cũng không khoác lên người chiếc áo chùng lùm xùm như ở Anh, họ ăn mặc như những quý cô thanh lịch đích thực.
Còn ta, vì là mặc đồng phục là bộ Maki nên ta cảm thấy rất buồn bực a. Số kiếp là ngươi phục vụ trong quân đội mà ngươi đã được chọn quân trang rồi thì khi ngươi xuất hiện tại nơi làm việc. Ngươi nhất định phải mặc quân phục. Thế mới đau đớn. Ban đầu ta còn cho rằng nổi lên với hình ảnh như những anh hùng trong truyện tranh. Có áo giáp riêng, che mặt, nghệ danh, câu nói nổi tiếng...thế là ngầu. Ai ngờ sự thực phũ phàng hơn ta tưởng.
Văn phòng của ngài Bộ Trưởng Bộ Pháp thuật Mỹ lát toàn bằng đá đen, một bộ sofa da lớn ở chính giữa, bên trên là bàn làm việc, hai bên đều là giá trưng bày bảo vật, mô hình thuyền tàu, máy bay. Chính diện là một lớp kính cửa sổ trong suốt để có thể phóng mắt nhìn cảnh thành phố phía dưới. Vậy hẳn ngài Bộ Trưởng Mỹ cũng không bài xích dân Muggle mà còn tỏ ra thích thú trước công nghệ của họ.
Ngài Bộ Trưởng Mỹ tên Jacob Dacian đích thân đứng dậy bắt tay ta. Ông hồ hởi cười nói và trông ông thì như một hiệp sĩ Thánh chiến đích thực. Cái uy phong lẫm liệt cùng giọng nói hào sảng khí thế anh hùng đó. Có lẽ ông cũng xuất thân là một Thần Sáng như ta.
- Thành tích thật lỗng lẫy. Magnus, Vị Thần Phép Thuật. Hoàn toàn hủy diệt quân Hắc Ám ở biên giới Durmstrang và bắt sống địch tại chính một vị trí nhà máy sản xuất vũ khí của phe Hắc ám ở Albania. Trông cô thật nhỏ nhắn tôi đã nghe họ gọi cô là con quỷ vùng Veiss, đúng là tin đồn đều không đáng tin.
- Xin đừng lo lắng, tôi không để tâm đến những tin đồn ấy đâu. Ngài Dacian.
Khi ta ngồi xuống Adam còn lịch sự rót ly rượu vang mời ta. Đãi ngộ ở nước ngoài quả nhiên quá tốt, nếu ta chơi ở đây vui, sau khi học xong Hogwarts có nên tới Mỹ làm Thần Sáng không nhỉ?
- Ta đã nhận được lệnh từ Bộ Tham mưu thuộc Bộ Pháp thuật Anh, và đơn vị dưới sự chỉ huy của cô sẽ tập hợp lại, chia thành 7 địa điểm để tung hỏa mù, việc này sẽ nhận được sự trợ giúp từ phía tôi. Tôi đã bố trí những Thần Sáng giỏi nhất ở gần căn cứ.
- Magnus, Thần Sáng phục vụ Bộ Pháp Thuật, sẵn sàng.
Ta dùng ánh mắt kiên định nhất mình có để nhìn Dacian, dù sao người ta cũng là sếp bự, sau này ta có sang Mỹ cũng sẽ tạo được ấn tượng nha. Đây là chuyện có một không hai đó, làm thân với quan lớn là chuyện tốt chứ sao! Sabrina ơi, hãy trấn tĩnh và tận dụng dịp may này nhé!
- Cô cứ thư giãn, ta đã sắp xếp ổn thỏa, Adam sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn cô. Ta đã được nghe kể về cô, xem ra cô đang tạo dựng tên tuổi đấy?
Giọng nói này sao mà lại giống Gilderoy Lockhat thế không biết.
- Tất cả chỉ là những đánh giá đã thêm mắm, dặm muối thôi, thưa ngài.
Ta dùng giọng điệu khiêm nhường nhất để nói. Đây là ý tưởng của Bộ Pháp thuật, ta mắc mớ gì với đám công lao bị thổi phồng lên chứ?
- À, vậy cô sẽ nắm chắc phần thắng trong Chiến dịch này chứ? Chúa Tể Hắc Ám cần phải trả giá cho những tội ác của hắn gây ra tại Châu Âu.
