[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 76: Vải ren với đường viền lá sen




Tôi không có gia nhập hội thảo luận đó, dù sao theo như những gì họ nói, người gặp nguy hiểm nhất là Harry Potter cùng học sinh nhà Gryffindor. Nghiên cứu phép thuật tiến bộ so với việc “tám” ấy thú vị hơn nhiều.
Sau một thời gian hợp tác, tôi với Draco cuối cùng cũng sáng tạo ra một câu thần chú mới ---- Thần chú ánh sáng. Đó là một câu thần chú nhỏ hữu ích, có thể làm bất cứ vật gì được chỉ định phát sáng như một ngọn đuốc. Những phù thủy cường đại có thể tự dùng phép thuật của mình làm điều này, nhưng đối với các phủ thủy nhí như chúng tôi còn phải lệ thuộc hoàn toàn vào các câu thần chú.
Tôi cực kỳ phấn khởi, cái này không giống như việc tạo ra bùa chú Đau đớn vĩnh viễn là cần may mắn, nghiêm túc mà nói, đây chính là bùa chú đầu tiên tôi tạo ra.
“Tớ cũng không hiểu câu thần chú này có gì hay.” Draco nhịn không được mà trình bày thắc mắc khi thấy tôi hưng phấn mà nhảy tới nhảy lui, “Không phải còn bùa Lumos (sáng) sao?”
“Không, không, cậu nghĩ xem Draco.” Tôi nói, “Nếu ban đêm cậu lén lút đi dò xét ở một nơi xa lạ, cậu cần phải thắp sáng lên mới nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nếu đột nhiên có người tập kích sau lưng, cậu sẽ làm gì?”
“Người gia tộc Malfoy sẽ không bao giờ lén lút tập kích.” Cậu kiêu ngạo hất cằm, “Đương nhiên là đánh trả lại.”
“Đúng rồi, là đánh trả.” Tôi cảm thán nhìn trời, “Nhưng mà lúc dùng câu thần chú khác đánh trả, Lumos sẽ bị hủy bỏ nha. Nghĩ lại xem, lúc đó bóng tối lại buông xuống, cản trở tầm nhìn. Nếu là vì tầm nhìn bị hạn chế mà bị giết chết, đó là một chuyện đáng tiếc cỡ nào nha.”
Quả thật là chuyện đáng sợ, Draco khóe mắt co giật. Ngay sau đó như có điều gì suy nghĩ nói: “Có nghĩa là nó có thể làm cho đũa phép cách không xuất hiện.”
Knight quan sát chúng tôi từ xa, bày ra thần sắc thật nghiêm túc, trông nó thật đáng yêu, tôi nhịn không được mà nhào nặn gương mặt nó.
“Đúng thế, việc thi triển Lumos có thể làm bại lộ vị trí của mình, nếu dùng cho cành cây hay vật gì đó chiếu sáng thì----” Cuối cùng Knight không chịu đựng gương mặt mình bị tôi tàn phá, đem cái đầu đáng thương của mình thoát khỏi “ma trảo” của tôi, phẫn nộ gâu một tiếng, “Không quan tâm nó là cái quái gì, cậu chỉ cần thi lên nó thần chú trôi nổi để đánh lạc hướng kẻ thù, còn mình thì tự do ẩn mình trong bóng tối.”
“Hơn nữa,” Tôi đề cao âm thanh, “Muốn dùng Lumos thì cần hao tổn phép thuật để duy trì, mà thần chú ánh sáng thì ngược lại, chỉ cần dùng một chút phép thuật thì có thể duy trì ánh sáng trong vòng nửa tiếng.”
“Hình như nghe rất hữu ích.” Draco ngạo mạn thừa nhận.
“Sylvia Hopper luôn làm những việc rất thực tế.” Tôi cũng làm bộ mặt ngạo mạn. “Trên thực tế, câu thần chú kế tiếp tớ nghiên cứu phải tốt hơn.”
“Ồ” Draco nói.
“Lumos! Cậu không nghĩ nó rất có giá trị để phát triển à? Tớ đã đọc được một lời nguyền cổ xưa, chỉ cần cải biến nó một chút, nó sẽ trở thành thần chú cường quang ánh sáng.” Tôi hào hứng nói.
Draco kéo dài giọng: “Nó có thể sử dụng trong thực chiến, đúng không?”
