[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 182: Nhà cũ




Edit: Nguyen_Khanh
Blaise đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đương nhiên, có Dolly và Mia thì cô cũng không bận rộn như bao phụ nữ Muggle khác.
Nhưng cô vẫn kiên trì muốn tự mình quét tước bếp núc theo phong tục xưa. Do không đủ ma lực, pháp thuật về dọn dẹp của cô vẫn rất kém, nhưng cô vẫn rất phấn khởi cầm một cái khăn lau bình thường đem đồ dùng bằng đồng lau sáng bóng. Cái khăn lau phép thuật thì bị vứt chỏng chơ một bên. Dolly và Mia thì đứng trong góc khuất nhìn đầy trông đợi, chúng nó có vẻ rất muốn cướp lấy việc từ tay Blaise.
Đêm cuối cùng của năm, rốt cuộc thì giáo sư Snape không bị vướng “việc đột xuất” nữa. Dù là năm mới, thầy vẫn mặc nguyên bộ áo choàng phù thủy màu đen, phía dưới dãy cúc áo dày đặc loáng thoáng trông thấy màu trắng của lớp trang phục bên trong. Thầy đứng ở cửa bếp, mang theo kiên nhẫn chờ đợi Blaise làm xong việc cô muốn làm.
Blaise lưu luyến lau khô lò sưởi âm tường, lại nhìn quanh nhà bếp một vòng.
"Được rồi!" Cô dùng ngữ điệu chắc chắn nói, "Sang năm mọi việc của chúng ta sẽ vô cùng thuận lợi!"
Theo phong tục bản xứ, trước năm mới, tộc trưởng sẽ dọn dẹp bếp núc, mục đích để trừ ma quỷ, hy vọng năm mới luôn an bình và thuận lợi. Trước giờ chúng tôi chưa từng làm như vậy vì chúng tôi cũng chưa từng có cái nhà bếp cho ra hồn.
Rõ ràng giáo sư Snape không hề tin tưởng cái phong tục này, nghe xong lời của Blaise, khóe miệng giật giật như muốn phản bác gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Tôi quay đầu nhìn vẻ mặt kiềm chế của giáo sư Snape. Tôi nghĩ Blaise cũng chẳng làm được vài năm đâu. Bởi vì có thể chẳng bao lâu nữa, tộc trưởng nhà chúng tôi sẽ đổi người. Để phong tục này có thể tiếp tục duy trì, có lẽ Blaise sẽ phải mất công thuyết phục giáo sư đi quét dọn nhà bếp.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau ăn tối.
Sáng sớm ngày đầu năm, trang viên Sadie đã phủ đầy tuyết. Lúc tôi thức dậy, giáo sư Snape đã sắp rời khỏi trang viên.
Blaise đứng trước cửa sổ rộng mở, nhìn về phía cổng trang viên, dường như có thể thấy bóng giáo sư rời đi. Nhưng tôi biết, cho dù không có lớp kính thủy tinh phủ đầy băng giá che phủ tầm mắt, cô cũng chẳng thể thấy được bất kỳ thứ gì trong vòng hai mươi mét đổ lại, cũng chỉ vì tuyết rơi dày đặc.
Vài bông tuyết bay từ cửa sổ vào trong cổ áo của cô, cô rùng mình một cái, đóng cửa sổ lại.
Năm mới đến, cuối cùng tôi cũng phải đến bản doanh của Hội Phượng Hoàng.
Khi biết được tin tức này, tôi lập tức xách ba lô đi đến nhà Black.
Cũng không phải vì tôi nghĩ rằng ở cùng Blaise trong trang viên Sadie là quá mức yên bình. Chỉ là tôi có chút lo lắng cho Harry và Sirius. Hai người họ ở nhà cũ, “phiền toái nhỏ” mà Hội Phượng Hoàng đã gặp phải là cái gì? Bọn họ có bình an không?
Tôi cũng lo lắng cho Draco. Theo như tôi nghĩ khi cậu trở về nhà, dự kiến về tình huống mà cậu sẽ gặp phải, không có lúc nào là tôi không lo lắng cho cậu.