Ý ông ta có nghĩa là tách biệt trách nhiệm của Bộ Pháp thuật Anh và Mỹ ra, dù trên tinh thần tỏ vẻ hợp tác, nhưng cũng ý nhị nói cho người ta biết là ngươi đang nợ ân huệ của ta. Để lưu lại ấn tượng tốt, nguyên tắc cơ bản số 1 khi thuyết trình là tự tin phát biểu dự đoán của mình.
- Liên hoàn kế, triển khai tung hỏa mù, giương Đông kích Tây đánh lạc hướng kẻ địch. Làm tiêu hao triệt để quân số của kẻ thù và nghiền nát "kẻ cầm đầu" của bọn chúng. Những tên còn lại sẽ tự khác tan rã. Bọn chúng vốn không có lòng trung thành với Voldemort.
- Vậy là cô sẽ đảm bảo chiến thắng chỉ trong một trận này? Ngài Jacob Dacian nghếch mặt lên nhìn xuống ta như thể ổng nhìn một đứa con nít vậy.
- Chúng ta sẽ không bại trận. Bằng cách này chúng ta có thể bảo toàn lực lượng để tung đòn kết liễu và gia tăng độ linh hoạt trong chiến thuật. Vì sao tôi lại phải thiết kế nên cục diện này để di dời đoàn quân Tử thần Thực tử chứ. Bọn chúng có quan hệ với Người khổng lồ, Người sói và lũ Giám ngục ở Azkaban, một khi chiến trận xảy ra ở Anh sẽ để lại thương vong rất lớn. Nhưng khi di dời trận chiến đến Mỹ, số lượng địch có thể đột nhập vào không quá lớn vì chúng ta đã tăng cường hải quan. Hắn cũng không thể vác nguyên một đoàn quân đến đánh nhau tại Mỹ được.
Chính là lúc này, đúng rồi, Sabrina ơi, ta phải bộc lộ quyết tâm chiến thắng mãnh liệt. Ông ấy đã tỏ ra hứng thú. Cho nên ta phải để lại một dấu ấn khó phai!!!
- Vì vinh quang của cộng đồng phù thủy toàn thế giới!!!
Ta đứng lên, chân trái vạch nhẹ giữ thẳng thế đứng, giơ tay lên trán chào theo kiểu quân đội. Đấy khi ngươi phát động chiến tranh thì nên có khẩu hiệu, như "Vì một mục đích vĩ đại" hơn của cụ Dumbledore chẳng hạn, thứ lý tưởng đưa con người ta vượt xa ra hơn ham muốn cá nhân. Thứ lý tưởng được mỹ hóa, phóng đại lên đầy giá trị tinh thần và chính nghĩa. Ta nghĩ "the greater good" có vẻ nghe không hiện thực lắm, có phần quá trừu tượng vớ những người có thể không hiểu. Nên ta sẽ chọn một câu khẩu hiệu kiểu như vì giai cấp công nhân thế giới, vì giai cấp vô sản đứng lên. Chiakiii!!!
Ta tới sớm hơn thời gian triển khai Chiến dịch 3 ngày, nên trong 3 ngày đó ta được sắp xếp ở lại tại địa điểm đầu não diễn ra chiến dịch này, viện bảo tàng Detroit cùng đoàn Thần Sáng của mình. Ngoài ra còn có 6 nơi khác cũng sẽ cùng lúc diễn ra buổi bán đấu giá, nhưng 6 cái kia chỉ để tung hỏa mù và di dời lực lượng địch. Còn ta sẽ đứng ở tiền tuyến đánh nhau cho đến chết với Voldemort.
Buổi tối, ngài Dacian cho mời ta tới tham dự một buổi gặp mặt khách quan ở tại dinh thự của ngài. Vì đã lâu lắm rồi ta không tham dự mấy câu lạc bộ của tầng lớp quý tộc như thế này nên bản thân đã có chút khẩn trương. Dù sao cũng là một dịp tốt để gặp mặt kết giao. Cũng không phải giờ làm việc, nên ta đã tháo bỏ chiếc mặt nạ và quyết định không mặc bộ Maki đó nữa.
