[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 192: Vượt ngục




Sau ngày thứ ba khai giảng là ngày sinh hoạt của Hội nghiên cứu phép thuật Hắc Ám rồi hoạt động tiếp là của Hội Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
Chúng tôi không có người lớn chỉ đạo, người đang đảm nhiệm nhiệm vụ của giáo viên cùng với việc chỉ ra những chỗ sai là Harry, điều này đã được mọi người trong hội bỏ phiếu nhất trí.
Hoạt động đang diễn ra rất tốt, cậu ấy dạy cũng rất khá. Harry am hiểu phép thuật phòng ngự hắc ám giống như Draco am hiểu Phép thuật Hắc ám.
Sau khi kết thúc, tốp năm tốp ba học sinh yên lặng đến phòng yêu cầu.
Khi tôi đang chỉnh lý lại đồ của mình thì thấy Harry nói gì đó với Hermione. Sau đó Hermione phi như chim ưng tới, nhanh chóng kéo tôi đến một góc.
" Sylvia! " Cô ấy khẩn trương nói, " Cậu vẫn còn đang luyện tập Animagi à? "
" Sao? " Tôi nghi ngờ nói.
" Harry vừa nói cho tớ biết, khi bọn họ đi thăm tiên sinh Weasley thì gặp một bệnh nhân ở rất lâu trong bệnh viện… " Cô hít thật sâu, " Animagi thất bại, người phụ nữ đó vĩnh viễn biến thành một con mèo chỉ biết kêu meo meo. "
" Vĩnh viễn? " Tôi ngạc nhiên nói.
" Vĩnh viễn. " Hermione khẳng định.
" Thật là bất hạnh. " Tôi đồng tình nói.
«Nên cậu không nên tiếp tục luyện tập nữa nhé! " Hermione cầm tay tôi, quyết toán nói, «Có trời mới biết trước đây sao tớ lại không khuyên can cậu! Cho dù cậu tập luyện vẫn có người tập cùng thì vẫn nguy hiểm, hơn nữa hiện tại… "
" Uhm! Cậu không biết à? Tớ đã thành công rồi. " Tôi kéo ghế tựa ra ngồi xuống, nhìn về phía Harry đang đi về phía này.
" Tớ biết. " Harry nhún vai bất đắc dĩ, " Nhưng tớ chưa kịp nói với cậu ấy. "
" A! " Hermione đỏ bửng cả khuôn mặt, " A, được rồi, thế hình dáng Animagi là cái gì? "
Không chỉ có cô ấy, đến cả Ron đang ngồi một bên cũng ngẩng đầu lên.
" Con dơi. " Tôi khoa tay múa chân, " Nhỏ như vậy thôi. Có thể bỏ vào túi áo. "
Trong nháy mắt tôi cảm thấy biểu tình của bọn họ hơi hơi thay đổi.
" A… Thế… Thật tuyệt! " Hermione cao giọng nói, " Vật nhỏ thật đáng yêu. "
" Tôi không thấy có gì ngạc nhiên cả. Dù sao chủ nhiệm nhà Slytherin… " Ron nhún nhún vai, " Không trách… Các cậu biết đấy. "
Cậu ấy đến bên cạnh tôi kéo một cái ghế ngồi xuống, tò mò nhìn chằm chằm mặt tôi.
" Cậu thật sự là con gái của Sirius? Tính cách hai người không giống nhau. Tớ thấy hai người có khuôn mặt khá là giống nhau, nhất là đôi mắt và chiếc mũi. " Cậu ấy chỉ chỉ vào mũi mình, hâm mộ nói, " Tớ vẫn luôn muốn có một cái mũi như thế… A! Harry! Vì sao cậu lại giẫm lên chân tớ?"
Ron trợn mắt nhìn Harry mà Harry lại ngượng ngùng mỉm cười với tôi.
" Được rồi, " Ron nhún vai, " Vậy lúc nào hôn lễ sẽ diễn ra? "
" Hôn lễ? " Hermione ngạc nhiên nói.
"Hôn lễ giữa chú Sirius và mẹ của Sylvia." Ron nói.
"Cậu điên à!" Hermione kêu lên, "Vì sao bọn họ phải kết hôn? Thậm chí bọn họ còn không hiểu nhau!"
"Ơ, kia không phải theo lẽ thường mà làm à?" Ron không kiên nhẫn nói, "Có con thì vì cái gì lại không kết hôn? Có phù thủy nào mà lại để cho huyết thống của mình lưu lạc bên ngoài sao?"
"Huyết thống! Gia tộc!" Hermione nói, "Nghe cậu nói giống như là một quý tộc thuần huyết vậy!"
"Tớ không coi việc thuần huyết là điều cần nhất, " Ron nhếch môi cười rộ lên, "Nhưng tớ thật sự là thuần huyết và cũng là quý tộc."