Khi tôi bước vào nhà Black đã là chạng vạng tối. Kreache xuất hiện ngay lập tức, một bên thân thiết hỏi tôi đã dùng cơm tối chưa, một bên nhận lấy áo choàng của tôi, dùng đôi chân ngắn ngủn treo áo choàng lên móc. Khi thấy tôi gật đầu, Kreache biến mất. Phòng bếp lập tức vang lên tiếng kêu hoảng sợ của bà Weasley.
Nhà cũ Black nhìn thoáng qua rất tốt, rất nhiều chỗ đã được thay mới và được lau dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Trên cầu thang, cặp sinh đôi đang đùa giỡn và bị cô em gái nhà họ trách cứ.
Tôi lễ phép chào hỏi bọn họ, trong vòng thắc mắc tại sao họ không ở nhà Weasley, nhưng cũng có chút yên tâm. Ít nhất thì trông có vẻ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Điều khiến tôi hoàn toàn yên tâm chính là tôi thấy được Harry và Sirius ở phòng khách tối tăm trên lầu hai trong tình trạng hoàn hảo vô khuyết.
Sirius rảnh rỗi ngồi trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn chằm chằm vào lò sưởi âm tường, ánh lửa lập lòe phản chiếu trong ánh mắt chú ấy, trông chú ấy có vẻ suy sụp Harry và Ron chen chúc trong góc phòng khách, bên cạnh bình mực có một cây bút lông chim đã được ếm bùa Ánh sáng. Harry tâm sự nặng nề cúi đầu, Ron đang luyên thuyên gì đó, giáo sư Lupin im lặng đọc sách gần đó.
"Buổi chiều tốt lành!" tôi nói, "Năm mới vui vẻ!"
"Buổi chiều tốt lành!" giáo sư Lupin mỉm cười trả lời, khép quyển sách trong tay lại.
"Sylvia?" Harry kinh ngạc đứng lên, "Đã hơn mười ngày cậu không đến, sao…"
"Không phải tớ không muốn đến, giáo sư Snape không cho tớ đến!" Tôi sờ sờ bức tường trong bóng tối, cố gắng tìm công tắc mở đèn, "Giáo sư nói mọi người có chút phiền toái nhỏ!"
"Phiền toái nhỏ? Ông ta sao có thể…" Ron đứng bật dậy, tức giận đến lắp bắp, "…nói như thế?"
"Ừ? Thì sao?" Tôi không muốn nói chuyện."Kreacher?"
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng “ba”, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ với đôi tai dài.
"Ngươi có thể làm chỗ này sáng một chút không? Ta không thể thấy cái gì cả!" Tôi nói.
"Cha tôi bị thương nặng, kém chút đã chết…" Ron tức giận ồn ào.
Sau một thanh âm ong ong, trong phòng khách đột nhiên sáng bừng. Tôi không thể không nhắm chặt mắt, đến khi thích ứng được mới từ từ mở mắt ra.
"…may mắn Harry đã cứu được ông." Ron thì thào nói nốt nửa câu còn lại, miệng há to. Dưới ánh sáng màu vàng, tôi thậm chí có thể thấy rõ từng nốt tàn nhang của cậu ta.
Không chỉ có cậu ta có vẻ kinh ngạc, ngay cả người đang suy sụp trên ghế là Sirius cũng quay lại nhìn về hướng này.
Trên trần nhà cao cao là những ngọn đèn chùm xinh đẹp, những món thủy tinh trang trí rũ xuống lấp lánh tỏa ra ánh sáng màu vàng kim. Phòng khách vốn có vẻ âm u đáng sợ nhưng khi bật đèn lên lại vô cùng tráng lệ và khí thế.
"Này…" tôi giật mình, "Vừa nãy trong tối tớ không thấy rõ. Hóa ra trong phòng khách đã thay đổi nhiều như thế! Thảm mới, rèm cửa sổ cũng mới…"
Còn có tay vịn ghế cũng mới, tấm gia phả bị sâu mọt gặm cắn lủng lỗ chỗ cũng đã được sửa lại rất hoàn hảo, màu sắc cũng tươi mới xinh đẹp.
"Ta biết ngươi mấy tháng nay làm rất nhiều thứ, Kreacher, nhưng ta không biết ngươi lại làm nhiều như vậy." Sirius lạnh lùng nói.