Nhìn ngắm mình trong gương, tóc đen, mắt đen, giống như một cô gái Châu Á. Tạo thêm một cái nốt ruồi nhỏ gần đuôi mắt, kéo cho đôi mắt mình dài ra một chút, chỉnh lại lông mày lá liễu được cắt tỉa gọn gàng. Thế này đã giống người Châu Á chưa nhỉ? Sẽ không ai nhận ra ta được chứ? Trang điểm một chút đi, tô lên đôi môi đỏ mọng, thoa một chút phấn má hồng cam ánh nhũ, kẻ mắt thật sắc sảo với đuôi eyeliner kéo dài lên, thêm mascara cho làn mi đậm đà. Trông ta sẽ lớn hơn tuổi thật đi. Chẳng là ta rất ghét người khác biết tuổi của mình, họ thường nảy sinh ý nghĩ ta còn quá nhỏ để làm việc này việc kia.
Vì vậy dù ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nếu trừ bỏ đi kiến thức cùng nỗi đau, ta đúng là một đứa trẻ. Ta đã thành công trong việc trừ bỏ đi nỗi đau, cũng thành công luôn trong việc khiến mình trở thành một cỗ máy không cảm xúc. Phần lớn thời gian, phần lớn mỗi ngày, ta không cảm thấy bất cứ gì. Ta thức dậy là chiến đấu, mỗi ngày đều là "Til Valhalla" – có nghĩa là một chiến binh khi chết đi sẽ trở về thiên đường Valhalla. Ta không hiểu có ai phát điên lên với sự nhàm chán hay không? Ta tìm mọi cách khiến bản thân mình cảm thấy một điều gì đó, bất cứ cảm xúc nào, ta như kẻ chết khát trên hoang mạc khô hạn của chính lòng mình. Ta đã cho rằng đây là tác dụng phụ khi ở trong cái nhẫn. Nó như một lò luyện đơn giam giữ Tôn Ngộ không năm xưa vậy, thiêu đốt hết dòng nước mát lành trong người ta.
Tết tóc lại thành hai bím rồi quấn lên đầu thành một chiếc vương miện, nhìn như này đã đủ xinh đẹp chưa, mấy cô phù thủy ở Mỹ làm ta rất tự ti với nhan sắc của mình. Mặc lên bộ váy đen với phần lưng cắt xẻ đầy táo bạo, vâng là đầy táo bạo, vì nó khoe hết tấm lưng trắng ngọc ngà cùng những đường nét cơ xô mà ta rất vất vả tập luyện mới có được. Chăng qua những xợi xích vàng mỏng manh là một con rắn uốn éo mình dọc theo sống lưng. Ta nghĩ rằng ta đã đủ gợi cảm lắm rồi, ta nhất định sẽ có một tối thú vị. Cảm thấy bản thân đi dự tiệc thân mật mà ăn mặc lộng lẫy ngang mẹ con dì ghẻ của Lọ Lem đi dự tiệc vũ hội thế này. Ta cuối cùng cũng đã hiểu cảm giác của những cô gái nha.
Bộ Pháp thuật Mỹ rất xịn, cho người đón ta bằng chiếc xe Limosine đen bóng. Ahhh ta sắp lên thảm đỏ ư??? Đãi ngộ khác hẳn ở Anh. Lâu đài của ngài Dacian nằm trên một con đồi, thiết kế đá liền khối như những căn biệt thự ở Địa Trung Hải, qua cánh cổng sắt lớn men theo con đường đá là sân vườn mà ta đã ngỡ rằng biệt thự của ngài Dacian nằm trong một khu rừng nếu như không phát hiện ra chi tiết chăm sóc cầu kỳ ở đó. Thì đúng vậy, ngài ấy đem cả một khu rừng được chăm sóc tỉ mỉ từng cái cây một bao quanh nhà mình. Thật là biết hưởng thụ ah?
Bên trong lâu đài quan khách đã đứung chật kín, đều mặc lễ phục sang trọng. Ngài Dacian thấy ta còn đích thân bước tới giới thiệu ta với khách quan.
- Ngài Nghị sĩ Dennis Warren, thật là vinh hạnh cho tôi.
Mấy lễ nghi này ta cũng không có cảm thấy phiền não cho lắm. Nhưng ngươi không tìm rắc rối thì rắc rối cũng sẽ tìm tới ngươi.
- Là Magnus nổi tiếng Anh Quốc đây sao? Còn quá trẻ để đương đầu với một vị trí cần có ý thức công lý và đảm đương trách nhiệm nhỉ? Cô sẽ không định ghi tiếng xấu vào sử sách về sự bạo tàn của mình đấy chứ? Ngài Nghị sĩ cười rung bụng.
