[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 96: Hết năm học




Phanh một tiếng, tôi lại rơi xuống đất một lần nữa.
Sàn nhà cứng làm tôi lập tức tỉnh lại. Tôi đứng lên, xoa cái eo bị đá đau, nhìn Draco.
Cậu ta nằm giang chân giang tay nằm trên giường, hai cái má phồng lên giống con chuột đang giữ đồ, ngực phập phồng dưới lớp áo ngủ, chân phải vẫn còn tư thế đá tôi xuông giường.
Được lắm, đây là lần thứ mấy rồi ?
Vì sao tư thế ngủ của cậu ta càng ngày càng kém ? Ít nhất là lần trước cậu ta còn không đá tôi xuông giường !
Tôi tức giận quyết định không tiếp tục lên giường ngủ nữa, đi rửa mặt, thay quần áo, rồi xem sách.
Đến trước bàn học, tôi nhìn thấy tấm đệm màu hồng phấn của Knight. Trước tháng bảy nó vẫn còn ngủ ở đó.
Tôi hơi hơi ngớ người ra rồi mở cửa vứt nó ra ngoài.
Tối hôm qua tôi với Draco nói chuyện đến khuya… Nói chuyện hồi bé của cả hai. Chúng tôi vậy mà ngủ lúc nào không biết, áo ngủ cũng chưa đổi.
Draco giống một tiểu quỷ - hiện tại cậu ấy vẫn thế - cậu ấy là một đứa bé nhảy bổ vào mọi thứ, tôi có thể tưởng tượng ra ông bà Malfoy có bao nhiêu bất đắc dĩ với cậu ấy.
Dưới sự miêu tả của cậu ấy, bà Malfoy là một người chìm đắm trong sự nuông chiều con cái. Draco nói bà rất đẹp, cậu ấy than phiền bà lấy quần áo đồ ăn làm mai một cậu ấy. Khi cậu ấy nói điều này thì cau mày giống như không thể nào chịu nổi sự phiền nhiễu của bà nhưng tôi có thể nhận ra cậu ấy yêu mẹ cậu ấy rất nhiều.
Trừ điều đó thì lại than phiền việc học của cậu, cậu nói liên miên cằn nhằn than phiền việc học tập người thừa kế có bao nhiêu nhàm chán hà khắc, mà còn phải hoàn thành trước mười một tuổi.
“ Được. “ Tôi buồn cười, “ Đó là trách nhiệm của câu. “
“ Là một quý tộc, tớ cũng không trốn tránh điều này. “ Draco ngẩng cao cái cằm, cậu ấy kiêu ngạo vì gia tộc của mình từ tận sâu trong tim.
Cùng với thời thơ ấu muôn hình muôn vẻ của Draco thì tuổi thơ của tôi quả thật là quá buồn chán rồi.
Draco không vừa lòng nhăn mi lại : “ Chỉ có thế ? “
“ Chỉ có thế. “ Tôi nói. “ Tớ ở nhà làm việc nhà, sau đó tới Thư viện đọc sách, Blaise về nhà thì tôi làm cơm. “
Draco mở to mắt ra nhìn, giống như là nhìn một con gia tinh nuôi trong nhà.
“ Tớ không thể tưởng tượng được. Ý tớ là, gia đình bình thường sẽ không để cho trẻ con làm việc nhà. “
“ À, cậu biết là mình không có cha, Blaise lại phải đi làm. “ Tôi nói, “ Mẹ tớ cũng hi vọng là tự bà ấy làm việc nhà… Chỉ tiếc là bà không làm được. Mẹ tớ còn rất trẻ, một người mẹ đơn thân mang theo đứa nhỏ thì cuộc sống rất vất vả. Nếu tớ có khả năng chia sẻ với mẹ tớ thì tại sao tớ lại không làm ? “
“ Rất trẻ ? “ Draco tò mò nói.