"Ron, " Hermione nhìn tôi, hiển nhiên không muốn tranh luận với cậu ấy, "Trong nhóm Muggle có một số người có con nhưng không kết hôn. Điều này cũng không phải là lạ."
"Là sao? Thật khó có thể tưởng tượng nổi." Ron chán ghét nói, "Để con của mình mất danh dự - - trở thành con riêng? A, nhóm người Muggle thích làm chuyện này?"
"Tớ đã là con riêng mười sáu năm nay rồi, không cảm thấy có gì mất mát cả." Ta nhe răng mỉm cười, "Mặt khác mẹ tớ đã có vị hôn phu rồi."
"Tội nghiệp, " Ron đồng tình nói, "Vậy chú Sirius nên làm sao bây giờ?"
"Ron!" Hermione gầm thét.
"Cậu có thể càng ngày càng đáng ghét hơn sao? Weasley?" Tôi dịu dàng nói."Các cậu cho tớ chút thời gian, để cho tớ yên tĩnh một chút? Bởi vì hiện tại tớ muốn cách xa cái tên này một chút."
Tôi đứng lên đi ra ngoài, tiếng Hermione đập quyển sách vĩ đại lên đầu Ron Weasley và tiếng gầm thét trong phòng.
Đội trưởng Montague có nhiệt tình không gì so sánh nổi đối với Quidditch, đã quyết định đội bóng Slytherin khí thế ngất trời trong luyện tập  một tuần sau khai giảng. Đối với chuyện này, Draco không có gì bất mãn.
Đến chủ nhật tôi đến sân bóng Quidditch nhìn Draco huấn luyện, thuận tiện thử dùng cái chổi mà cậu ấy đưa tôi.
Trước khi huấn luyện bắt đầu, Draco vuốt ve cái chổi Oak 79 giống như một con rồng đang vuốt ve bảo tàng của nó vừa giới thiệu cho tôi.
"Đây không phải là một trò chơi với một cái chổi, bởi vậy trọng điểm là sự an toàn cùng với sự thoải mái." Hắn lải nhải, "Cậu không cần lo lắng sẽ ngã từ trên đây xuống đất. Cho dù va chạm với một cây chổi khác trong không trung - - đương nhiên khi không ở trong sân Quidditch, tỷ lệ xảy ra nhỏ đến mức không đáng kể - - cho dù như thế, bùa phòng hộ và khả năng giảm xóc của nó cũng đủ bảo đảm an toàn của cậu. Thử xem, cậu sẽ mê luyến cảm giác bay trong không trung."
Hắn lưu luyến giao nó cho tôi, nếu không phải Montague thổi còi lên tập hợp, có lẽ cậu ấy sẽ tiếp tục ngẩn ngơ bên cạnh cây chổi.
Tôi không hề nghi ngờ Draco về tính an toàn của cây chổi, cũng may mắn khi không có cơ hội để cho ta kiểm chứng điều này. Tôi cưỡi nó bay vòng quanh sân Quidditch, nhìn các đội viên phân đội luyện tập, mà Draco bay ở chỗ cao cao trên không trung.
Vì đề phòng mà tôi cách bọn họ rất xa, nhưng cho dù xa như vậy tôi cũng vẫn có thể nhìn ra Draco vô cùng hăng hái. Tóc của cậu ấy lóe sáng dưới ánh mặt trời, lấy kỹ thuật mạo hiểm truy đuổi quả cầu vàng – vật không thể nào nhìn thấy.
Cho dù là một người chưa bao giờ biết cậu ấy cũng có thể nhận ra cậu ấy thích Quidditch đến mức nào.
Tôi cũng không nói cho Draco biết những gì xảy ra kỳ nghỉ đông của mình, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã có manh mối sau những hành động cử chỉ của tôi. Điều làm tôi sung sướng là cậu ấy thông minh lựa chọn không đề cập đến nó. Sự khác biệt giữa Slytherin và Gryffindor dù chỉ ở một điểm cũng thể hiện rõ ràng.
Nhưng nếu bảo tôi rời xa nhóm ba người Gryffindor, tôi sẽ không cảm thấy quá buồn bã thì thật quá sai lầm. Cậu bé anh hùng đó được hoan nghênh nhưng lại mang theo màu sắc bi kịch ở khắp mọi nơi khiến mọi người chán ghét. {Khuyên: K hỉu đang nói gì lun…}
Lại một buổi sáng của tuần mới, nhóm cú mèo bay qua đại sảnh vào lễ đường, xuyên qua những đám mây đen âm u đang quay cuồng trên trần nhà, đưa thư tín đến tay mọi người.
Draco chuẩn xác bắt được tờ báo, lười biếng ngáp một cái, vừa nhìn vừa ăn.
Đột nhiên, cậu ấy cúi đầu nhìn về phía dưới tờ báo, cái thìa ngoáy vào miếng sandwich.
