[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 86: Cậu nhóc Draco




“ Cái gì ? “ Cậu nhóc Draco tức giận nói.
“ À, mình cho vào sô cô la của Weasley là độc dược Co rút. Cậu không nghe mình nói hết đã ăn luôn. “ Tôi đánh đòn phủ đầu khiển trách Draco, “ Cậu bị lây bệnh lỗ mãng của Gryffindor sao, Draco ? Là một Slytherin cậu có thể ăn một cái gì mà mình không biết à ! “
Draco tức giận nói : “ Bởi vì là cậu làm nên mình mới không quan tâm mà ăn luôn ! “
“ A ? Chẳng lẽ cậu nghĩ mình tốt bụng đến nỗi tặng sô cô la tình nhân cho Weasley ? “ Tôi cực kỳ đau lòng nói, “ Nói với mình đi, cậu thật sự nghĩ như vậy, đúng không ? Cậu làm mình đau lòng quá, Draco. “
Cậu ta nhìn tôi, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
“ Quên đi. “ Cậu ấy nói.
Knight ho khan giống như là cười to vậy.
Tôi âm thầm thở hắt ra. Cậu nhóc Draco giãy dụa trong đống quần áo của mình, muốn từ trong đi ra.
“Cậu… có cần mình giúp không?” Tôi hơi hơi đồng tình hỏi.
“Không!” Draco tức giận nói. Vừa mới nói xong, cậu ta đã vấp phải quần áo của chính mình… đầu đập ‘phành’ một cái trên mặt đất, chỉ nghe tôi đã thấy đau rồi.
Tôi cố nhịn cười, tìm cái khăn lông bao cậu ta lại, bế cậu ta từ trong đống quần áo ra.
Con mắt màu xanh lơ đã có một vòng nước mắt, thân thể nho nhỏ, thịt mềm, mang theo mùi vị ngòn ngọt, mềm mại ghé vào cổ tôi. Lòng tôi lập tức mềm mại, không nhịn được nghiêng đầu, cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cậu ta.
Cậu ta cứng người lại, làn da nóng hơn, nhiệt độ từ chỗ cổ nơi chúng tôi tiếp xúc. Cậu ta dùng lực chống cơ thể mình lên, nắm tay nhỏ bé không khách khí gõ vào đầu tôi: “Để mình… xuống đất! Cậu là quái vật khổng lồ!”
Cậu nhóc lực yếu, nhưng tôi bị cậu ta gõ cũng tức giận, quay đầu trừng cậu ta nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấu lại biến mất ngay. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trong gia đình Malfoy, một gia đình Slytherin, Draco lớn lên lại có bộ dáng ngây thơ khờ khạo lại ngang bướng kiêu ngạo ương ngạnh. Nếu con tôi là có hình dạng của Draco, tôi cũng sẽ cưng chiều nó đến trời.
“Được rồi, được rồi.” Tôi có chút không muốn đặt cậu ta trên mặt đất.
Cái tay nho nhỏ mập mạp kéo kéo cái khăn lông lớn trên người, cau mày chán ghét nói: “Cậu sẽ không để cho mình mặc cái này chứ? A, gặp quỷ đi, vì sao cậu đứng lại cao như thế! Không, chính xác là lại đứng mà nói chuyện với mình!” Cậu ta nâng cái chân ngắn củn đá vào cẳng chân tôi.
“Draco, mình nghĩ là độc dược Co rút cũng có ảnh hưởng đến đầu óc cậu, bình thường cậu không biết động tác vừa làm có chút ngây thơ nhỉ.”
Khuôn mặt tức giận của Draco phình ra, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi làm bộ dáng không nhìn thấy, biết nghe lời ngồi xuống nhìn cậu ấy, giơ tay: “Thật tiếc là mình không có quần áo trẻ con.”
“Dùng bùa thu nhỏ ấy!” Cậu ta chỉ quần áo trên mặt đất.