“ Ừ. “ Tôi nói, “ Năm nay mẹ tớ mới hai mươi chín tuổi. “
“ A. “ Draco nói, “ Ở thế giới phù thủy chưa từng có người trẻ như thế làm mẹ cả. “
“ Ở thế giới Muggle thì điều này cũng không thường có. “ Tôi nhẹ nhàng cười, “ tớ nhớ rất rõ, tớ nhớ là khi đó đến cả chữ viết còn không tốt. Có đôi khi mẹ tớ còn không tìm thấy việc, sau đó hai mẹ con lại đến một nơi khác. Cậu biết không, mấy năm vừa qua hai mẹ con mình đã đi khắp mọi nơi trên nước Anh rồi. “
Draco ngần ngừ nói.
“ Tớ không thể nói là mẹ cậu không tốt… “ Cậu ấy nói, “ Nhưng ở thế giới phù thủy thì điều này là thật không thể nào tưởng tượng được. “
“ Thế giới phù thủy không có những người có cuộc sống khốn khó à ? “ Tôi tò mò hỏi.
“ Không không phải thế. “ Draco nói, “ Mỗi đứa nhỏ đều được coi là ban ân, cho dù là cha mẹ khốn khó cũng phần lớn đều có chuẩn bị. “
“ Những đứa trẻ phù thủy cũng thật may nắm, “ Tôi nói, “ Nhưng mà tớ nghe nói khả năng thụ thai của phù thủy không cao. Có lẽ cùng là nguyên nhân này. “
“ Ừ, quả thật là không cao, nhất là nhóm thuần chủng. “ Draco nghiêm mặt hồng hồng, “ Cậu nên biết là giống nhà tóc đỏ sinh đứa trẻ giống như lợn sinh, đó căn bản là kỳ tích. “
“ Tớ nhớ là… theo nghiên cứu của Muggle, khả năng sinh đẻ có thể di truyền. “ Tôi đột nhiên nói, “ Có lẽ Ginny Weasley có thể cống hiến cho thế giới phù thủy có khả năng sinh sản thấp. Không phải cậu nói là quý tộc thuần huyết sinh sản không cao sao, Draco ? “
“ Không một quý tộc chân chính nào lại nguyện ý cưới một cô gái có bố mẹ là kẻ phản bội thuần huyết, đó là sự sỉ nhục của gia tộc. “ Draco không kiên nhẫn nói, “ A ! Merlin ơi, tớ lại bị cậu lái sang chuyện khác. “
Tôi buồn cười nhìn cậu ấy vô tội nói : “ Cậu biết là mình không có ý đó mà. “
“ Tớ muốn nói là “ Cậu ấy nghiêm túc nói, “ Nếu mẹ cậu giống như cậu nghĩ là một Phù thủy, nếu cha cậu cũng là Phù thủy thì bà ấy nên giao cậu cho cha cậu. “
Tôi giật mình.
“ Người cha ở thế giới phù thủy có toàn quyền nuôi nấng theo pháp luật ư ? Như vậy thì thật không công bằng với người mẹ. “
“ Không phải là pháp luật, thường là mọi người đều làm như thế. “ Draco nói, “ Nhất là khi đó mẹ cậu còn quá nhỏ, không thể chăm sóc tốt cậu. Nếu thật sự cha cậu muốn giành quyền nuôi dưỡng thì cũng không phải là việc gì khó. “
“ Mẹ tớ bây giờ có thể chăm sóc mình tốt. “ Tôi hơi hơi yên tâm, “ Tớ tin việc mẹ tớ giữ tớ lại chỉ vì yêu tớ. Hơn nữa, cha tớ cũng không nhất định là một phù thủy, có thể tớ chỉ là con lai. “
“ A. “ Draco lẩm bẩm nói, “ Tớ thì lại mong cậu là một thuần huyết. “
Ngày hôm sau không có môn, thời gian này chúng tôi chỉ đợi phát kết quả thi.
Khi Draco tỉnh lại thì đã… mười một giờ, nhìn vô cùng sảng khoái. Cậu ta ngồi dậy, vuốt mái tóc bạch kim, thở dài nói : “ Trong phòng cậu có phép thuật ngủ ngon gì đó à ? Tớ cảm thấy mình ngủ rất ngon. “
“ Tớ lại cảm thấy mình ngủ không ngon chút nào. “ Tôi nâng đầu khỏi cuốn sách.
