[Đồng Nhân Harry Potter] Xin Gọi Tôi Là Người Chị Bình Tĩnh

Chương 4: Hai chị em nắm tay nhau đi đến bờ biển




Ở trong trí nhớ của Jeny, năm 1929 – 1933 xuất hiện khủng hoảng kinh tế toàn cầu bắt nguồn từ nước Mỹ làm cho cả thế giới lâm vào ác mộng. Thị trường chứng khoán tại New York bắt đầu có dấu hiệu khủng hoảng làm liên lụy tới kinh tế tài chính toàn Luân Đôn. Mới đầu năm nay thôi mà cả nước anh đã có tới 300.000 người thất nghiệp. Dân số thất nghiệp quá nhiều, kinh tế đình trệ, gần như mỗi gia đình đều có khoản nợ cần phải trả. Dưới tình huống đó mà cô nhi viện vẫn chưa đóng cửa làm Jeny cũng cảm thấy bất ngờ. Mặc dù không đóng cửa cô nhi viện nhưng tình huống cũng không được lạc quan cho lắm. Mỗi bữa đồ ăn phân phát cho mỗi người càng trở nên hữu hạn, căn bản không cách nào no bụng. Khẩu phần đã bé của Jeny giờ chia sẻ thêm cho em trai Tom, dù cô cố gắng đè nén cơn đói nhưng vẫn còn đỡ hơn Tom, Tom thì luôn cảm thấy đói. Vì thế cô nhớ tới mình đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết từ đời trước,  liền hưng trí bừng bừng chạy tới phụ cận hải vực xung quanh cô nhi viện đi tìm chút vật có thể ăn. Ví dụ như con cua con cá, linh tinh gì đó nữa.
Đào chút con giun làm mồi câu, cần câu vung hướng bác gái Martha thường hay ra chỗ nước biển đó, cần câu còn lại thì buông ngẫu nhiên bên vũng nước biển có chứa đống rác. Đối với con giun mềm yếu Jeny biểu lộ cái mặt chán ghét nhưng vẫn phải cho con giun ấy móc vào lưỡi câu. Về phần nhiệm vụ câu cá liền giao cho tiểu Tom. Chẳng biết tại sao, nhóc Tom câu cá vận khí luôn luôn tốt, gần như mỗi lần vung cần câu lên là lại có lấy một con cắn câu. Qủa thực không phục lắm nhưng Jeny không thừa nhận cũng không được, vào thời điểm nào đó Tom câu cá vận khí xác thực tốt lắm, mà cô chỉ có vài con sò con hến linh tinh. Tuy nhiên bởi vì thường xuyên có vài đứa nhỏ cũng lại đây thành ra xuất hiện quan hệ cạnh tranh, thu hoạch không phải rất lớn. Nhưng cua thì lại đào ra kha khá. Người Anh không ăn con cua vì thế để thuận tiện nên Jeny đành ngụy tranh giả làm người Anh, nhưng vẫn có cahs chế biến món cua để ắn đấy. Thế nên bé Tom từ đáy lòng rất thưởng thức chị gái làm món cua cho ăn.  (tác giả: bất quá chỉ cho cua vào nồi nước thêm tí gia vị rồi đun sôi, ngươi đắc ý cái gì)
Mặc dù mới tháng chin nhưng gió tại bờ biển vẫn có chút rét lạnh, mang theo cái mùi nòng của muối biển cùng từng cơn gió lướt qua ngấm vào tận xương tủy. Jeny run rẩy chà xát tay, vén tay áo lên, bắt đầu lấy vỏ sò và con cua. Sau hai giờ ngồi câu, trong cái chậu nhỏ giống đồ đông nát có hơn 4 con cá. Hôm nay thu hoạch không tồi.
“Bác gái Martha sẽ rất cao hứng cho xem. Đêm nay có thể được uống canh cá ngon rồi…tuy rằng hương vị vẫn chưa được ổn lắm. Chị em ta nên lưu lại một con, số còn lại thì nên mang hết về.”