“Mình nghĩ” tôi hắng giọng, “Mình không thể làm được.” Bùa Thu nhỏ bây giờ tôi làm chỉ là thu nhỏ đối tượng đến nhỏ nhất. Đem quần áo thu nhỏ đến vừa người không phải là không thể, nhưng phải luyện tập nhiều.
“Ngu ngốc!” Cậu ta khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, sờ soạng ở phần mông của quần áo, lấy đũa phép của mình, “Nhanh nhanh thu nhỏ lại! Nhanh nhanh thu nhỏ lại! Nhanh nhanh thu nhỏ lại!”
Một đống quần áo nhỏ bằng bàn tay nằm trên tấm thảm.
Draco đỏ mặt.
“À, mình có thể xác định là độc dược Co rút có ảnh hưởng đến khả năng điều khiển ma lực.” Cậu ta than thở nói.
Tôi ngó qua chỗ khác, nhịn cười đến rút gân. Tôi không biết mình có nên nhắc nhở cậu ta là bùa chú cùng với khả năng điều khiển ma lực không liên quan gì đến nhau…
“Để mình giúp cậu.” Tôi đưa tay qua, giúp cậu ta đem cái khăn lông thành một cái áo choàng, lần này cậu ta không cự tuyệt. Tay cậu ta nhỏ quá, không thể thắt khăn được.
Sau khi hoàn thành, cậu ta kéo kéo, cúi đầu nhìn, như là xác định có lộ da thịt ra không. Nhưng có vẻ cậu ta rất vừa lòng.
Cậu ta vung đũa phép cao bằng một nửa người mình, bay đến ngồi nghiêm chỉnh trên một cái đệm.
“Được rồi,” một nụ cười giả hiện lên trên khuôn mặt trẻ con, dùng giọng nói mềm mại của cậu nhóc nghiêm túc nói, “Hiện tại chúng ta cần nói chuyện.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Tôi ngồi ở trên thảm trước mặt cậu ta, đắn đo nói, “Có lẽ mình nên đưa cậu đến Bệnh thất?”
Cậu ta nghĩ nghĩ nói: “Trong sô cô la cậu bỏ bao nhiêu thuốc Co rút?”
“Cũng không nhiều lắm,” Tôi có chút phân vân nói, “Có thể là liên tục trong mười hai giờ.” Nhưng lại cố tình bỏ thêm cái gì đó… tôi cố ý trong quá trình chế thuốc có bỏ thêm một ít các thứ linh tinh vào. Nó có thể là liên tục trong mười hai giờ, hoặc không chỉ là mười hai giờ, tôi thật sự không xác định được…
“Như vậy, chờ dược tề hết tác dụng.” Cậu ta ra quyết định, “Dù sao đếnchỗ bà Pomfrey, tạo ra thuốc Tăng trưởng cũng mất bằng đấy thời gian.”
“Vậy buổi tối hôm nay? Có cần mình đưa cậu về không?”
“Về phòng?” Draco quát lên, “Cậu muốn mình bị cười nhạo hả?”
Tôi ngạc nhiên nhíu mày: “Như vậy, cậu sẽ ở lại đây?”
“Đương nhiên!” Draco tức giận chỉ ra sự thật, “Tất cả những việc này đều do cậu làm hết, đúng không? Cậu phải chịu trách nhiệm! Đêm nay tớ ngủ lại phòng của cậu!”
Tôi ngập ngừng rồi lại nói: “Cậu nói là… ngủ cùng với mình?”
Cậu ấy ngạo mạn đứng dậy, vươn ngón tay chỉ vào giường: “Tớ ngủ ở đây. Còn cậu”, cậu ấy lại chỉ về cái thảm màu xám phía cuối giường.