"Bộ phép thuật tuyên bố đêm hôm qua tại ngục Azkaban xảy ra cuộc vượt ngục lớn." Hắn trừng mắt nhìn báo chí nói.
"Cái gì?" Tôi hỏi.
Đặt Nhật báo tiên tri không chỉ có một người, ngay lập tức vang lên những tiếng kêu nho nhỏ trên các dãy bàn dài.
"Một thần sáng tại Bộ phép thuật công nhận là tối hôm qua đã có mười tên tội phạm vượt ngục Azkaban." Cậu lo lắng nói tiếp rồi nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.
Tôi quay đầu nhìn dãy bàn Slytherin. So với các nhà khác, bình thường học sinh nhà Slytherin đều có thói quen đặt báo chí, mà tôi phát hiện những học sinh cầm báo chí thì toàn bộ có sắc mặt trắng bệch, cau mày.
"Thế rốt cuộc là làm sao vậy?" Tôi có chút lo lắng hỏi.
Draco nhìn tôi, đưa tờ báo cho tôi.
Tất cả trang đầu bị bốn bức ảnh chụp tường đá cùng song sắt chiếm cứ rồi.
Tôi không nhìn người trong ảnh, ngay lập tức nhìn xuống phía dưới.
"Một thần sáng tại Bộ phép thuật công nhận là tối hôm qua đã có mười tên tội phạm vượt ngục Azkaban. Bộ trưởng Cornelius Fudge thừa nhận việc này với phóng viên phỏng vấn. Nhóm trọng phạm vượt ngục đã đụng độ với vài Thần sáng đang nghỉ phép tại bờ biển Azkaban, song phương đã xảy ra xung đoọt, hai nhóm Thần sáng ở gần đó nhanh chóng đến tiếp viện.
"Năm tên đào phạm đã bị bắt, nữ phạm nhân duy nhất bị thương đã được đưa vào bệnh viện thánh Mungo tại phòng đặc biệt giam giữ, chữa bệnh và chăm sóc. Bốn tên tội phạm đã đào thoát."
" ‘Khi đó ta cùng vài vị đồng sự nghỉ ngơi tại trấn Feiso' thần sáng Kingsley Shacklebold nói, 'Đi cùng tôi là Sirius Blake. Chúng ta bằng tuổi, hồi trước có quan hệ khá tốt trong thời gian đi học. Tất cả mọi người biết Sirius từng nhận án oan tại Azkaban mười hai năm, mà tối hôm đó hắn đang cho chúng tôi biết cách cậu ấy vượt ngục lên bờ. Ở đó chúng tôi gặp những tên phạm nhân vượt ngục, vài đồng sự của tôi đã bị thương. Sirius Blake cũng tham dự trận chiến này.' "
Trang đầu tiên là ảnh chụp hiện trường chiến đấu. Đèn ma pháp chiếu nơi chiến đấu kịch liệt sáng rõ như ban ngày, trên bờ cát tuyết trắng có vài vết máu. Vài thần sáng lục soát bên cạnh những ngọn sóng dữ dội đen ngòm, mà trung tâm bức ảnh luôn luôn là người hùng bi thương. Ông ta hơi hơi nghiêng đầu nhìn ra mặt biển, đũa phép vẫn nắm trong tay, áo choàng đen bị rách vài chỗ, trên mặt có một vết thương nông, ánh mắt tối tăm mà lạnh lùng.
Thật sự là đẹp trai mà hung ác. Các cô nương sẽ thét chói tai vì ông ấy.
Ảnh chụp phía dưới là nhóm các bà chủ nhà tự nguyện giới thiệu một lần nữa về Sirius, cường điệu nguyên nhân oan khuất mà ông ấy bị vào tù, lại đề cập đến những câu chuyện truyền kỳ vượt ngục Azkaban.
Mấy trang kế tiếp là mấy kẻ vượt ngục khai chi tiết - - tất cả đều là bọn chúng theo triệu hồi của Voldemort mà gây ra hành vi phạm tội - - cùng với dòng tin tức nhỏ về viên công chức Bộ pháp thuật chết trong bệnh viện thánh Mungo.
Tôi giở về trang đầu tiên của tạp chí, đọc lại những tin trọng điểm, sau đó thì cảm thấy ăn không ngon miệng. Không chỉ có tôi, tất cả mọi người trên dãy bàn dài đã biết rõ tin tức thì cũng không còn cảm thấy ngon miệng rồi.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bắt đầu hành động rồi. Mà nhóm người Slytheri mẫn cảm đã nhận thấy sự bất an trong không khí, không ai muốn thảo luận tin gì về những tin tức này, trong những ngày tiếp theo bọn họ còn bớt phóng túng hơn trước rất nhiều.
Nếu không phải tôi vô cùng hiểu rõ Draco, tôi nhất định không thể nhìn thấy dưới những ngạo mạn, lười biếng cùng ngang ngạnh là sự bất an nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.