Tôi đoán là mắt tôi rất đen, Draco nhìn tôi mà hoảng.
“ A ! Tối qua cậu làm cái gì ? “
“ Cậu nên hỏi là tối qua cậu làm cái gì ! “ Tôi bực dọc lên đến tận trời nói : “ Cậu đá tớ xuống giường đấy, những bốn lần ! “
“ Không thể nào ! “ Draco quả quyết phủ nhận, “ Tư thế ngủ của tớ không kém đến thế. “
Tôi kéo áo lên cho cậu ấy thấy vết bầm ở thắt lưng.
“ Vậy đây là cái gì ? “ Tôi nổi giận nói, “ Tự tớ có thể đá tớ sao ? “
Draco nhìn sang bên cạnh, ho nhẹ, nói sang chuyện khác, “ Có lẽ hôm nay bọn mình có thể đi Hogsmeade. “
Tôi sẽ không bị mê hoặc bởi cách chuyển đề tài tệ hại đó. Nhưng nhìn cậu ấy có vẻ thẹn thùng, tôi quyết định bỏ qua. Đối với một người lúc nào cũng duy trì phong thái quý tộc mà nói, có lẽ thừa nhận mình có tư thế ngủ kém là không thể chịu được mà cảm thấy thẹn.
Hôm nay đến Hogsmeade cũng không ít học sinh, có lẽ mọi người đều nghĩ trước khi nghỉ hè thì đến nơi này chơi bời thỏa thích một lần.
Draco rời đi một lúc, sau đó mang theo một đống đồ tự động nấu nướng tặng tôi, tôi cảm thấy đây là cậu ấy bồi thường cho mình.
“ Hogsmeade cũng bán thứ này sao ? Tớ nghĩ chỉ có hẻm Xéo mới có. “ Tôi nói.
“ Nơi này là khu vực tập trung nhiều phù thủy nhất ở nước Anh. “ Draco nói, “ Làm sao lại không có bán đồ dùng gia đình chứ ? “
“ Được rồi, tớ chỉ ngạc nhiên là cậu lại biết chỗ bán đồ gia dụng thôi. “ Tôi thu nhỏ chúng lại rồi bỏ vào túi, nóng lòng muốn thử chúng, “ Có lẽ cậu có thể mang tớ đi xem thử ? “
“ Đương nhiên. “ Draco nói. Cậu ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào phía sau tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, một con chó đen thật lớn vui vẻ chạy đến trước mặt tôi, phe phẩy cái đuôi lấy lòng tôi.
Gặp nó ở Hogsmeade càng làm tôi không thấy thoải mái.
Tôi nhăn mặt, không nhìn nó, kéo Draco đi nhanh.
Con chó tội nghiệp sủa ‘gâu’, chạy chậm bên cạnh tôi, vừa chạy lại vừa cố chạm vào tôi.
Draco di chuyển đến một bên khác của tôi, làm bộ nhưng không cố ý, giẫm mạnh lên chân con chó.
Con chó đau đớn rụt chân lại, sủa ‘gâu, gâu’ đầy tức giận với cậu ấy, sau đó nó nhìn tôi bằng đôi mắt đen lúng liếng.
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn nó. Nó thất vọng, nằm tại chỗ rên ư ử.
Tôi cùng Draco tiếp tục đi về phía cửa tiệm bán đồ gia dụng.
Draco liếc nhìn tôi, hừ một tiếng : “ Mềm lòng ? “
Lòng tôi phức tạp nói : “ … có chút. “ Nửa năm tình cảm, không phải nói dứt bỏ là dứt bỏ được.
Draco châm chọc tôi khẽ nhếch miệng : “ Tớ không biết là cậu lại khoan dung, độ lượng mà tha thứ cho người đàn ông suýt chút nữa phá hủy trong sạch của mình đấy. “
“ Tớ cũng không tha thứ cho ông ta. “ Tôi nghiến răng nghiến lợi nói. Mà Black thật xảo quyệt, ông ta dám dùng hình dạng chó xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi thừa nhận bộ dáng của một chú chó tội nghiệp, làm cho tôi sinh ra vài phần không đành lòng.