“Vì sao tớ lại phải ngủ thảm? Đây chính là do cậu ăn, cậu còn phá hủy kế hoạch của tớ!” Tôi oán giận nói, chỉ là oán giận thôi. Nhóc con thân thể còn yếu ớt, cho dù cậu ấy bảo sẽ ngủ ở thảm, tôi còn sợ cậu ấy cảm lạnh ý.
Tôi nhìn Draco. Hồi còn nhỏ cậu ấy quá xinh xắn đáng yêu mà, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì (tức giận đó), nhìn giống một con búp bê biết chạy nhảy hoạt động. Thật ra, cậu ấy ở chỗ này thì tôi cầu còn không được.
“… Mình cũng có trách nhiệm.” Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không tình nguyện, suy nghĩ kỹ rồi nhịn đau hạ quyết tâm nói: “Được rồi! Đêm nay cho cậu ở lại đây.”
“Cậu nên biết, rất vinh dự khi có một người nhà Malfoy ngủ lại đấy.” Cậu ấy kiêu ngạo hất cằm lên, khuôn mặt đắc ý không che dấu được, như là kiêu ngạo cho chiến thắng nho nhỏ của mình. Thật đáng yêu.
Trong lòng tôi điên cuồng hét chói tai, rất muốn ôm cậu ta vào trong lòng.
… Và tôi đã làm thế.
Cậu ta thở hổn hển trong lòng tôi, giãy dụa, thẹn thùng rồi lại tức giận nói: “Sao cậu lại làm như vậy, Sylvia?”
Tôi vừa lòng hôn nhẹ đầu ngón tay út của cậy ấy, yêu thương nói: “Chân thành nói với cậu, đây là mình kiềm chế lắm rồi đấy.”
Cậu ta rút tay lại, kỳ quặc nhìn tôi: “Mình nghĩ là cậu biết, mình sắp mười bốn tuổi rồi. Cậu không có tí ý thức nào sao? Mình là con trai đấy, Sylvia.”
Khuôn mặt nho nhỏ mềm mềm của Draco lại tỏ ra đứng đắn nói mình mười bốn tuổi, đáng yêu quá đi.
Tôi không thể nào thở nổi.
“Không, hiện tại cậu mới bốn tuổi.” Tôi kiên trì nói - dù vẫn là đang mười bốn tuổi, cũng không đủ để tôi cảm nhận sự khác biệt về giới tính.
“Mình đoán là não cậu đã bị thiêu trụi rồi phải không?” Cậu ấy hừ một tiếng, “Mình không biết cậu là người yêu trẻ con đấy.”
“Trước khi thấy cậu thì mình cũng không biết đấy, Draco.” Tôi nói, “Cậu lại cho mình ôm một cái? Giống như bạn bè thôi.”
“Bạn bè cũng không giống như cậu. Hơn nữa,” Draco cười nhạo liếc nhìn tôi, “Mình cũng không muốn bị xương của cậu chọc vào người.”
Nụ cười của tôi cứng lại, được rồi, tôi có thể xác định, cho dù bề ngoài của cậu ấy rất đáng yêu nhưng bên trong vẫn là tiểu ác ma mười bốn tuổi.
“À, mình nghĩ nó lớn hơn một ít rồi.” Tôi buồn bực nhìn bộ ngực của mình, kiên trì nói, “Gần đây mình luôn ăn uống giống như Blaise bảo, mình nghĩ là nó đã lớn hơn rồi đấy.” Không còn nhỏ xíu giống như hồi trước.
Cậu ấy sặc rồi, ho khan và mặt đỏ rực. Cậu ấy bỏ tay tôi đang ôm lưng của cậu ấy ra, lắc đầu, miệng thì than thở nói: “Nữ quái vật” “Ngu ngốc”, loạng choạng đi về phía phòng tắm.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi hỏi
“Tắm rửa.” Cậu ấy tức giận nói, “Mình thấy việc này rất rõ ràng rồi.”
Tôi nhướn mày: “Có cần mình giúp cậu?”