"Rất đẹp! Lúc nãy ở lầu một, cháu đã cảm thấy cả nhà sạch sẽ và chỉnh tề hơn rất nhiều…" Tôi nói, "Cháu nghĩ chú nên khen ngợi Kreacher vì đã cải thiện hoàn cảnh sống của mọi người chứ?"
"Có lẽ chú hẳn phải khen ngợi nó vì đã muốn làm chú phá sản!" Sirius thoạt nhìn muốn nổi giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phẫn nộ nói, "Chả trách dạo gần đây chú cảm giác mình ký hơi bị nhiều hóa đơn…tất cả là lấy tiền từ kho bạc của chú chi trả!"
Giáo sư Lupin cười cười đầy ẩn ý, "Gia tinh sẽ không làm chủ nhân của chúng phá sản. Nếu không các phù thủy cũng sẽ không yên tâm khi giao việc mua đồ cho chúng."
Sirius hướng ánh mắt căm giận về phía Kreacher, "Ta nghĩ đèn phòng khách hỏng rồi, bởi vì nó cứ mờ mờ, nhưng ít ra thì nó cũng tự mở lên. Kreacher!" chú ấy chán ghét nhìn con gia tinh già, "Ngươi đã lén lút thay nó từ khi nào?"
Kreache cúi mình thật thấp, thanh âm the thé vang lên, "Sáu mươi tám ngày trước!"
Sirius nhìn nó chằm chằm, "Vậy sao ngươi không mở đèn lên? Ít nhất mấy ngày nay ta cũng không cần dùng đến bùa Ánh sáng…"
Kreacher lại cúi thấp mình một cái, khô khốc lên tiếng, "Bởi vì chủ nhân không nói Kreacher mở lên."
Sirius giống như bị nghẹn, thiếu chút nữa là tôi cười lớn.
Sirius hít một hơi thật sâu, tức giận nói, "Đi làm việc của ngươi đi!"
"Vâng, chủ nhân!" Kreacher lại cúi đầu, xoay người rung đùi đắc ý rời đi, lẩm bẩm, "Chủ nhân chưa bao giờ bận tâm đến chuyện nhà Black. Kreacher không giống thế. Kreacher sẽ vì cô chủ nhỏ mà trang hoàng phòng ốc cho thật đẹp."
Lời nói của Kreacher khiến ánh mắt mọi người trong phòng tập trung hết vào tôi, tôi không thể không cảm thấy xấu hổ.
Tôi giả bộ như không có việc gì, quay đầu nhìn giáo sư Lupin, lảng sang chuyện khác, "Con không biết hôm nay lại có thể thấy giáo sư ở đây, giáo sư Lupin!"
"Đúng vậy, chúng ta đã không gặp bốn tháng rồi." Lupin khéo léo nói, "Có lẽ trò không chú ý đến, nhưng ngày kia chính là ngày trăng tròn."
Ở thế giới Muggle cũng có truyền thuyết về Người Sói, tất cả đều kể rằng Người Sói sẽ biến thân vào ngày trăng tròn. Cả phù thủy và Muggle đều hiểu được việc Người Sói không tự chủ được sự biến thân của mình có liên quan đến ma lực của ánh trăng. Nhưng thực ra, Người Sói không chỉ biến thân trong một ngày.
Thứ nhất mỗi một Người Sói đều có năng lực tự chủ việc biến thân của mình. Thứ hai, trước và sau trăng tròn vài ngày, đôi khi cũng không thể khống chế được năng lực biến thân.
Tôi rất vui mừng khi phát hiện lời hứa từ cuối năm thứ ba cũng vẫn được tuân thủ. Giáo sư Lupin đến nhà Black để mượn tầng hầm vượt qua mấy ngày biến thân này.
Giáo sư Lupin xem trọng việc này hơn bất kỳ ai khác, có lẽ vì vậy mà giáo sư thực hiện rất nghiêm túc. Tôi có thể hiểu được nguyên nhân, thầy ấy bất hạnh bị Người Sói cắn, thầy ấy hiểu rõ nỗi thống khổ của một Người Sói nếu còn giữ lại được nhân tính và nhận thức về đồng loại. Chính vì vậy, trong giới pháp thuật, giáo sư là người mong muốn không ai gặp cảnh ngộ như mình hơn bất kỳ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.