Cho nên bọn họ mang theo thu hoạch ngày hôm nay tới căn cứ bí mật của hai chị em. Tuy mang tiếng là trụ sở bí mật kỳ thực cũng chỉ là cái động nho nhỏ bên bờ biển mà thôi. Tháng trước hai chị em tình cờ phát hiện ra cái hang này, cái cửa động cũng khó mà nhìn ra thành thử không sợ bị người khác phát hiện thấy. [truyện được edit bởi PHUONGLINH87^^ (uchihasaki)-tieulienlien.wordpress.com]Hai chị em lén dấu một số đồ dùng nấu ăn vào bên trong, mấy đồ đó là đồ dùng mà người ta vứt đi không xài nữa nên trộm nhặt về. Để thu thập này nọ cũng mất không ít thời gian. Mà bên cạnh nồi bát bày biện thêm một đống củi do hai chị em rảnh rang tranh thủ nhặt về.
Jeny thuần thục tạo lửa, bắt đầu nấu canh cá. Sau khi nấu xong cô dè dặt cẩn trọng đem canh phân đến hai cái bát sứt mẻ. Sử dụng đôi đũa…kỳ thực cũng chỉ là hai nhánh cây được tỉa tót cho gọn lại, đem thân cá để vào bát của Tom, còn cô thì ăn cái đầu cá. Tom nhìn nhìn cái bát, lại nhìn Jeny: “Jeny, chúng ta đổi một chút đi.”
“Vì sao? Không phải em không thích ăn đầu cá ư?”
“Là do mỗi lần ta đều ăn được thịt cá…ngươi cũng chả ăn được bao nhiêu. “
Xem ra Tom cũng học được cách săn sóc người, Jeny trong lòng đột nhiên có chút “Trong nhà có con trưởng thành” mang cảm giác thành tựu. Cô sờ sờ đầu Tom: “Không có việc gì, con cá này vốn do ngươi câu, ngươi ăn nhiều một ít cũng là bình thường. Hơn nữa ngươi đang trong giai đoạn trưởng thành nên ăn nhiều một chút.” Điểm trọng yếu nhất là cô thích ăn đầu cá a. Tuy rằng tâm ý Tom làm cô thật cảm động nhưng vẫn kiên quyết không đổi.
“Ngươi thật sự không cần?”
Jeny dùng sức gật đầu: “Cùng lắm thì để sau khi nấu xong cua, ta ăn nhiều mấy con.”
Tom cũng tiếp nhận điều kiện này, ngồi ở bên người Jeny bắt đầu ăn. Uống xong canh cá hai người tiếp theo cắn con cua. Dưới hoàn cảnh như vậy vẫn bị bản thân mình nuôi Tom trắng trẻo mập mạp, Jeny thật tự hào.
Rửa dọn sạch sẽ cả hai mang chỗ cá cùng sò còn dư trở về cô nhi viện. Bác gái Martha thấy trong xô nhỏ những con cá con sò cười tới khép miệng không nổi, thẳng thắng khen hai chị em hiểu chuyện. Phải biết rằng khoảng cách từ cô nhi viện ra tới bờ biển mất nửa tiếng đồng hồ, những hài từ khác không mấy khi ra tới đó, thường chỉ đi xung quanh gần cô nhi viện chơi mà thôi. Mà mỗi ngày không ngại cực khổ chạy tới bờ biển vì phòng bếp thêm chút đồ ăn, hai chị em này trong mắt bà không thể nghi ngờ là những đứa trẻ trung thực tốt bụng. Bà sẽ chả nghĩ tới được rằng hai cái đứa trẻ tốt bụng trước mắt bà mỗi ngày đều nén ở ngoài biển ăn dã thực.
Vì thế bữa tối đó có canh cá cùng chút bánh mì biến vị. Jeny và Tom cùng uống bát canh cá. Tom tỏ vẻ canh cá này không ngon bằn Jeny nấu cho ăn, điều này làm cho Jeny vô cùng đắc ý. Hai chị em sau đó liền đem bánh mì dấu đi để dành cho ngày mai làm bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.