Trả lời tôi là tiếng đóng cửa rất to. Lấy sức mạnh hiện tại của cậu ấy, có lẽ cậu ấy đã sử dụng sức lực bú tí mẹ rồi.
Tôi cười lớn, lăn lộn trên thảm cạnh Knight, rồi ôm nó cùng lăn. Nó dùng sức tránh ra, một móng vuốt đẩy tôi ra xa.
Xoa phần lưng bị đau do đẩy ra, ngồi xuống. Tôi ngay lập tức phát hiện, không nghe thấy tiếng nước chảy.
“Draco?” Tôi tới gần cánh cửa nhà tắm nói, “Có chuyện gì à?”
Nhà tắm yên tĩnh.
“Tớ đi vào đấy.”
Vẫn im lặng.
Tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện cậu ấy nắm chặt cái khăn lông, vẻ mặt khó xử ngửa đầy nhìn lên vòi nước cao vời vợi.
“Mình không với tới.” Cậu ấy buồn bã hờn dỗi nói.
Khuôn mặt của tôi vặn vẹo, đem mở vòi hoa sen, để đồ tắm rửa xuống chỗ cậu ấy có thể lấy được.
Mãi cho đến khi tôi rời khỏi nhà tắm, tôi mới cười xả láng.
Trong lúc cậu ấy tắm, tôi tìm quần áo ngủ năm hai, làm một ít thay đổi nhỏ.
Nửa giờ sau, Draco đi từ trong phòng tắm ra, trên người mang theo mùi sữa tắm của tôi, mái tóc mềm mại màu bạch kim rớt nước xuống.
Tôi lấy một cái khăn khác lau đầu cho cậu ấy, rồi đưa áo ngủ: “Thay đo.”
Draco ghét bỏ: “Malfoy không bao giờ mặc quần áo cũ.”
“Vậy cậu muốn trần chuồng, thế cũng được.” Tôi nói, “Đừng nghĩ mình sẽ sang phòng ngủ của con trai lấy quần áo giúp cậu… Mình không biết cách đi vào, cho dù là biết thì mình cũng không đi, hiện tại mọi người đã đi ngủ rồi. Được rồi, đến lượt mình đi tắm.”
Chờ đến lúc tôi tắm xong, tôi thấy Draco đã thay áo ngủ rồi, ngoan ngoãn ngồi ở giữa giường, còn có bộ dáng buồn ngủ. Cho dù tôi đã thay đổi một chút, nhưng cái áo này vẫn to quá, cổ tay áo và ống quần xắn lên rất dày, lộ ra làn da trắng muốt lại có chút rụt rè.
“Ngủ đi ngủ đi.” Tôi nhét cậu ấy vào chăn.
Cậu lập tức mở to mắt, nắm chặt chăn nằm xuống, kiến trì nói: “Cậu ngủ thảm.”
“Tớ biết rồi, tớ sẽ ngủ.” Tôi dùng đầu ngón tay đẩy ngã cậu, dịch lại góc chăn,
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cậu ấy nói.
Nhưng tôi lại nuốt lời.
Thảm rất lạnh, nằm trên thảm không đủ ấm. Tôi muốn dính người vào Knight để nó sưởi ấm cho tôi nhưng nó không đồng ý.
Tôi lạnh run cả người.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nhẹ nhàng nhấc chăn lên, không phát ra tiếng động bước lên giường, đến khi cơ thể ấm hơn mới di chuyển đến giữa giường. Draco đang nằm giữa giường, ngủ say, ôm rất vừa tay.
Nếu cậu ấy thẹn thùng như vậy, chờ đến sáng thì trở lại thảm trước khi cậu ấy dậy vậy.
Cậu ấy nằm trong lòng tôi, nhỏ nhắn, mềm mại, hô hấp thì nhè nhẹ, thở ra khí ấm phun lên cổ tôi.
Tôi thấy lòng mình ngưa ngứa, mềm mại vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.