- Lịch sử không quyết định ai đúng ai sai, người ta không xét đến tính đúng đắn của lịch sử. Những trận chiến không quyết định chính nghĩa hay phản diện mà quyết định kẻ thắng cuộc, kẻ ở lại. Sử sách do kẻ thắng cuộc viết nên. Chúng ta cần xây dựng một chính phủ toàn diện bất kể người ta có thích nó hay không. Chỉ có một vấn đề duy nhất là chính phủ này rốt cuộc sẽ được thiết lập nên từ nhận thức chung của hòa bình hay là sự chinh phục của uy lực. Ngài Dennis ạ!!!
Ta chỉ cười nhạt với ngài Nghị sĩ, mấy câu phát biểu đầy chân lý này chỉ là chuyện con muỗi với ta, cụ Dumbledore còn ăn nói trừu tượng hơn nữa kìa. Xung quanh ai cũng nhìn ta với con mắt khác. Tốt lắm, thành công ghi lại dấu ấn sâu đậm.
- Nói hay lắm, chính là không có chính nghĩa và hắc ám thực sự phân minh rạch ròi mà chỉ có quyền lực là duy nhất.
Ta quay đầu về phía giọng nói tán thưởng ấy phát ra. Một người đàn ông đang nâng ly rượu lên ý muốn tán thành cách nói của ta. Anh ta cao lớn, có mái tóc bạch kim chải chuốt lượt là, khuôn mặt đẹp trai, anh ta mặc một bộ tuxedo xanh thẳm. Ta cười với anh ấy rồi nâng ly lên đáp lại.
Lúc bấy giờ khách khứa đều tập trung hướng về bài phát biểu cảm động dài dòng cảm ơn quý khách vì sự hiện diện của các bạn là niềm vinh hạnh nhất cho tôi. Như một bức thiệp sinh nhật, ngươi biết đấy. Và những cuộc nói chuyện lịch sự giữ kẽ của giới quý tộc thì vô cùng nhàm chán. Nhưng ta nghe nói có câu lạc bộ riêng dành cho những người không muốn giao tiếp với kẻ khác ở trên lầu, chỗ đó thích hợp với ta hơn, những con người yên tĩnh.
Bên cạnh cánh cửa gỗ lớn là tấm bảng ghi nội quy của Câu lạc bộ Dacian:
1. Không được làm phiền các thành viên khác trong hội dưới bất kỳ hình thức nào.
2. Ngoại trừ khu vực "phòng người lạ", không một ai được phép lên tiếng nói chuyện.
3. Nếu vi phạm quy định ba lần sẽ bị trục xuất khỏi câu lạc bộ.
Một câu lạc bộ yên tĩnh tuyệt đoói, được trang bị báo mới và những chiếc bàn tách biệt. Đúng là nơi lý tưởng để tập trung những kẻ khó hòa nhập với xã hội. Một căn phòng toàn sách bao xung quanh, trông như một thư viện nhỏ. Chính giữa treo một bức tranh Adam chạm tay với Chúa, một phần có tên "Tạo ra Adam" trong tác phẩm "Nhà Nguyện Sistine" của Michaelangelo. Ta đã đứng ngắm nhìn nó rất lâu, ta không nghĩ ngài Dacian lại thích chép tranh. Nhưng bức họa này phải rất ý nghĩa với ông ấy. Nhìn tấm khăn xanh bao trùm lấy Chúa kìa, thật là một hình ảnh hoàn hảo, từng cấu tạo não bộ thùy trước, hai bán đầu não, vùng xám, hạch não, một hình ảnh tương phản về việc giải phẫu.
- Xin chào, em thích bức tranh này ư?
Là tên tóc bạch kim kia. Ta chỉ giơ tay lên môi ý chỉ im lặng, rồi tiếp tục ngắm nhìn bức tranh. Nhưng tên kia cũng quá cứng đầu, hắn tiếp tục nói, lần thứ 2:
- Ta đã tạo ra một không gian cách âm rồi. Chúng ta có thể nói chuyện.
Giờ thì hắn kéo ghế lại rồi ngồi xuống bên cạnh ta. Hắn nhìn ta rất chăm chú như thể tìm kiếm một bóng hình.
- Ta không có gì để nói với ngươi hết.
- Nhưng em vẫn ngồi lại. Ta tên Ringgar Malfoy. Còn em?