Sau khi trở lại Hogwarts, chúng tôi nghe tin Buckbeak trốn thoát. Tôi vô cùng nghi ngờ là do nhóm Chúa cứu thế làm, chỉ là tối hôm qua thì bọn họ đều không có thời gian làm.
Sirius Black khôi phục danh dự, rất nhiều phóng viên được phép tiến vào Hogwarts để phỏng vấn.
Nghe nói sắc mặt Bộ trưởng Fudge rất khó nhìn khi dời đi.
Sắc mặt giáo sư Snape cũng rất xấu.
Ngày hôm sau, trên tất cả các báo đều có ảnh chụp Black ăn mặc nghiêm chỉnh, ông ta đã được sửa soạn chỉnh tề, mặc áo choàng có hàng cúc bạc, mái tóc đen quăn xõa trên khuôn mặt tái nhợt, mang theo sự tao nhã quý tộc đã ăn sâu vào thói quen. Ông ta đứng ở trước tòa lâu đài Hogwarts, ánh mắt phức tạp, nụ cười lại hơi buồn buồn, mang theo chút chán nản, có đầy đủ hình ảnh của một người anh hùng đợi mười hai năm cuối cùng cũng báo thù được cho bạn mình.
Sau một tuần bắt được Peter thì ông ta được trao tặng huân chương Merlin nhất đẳng.
Tôi lật qua lật lại tờ báo.
Tôi nghĩ ông ta là một Gryffindor, cho dù không nói ra sự thật, nhưng ít nhất sẽ có lời cảm ơn tôi. Nhưng tôi phát hiện là ông ta không hề nói gì đến tôi - dù chỉ là một chữ.
Sau đó vài ngày, mỗi khi tôi xuất hiện ở nơi công cộng đều sẽ có một con chó đen to. Nó tìm mọi cách lấy lòng tôi, đáng thương phe phẩy cái đuôi, thậm chí là cố ý làm bộ dạng buồn cười để giỡn với tôi.
Draco chán ghét nhìn nó chạy vòng tròn để đuổi theo cái đuôi của mình : “ Có lẽ ông ta rất thích hợp làm một con chó. “
“ Tớ cũng thấy thế. “ Tôi lạnh lùng nói.
Con chó bự dừng lại, biểu tình bị thương. Cái biểu tình này làm cho tôi cảm thấy thực nóng nay thật phiền lòng.
“ Ông thấy đủ chưa ? “ Tôi không thể nhịn được nữa nói với ông ta, “ Vì sao ông lại còn đi theo tôi ? Tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Tất cả đều đã kết thúc rồi ! “
Sau đó, tôi không xuất hiện ở nơi công cộng nữa.
Ngày cuối cùng của học kỳ, các giáo sư công bố thành tích cuộc thi. Môn Lịch sử Phép thuật của tôi không đạt điểm ‘O “. Nhưng mà bản thân Hermione cũng không đạt được ‘O’ tất cả các môn, cô ấy gặp sai sót trong cuộc thi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Draco rất sung sướng khi thành tích vượt qua chúng tôi.
Gryffindor đoạt cúp Quidditch nhưng Slytherin lại đoạt cúp Nhà. Bởi vì giáo sư McGonagall cho tôi năm mươi điểm nữa, công bố ra bên ngoài là bởi vì bùa chú xuất sắc của tôi.
Gryffindor đều không cam lòng, bản thân bọn họ nghĩ rằng đã lấy được cúp Nhà rồi. Bình thường trên lớp, cho dù có xuất sắc đến đâu cũng chỉ cho mười điểm, bọn họ nghĩ rằng việc cho điểm này là không công bằng.
Cả Slytherin cũng không hiểu là như thế nào, nhưng trong bữa tiệc cuối năm, bọn họ vui vẻ dùng nụ cười kiêu ngạo trêu chọc làm nhóm sư tử nhỏ rất tức giận.
Ngày hôm sau, chúng tôi lên tàu tốc hành Hogwarts trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.