“Oh….Draco, không cần nghiêm túc như vậy. Nhưng mà đương nhiên, lúc chiến đấu nó rất hữu hiệu. Nó có thể làm cho đối thủ tạm thời mất đi thị giác trong vài giây.” Thực ra tôi định dùng nó để đùa dai thôi. “Sau này chúng ta còn thời gian để tìm hiểu nó mà.”
“Tớ chính là muốn nói về chuyện này.” Draco nói “Sau này tớ sẽ vắng mặt một thời gian.”
“Vì sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Quittdich sắp tới, cậu biết đó.”
Tôi có chút thất vọng, nhờ mấy hôm nay Draco đến giúp, tôi nhất thời không có thói quen làm việc mà không có ai giúp đỡ. Nhưng mà Draco là cầu thủ của Sytherrin, luyện tập Quittdich là điều không thể thiếu.
“Quittdich không phải luyện tập ban đêm sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
Draco tức giận nói: “Cậu là muốn một người vừa tập luyện rã rời lê tấm thân tàn tới giúp đỡ cậu đúng không? Cậu chính là có ý này?”
“Tớ tất nhiên không có ý này.” Tôi mỉm cười tinh ranh, “Tớ sẽ nhẫn nại chờ cậu.”
Cậu ấy liếc tôi, hừ một tiếng: “Rãnh rỗi tớ sẽ tới.” Dừng một chút, rồi nói. “Blaise luôn nhàn hạ mà, có thể cậu ấy sẽ có hứng thú, tớ sẽ thử hỏi ý kiến của cậu ấy.”
Tôi không kỳ vọng mà thở dài.
Nhưng mà điều làm tôi giật mình là, lúc Draco nói chuyện với Blaise, cậu ấy liền sảng khoái mà đáp ứng.
Lần đầu tiên vào ký túc xá của tôi, cậu ấy đi tới đi lui khắp căn phòng nhỏ nhắn mộc mạc của tôi, cậu ấy hưng trí mà đem bất cứ vật gì mình nhìn thấy đem đi nghiên cứu một phen, sau đó mới cảm khái: “Sylvia, tuy gương mặt của cậu rất nam tính, vóc dáng cũng thế, tớ cũng không có xử sự không phù hợp đối với một cô gái như cậu, nhưng không ngờ là tâm hồn của cậu lại không có chút mềm mại nào của một cô gái. Căn phòng của cậu căn bản không phải là ký túc xá nữ.”
Cậu ấy sai lầm rồi, tôi thật sự có tâm hồn của một cô gái và nó đang bị tổn thương sâu sắc.
Ngày hôm sau, cậu ấy đem tới rất nhiều thứ mềm mại phù hợp cho các cô gái. Ví dụ như màn giường bằng ren có đường viền là lá sen, khăn trải bàn bằng ren có đường viền là lá sen thậm chí là cái đệm cũng là ren với đường viền hình lá sen, chúng còn có mùi hương hoa. Đáng thương cho Knight bị mùi hương hun đến mức hắt xì vài cái, nó phẫn nộ gầm gừ với cậu ấy.
Blaise ngồi xổm xuống, phẩy phẩy tay trước mũi Knight. Hại nó lui về sau, hắt xì mấy cái nữa.
“Wow, hình như nó rất thích tớ thì phải.” Blaise mỉm cười.
Nó thật sự rất muốn cắn chết cậu đấy.
Sau đó Blaise lại đem cho tôi rất nhiều bó hoa.
Nói dễ nghe là Blaise đến giúp tôi, chứ tôi thấy cậu ấy muốn khám phá ký túc xá nữ thì có, thảo nào lúc đáp ứng lại sảng khoái như vậy. Cậu ấy đem cái nệm và tấm thảm của con Knight đổi thành tấm nệm ngủ êm ái màu hồng phấn, bây giờ mỗi lần Knight thấy nó là không bao giờ trật tự cả. Lúc tôi nghiên cứu phép thuật bóng tối tôi cũng “kiêm” luôn nhiệm vụ canh chừng không cho Blaise có bất kỳ hành vi nào phá rối Knight và đồng dạng tôi cũng phải chú ý nó sẽ không thẹn quá thành giận bay lên mà cắn xé áo của Blaise.
Trong tình cảnh như vậy, bất giác tôi lại nhớ tới Draco.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.