- Magnus.
- Vậy ta sẽ gọi em là Magnus. Em theo Thiên Chúa ư, em là một cơ đốc nhân?
Ta vốn muốn trả lời rằng điều trong tim ngươi mới quan trọng hơn việc ngươi ghi danh theo tôn giáo nào. Nhưng ta đã nói năng vòng vèo, thay vì đi thẳng vào vấn đề chính hoặc chạy đi, ta lại dùng kế sách phục kích quanh co giống cụ Dumbledore.
- Michelangelo không nói dối, thứ ông muốn truyền đạt chính là món quà giá trị nhất không đến từ quyền năng tối cao hơn mà tới chính từ bộ não của chúng ta.
Ta chỉ vào trán dùng ngôn ngữ cơ thể để hắn hiểu.
- Ta đã nghĩ em nói rằng đó là tình yêu.
Giờ thì hắn nhìn ta thật bi thương như thể có câu chuyện riêng không thể kể.
- Ta đã chọn cách nhìn thế giới này bằng những điều tốt đẹp, nhưng giờ ta thích nhìn nó với sự thật hơn. Ta nghĩ rằng cha mẹ mình đã sinh ra một kẻ máu lạnh điên cuồng, chứ không phải một con ngu. Tuyệt đối không phải một kẻ ngu.
- Ta là một kẻ ngu nhưng ta biết yêu là gì.
Hắn nhìn ta, ánh mắt này.
- Sao ngươi trông buồn đến vậy? Ta hỏi hắn.
- Vì cuộc sống quá nhiều điều bí ẩn.
- Công việc của người nghệ sĩ không phải là chịu thua tuyệt vọng mà là tìm ra liều thuốc giải độc cho sự trống rỗng của sự tồn tại.
Hắn nhanh quay đầu đi ngắm nhìn bức tranh. Ta cũng im lặng, ngồi lại, đôi khi ngươi không cần phải nói chuyện để thực sự giao tiếp.
Ta tạm biệt hắn rồi rời bữa tiệc chán ngắt đó. Quả nhiên cuộc sống hướng ngoại không thích hợp với ta. Ta không trở về viện Bảo tàng mà quyết định sẽ đi chơi, lần đầu tới New York ta há lại ngồi lì trong phòng, ta sẽ đi chơi tới sáng luôn. Buổi tối ở New York thì ngươi đi đâu, ta đã muốn tới quán bar nhưng phát hiện ra mình chưa đủ tuổi. Haiz, ước gì cao thêm vài phân nữa thì tốt rồi, ta sẽ nói rằng ta nhỏ xương. Trên thế gian chỉ có hai người không thể "múa quạt" là Doraemon và ta. Mị còn trẻ, Mị muốn đi chill.
Đường phố New York buổi tối ngập tràn sắc màu, cái cuộc sống sôi động ấy khiến bước chân ta nhẹ hơn. Đi dọc một con phố để càn quét những cửa hàng thời trang và dừng lại nơi tủ kính treo một bộ váy đen với những nếp gấp vải tuyệt hảo nhất mà ta từng thấy, nó xẻ hông một cách táo bạo và ôm trọn lấy bờ mông còn tạo hiệu ứng phồng một bên hông váy bằng lớp vải cắt tầng. Rất đẹp a, sau chuyến công tác có phải ta sẽ khánh kiệt luôn không. Ta đứng ngắm bộ váy đến say mê, khiến cả anh chàng quản lý ở đó phải mở cửa ra để mời ta vào thử. Thử một chút thôi, không mua có được không? Triển Chill thôi.
Ta cuối cùng đã không thể cưỡng lại khi ngắm nhìn bản thân mặc bộ váy trong gương, rất hợp với mái tóc mới, nhìn ta chưa bao giờ quyến rũ như vậy.
- Tiểu thư trông thật xinh đẹp trong bộ váy này.
Anh quản lý giúp ta chỉnh lại từng nếp gấp trên váy một, ngắm nhìn chúng tỉ mỉ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Thái độ phục vụ chuyên nghiệp là đây ư? Khiến cho khách hàng nhất định phải móc hầu bao ra mà vẫn thấy thoải mái, cung cách phục vụ cao cấp quả nhiên khác hẳn.
- Ta sẽ lấy bộ váy này nhé.
Huhu và quả thực sức chống chọi của ta quá kém, mua thì mua, váy cao cấp còn không có mác ghi giá, ta lần này nếu như coi xong hóa đơn ngất ở đây luôn thì sao. Anh quản lý nhận lại bộ váy rồi gấp cẩn thận trong một chiếc hộp lớn bọc nơ màu hồng xinh xắn. Cảm giác hưởng thụ này, ai bảo tiền không mua được hạnh phúc chớ.
- Tiểu thư có cần ghi lại hóa đơn không ạ?
À đúng rồi ta đi theo suất ngoại giao, nhất định sẽ được miễn thuế.
- Có, ghi lại giùm một hóa đơn.
Anh phục vụ còn đích thân ghi hóa đơn hộ ta, trời ơi, đúng là nhiệt tình mà.
- Cho hỏi tên họ của tiểu thư ạ?
Đúng rồi nhỉ, ta khai trong tờ khai xuất nhập cảnh ở Bộ Pháp thuật Mỹ bằng tên thật của mình. Nếu giờ ghi hóa đơn thì nhất định sẽ phải ghi tên thật thì mới có thể đưa cho kế toán để kê khai. Mà tên thật của ta thì lại không thể sử dụng được. À mà ta là phù thủy cơ mà, chỉnh một cái tên là chuyện dễ như ăn kẹo.
- Magnus Black. Tùy viên của Đoàn Ngoại giao Anh.
Ta thấy anh quản lý đứng sững lại không hề động bút. Ta cũng rất thân thiện khi điền đủ thông tin vào tờ hóa đơn cho anh ấy. Ký tên rồi đưa lại. Anh ta cũng không nhận lấy tờ hóa đơn đó luôn. Hay là đang shock vì ta sẽ được trừ thuế, nhưng cũng không trừ anh ta mà trừ vào ngân quỹ của Bộ cơ mà. Anh ta sợ cái gì chứ. Ta ho húng hắng hai tiếng anh ta cũng không đáp lại.
- Làm ơn. Tôi còn phải đi.
Lúc này thì anh ấy mới chậm chạp đóng dấu rồi ký tên lên tờ hóa đơn. Ta rời đi khu phố mua sắm để tới một con đường nhỏ ven sông trải đầy sỏi đá, và nhìn xem đây chính là cuộc sống. Những con đường ven sông là một loại hình nghệ thuật đặc biệt của riêng nó, những đèn đường cao sáng trưng, những quán coffee với bàn ghế bầy ngoài trời, những quán rượu ấm áp đầy các thực khách đã ngà ngà say, nói cười vui vẻ.
Lấy cho mình một chiếc bàn ở dãy cuối để có thể ngắm nhìn được hết con đường, ta sẽ nghĩ là không có đầu cuối, vì ở đầu bên kia ta cũng có thể nhìn theo hướng ngược lại. Khi ngồi xuống ghế thì có một vị khách cũng tới ngồi vào phía đối diện. Ringgar Malfoy, đang ngồi xuống cử chỉ rất thản nhiên như thể hắn được hẹn tới đây. Hắn cầm một cánh tay khô quắt héo rũ, trông màu sắc cánh tay kinh khủng cực kỳ, nơi tụ máu thì tím thẫm lại, những mạch máu nổi vằn vện như bị vỡ nát ra. Hắn cầm cánh tay đó giơ về phía ta, ý muốn bắt tay:
- Cánh tay của vinh quang, chỉ soi sáng cho người cầm nó.
Ta để ý ngón áp út của cánh tay đó còn đeo một chiếc nhẫn. Tên này chặt tay vợ hắn để làm thành thứ đó ư? Khiếp quá!!!
Ta cũng không để ý tới hắn mà chỉ thưa với người phục vụ:
- Cho xin một coffee Willow pha chế với máy Siphon, làm ơn.
- Tiểu thư sẽ mất ngủ vì ly coffee này. Anh phục vụ lịch sự nhắc nhở ta.
- Thật là một đêm thật tuyệt để khám phá thành phố này, đúng không? Ta cười.
- Cho một ly whiskey. Ringgar lên tiếng.
Ta cũng không thích không khí yên bình tuyệt đẹp này bị phá vỡ nên chỉ ngồi yên ngắm cảnh coi người đối diện là không khí. Dù diện mạo hắn cũng quá lung linh trong buổi tối này đi.
- Ta yêu mặt trăng, cũng như việc chúng ta đi một vòng từ trống rỗng đến tròn đầy. Ringgar nói.
- Tôi là một kiểu người cần thưởng thức mọi thứ một mình. Ta đáp vu vơ vậy.
- Rắc rối là, không ai có thể kiểm soát được điều họ muốn. Ringgar cười với ta, nụ cười nhếch mép mà mắt không một nét cười nào này. Aiz.
- Tôi không biết anh thực sự là ai? Nhưng ma pháp luôn để lại dấu hiệu. Anh đi theo tôi với mục đích gì, tôi không muốn biết. Có những điều không nên nói ra, cũng như có những người không nên ở đây vậy.
Ta mới có ngu khi không nhận ra ta có kẻ theo đuôi. Nên đã tương kế tựu kế, cứ tỏ ra như không biết gì. Ta cũng không thể vạch mặt hắn trước những người ở bữa tiệc được, khi ở trong cửa hàng nữa. Aiz, khi hắn ngồi xuống thì ta càng khẳng định nghi vấn của mình là thật. Ta thật phục bản thân mình quá mà.
- Nhưng em đã không để lại dấu hiệu nào cả.
Ta không hiểu câu nói của hắn lắm, hay hắn phát hiện ra ta cũng cải trang bằng phép thuật. Phép thậut của ta tốt lắm cơ mà, vậy kẻ này nhất định không phải bình thường. À thì một kẻ theo đuôi ngươi còn cải trang nữa thì bình thường mới điên. Hay hắn là sát thủ được cử tới để kết liễu ta. Ai đúng là đứng núi cao gió lạnh nha.
Một lằn đen ma thuật khẽ trải trùm lên cơ thể hắn đem kẻ kia trở về hình dạng thật. À cái bộ dáng đáng ghét này, là anh bạn Voldemort đây mà. Cụ Dumbledore cũng nhắn ta hãy nói chuyện với hắn, không lẽ đợi lúc đánh nhau ngươi lại đứng đấu võ mồm một thôi một hồi rồi mới nhảy vào tay chân thay lời nói ư? Đằng nào hắn cũng đến rồi. Đúng lúc lắm.
- Ta là một nhân viên gương mẫu, ta không có ý định dây dưa vào vụ để lộ phép thuật trước mắt những Mo-Taj này đâu. Ta nhấp nhẹ một ngụm coffee chua dịu nóng hổi, chút đắng đọng lại nơi đầu lưỡi rồi vị ngọt ngấm dần ra cả khoang miệng.
- Họ sẽ không.
Voldemort chỉ xoay xoay ly rượu rồi nhìn vào trái cầu đá tròn xoe trên mặt nước màu hổ phách.
- Chỉ là rất vui được gặp em. Em thật điên.
Ta không hiểu hắn đang khen hay là đang đe dọa ta nữa, nhưng không khí này rất thanh bình, không có tí xíu mùi thuốc súng nào hết. Và hắn thì như hòa lẫn vào bầu trời đêm nay.
- Cảm ơn, đúng vậy, tôi sẽ coi đó là một lời khen. Mr Know-It-All, has his reign and fall.
Hắn cười thật tươi, đường bạc môi rõ nét, hàm răng đều trắng như hạt ngọc. Ta chưa từng thấy hắn cười, nhưng đúng là một mỹ nam đấy. Thật đáng tiếc.
- Em biết không, ta đã mong rằng một ngày ta có thể đủ dũng cảm để chạy trốn khỏi những điều khiến ta đau đớn.
Ta đã không biết có thể nói gì vào lúc đó, hàng ngàn thứ cứ ngổn ngàng bên trong đầu. Ta nghĩ không nói gì yên lặng uống coffee là thích hợp nhất. Sao cụ Dumbledore không nói trước với ta là Voldemort cũng rất thích lý sự, nói mấy câu cao siêu khó hiểu. Ai lại muốn chạy trốn chứ, sao không đối mặt? Kỳ lạ.
- Và khi ta nghĩ mọi nỗi đau đã qua rồi. Thì nó lại trở lại lần nữa. Ta nghĩ có lẽ định mệnh đã quyết định là hai ta sẽ buộc chặt vào nhau.
Voldemort đang tâm sự với ta. Như một kẻ thất tình? Sao trông bộ dáng hắn lại giống một đứa trẻ lẻ loi bị bỏ rơi thế nhỉ? Mà hắn đúng là vậy mà. Và đôi mắt của Voldemort như chứa đầy những nỗi buồn thật đẹp.
- Anh có biết không, có một định mệnh con người không thể chạy trốn được, đó là cái chết. Và nó không đau đớn như cái chết khi đang sống đâu.
Nghe xong câu góp ý chân tình này của ta thì mặt hắn đanh lại, không phải muốn xử lý ta luôn đấy chứ? Thì đúng chúng ta là kẻ địch không đội trời chung mà. Hắn cũng có nói định mệnh buộc chặt ta với hắn, không phải muốn tuyên chiến thì là gì?
Ta nhìn hắn không nói gì, vẻ mặt lạnh lẽo như ác ma. Vẻ đẹp này đúng là một lời nguyền khiến bất cứ ai gặp hắn cũng không thể thấy được con quái vật bên trong mà. Không biết linh hồn hắn nhìn trông có như vẻ ngoài không? Hắn đã xẻ mình thành các Trường Sinh Linh Giá mà.
Nhưng nếu như đúng vậy thì khuôn mặt hắn phải bị biến dạng chứ, sao mà đẹp vô phép vô thiên thế được.
- Anh biết không, tôi nghĩ nếu chúng ta không phải là kẻ thù thì chúng ta có thể là bạn tốt. Như những người đàn ông vậy.
Nói câu nói mang đầy tính nhà ngoại giao này không sai chứ. Hay coffee đang ngấm vào rồi khiến trái tim ta đập có phần gấp gáp hơn.
- Em nhất định sẽ khiến ta đau theo cách đó ư?
- ...
- Em biết không, có những thứ ta nhận ra là đã thay đổi, không phải chỉ là ánh mắt em, ta có thể cảm thấy cả giọng em cũng đã khác đi nhiều. Em không còn là em nữa, có lẽ em sẽ không quay trở lại nữa nhưng ta thì vẫn ở đây.
Không phải là say rồi nên ăn nói linh tinh đấy chứ. Ta và hắn lại chìm vào im lặng. Nhưng dường như hắn lè nhè như kẻ say thật, cứ nhất quyết phá vỡ bầu không khí yên bình này.
- Em nhìn những người kia em nghĩ gì, bọn họ đều là có đôi có cặp, nếu như họ một mình, họ sẽ tìm kiếm thứ gì đó, ai đó. Đôi khi ta đi tìm, nhưng con đường ấy như đường ray xe lửa, ta chuyển làn ray rẽ lối, đến trạm dừng, qua rất nhiều lần như vậy. Nhưng chỉ cần ta biết rằng mình đi đâu, thì ta sẽ tới đó.
- Vậy anh đã đạt được thứ đó chưa? Ta hỏi hắn.
- Rồi.
Voldemort kể ra cũng là người nói lý lẽ, tình cảm đủ cả đấy chứ. Sao tin đồn lại nói hắn tàn bạo, vì là lãnh đạo nhưng đường lối sai không quản nổi đám thuộc hạ để mặc bọn chúng giết người phóng hỏa cướp bóc nên mới ra nông nỗi ma đầu phe Hắc Ám ư? Chứ vẻ tri thức này của hắn, hẳn sẽ phải gạt được cả ối người nhẹ dạ cả tin. Đối mặt với kẻ thù mà ngươi còn nói được những lời thâm tình thì quả thực là một lãnh đạo biết ăn nói. Rất đáng sợ ah, thà chúng ta cứ lao vào một mất một còn cho nhanh chóng, chứ nói chuyện thế này ta đâm ra lại nảy sinh hảo cảm với hắn.
Cứ tưởng tượng xem, nếu một ngày kẻ thù của ngươi chạy lại rồi vỗ vai ngươi như bạn chí cốt rồi nói: "Hôm nay trời đẹp nhỉ, chúng ta có thể thắt chặt tình cảm." Nói xem, ngươi có nghi là hắn có âm mưu gì hay không? Không phải đầu óc hoạt động quá công suất, đoản mạch rồi đấy chứ?
Vậy là ta đành củng cố niềm tin của mình bằng việc nhìn vào Tam Đại Phù Thủy, không phải Grindelwlad cũng rất quyến rũ hay sao. Bất kỳ ai nghe hắn nói cũng đều bị thuyết phục. Ta là người ý chí kiên định, sẽ không vì vài lời này mà lung lay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.